Ngày cập kê, sáng sớm, Vân Lãnh Ca đã bị đánh thức, tắm rửa, chải đầu rửa mặt, bọn nha hoàn bận rộn trong ngoài, mặc dù vội vàng, nhưng lại đâu vào đấy, Vân ma ma vì Mộ Dung mà đích thân đến dùng chiếc lược tinh xảo chải búi tóc cập kê, trâm bích lục cài lên tóc như ánh sáng lung linh, lay động rực rỡ.
Khuyên tai, lắc tay, dây chuyền, ngọc bội, mọi người đều hầu hạ đeo lên, nhiều lần xác nhận không hề bỏ sót, mọi người vây quanh Vân Lãnh Ca đi về phía đại sảnh.
Thiên kim con vợ cả của phủ Tả tướng cập kê, là chuyện lớn, trong đại sảnh, các phu nhân, tiểu thư danh môn vọng tộc đã sớm đến dự lễ, lão phu nhân ngồi ghế trên, vẻ mặt tươi cười, yên lặng chờ Vân Lãnh Ca đến.
"Hôm nay, là lễ thành nhân của cháu gái Lãnh Ca, cảm tạ các vị tân khách quang lâm, lễ thành nhân của Lãnh Ca chính thức bắt đầu!" Lão phu nhân ngừng lại chốc lát, nói: "Lãnh Ca bái kiến các vị tân bằng đi!"
Vân Lãnh Ca đi vào phòng khách, xuất hiện khiến ánh mắt của rất nhiều phụ nhân quý tộc kinh diễm, chậm rãi đi về phía gian phòng, đuôi váy thật dài, mềm mại trượt trên mặt đất, để lại dấu vết mờ mờ, Vân Lãnh Ca cúi người phúc thân với tân khách, sau đó đi đến giữa phòng, chậm rãi quỳ xuống đệm.
Hôm nay người chải đầu cho Vân Lãnh Ca là mẫu thân của lão sư của Hoàng đế năm đó còn đang là thái tử, trong kinh thành lão phu nhân đức cao vọng trọng nhất không ai ngoài bà, do Mộ Dung Diệp cố ý đến cửa xin bà đến chải đầu cho Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca như tượng gỗ để mặc bọn họ lăn qua lăn lại, sau khi qua tam bái, tiệc rượu đều xong, Vân Lãnh Ca hành lễ đáp tạ, những quý phụ danh môn đến chúc phúc, tặng lễ xong lần lượt cáo từ.
"Lão phu nhân, Tướng gia, Mộ Dung Thế tử cầu kiến Nhị tiểu thư." Nha hoàn ngoài cửa bẩm báo.
"Lãnh Ca, Thế tử có chuyện tìm cháu, cháu đi gặp đi." Lão phu nhân hòa ái cười, hôm nay nàng thể hiện tài năng trước mặt các phu nhân tiểu thư kia, ánh mắt mỗi người vừa hâm mộ vừa ghen tị bị bà bắt được, khiến ngày hôm nay lão phu nhân rất sung sướng.
Vân Lãnh Ca đáp một tiếng, phúc thân rồi ra khỏi phủ, nàng và Mộ Dung Diệp đã đính hôn, cùng nhau xuất môn cũng không vượt quá khuôn phép, nhìn sắc trời dần đen, Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thực nhanh, bất tri bất giác đã đến tối rồi.
Vân Lãnh Ca tháo phượng trâm bát vĩ xuống, đưa cho Ngâm Thư để nàng cất vào trong hộp gấm, còn bản thân đi đến cửa phủ.
Bên ngoài Tướng phủ, Mộ Dung Diệp mặc một thân cẩm bào màu đen ngọc thụ lâm phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, không biết đang suy nghĩ gì.
Vân Lãnh Ca nhìn Mộ Dung Diệp như bảo kiếm ra khỏi vỏ, mặt mày tinh tế, trừ hôm đó nàng ở trong thư phòng của Hoàng cung thấy mặt tài năng của hắn, hôm nay là lần thứ hai, hắn luôn lười biếng và thanh thản, tựa như chuyện gì cũng đều không để trong lòng, nhưng thật ra tâm tư cẩn trọng, làm việc chu đáo khiến Vân Lãnh Ca không thể xem nhẹ, khi bản thân cần hắn, thì hắn luôn xuất hiện đúng lúc, hơn nữa có thể đoán chính xác được tâm tư của nàng, toàn bộ vấn đề nan giải đều được xử lý dễ dàng.
Mặc dù bước chân Vân Lãnh Ca gần như không tiếng động, nhưng Mộ Dung Diệp vẫn phát hiện, xoay người nhìn nàng nhếch môi cười, mắt phượng lưu chuyển, trong sắc trời mênh mông ảm đạm sáng chói khác thường.
"Ca nhi, vì sao không cài trâm cài tóc ta đưa cho nàng?" Ánh mắt Mộ Dung Diệp rơi vào búi tóc của nàng trước tiên, không thấy trâm cài tóc đại biểu thân phận, khẽ cau mày.
"Ta sợ chọc người ghen ghét, hơn nữa hiện tại chúng ta còn chưa thành thân, tùy tiện mang ra ngoài, sẽ rước lấy không ít lời ong tiếng ve." Vân Lãnh Ca đi đến bên cạnh Mộ Dung Diệp, mắt tò mò nhìn Xích Ngôn cách đó không xa dắt một con tuấn mã màu đen, hỏi: "A Diệp muốn dẫn ta đi cưỡi ngựa sao?"
Mộ Dung Diệp đối với hành động nói sang chuyện khác của Vân Lãnh Ca đã tập mãi thành quen, nửa năm nay hầu như hắn đã đưa hết mọi thứ mà khi mẫu phi còn sống muốn để lại cho con dâu cho Ca nhi rồi, nhưng nàng luôn lấy lý do chưa thành hôn từ chối đeo, thật sự khiến hắn hận nghiến răng.
"Dẫn nàng đến một chỗ." Thân thể Mộ Dung Diệp chợt lóe, nhanh chóng ôm eo Vân Lãnh Ca xoay người lên ngựa, đặt nàng trước ngực, kéo áo choàng của mình che nàng từ đầu đến chân, tránh cho gió lạnh cào rách làn da nàng, một tay nắm chặt dây cương, một tay khác ôm thật chặt người phía trước, để nàng không bị ngã xuống ngựa.
Vân Lãnh Ca yên tâm tựa vào lòng Mộ Dung Diệp, cảm giác dù có áo choàng cũng tràn ngập lạnh lẽo, lẳng lặng nghe tiếng vó ngựa có tiết tấu.
Ngựa phi khoảng một canh giờ, lúc Vân Lãnh Ca mệt mỏi muốn ngủ thì tốc độ chậm rãi xuống, Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy tay ôm eo nàng càng chặt, sau đó áo choàng được một bàn tay to nhẹ nhàng kéo ra, trước mặt lộ ra một quang cảnh xanh biếc tự nhiên.
"Nơi này là?" Tiểu thư khuê các, ít ra cửa, cho dù tham gia tiệc, phạm vi hoạt động cũng bị giới hạn trong kinh đô, vì vậy khi Vân Lãnh Ca nhìn thấy bọn họ đang ở lưng chừng núi, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, hơn nữa nhạy cảm phát hiện nhiệt độ ở đây cao hơn rất nhiều, cảm giác lạnh lẽo trên người thối lui không ít.
"Đây là thôn trang của ta trên đỉnh núi, càng lên cao, càng ấm áp, trong trang có một ôn tuyền thiên nhiên, rất thích hợp tắm rửa." Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca nhất định vẫn không hiểu, cười nói.
"Chỗ tốt như vậy Hoàng đế lại có thể sẵn sàng tặng cho chàng sao?" Nghe Mộ Dung Diệp giải thích, Vân Lãnh Ca dõi mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, bốn phía đều là khu rừng rậm rạp, bọn họ đi qua con đường nhỏ quanh co uốn khúc.
"Có người chỉ cảm thấy chân núi rét lạnh leo lên rất vất vả, lại không biết khổ tận cam lai, đỉnh núi lại có cảnh tượng tốt như vậy." Mộ Dung Diệp thả chậm tốc độ, khiến ngựa vững vàng đi lại trên đường nhỏ, giữa hai lông mày mang theo nụ cười vui thích, không khỏi khiến Vân Lãnh Ca suy đoán, chẳng lẽ hắn lại có mưu ma chước quỷ gì?
"A Diệp, chàng dẫn ta đến nơi này có phải có ý đồ gì không?" Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn về phía gò má kiên nghị của Mộ Dung Diệp, đưa tay nhéo má phải của hắn, trên tay truyền đến xúc cảm khiến Vân Lãnh Ca rất hài lòng, môi nở một nụ cười xấu xa.
"Nghĩ gì thế, hôm nay nàng mệt mỏi cả một ngày, thân thể nhất định không chịu nổi, ngâm ôn tuyền có thể hóa giải mệt nhọc, an tâm tĩnh khí." Hai tay Mộ Dung Diệp đều đang bận rộn ngăn cản tay nhỏ bé kia làm chuyện xấu, trong ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo nàng không được quá mức càn rỡ.
Nhưng Vân Lãnh Ca dường như không nhìn thấy, ha ha cười một tiếng, trán áp vào cổ Mộ Dung Diệp, đôi mắt lưu luyến nhìn cảnh sắc tươi đẹp này, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Thì ra A Diệp của ta là chính nhân quân tử, mắt tiểu nữ vụng về, hoàn toàn không nhìn ra."
"Ở biên cương đều là tướng sĩ thô kệch, hàng năm phu quân của nàng làm bạn với bọn họ, đương nhiên là chính nhân quân tử." Khóe miệng Mộ Dung Diệp mím lại bất đắc dĩ nở nụ cười yếu ớt, thân thể chuyển động về phía trước, ôm cả người Vân Lãnh Ca vào lòng, cằm khẽ tựa vào trán nàng, nhỏ giọng nói.
"Trong quân không có hồng trướng ư?" Vân Lãnh Ca nghĩ đến trong quân đội bình thường cũng sẽ có quân kỹ.
Nhất thời khuôn mặt Mộ Dung Diệp âm trầm xuống, giả vờ giận dữ nói: "Tiểu nữ tử quan tâm chuyện này làm gì, lại nói, phu quân nàng là người như vậy sao?" Qua lại hơn hơn nửa năm, Mộ Dung Diệp hiểu rõ tính tình Vân Lãnh Ca bảy tám phần, lá gan cô nương này càng lúc càng lớn, xuất khẩu càng thêm không cố kỵ, nghĩ gì nói đó.
"Vậy không nói chắc được." Đôi mắt đen láy của Vân Lãnh Ca chứa ý cười ranh mãnh, thấy lời nói của bản thân đã thành công chọc giận Mộ Dung Diệp, vội vàng thức thời ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Mộ Dung Diệp cúi đầu nhìn Vân Lãnh Ca trước ngực đang cười không ngừng, đành mấp máy môi, tay ôm eo Vân Lãnh Ca bóp một cái, tỏ vẻ trừng phạt.
"Mộ Dung Diệp, ngày đó ở yến hội Hoàng cung chàng làm ra loại hành động lưu manh như vậy, quả thật xứng đáng với danh xưng Chiến thần." Đôi mắt Vân Lãnh Ca bốc lửa nhìn chằm chằm Mộ Dung Diệp, tức giận nói.
"Giở trò lưu manh với phu nhân mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Mộ Dung Diệp cười khẽ, lơ đễnh nói: "Lại nói, Chiến thần vốn là một hư danh, hành quân tác chiến có thắng có bại, ai có thể bảo đảm chiến tích cả đời đều là thắng lợi?"
Trong lúc hai người cãi vả, thời gian trôi qua thật nhanh, rất nhanh đã đến đỉnh núi.
"Ca nhi, đến rồi." Âm thanh êm ái của Mộ Dung Diệp vang lên bên tai, sau đó Vân Lãnh Ca được ôm xuống lưng ngựa.
Vân Lãnh Ca chăm chú nhìn thôn trang trước mặt, quả thật chính là một phủ đệ nhỏ, phong cách kiến tạo không khác gì với chỗ ở của các gia đình lớn trong Kinh thành, phong cách cổ xưa trang nghiêm, trước cửa còn có hai sư tử điêu khắc trông rất sống động.
"Ta thường xuyên phái người đến đây quét dọn nơi này, cho nên không có hạ nhân nấu cơm, làm phiền Ca nhi tự thân động thủ rồi." Trong mắt Mộ Dung Diệp hiện lên nụ cười, kể từ nửa năm trước Ca nhi tặng hắn vài món ăn, hắn nếm qua đều khen không dứt, vô cùng hoài niệm, vẫn muốn tìm cơ hội để Ca nhi xuống bếp lần nữa, nhưng lần nào nàng cũng tìm cớ từ chối.
"Chàng được đấy Mộ Dung Diệp, thì ra chàng cho ta đến đây làm nữ đầu bếp." Vân Lãnh Ca nhướng mày, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp đang tươi cười.
"Ai bảo tài nấu nướng của Ca nhi vượt qua cả đầu bếp của Xuân Thượng lâu chứ?" Mộ Dung Diệp lấy lòng Vân Lãnh Ca cười một tiếng, đột nhiên, sắc mặt trầm xuống, tốc độ như tia chớp kéo eo Vân Lãnh Ca, thân hình chợt lui, đã nắm nhuyễn kiếm quấn bên hông trong tay, trong mắt hàm chứa sát khí nhìn chằm chằm hắc y nhân che mặt bỗng nhiên xuất hiện cách đó không xa.
"Mộ Dung Diệp, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Một nam tử áo đen cầm đầu nhìn như là thủ lĩnh của đám người này, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nói.
Vân Lãnh Ca cau mày nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một nhóm hắc y nhân, lòng khẽ trầm xuống, hôm nay đám người kia vừa nhìn đã biết có chuẩn bị mà đến, chỉ có một con đường nhỏ lên núi, bọn họ không thể nào đi phía trước nàng và Mộ Dung Diệp, hơn nữa trên núi đã bày mai phục, phải có người thông báo từ trước, nhận được tin tức mới có thể chuẩn bị tiến hành phục kích.
"Thử một chút thì biết." Đáy mắt Mộ Dung Diệp tràn ngập ý lạnh, nhuyễn kiếm trong tay run lên, nội lực rót vào thân kiếm, thoáng chốc thân kiếm cứng rắn vô cùng, ánh sáng màu bạc lóe lên, nhanh chóng ra chiêu, chiêu thức bén nhọn, nhanh, hung ác, chính xác, nhuyễn kiếm của Mộ Dung Diệp và trường kiếm của hắc y nhân chạm vào nhau, hiện ra tia sáng chói mắt.
Vân Lãnh Ca bị Mộ Dung Diệp ôm trước ngực, nhìn Mộ Dung Diệp kịch liệt so chiêu với hắc y nhân, kiếm pháp Mộ Dung Diệp cao thâm, nội lực càng thâm hậu, theo chiêu thức hắn vừa ra, sẽ có một hắc y nhân trọng thương ngã xuống đất, nhưng do đó cũng sẽ có nhiều hắc y nhân hơn vây đánh, song quyền nan địch tứ thủ [1], cho dù võ công Mộ Dung Diệp cao hơn nữa, nhưng yếu không địch lại mạnh, sớm muộn sẽ vì công lực tiêu hao quá độ mà bị thương.
[1] song quyền nan địch tứ thủ: hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay
"Thả ta xuống." Vân Lãnh Ca có một chút thành tựu trong tu luyện nội lực, nàng tin tưởng dựa vào ngân châm của bản thân có thể tự vệ, nàng hiểu bây giờ là lúc nguy cấp, võ công hắc y nhân không yếu, vả lại người đông thế mạnh, Mộ Dung Diệp vừa đối địch vừa muốn bảo vệ nàng, nàng tuyệt đối không thể liên lụy Mộ Dung Diệp.
"Ca nhi." Mộ Dung Diệp liếc nhìn Vân Lãnh Ca, chiêu thức không ngừng, trong phút chốc kiếm trong tay bức bách thủ lĩnh hắc y nhân lui về phía sau bốn năm bước.
"Tin tưởng ta." Ánh mắt Vân Lãnh Ca kiên định nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Diệp, để hắn biết quyết tâm của nàng, thấy hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng buông lỏng tay, thân thể Vân Lãnh Ca linh động ra khỏi ngực hắn, mười ngón tay thon thả đang kẹp nhiều ngân châm nhỏ dài, tản ra ánh sáng lạnh sâu kín.
Ánh lạnh trong mắt Vân Lãnh Ca chợt lóe, nhận đúng huyệt đạo trí mạng của kẻ địch, dùng nội lực phóng ngân châm, mấy đạo ngân quang vẽ ra đường vòng cung đẹp đẽ, trong nháy mắt hắc y nhân trúng châm chỉ cảm thấy thân thể tê rần, nhất thời té xuống đất không bò dậy nổi.
Hoàn hảo ngân châm của bản thân cũng giống với nhuyễn kiếm của Mộ Dung Diệp, luôn mang theo bên người, nếu không hôm nay thật sự không biết đối phó như thế nào.
Thủ lĩnh hắc y nhân thấy Vân Lãnh Ca chẳng những không phải nữ lưu yếu ớt, hơn nữa vừa ra tay liền không giống bình thường, không khỏi chú ý vào nàng, bước chân dời một cái, thân hình đã cực nhanh đến sau lưng Vân Lãnh Ca, dùng sức đâm trường kiếm về phía trước, khi mũi kiếm cách eo Vân Lãnh Ca ba thước thì hắc y nhân cảm giác sau lưng chợt lạnh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhuyễn kiếm của Mộ Dung Diệp đã không chút lưu tình đâm xuyên qua thân thể hắn ta.
Khóe môi Mộ Dung Diệp dâng lên lãnh ý, sát khí quanh thân nồng nặc, giễu cợt nói: "Dựa vào ngươi mà cũng dám thương tổn nữ nhân mà bản Thế tử yêu sao? Thật không biết sống chết!" Nói xong, rút nhuyễn kiếm ra, máu trào ra như nước lũ vỡ đê, rơi xuống.
Vân Lãnh Ca vận dụng khinh công tránh né, thỉnh thoảng tìm cơ hội phóng ngân châm, tay áo tung bay, hắc y nhân không ngừng ngã xuống.
Thời thời khắc khắc ánh mắt Mộ Dung Diệp cảnh giác nhìn về phía Vân Lãnh Ca bên kia, thấy nàng không những bình yên vô sự, còn phản kích thành thạo, khóe miệng không khỏi tràn ra một tia cười yếu ớt, hắn đã sớm biết Ca nhi tập võ, nàng không giống với những phụ nhân thích tranh giành tình nhân, cá tính nàng độc lập kiên cường, đầu óc càng thông tuệ hiếm thấy, Ca nhi hoàn toàn khác với người khác, mới có thể trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông tỉnh táo ứng đối, chuyển nguy thành an!
Mộ Dung Diệp đề cao nội lực, kiếm chiêu nhanh hơn, bức đám hắc y nhân lui về phía sau, chỉ có thể chống đỡ, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng.
Đang lúc này, hơn mười bóng dáng từ trên trời giáng xuống, trường kiếm trong tay, quỳ một chân trên đất lớn tiếng nói: "Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin chủ tử tha thứ."
"Giết bọn họ cho bản Thế tử!" Mộ Dung Diệp liếc mắt nhìn vẻ hốt hoảng của hắc y nhân, giương môi cười lạnh, lại dám xuống tay vào ngày cập kê của Ca nhi, nếu hắn không bắt được người sai sử phía sau đến giết chết hắn sẽ không mang tên Mộ Dung Diệp!
Người đến đồng thanh trả lời, nhanh chóng gia nhập vào vòng chiến, vì thủ lĩnh hắc y nhân đã bỏ mình và binh cứu viện của đối phương đến nên tâm thần không yên, hôm nay những người này càng là cao thủ trăm dặm mới tìm được một, hốt hoảng, kiếm thế dần dần yếu xuống, bại thế đã rõ, rất nhanh, càng ngày càng nhiều hắc y nhân ngã xuống đất không dậy nổi.
Mộ Dung Diệp thấy đại cục đã định, hắc y nhân tất bại, liền không ra tay nữa, thu hồi nhuyễn kiếm, bay đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, cầm tay nhỏ đang muốn phóng ngân châm của nàng, khẽ cười nói: "Ca nhi nghiện đánh rồi hả?"
Vân Lãnh Ca trở tay, ngân châm cắm trở về trong tay áo quấn lên y phục, quay đầu thản nhiên cười với Mộ Dung Diệp, phát giác ánh mắt hắn không đành lòng, đau lòng, còn có một tia xin lỗi, sững sờ một lúc, nói: "A Diệp, đây là chuyện bất ngờ, không liên quan đến chàng, không cần để trong lòng." Nói xong, chủ động cầm lại tay của Mộ Dung Diệp, ánh mắt trong suốt nhìn về phía hắn, để hắn biết bản thân không để ý.
Mộ Dung Diệp không nói gì, chỉ cố gắng cầm bàn tay mềm mại không xương của Vân Lãnh Ca, tim tràn đầy cảm giác thỏa mãn không nói thành lời.
"Chủ Thượng, thích khách đã diệt sạch." Ám vệ đã dọn dẹp hết hắc y nhân quay lại bẩm báo.
"Ám Nhất, ném thi thể xuống sông dưới chân núi làm mồi cho cá." Ánh mắt Mộ Dung Diệp lạnh lùng, giọng nói nghe không ra chút cảm xúc nào.
Ám Nhất cung kính trả lời, dẫn những khác ám vệ khác theo phân phó của Thế tử nhanh chóng vác thân thể hắc y nhân trên vai, chạy thẳng xuống chân núi.
"Ca nhi, ta đưa nàng về phủ, những chuyện này đều giao cho ta xử lý, nàng chỉ cần dưỡng tốt thân thể chờ gả cho ta là được." Mộ Dung Diệp nhớ đến không đến mười ngày nữa Ca nhi sẽ là Thế tử phi danh chính ngôn thuận của hắn, tâm tình vì bị quấy rầy mà có chút không vui nhất thời hưng phấn lên, gương mặt hiện lên ý cười rõ rệt, dịu dàng nói.
"Ừ." Vân Lãnh Ca hiếm khi ôn thuận một lần, gật đầu, mặc cho Mộ Dung Diệp ôm nàng lên ngựa, rời khỏi đỉnh núi.
"A Diệp, chờ khi chúng ta thành thân đến nơi này hưởng tuần trăng mật được chứ?" Vân Lãnh Ca biết được Mộ Dung Diệp có chút tự trách hăng hái của hắn, chọn chủ đề hắn thích nghe hỏi.
"Hưởng tuần trăng mật? Hưởng tuần trăng mật là gì?" Mộ Dung Diệp cúi đầu muốn nhìn Vân Lãnh Ca, lại phát hiện áo choàng đã che kín đầu nàng, chỉ đành phải ngẩng đầu lên hỏi.
Trong lòng Vân Lãnh Ca hơi hồi hộp, thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích: "Do ta xem trong một quyển sách, hai người tân hôn được một tháng có thể gọi là thời kỳ trăng mật, chính là ý tứ ngọt ngào như mật."
"Hoá ra là như vậy." Mộ Dung Diệp nhíu mày, sau đó khẽ cười nói: "Ta thích thời kỳ trăng mật này, đợi sau khi chúng ta thành thân, sẽ đến đây ở vài ngày."
Rốt cuộc Vân Lãnh Ca thở dài một hơi, không lên tiếng nữa tránh cho họa từ miệng mà ra, bị Mộ Dung Diệp phát giác cái gì, một đường bình an vô sự, an toàn đến Tướng phủ, Vân Lãnh Ca sai người truyền lời cho lão phu nhân, lập tức đi về Liên Lãnh Uyển, trong đầu hiện ra tình cảnh đánh nhau khi nãy, trầm ngâm suy tư, hôm nay hắc y nhân vừa thấy là đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, ra tay toàn sát chiêu, rõ ràng muốn đẩy bản thân và Mộ Dung Diệp vào chỗ chết, nhưng sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ là Hoàng thượng?
Nghĩ lại cảm thấy không đúng, A Diệp đã nộp binh phù, Hoàng thượng đã bỏ quân đội biên cương vào túi, lúc này ông ta không có lý do gì để giết A Diệp, dù sao Mộ Dung Vương gia còn trấn thủ ở biên giới, bảo vệ Đông Lăng quốc an toàn, Hoàng đế sẽ mạo hiểm chịu đựng lửa giận của Mộ Dung Vương gia mà ra tay ám sát A Diệp sao? Chuyện này không có khả năng lắm! Nhất định là người khác!