"Thế tử phi!" Nghe vậy, Xích Ngữ kinh hô, khó tin nhìn Vân Lãnh Ca.
"Tiểu thư, không được, lần này thân thể ngài bị thương rất nặng, phải nghỉ ngơi thật tốt, ngài nhất định phải suy nghĩ cho tiểu thế tử trong bụng." Trên trán Ngâm Thư tràn ngập lo lắng, ánh mắt sưng đỏ còn mang theo vẻ buồn rầu.
"Thế tử phi, nếu chúng ta ngồi xe ngựa từ đây đến Cẩm Châu, ít nhất phải mất hơn một tháng, hơn nữa còn phải chạy thâu đêm suốt sáng mới đến nơi, Thế tử phi hãy để ta và Ám Nhất đi tìm Thế tử đi, còn nữa, Thế tử không truyền tin tức đến đây, có lẽ tên này giả mạo Lý Hải cố ý tung tin sai lệch để làm chúng ta hỗn loạn, có lẽ đó không phải là thật đâu, Thế tử phi không nên quá lo lắng!" Xích Ngữ nhìn Vân Lãnh Ca nửa nằm trong lòng Ngâm Cầm, vẻ mặt tái nhợt không còn chút máu, thầm nghĩ lúc này không thể nghe theo Thế tử phi được.
"Nhóm Thành Phòng quân này trừ Lý Hải ra thì tất cả những người khác đều là tướng sĩ Đông Dương thật sự, cho nên tin tức này nhất định do Ngũ Hoàng tử sai người truyền đến, mặc kệ có phải thật hay không, ta đều muốn đi xác thực một lần, cho nên nghỉ ngơi ba ngày, nếu chúng ta truyền tin tức cho A Diệp mà chàng vẫn không không hồi âm, như vậy..." Vân Lãnh Ca mím môi, im lặng, nhưng lời phía sau không cần nói cũng biết.
Cho dù Xích Ngữ nghe Vân Lãnh Ca phân tích thì lòng như lửa đốt, nhưng vẫn bắt bản thân tỉnh táo lại: "Nếu Thế tử phi kiên trì tìm Thế tử như vậy, hay là nên chờ thân thể khỏe hơn, chúng ta lại xuất phát, không phải tốt hơn sao?"
"Không, ngươi nghe ta đi, hiện tại truyền thư cho A Diệp, nhất định phải biết rõ tin tức này là thật hay giả, nếu ba ngày sau A Diệp không có tin gì, thì tính sau!" Vân Lãnh Ca nhanh chóng quyết định.
Xích Ngữ nghĩ hiện tại cũng chỉ có thể như thế, trong lòng y hi vọng một sự may mắn nào đó, có lẽ tin tức này là giả thôi, do kẻ địch ngụy tạo, Thế tử là Chiến thần Đông Dương, hành quân đánh giặc mấy năm chưa từng thất bại một lần, tại sao lại bị người đánh rơi xuống vách đá trong lúc mấu chốt này.
Theo sự sắp xếp của Vân Lãnh Ca, Xích Ngữ rời phòng, đi chuẩn bị mọi chuyện.
Căn phòng này không còn ở được nữa, Vân Lãnh Ca đổi một gian phòng trống khác chưa bị phá hư, mới vừa nằm xuống, đã ngủ ngay.
Vì phần lưng bị thương, không thể nằm ngửa, trong bụng lại có đứa bé, còn động thai khí, đương nhiên không thể nằm sấp, nên Vân Lãnh Ca chỉ có thể ngủ nghiêng, cho dù vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị đau đớn làm cho thức tỉnh.
Ngâm Thư và Ngâm Cầm vô cùng đau lòng, Ngâm Cầm nằm bên cạnh cẩn thận chăm sóc Vân Lãnh Ca, còn Ngâm Thư đi khắp Lăng thành sưu tầm dược liệu quý giá, lại phối với phương thuốc trong sách cổ, hy vọng có thể khiến Vân Lãnh Ca mau khỏi hẳn.
Một chén tiếp một chén thuốc đắng, ngoài ra Ngâm Thư còn xoa bóp vị trí xương cốt bên eo Vân Lãnh Ca, hai ngày nay Vân Lãnh Ca cảm thấy tốt hơn chút, lúc nghỉ ngơi chỉ cần không động vào thắt lưng, thì sẽ không quá khó chịu.
Tuy nhiên vẫn chưa nhận được tin tức của Mộ Dung Diệp, nội tâm treo cao của Vân Lãnh Ca không thể buông lỏng, thường xuyên nhíu chặt chân mày.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa khẩn trương và lo lắng, cho dù nàng muốn che giấu cũng khó thể làm được.
Thật bất thường, A Diệp dù ra sao, hai ngày cũng sẽ truyền một phong thư đến đây, đôi khi sẽ thao thao bất tuyệt, chữ viết tự nhiên, bức thư rất dài, nàng nhìn một cái đã biết A Diệp cực kỳ nhàn rỗi, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có bức chữ viết rồng bay phượng múa qua loa, ngắn ngủn, đều thể hiện sự quan tâm và nhớ nhung, lúc đó nàng có thể phỏng đoán giờ phút này chiến sự Nam Tinh nhất định vô cùng cấp bách.
Nhưng từ lần trước sau khi nhận được thư của A Diệp xong, bây giờ đã ba ngày rồi, nàng vẫn chưa nhận được tin tức khác, nhớ đến bức thư của Ngũ Hoàng tử, Vân Lãnh Ca cảm thấy rất căng thẳng và lo lắng.
Vân Lãnh Ca nhìn bầu trời u ám, gần sụp tối, cảm xúc càng thêm nặng nề, tựa như một khối đá lớn đè nặng trong lòng, khiến nàng không thở nổi.
Còn một ngày nữa, Vân Lãnh Ca thầm nghĩ, lấy bức thư của Mộ Dung Diệp từ trong ngực ra, cẩn thận đọc, cảm thụ tình yêu của hắn từ trong thư, hốc mắt đỏ lên, chóp mũi chua xót, một giọt nước mắt trong suốt đã nhỏ xuống giấy, nhưng trong nháy mắt, giọt lệ kia đã thấm ướt, làm nhòe đi hai từ ‘nhớ nàng’, từ từ lan ra, chữ viết dần mơ hồ, tựa như hai đóa mặc mai (mai màu mực) nho nhỏ đang chậm rãi mở ra.
Vân Lãnh Ca lau nước mắt, cẩn thận xếp thư lại, rồi bỏ vào ngực, nàng biết mình không thể quá mức xúc động, nếu không sẽ không tốt cho bảo bảo, cố nén cảm giác nhung nhớ Mộ Dung Diệp cuồng dại, Vân Lãnh Ca cố gắng nhớ lại những hồi ức tốt đẹp, nhưng trí nhớ của kiếp trước đã thoáng qua như một giấc mộng, bây giờ không thể nhớ hết toàn bộ rồi, trong đầu đều xuất hiện Mộ Dung Diệp, từ gặp đến yêu nhau, đều không bỏ sót mỗi một chi tiết nào.
Ngâm Thư dừng ở cửa ngưng mắt nhìn Vân Lãnh Ca đang thương tâm, trong lòng chua xót, quay đầu không đành lòng nhìn dáng vẻ khiến người ta đau lòng này, Xích Ngữ đi qua, vì hiếm khi thấy Ngâm Thư như thế, nên thoáng nhìn vào bên trong, thấy bóng lưng gầy gò của Thế tử phi, trái tim cứng rắn cũng bị kéo rách, cảm thấy đau lòng cho nàng.
Vân Lãnh Ca hoàn toàn đắm chìm trong chuyện cũ ngày xưa, không nhận ra tình cảnh xung quanh, nàng nhớ lần đầu tiên tiếp xúc gần với Mộ Dung Diệp trong Hoàng cung thì hắn đã bá đạo ôm mình uy hiếp công khai, hơn nữa trắng trợn chiếm tiện nghi của bản thân, còn giả vờ vô tội hỏi ngược lại mình, Vân Lãnh Ca cũng rất buồn cười, có phải khi đó nhân duyên giữa nàng và hắn đã được định rồi không?
Nàng luôn tức giận khi Mộ Dung Diệp ra vào khuê phòng mình nhiều lần chứ không hề có cảm giác gì khác, nhưng không chán ghét hành động vô lễ đó của hắn, có phải lòng nàng đã sớm thiên vị hắn rồi không? Có phải lúc ấy nàng đã vô thức có cảm tình với hắn rồi chăng?
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Vân Lãnh Ca mới dừng nhớ lại, ngừng ở chỗ khi hắn hỏi mình ‘nếu cuối cùng cả đời nàng không thấy một nam tử như vậy, thì nàng sẽ thế nào’, nàng nghĩ ngày mai sẽ tiếp tục nhớ lại, rửa mặt xong, uống thuốc, theo thường lệ sẽ được hưởng thụ sự xoa bóp chuyên nghiệp của Ngâm Cầm, Vân Lãnh Ca nặng nề rơi vào giấc ngủ, vì để cơ thể có thể nhanh chóng hồi phục, nàng cố ý bảo Ngâm Thư tăng thêm vài vị dược an thần trong thuốc.
Cả đêm không mộng mị, Vân Lãnh Ca dùng điểm tâm xong, ngồi ngay ngắn trên ghế tròn cạnh cửa sổ để hồi tưởng tiếp gián đoạn hôm qua.
Hôm nay đến đâu rồi? Vân Lãnh Ca suy nghĩ một lát, thì ra câu trả lời của mình là ‘cô đơn đến già’, vốn nàng thật sự đã nghĩ thế, nhưng người tính không bằng trời tính, nàng đã gặp được phu quân của đời mình, tìm được tình yêu độc nhất vô nhị ở thế giới khác biệt này, hai đời duy nhất một tình yêu.
May thay, A Diệp luôn bầu bạn bên cạnh nàng từ đầu đến cuối, có hắn ở đây, hình như nàng bắt đầu lười biếng rồi, vì nàng biết, mặc kệ chuyện gì xảy ra, A Diệp đều sẽ giúp nàng che gió che mưa, giúp nàng ngăn trở tất cả nguy hiểm, không chỉ thế, trái tim luôn trôi nổi lơ lửng đã hồi sinh vì hắn, vì đã tìm được một bến cảng có thể dừng chân.
Vân Lãnh Ca nở nụ cười hạnh phúc, giơ tay vuốt bụng, nàng có thể cảm thấy, đứa bé này đang khỏe mạnh lớn lên, không vì vất vả mấy ngày nay, vì nàng bị thương mà trở nên yếu ớt, chắc hẳn bảo bảo cũng rất hi vọng được nhanh đến thế giới này, nhìn thấy nàng, nhìn thấy A Diệp, cùng sống dưới bầu trời xanh, cùng thở một bầu không khí, cả nhà ba người vui vẻ bên nhau.
Nhớ đến A Diệp, Vân Lãnh Ca dần thu lại nụ cười, khóe môi khẽ nâng lên, hơi chua xót, nhìn bầu trời u ám ngoài kia, mong đợi tối qua biến thành thất vọng ngập tràn, vẫn không có tin tức, A Diệp, rốt cuộc chàng đang ở đâu, thiếp và bảo bảo đều đang đợi chàng trở về.
Chàng đã đồng ý với thiếp sẽ bảo trọng bản thân, hoàn hảo vô khuyết trở về tìm thiếp, dắt tay nhau đi khắp mảnh đất này, vì sao chàng vẫn chưa trở về?
Hơi thở chua xót quen thuộc bao phủ cánh mũi, Vân Lãnh Ca vội vàng bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn bầu trời, suy nghĩ đã sớm bay xa.
Ngâm Thư lắc đầu, đột nhiên cảm thấy không thể để tiểu thư tiếp tục như vậy, sải bước rời đi, tìm thấy Xích Ngữ đang đi tuần tra.
"Ngày mai nếu vẫn không có thư của cô gia nữa, tiểu thư sẽ kiên quyết đến Cẩm Châu, huynh nghĩ thế nào?" Đi thẳng vào vấn đề.
"Cơ thể Thế tử phi chịu nổi không?" Xích Ngữ nói.
"Thân thể chỉ là thứ yếu, trên đường có thể điều dưỡng, hành trình chậm một chút thì sẽ không sao, nhưng huynh cảm thấy nội tâm tiểu thư có thể chịu đả kích không? Bây giờ tiểu thư như dây cung kéo căng, một đả kích nhỏ cũng có thể khiến nàng sụp đổ ngay!" Lần đầu tiên Ngâm Thư nói một câu dài với Xích Ngữ như vậy, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy nàng nghĩ nên làm gì đây?" Mấy hôm nay, trong lòng Xích Ngữ lo lắng giày vò khiến y muốn điên rồi, nhưng hoàn cảnh Thế tử phi y cũng không phải không nhìn thấy, ngoài mặt Thế tử phi có vẻ thật bình tĩnh, nét mặt như không có gì, thế nhưng sự điên cuồng đè nén dưới lớp bình tĩnh mới đáng sợ nhất, nghiêm trọng hơn việc bản thân để lộ cảm xúc ra ngoài nhiều lắm, Ngâm Thư nói rất đúng, nếu Thế tử phi chịu thêm một ít kích thích nữa, hẳn sẽ không nhịn nổi.
Người mang thai vốn nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, Xích Ngữ thật sự không dám tưởng tượng, nếu Thế tử thật có chuyện gì, Thế tử phi có thể chống đỡ nổi hay không. sutucuoigadieendaanleequuydonn
Hiện tại y chỉ có thể cầu nguyện Thế tử bình an vô sự, an toàn trở về sớm ngày tìm gặp Thế tử phi.
"Ta muốn làm tiểu thư hôn mê hai ngày, sau đó chúng ta trực tiếp đi theo lộ trình đã được chuẩn bị khi rời khỏi Kinh thành lúc trước, lập tức đến biên cương!" Ngâm Thư nghiêm mặt nói.
"Nàng nghiêm túc ư? Thế tử phi sẽ không đồng ý đâu." Xích Ngữ bị lời của Ngâm Thư làm cho kinh hãi sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nói.
"Đương nhiên ta nghiêm túc, ta biết rõ tiểu thư sẽ không đồng ý, cho nên mới ra hạ sách này, tiểu thư đã nói với ta, cô gia đã chuẩn bị xong mọi thứ ở biên cương, tiểu thư dưỡng thai ở đó nhất định sẽ khá hơn!" Đáy mắt Ngâm Thư kiên định, nói.
"Chờ Thế tử phi tỉnh táo lại thì nàng ấy nhất định sẽ tức giận!" Xích Ngữ cảm thấy không ổn, luôn không được xen vào quyết định của Thế tử phi, nếu nàng biết Ngâm Thư tự mình thay đổi lộ tuyến nhất định sẽ nổi giận.
"Ta biết, nhưng ta nguyện ý, tiểu thư phạt ta sao cũng được, dù ta tự sát tạ tội cũng không oán hận, nhưng ta không thể nhìn tiểu thư tiếp tục giày vò thân thể mình như vậy, tiểu thư là người quan trọng nhất đời ta, cho dù đánh đổi tính mạng của ta thì ta cũng muốn cả đời tiểu thư vui vẻ đến già!" Mặt nạ trầm tĩnh của Ngâm Thư bị phá vỡ, đau lòng, không nỡ, kiên quyết, nhiều nét mặt hiện rõ trên mặt của nàng ấy: "Huynh không cần phải lo lắng, chỉ cần tiểu thư hôn mê hai ngày, chúng ta sẽ có đủ thời gian dẫn tiểu thư đến nơi cô gia đã bố trí trước kia, đến lúc đó, việc đã đến nước này, tiểu thư cũng sẽ không đi được, hơn nữa ở biên cương chờ đợi cô gia trở về cũng vậy thôi!"
Xích Ngữ im lặng, nếu Thế tử thật sự xảy ra bất trắc, mặc dù y không muốn nghĩ vậy, nhưng y không thể không nghĩ đến tình huống xấu nhất, trong bụng Thế tử phi có tiểu thế tử, huyết mạch duy nhất của Thế tử, tuyệt đối không thể gặp rủi ro.
"Được! Ta lập tức làm theo." Xích Ngữ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng nghe theo Ngâm Thư.
Ngâm Thư mỉm cười, xoay người đi chuẩn bị thuốc mê vô sắc vô vị và không tổn thương thân thể, tiểu thư biết y thuật, mặc dù biết không nhiều, nhưng khứu giác của nàng nhạy cảm, mình nhất định phải thật chú ý để tiểu thư không phát hiện ra.
Trong phòng, sắc mặt Ngâm Cầm phức tạp, bưng điểm tâm vào.
"Tiểu thư, ngày mai ngài nhất định phải đi tìm cô gia sao?" Ngâm Cầm nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, nếu không ta sẽ không an lòng, ta tin A Diệp sẽ không rời khỏi ta!" Vân Lãnh Ca vừa ăn điểm tâm, vừa lẩm bẩm nói.
"Vậy vạn nhất cô gia thật..." Ngâm Cầm nói một nửa, nàng biết tiểu thư yêu cô gia, cố ý nuốt xuống hai từ điềm xấu kia.
Nét mặt Vân Lãnh Ca hơi đổi, trong mắt hốt hoảng, lo lắng, nhưng thoáng chốc, những ánh sáng kia đều biến mất không thấy, giây lát, nàng chợt nhếch môi cười, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười tuyệt mỹ càng thêm sáng chói, trong phòng như tỏa sáng rực rỡ.
"Quân sinh thiếp sinh, quân bất tại thiếp đồng hành (mỗ Gà: đại khái nói chàng sống thiếp sống, chàng chết thiếp đi theo)." Vân Lãnh Ca cười khẽ, khóe môi dịu dàng, nàng vẫn luôn bình thản cho dù nói đến sống chết của bản thân nàng.
Ngâm Cầm kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, bị lời của Vân Lãnh Ca làm kinh sợ, nàng ấy dùng sức lắc đầu, khẽ khóc nói: "Tiểu thư, xin đừng, xem như vì tiểu thế tử, ngài cũng nên sống thật tốt..."
"Nha đầu ngốc, đến khi đứa bé được sinh ra đương nhiên ta sẽ sống thật tốt, trừ phi ta thấy được thi thể A Diệp, nếu không ta sẽ không chết, ngộ nhỡ chàng sống lại, không tìm được ta thì phải làm sao?" Vân Lãnh Ca đứng dậy nâng Ngâm Cầm lên, dịu dàng nói.
Nếu cô gia thật sự không còn, chẳng lẽ tiểu thư sẽ chết vì tình ư? Trong lòng Ngâm Cầm sợ hãi, ống tay áo rũ xuống che đi bàn tay đã nắm thành quả đấm, âm thầm quyết định, nàng vừa nghe được, cuộc nói chuyện của Ngâm Thư và Xích Ngữ ở cầu thang lầu hai, vốn nàng không biết có nên nói với tiểu thư không, nhưng bây giờ tiểu thư đã nảy sinh ý nghĩ muốn chết, nàng không thể để tiểu thư làm vậy!
Vân Lãnh Ca không thấy Ngâm Cầm khác thường, nói: "Ngâm Cầm, không có A Diệp, ta chính là một cái xác không hồn, còn sống hay chết thì có gì khác nhau đâu, thay vì sống không bằng chết, không bằng đi làm bạn với A Diệp, như vậy, còn có ý nghĩa hơn một chút."
Ngâm Cầm không đáp lời, chỉ nắm chặt thành quyền, móng tay khảm sâu vào da thịt.
"A Diệp chỉ có chút nguy hiểm, chàng là Chiến thần Đông Dương, làm sao chết được chứ? Chàng nhất định đang chờ ta đến tìm chàng, ta nhất định sẽ tìm chàng mà!" Đôi mắt Vân Lãnh Ca mê mang, tự nhủ.
"Tiểu thư, ngài nhẫn tâm bỏ lại tiểu thế tử sao?" Ngâm Cầm khàn giọng nói.
"Ngươi thật là nha đầu ngốc, không phải ta đã nói rồi sao? Chỉ cần còn một tia hi vọng ta sẽ không buông tay, A Diệp chỉ mất tích hai ngày, chưa chết đâu! Không đi tìm, thì làm sao có thể nhìn thấy ánh bình minh?" Cho dù Vân Lãnh Ca biết tin tức Ngũ Hoàng tử truyền đến tám chín phần là thật, nhưng nàng vẫn không muốn thừa nhận.
Ngâm Cầm nhìn ánh mắt chấp nhất của Vân Lãnh Ca, hung hăng cắn môi, móng tay khảm vào đâm rách da thịt, máu tươi từ từ chảy xuống, nàng đều không hay biết.
Cân nhắc thật lâu, Ngâm Cầm vẫn nói ra chuyện giữa Ngâm Thư và Xích Ngữ.
Tiểu thư nói rất đúng, không đi tìm sao có thể thấy được hi vọng? Chẳng lẽ nàng thật sự có thể nhìn tiểu thư sống không ra sống chết không ra chết qua ngày sao?
"Vậy ngươi đi báo cho bọn họ biết, nói ta đã biết, để bọn họ đừng cố làm ta hôn mê nữa, ngày mai ta nhất định muốn đến Cẩm Châu, cho dù đi bộ ta cũng sẽ kiên trì đi đến Cẩm Châu đấy!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca kinh ngạc, nhưng không tức giận, chỉ thản nhiên bộc lộ quyết tâm của nàng.
Ngâm Cầm chấn động, đáp lời cáo lui.
"Ngâm Cầm, sao ngươi ngốc vậy, tại sao ngươi nói cho tiểu thư biết?" Trong phòng bếp, Ngâm Thư đang sắc thuốc nghe Ngâm Cầm kể xong, thở gấp nói.
"Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn tiểu thư cứ sống qua ngày như vậy? Thay vì sống không bằng chết, không bằng dốc sức đi tìm cô gia một lần, ngộ nhỡ cô gia còn sống thì sao? Không đi thử, sao ngươi biết cô gia không còn?" Ngâm Cầm hít sâu, dùng không khí lạnh lẽo để áp chế kích động, khàn giọng nói.
Lời chất vấn của Ngâm Thư bị nghẹn trong cổ họng, nàng thừa nhận Ngâm Cầm nói rất có lý, nhưng tiểu thư như vậy thật khiến nàng đau lòng không thôi, hận không thể chịu đựng giúp tiểu thư, nhưng đã ba ngày rồi cô gia không truyền tin đến, đủ để chứng minh tin của Ngũ Hoàng tử là thật, tiểu thư thật sự có thể tìm được cô gia sao?
Ngâm Cầm nhìn chằm chằm vẻ mặt chán nản của Ngâm Thư, âm thầm thở dài, nàng không dám nói ra việc nếu tiểu thư không tìm thấy cô gia thì sẽ chết vì tình, nếu không, dựa theo tính cách của Ngâm Thư, cho dù Ngâm Thư có chống lại mệnh lệnh của tiểu thư, cũng sẽ liều lĩnh đưa tiểu thư đến biên cương.
Sáng sớm hôm sau, hôm qua Xích Ngữ nghe Ngâm Cầm nói đành bất đắc dĩ không đi biên cương nữa, trên xe ngựa trang bị đầy đủ thức ăn nước uống cho hai tháng, hơn nữa trừ ám vệ đi theo, y còn tạm thời điều một nhánh Thành Phòng quân Lăng thành, bảo vệ Thế tử phi đi Cẩm Châu.
Xe ngựa chậm rãi đi về hướng Cẩm Châu, Vân Lãnh Ca nằm nghiêng trên đệm chăn dầy mềm mại trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cứ như vậy, trừ mỗi ngày Ngâm Thư cần nấu thuốc thì mới dừng ngựa ra, thời gian còn lại vẫn lên đường, cứ thế qua hơn nửa tháng, vẫn không nhận được một bức thư nào của Mộ Dung Diệp, ngược lại Ngũ Hoàng tử biết chuyện Lăng thành, cố ý viết thư đến thăm hỏi, hơn nữa kể chi tiết việc Mộ Dung Diệp rơi xuống vách đá ra sao.
Bắc Nguyệt đế lập Đại Hoàng tử Vũ Văn Trạch làm Thái tử, cho dù Vũ Văn Minh không cam lòng cũng chỉ có thể nhìn khổ tâm của hắn ta hóa thành hư vô, chó cùng rứt giậu, xuất động thị vệ ám sát Mộ Dung Diệp, muốn giết chết hắn, nửa đường gặp được một đội binh mã Nam Tinh muốn diệt trừ Mộ Dung Diệp, thì lập tức kết minh, bày mai phục nơi Mộ Dung Diệp sẽ đi qua, rồi ra tay hạ sát.
Còn Mộ Dung Diệp sau khi chỉnh binh xong thì lên đường chạy đến Lăng thành, hắn không mang theo bất kỳ quân đội nào, chỉ có thị vệ vương phủ đi theo, địch người đông thế mạnh, hơn một trăm người đấu với năm vạn người, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, Mộ Dung Diệp vừa ngăn cản vừa bị đuổi giết đến một đỉnh núi, toàn bộ thị vệ vương phủ đều bỏ mình, còn hắn rơi xuống vách đá, không rõ sống chết, Thượng Quan Thành cũng phái người xuống vách đá để vớt thi thể hắn, nhưng lại không tìm ra manh mối, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Lòng Vân Lãnh Ca đau đớn, nàng chỉ hận không thể chắp cánh, lập tức đến Cẩm Châu, nàng không tin Mộ Dung Diệp sẽ rời khỏi mình.
A Diệp, A Diệp,... Vân Lãnh Ca gọi to tên hắn trong lòng, lông mi không ngừng run rẩy, một lát sau, gò má ướt đẫm.
Vẻ mặt Xích Ngữ đang đánh ngựa cũng chứa đầy bi thương, Xích Ngôn và y là huynh đệ vào sinh ra tử sống chết nhiều năm, hôm nay cũng táng thân vào đáy vực cùng Thế tử, nghĩ đến đây, trái tim Xích Ngữ vô cùng đau đớn.
Ngâm Cầm cũng rất khó chịu, vì Thế tử thú tiểu thư, cho nên nàng và Xích Ngôn dần tiếp xúc rồi hiểu nhau hơn, khi nào thì yêu say đắm, nàng cũng không rõ lắm, chỉ biết thích thì thích thôi, nàng khá thẳng tính, sẽ không quanh co lòng vòng, hiểu rõ tâm tư mình thì nàng dũng cảm tìm Xích Ngôn sau đó biểu lộ tình cảm, không ngờ, Xích Ngôn cũng có tình cảm giống nàng, thường xuyên qua lại, nên bọn họ cứ thuận nước đẩy thuyền ở cùng nhau thôi, chỉ chờ xong chiến sự này, Thế tử và tiểu thư sẽ làm chủ hôn cho bọn họ.
Vì vậy sau khi xác thực hung tin, cả đoàn xe tràn ngập hơi thở đau thương, không ai nói câu nào, không ai cười đùa, hoàn toàn tĩnh lặng.
Một tháng sau, rốt cuộc Vân Lãnh Ca đã đến vách núi Mộ Dung Diệp rơi xuống, vì Thượng Quan Thành cố ý phân phó, ngọn núi này đã được quan binh Đông Dương phong tỏa trùng điệp, vì sợ rằng Vân Lãnh Ca sẽ dẫm lên vết xe đổ, bị kẻ địch phục kích.
Mang thai ba tháng, bụng Vân Lãnh Ca đã hơi nhô ra, nhưng nàng mặc y phục rộng thùng thình nên không lộ rõ.
Cả tòa núi đều là người của Thượng Quan Thành, đã lục soát trong ngoài một lần, nhưng vẫn không có bóng dáng của Mộ Dung Diệp, nên Vân Lãnh Ca cũng sẽ không phí công tìm hắn dưới chân núi, mà tìm ở các đường nhỏ dưới vách đá, chuẩn bị xuống đáy vực.
Đường nhỏ cao chót vót và bí mật, gồ ghề, đá tảng và cỏ dại khắp nơi, Vân Lãnh Ca đành phải nhờ Ngâm Cầm dìu mới có thể từ từ dò đường đi xuống.
Tốn hai canh giờ Vân Lãnh Ca mới đến được chỗ sâu nhất, nàng lệnh cho thị vệ tìm kỹ từng tấc một, bản thân đi đến chỗ mây mù lượn lờ, cây cối rậm rạp tìm kiếm.
Sau nửa canh giờ, Vân Lãnh Ca chợt thấy một vật nhỏ màu đỏ tươi mắc trên cành cây, nàng thận trọng nhón chân lấy xuống, chỉ cần liếc mắt, thì nước mắt đã tràn mi, khóc không thành tiếng.
Đây là túi thơm nàng thêu cho A Diệp, lần đầu tiên may, uyên ương hơi quái dị, đường may không quen tay, nên thêu rất không sống động, nhưng A Diệp vẫn xem như trân bảo, bọc nó trong lòng chưa bao giờ lấy ra, hôm nay nó xuất hiện ở đây, chứng tỏ A Diệp thật sự rơi xuống vách đá, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn trời, vách đá cao vút không giới hạn, té xuống như thế, A Diệp còn sống không đây?
Vân Lãnh Ca đột nhiên ngồi xuống, tay che mặt lớn tiếng khóc, từng giọt nước mắt thấm đầy mu bàn tay, thoáng chốc, mu bàn tay đầy vệt nước mắt.
Cho đến khi trong bụng truyền đến cảm giác không ổn, Vân Lãnh Ca mới cố gắng khống chế cảm xúc một chút, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, đứng lên lấy tay vuốt bụng, lẩm bẩm nói: "Bảo bảo, phụ thân con ở đây, con giúp mẫu thân đi, nhắc nhở nương chút ít được không, để nương tìm thấy phụ thân con được chứ..." Nói xong, nước mắt không khống chế được chảy xuống từ đôi mắt đã sưng đỏ.
"A Diệp.... Chàng đang ở đâu, thiếp là Ca nhi của chàng, thiếp ở đây! Thiếp đến tìm chàng rồi đây!" Vân Lãnh Ca kêu to, âm thanh khàn khàn thê lương, vang vọng trong rừng cây yên tĩnh, quanh quẩn thật lâu không tiêu tán, thị vệ nghe được, trong lòng mọi người đều thống khổ, không đành lòng nghe tiếp.
Cho đến khi bóng đêm dần xuống, mọi người vẫn không tìm được Mộ Dung Diệp, còn Vân Lãnh Ca trừ nhặt được túi thơm Mộ Dung Diệp để lại, cũng không thu hoạch được gì.
Vân Lãnh Ca sai người đốt một đống lửa, bản thân cầm đuốc, không quan tâm sự cản trở của đám người Xích Ngữ, Ngâm Cầm, Ngâm Thư, vẫn kiên trì tìm kiếm. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Tâm tình chán nản, cộng thêm bi thương, cản trở bước chân Vân Lãnh Ca, thân thể lắc lư không ngừng, dù sao dọc đường đi đã khổ sở lắm rồi, nàng là phụ nữ có thai lại không được nghỉ ngơi đủ nhiều, hẳn sẽ cảm thấy không chịu nổi.
Đuốc lúc sáng lúc tối, Vân Lãnh Ca khẽ nâng đầu, trong vầng sáng rực rỡ, hình như nàng cảm thấy hơi hoa mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc, bỗng chốc, thoáng thấy một bóng người, sau một khắc thì biến mất, không thấy nữa.
"A Diệp!"
Không do dự, lập tức chạy lên, nhưng xung quanh trừ cây cối ra, thì chỉ còn là hai bàn tay trắng.
"Mộ Dung Diệp, chàng ra đây, thiếp biết là chàng, tại sao chàng không chịu ra gặp thiếp?" Mặc dù nàng có thể hoa mắt, mặc dù tinh thần nàng có thể hoảng hốt, mọi thứ nàng đã thấy có thể chỉ là tưởng tượng, nhưng hương vị đó, thật sự không sai!
Mùi hương nhàn nhạt, mang theo vị cỏ xanh, chỉ thuộc về riêng hắn, nàng và hắn cùng giường chung gối nhiều ngày, đương nhiên khắc sâu hương này vào trí nhớ.
"Thế tử phi, ty chức phát hiện ra Xích Ngôn rồi?" Đang lúc Vân Lãnh Ca gọi to, liên tục quay đầu nhìn quanh thì Xích Ngữ đã vui mừng chạy đến thật nhanh.
"Ở đâu?" Đôi mắt mờ mịt của Vân Lãnh Ca đột nhiên sáng kinh người, lớn tiếng kêu.
"Ở một căn nhà gỗ nhỏ phía trước, nhưng vết thương của Xích Ngôn chưa lành, vẫn hôn mê bất tỉnh!" Xích Ngữ biết Vân Lãnh Ca nóng lòng, nên nói với tốc độ cực nhanh.
"Mau dẫn ta qua đó!" Vân Lãnh Ca liên tục nói, Xích Ngôn còn sống, khẳng định A Diệp cũng ở đây.
Xích Ngữ lập tức dẫn đường, in một hàng dấu chân dài trên đất, Vân Lãnh Ca hơi tốn sức đi theo phía sau y, sau một khắc, xuyên qua rừng cây lớn, trước mặt bỗng chốc trống trải, một tòa nhà gỗ nhỏ rách nát rơi vào tầm mắt Vân Lãnh Ca.
"Ken két ken két" Đẩy cửa gỗ ra, Vân Lãnh Ca đi vào, đập vào mắt chính là chiếc giường cây cũng rách nát không còn hình dáng, Xích Ngôn im ắng nằm trên đó, Ngâm Cầm đã sớm chạy đến, nằm cạnh hắn lệ rơi đầy mặt.
Xích Ngữ để Ngâm Thư bắt mạch cho Xích Ngôn, còn Vân Lãnh Ca quan sát nhà gỗ nhỏ.
Đột nhiên, ánh mắt Vân Lãnh Ca quét qua ghế mây có đặt y phục trên ấy.
Sải bước đi đến, đôi tay Vân Lãnh Ca run rẩy cầm xiêm áo đó lên, áo ngoài màu tím nhạt quen thuộc, vuốt nhè nhẹ lên lớp vải, Vân Lãnh Ca vùi mặt vào tấm áo ngoài đó, tham luyến mùi hương đã xa cách từ lâu, khiến nước mắt Vân Lãnh Ca tuôn rơi lần nữa, hai vai không ngừng lay động.
"Thế tử phi, chắc hẳn Thế tử ở đây, người xem, nơi này có Bạo Vũ Lê Hoa Châm ngài đưa cho Thế tử, ngân châm bên trong đã trống không!" Xích Ngữ kích động nói.
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu lên, nhận lấy ám khí trong tay Xích Ngữ, bình tĩnh nhìn hồi lâu: "Ta vừa mới thấy chàng ở bên ngoài, ta tin chàng cũng thấy ta rồi, tại sao chàng không xuất hiện? Tại sao chàng không muốn gặp ta?" Càng nói, Vân Lãnh Ca càng thêm kích động, nước mắt không ngừng rơi, thân thể cũng phát run, nỗi đau và tình cảm đè nén nhiều ngày qua, bộc lộ hết ra ngoài.
Mới vừa gào xong, hai chân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh, cơ thể yếu ớt ngã xuống đất.
"Thế tử phi!" Xích Ngữ kêu lên, Ngâm Cầm nghe tiếng kêu Xích Ngữ, thì chạy nhanh ra ngoài, thấy Vân Lãnh Ca ngã xuống đất ngất đi, vội vàng đứng lên chuẩn bị đến đỡ nàng.
Nhưng mà, một bóng người nhanh chóng xông đến, khom lưng ôm Vân Lãnh Ca.
"Thế tử!" Xích Ngữ thấy rõ người đến, trong mắt tràn ngập vui sướng, hoan hô nói.
Ngâm Cầm sững sờ, ngay sau đó cũng vui mừng, kích động không lời nào có thể diễn tả được.
Mộ Dung Diệp ừ một tiếng, ánh mắt nóng bỏng không rời mặt Vân Lãnh Ca, bàn tay không ngừng run rẩy vuốt ve gò má mà hắn mong nhớ ngày đêm, êm ái xoa dịu, một lúc sau, Mộ Dung Diệp nặng nề nói: "Xích Ngôn, xem như bản Thế tử đã chết đi, để Ca nhi tái giá!"
"Thế tử?!" Xích Ngôn còn chưa tỉnh lại từ trạng thái mừng như điên, thì đã bị khiếp sợ khi nghe được câu này của Mộ Dung Diệp, khó tin thốt lên.
Vân Lãnh Ca chợt mở mắt ra: "Mộ Dung Diệp, chàng đừng hòng rời khỏi thiếp!" Vừa nói xong, bèn giơ tay lên bắt bàn tay đang xoa mặt nàng của Mộ Dung Diệp.
Trong mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua kinh ngạc, giây lát, lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca nhìn gò má Mộ Dung Diệp, vừa thấy, đã khiến nàng nghẹn ngào, vành mắt đỏ hồng, lệ rơi lã chã.
Đôi mắt đẫm lệ, từng giọt từng giọt, không thể tiếp tục di chuyển tầm mắt nữa, ngước mắt nhìn người trước mặt, gò má góc cạnh rõ ràng, mắt phượng vẫn mênh mông như lúc nào, nhưng má phải lại có một vết đao chém thật dài.
"Đây chính là nguyên nhân chàng không muốn gặp thiếp sao?" Vân Lãnh Ca ngồi thẳng người trong lòng Mộ Dung Diệp, nghẹn ngào nói, thấy hắn vẫn nghiêng đầu không chịu nhìn nàng, bèn nâng bàn tay trắng nõn lên, ép hắn nhìn mình: "Mộ Dung Diệp, chàng thật khốn kiếp, không phải chỉ có thêm một vết sẹo trên mặt sao? Chẳng lẽ chàng nghĩ thiếp là một phụ nhân nông cạn chỉ quan tâm đến dung mạo à? Thiếp vạn dặm xa xôi đến tìm chàng, nghĩ rằng chàng đã chết rồi, nhưng chàng chỉ vì cái này mà không muốn gặp thiếp ư? Chàng thật khốn kiếp, khốn kiếp..." Dứt lời, Vân Lãnh Ca khắc chế không nổi khóc thành tiếng, nhào vào lòng Mộ Dung Diệp ôm hắn thật chặt không chịu buông tay.
"Ca nhi, ta không nghĩ vậy đâu, võ công ta mất hết, đã là một tên phế nhân, hơn nữa, dung mạo đã…"