Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp làm một thương nghị ngắn, quyết định chờ nàng sinh con xong thì sẽ rời khỏi Kinh thành, đến biên cương.
Ngày thứ hai, Mộ Dung Diệp ăn sáng với Vân Lãnh Ca xong rồi vào cung, nhưng chỉ mới hai canh giờ sau, hắn đã trở về.
"Sao nhanh vậy?" Vân Lãnh Ca đang nhìn hoa văn trên cái yếm trẻ con, thấy hắn đi vào, tò mò hỏi.
"Ta nói yêu cầu kia, Hoàng đế cữu cữu của ta mong còn không được, sợ ta hối hận!" Mộ Dung Diệp ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, cùng chọn với nàng.
"Hoàng thượng đồng ý rồi?" Tay Vân Lãnh Ca lướt qua hoa văn ngũ tử đăng khoa [1], hơi không yên lòng hỏi.
[1] ngũ tử đăng khoa: là hình ảnh gà trống cất cao cổ gáy, xung quanh là 5 con gà con, ngụ ý gà trống đang dạy con, cũng có lúc là hình ảnh của 5 đứa trẻ mặt yếm (theo ta trong truyện chắc là hình 5 đứa trẻ mặc yếm, các nàng xem hình ta đính kèm phía dưới nhé)
Mộ Dung Diệp ừ một tiếng: "Xích Ngữ nói chuyện của Vân tướng cho nàng biết chưa?"
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca gật đầu, trong mắt thoáng qua ánh sáng phức tạp: "Tính ra lúc Xích Ngôn nói cho thiếp biết, bây giờ đã qua gần ba tháng, Hoàng thượng ra bản án như thế nào?"
"Trừ Vân Hạ Ca, toàn bộ đều bị đày đến biên cương!" Mộ Dung Diệp nói ra kết cục của Tướng phủ.
"Tại sao trừ Vân Hạ Ca?" Vân Lãnh Ca ngẩn người, hỏi.
"Bởi vì nàng ta đã da thịt chi thân với Hạ Hạo Nhiên, hơn nữa hai người đã định hôn sự, nàng ta không bị xem là người của phủ Vân tướng nữa." Mộ Dung Diệp giải thích.
Vân Lãnh Ca hiểu đại khái: "Hoàng thượng không giết Vân Bá Nghị nên xem như đặc ân phải không?" Mặc dù nàng không hiểu rõ chính quyền cổ đại, nhưng cho dù nàng u mê, cũng biết Hoàng quyền chí cao vô thượng, không thể tha thứ cho người có ý khiêu khích, Vân Bá Nghị trợ giúp Thái tử mưu triều soán vị, đây chính là phạm vào đại kỵ của cửu ngũ chí tôn.
"Ừ, lần này dính líu rất nhiều quan viên trong Kinh thành, một tháng trước, Hoàng thượng cử hành khoa cử văn võ, chọn lựa một nhóm nhân sĩ mới, vào triều làm quan, lấp vào chỗ trống!" Mộ Dung Diệp nói.
Chỉ cần nhà ông ngoại bình yên vô sự, Vân Lãnh Ca cũng lười để ý đến người khác, Vân Bá Nghị tự làm tự chịu, nhưng lại liên lụy đến rất nhiều người Tướng phủ, đợi sau khi đến biên cương có thể để A Diệp sắp xếp thỏa đáng.
"Phụ vương đâu? Ông ấy trở về biên giới rồi sao?" Vân Lãnh Ca hỏi.
"Nam Tinh đã bị phụ vương đánh bại hoàn toàn, trở thành nước phụ thuộc Đông Dương, cũng không thể gây sóng gió được nữa, Bắc Nguyệt đã ký kết hữu nghị với Đông Dương, trong vòng trăm năm tuyệt đối sẽ không khai chiến, cho nên Hoàng thượng cho phép phụ vương có thể nán lại Kinh thành một lúc, chờ con chúng ta bình an ra đời, ông sẽ trở về biên giới, mà ta cũng phải đến biên cương!" Mộ Dung Diệp ôm chặt eo Vân Lãnh Ca từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.
"Trời nam đất bắc, về sau muốn gặp mặt sợ sẽ khó khăn!" Vân Lãnh Ca thở dài nói.
"Không sao, biên cương chỉ có mấy chuyện vụn vặt, chúng ta tranh thủ lúc rảnh rỗi đi du lịch khắp nơi, đến lúc đó, nếu Ca nhi nhàm chán, vi phu sẽ đưa Ca nhi đến biên giới ngắm cảnh một lần!" Mộ Dung Diệp thấy Vân Lãnh Ca hiện vẻ cô đơn, khẽ cười nói.
"Thế tử, phủ Hạ tướng quân dẫn theo gia quyến đến vương phủ bái phỏng, nói ngài cần phải nể giao tình năm đó, gặp ông ta một lần!" Xích Ngôn vào bẩm báo.
"Hạ tướng quân muốn gặp bản thế tử hay Hạ Yên Nhi?" Mộ Dung Diệp nghe xong đã nói toạc ra ý của Hạ tướng quân.
Xích Ngôn lúng túng cười, không biết nên trả lời thế nào.
"Bảo ông ta về đi, nói chờ sau khi Thế tử phi sinh hài nhi xong, bản Thế tử sẽ tổ chức một yến hội cáo biệt Kinh thành trong vương phủ, đến lúc đó ông ta sẽ được gặp thôi!" Mộ Dung Diệp tiếp tục vuốt ve bụng Vân Lãnh Ca, không ngẩng đầu lên nói.
"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn vội trả lời cáo lui.
"Không phải chàng không thích ứng phó với những thứ giả dối kia ư? Sao còn muốn bày yến tiệc?" Vân Lãnh Ca nghi ngờ nói.
"Thứ nhất để ăn mừng con chúng ta ra đời, thứ hai để tuyên bố ta cách xa kinh đô, quyết định không về triều nữa, tiết kiệm khoảng thời gian hay có người đến cửa quấy rầy này, xua đuổi một đám phiền chán, không bằng toàn bộ tựu tập trong một ngày, cũng xem như chính thức thông báo!" Mộ Dung Diệp khẽ hôn sợi tóc tản ra mùi thơm ngát của nàng, nhỏ giọng giải thích.
Vân Lãnh Ca bật cười, hoá ra là vậy, quả thật lười biếng.
Thời gian như thoi đưa, tin Mộ Dung Diệp tổ chức yến hội vừa phát ra, tất cả các phủ vốn muốn bái phỏng vương phủ đều ngừng hẳn, mọi người trông mong đến ngày hôm đó.
Lần này khẩn cấp của Đông Dương do một tay Mộ Dung Thế tử giải quyết, danh vọng của hắn vốn như mặt trời ban trưa càng thêm đạt đến đỉnh điểm, Đông Dương trừ Hoàng thượng ra, chỉ sợ thật không có người thứ hai đạt được quyền thế như vậy.
Vương phủ chỉ có một vị chính phi Vân Lãnh Ca, hơn nữa trước đó vài ngày nhà mẹ đẻ của nàng còn bị lưu đày, không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, chắc hẳn cuộc sống của nàng sẽ không tốt lắm, tất cả các phủ khác đều muốn leo vào vương phủ, ý đồ để nữ nhi mình gả cho Mộ Dung Diệp, từ đó đề cao lợi ích của gia tộc mình.
Nếu thật sự có thể bám lên người Mộ Dung Diệp, vậy thì sẽ là một bước lên trời.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, chiến hỏa dập tắt, Mộ Dung Diệp cũng không tiếp tục vào triều nữa, mỗi ngày không có việc gì, trừ đấu khẩu với Mộ Dung Chấn, đa số thời gian đều ở bên cạnh trêu chọc Vân Lãnh Ca đến mức buồn nôn.
Đảo mắt, đã đến ngày Vân Lãnh Ca sinh, vì trước đó Mộ Dung Diệp đã chuẩn bị xong mọi thứ, phòng sinh, bà mụ đỡ đẻ, các loại thuốc, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Không có xuất hiện khả năng khó sinh mà Vân Lãnh Ca tưởng tượng, Mộ Dung Diệp cũng không lo lắng sợ nguy hiểm, tất cả mọi người trong phủ đều chờ mong, Mộ Dung Niệm ra đời.
Duy nhất vượt khỏi dự định của hai người là, sau Mộ Dung Niệm còn có một nhóc khác, điều này khiến Vân Lãnh Ca không thể không sử dụng tên Mộ Dung Diệp đã đặt trước đó.
Bởi vì cả hai đều là nam hài, Vân Lãnh Ca đặt tên cho đệ đệ là Mộ Dung An.
"A Diệp, chàng nói xem tại sao không phải long phượng thai nhỉ? Thiếp muốn có nữ nhi." Sau khi sinh xong, Vân Lãnh Ca nằm trên giường, nhìn Mộ Dung Diệp ôm hai đứa bé, oán trách nói.
"Về sau chúng ta lại sinh tiếp!" Trong lòng Mộ Dung Diệp tràn đầy hạnh phúc khó nói thành lời, căng thẳng lo lắng cũng mất hết khi Vân Lãnh Ca sinh hài tử thành công.
"Không cần, vóc người rất khó khôi phục!" Vân Lãnh Ca gào thét trong lòng, thân thể này mới mười hơn lăm tuổi thôi à, đã là mẫu thân của hai đứa bé, thật khiến người ta rất khó tiếp nhận.
Nhưng nhìn hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, nàng cảm thấy thật tự hào, nho nhỏ, đáng yêu như thế, về sau lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, khiến cho xuân tâm của nhiều thiếu nữ vân anh chưa gả nảy mầm!
"Ta muốn nhìn tôn tử của ta!" Mộ Dung Chấn nóng vội không thèm quan tâm đến sự ngăn trở của Xích Ngôn Xích Ngữ, sải bước xông đến, thoáng thấy hai đứa trẻ trong lòng Mộ Dung Diệp, đôi mắt nhất thời sáng lên, đưa tay đoạt lấy.
Võ công Mộ Dung Diệp đã khôi phục, sao có thể để ông được như ý dễ dàng như vậy, đặc biệt khi thấy dáng vẻ ông tùy tiện vậy, chỉ sợ ông sẽ đả thương con mình, hai người quên mất bây giờ còn đang ở trong phòng sinh, lập tức vung tay.
Vân Lãnh Ca nhức đầu vỗ trán, híp mắt nhìn bọn họ so chiêu, rất không dễ dàng tìm được một khoảng trống, cơ hội mất đi sẽ không trở lại, Vân Lãnh Ca lập tức tận dụng mọi thứ nói: "A Diệp mau đưa đứa bé cho phụ vương nhìn đi!" sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp xụ mặt xuống, không phục đưa một đứa bé đưa cho Mộ Dung Chấn đang cười hả hê.
"Đây là An nhi hay Niệm nhi?" Mộ Dung Chấn nhìn đứa trong lòng, lại nhìn qua đứa bên Mộ Dung Diệp, phát hiện hai đứa trẻ giống nhau như đúc, ông thật sự không phân rõ, khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Diệp vội vàng đến bên cạnh Mộ Dung Chấn, đặt hai đứa bé cùng một chỗ, phát hiện ngũ quan thật sự không hề khác nhau, nên liếc mắt, hai mặt nhìn nhau.
"Đứa bé còn nhỏ, lớn lên thì sẽ có thể phân biệt!" Vân Lãnh Ca thở dài, nói.
"Vương Gia, Thế tử, nên ôm đi cho bú sữa rồi!" Một tỳ nữ cười khúc khích đột nhiên nhớ đến đứa bé vẫn chưa được cho bú, e rằng đã sớm đói bụng, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
Mộ Dung Diệp và Mộ Dung Chấn lưu luyến giao hai đứa bé cho tỳ nữ, dặn đi dặn lại các nàng phải chăm sóc tốt cho hai đứa bé, sau đó mới để người ôm đi.
Mộ Dung Diệp biết Vân Lãnh Ca chắc chắn rất mệt, nên dìu nàng nằm xuống, tỉ mỉ dém góc chăn cho nàng, nhẹ nhàng níu lấy Mộ Dung Chấn đang không muốn rời đi nhanh chóng ra ngoài.
"Này, thằng con bất hiếu, ngươi dám kéo phụ thân ngươi như thế hả? Còn không mau dừng tay!" Mộ Dung Chấn giận dữ, bị nhi tử xách ngược cổ áo, loại chuyện mất mặt này, nếu truyền ra ngoài, vậy không phải cái danh vương gia này sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao? Nhưng thấy Vân Lãnh Ca mới vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, nên vẫn cố ý giảm âm lượng xuống, tránh đánh thức nàng.
"Nếu tinh lực phụ vương quá lợi hại, nhi tử có thể so vài chiêu với ngài." Đến khi ra ngoài viện, Mộ Dung Diệp mới buông lỏng Mộ Dung Chấn, cười lạnh nói.
"Ta không muốn, ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi!" Thấy Mộ Dung Diệp xoa tay, Mộ Dung Chấn hơi chột dạ từ chối.
Nửa năm nay, chẳng những Mộ Dung Diệp khôi phục võ công, hơn nữa ngày càng có dấu hiệu tiến bộ hẳn, ngay cả ông cũng không phải đối thủ, vẫn không cần tìm tai vạ thì tốt hơn.
"Ta thấy phụ vương tràn đầy tinh khí, tiêu phí một ít sẽ có lợi cho cơ thể đấy!" Mộ Dung Diệp cười lạnh, chuẩn bị động thủ.
"Ta đã là lão già lọm khọm rồi, lấy đâu ra tinh lực, đừng có trợn mắt nói dối!" Mộ Dung Chấn mặt không đỏ hơi thở không gấp kêu la, giây lát, thấy bước chân của Mộ Dung Diệp, muốn nhào đến mình, thì vội nói: "Ta mệt rồi mà, đi ngủ để lấy lại tinh thần đã!" Nói xong, còn giả vờ ho khan vài tiếng, biểu hiện thân thể ông thật sự rất khó chịu.
Mộ Dung Diệp không hề tin, vận nội lực, đánh một chưởng về phía ngực Mộ Dung Chấn, Mộ Dung Chấn sợ hết hồn, thân hình nhẹ nhàng, tránh né, sau đó không quay đầu lại chạy ra khỏi viện, chỉ để lại một câu: "Mộ Dung Diệp, thằng con bất hiếu khốn khiếp, chờ nội lực ta đại thành, ta sẽ đánh ngươi thành đâu heo cho biết!" Lời nói phiêu tán trong gió.
Một tháng sau, Mộ Dung Diệp phái người phát thiếp mời cho tất cả phủ trong Kinh thành.
Hạ nhân trong vương phủ khí thế ngất trời, chuẩn bị yến tiệc.
Đến sáng sớm hôm đó, đã bắt đầu có người lục tục đến cửa vương phủ, mỗi người đều tò mò quan sát tình hình trong vương phủ.
Trong hoa viên, Mộ Dung Diệp ra lệnh giản lược tất cả, bày tiệc rượu ngoài trời, đợi sau khi tân khách đến đông đủ thì tỳ nữ sẽ hướng dẫn bọn họ ngồi xuống.
Đủ loại tiếng than thở rơi vào tai Mộ Dung Diệp như thủy triều, Mộ Dung Chấn ngồi ở vị trí chủ tọa, không còn vẻ cười đùa nữa, sắc mặt lãnh túc nghiêm nghị, trên người tản ra hơi thở khát máu lạnh lẽo chỉ người hành quân mới có.
Mọi người nhìn thấy Mộ Dung vương gia, thì cảm khái trong lòng, quả nhiên là truyền kỳ Đông Dương, phụ thân nổi danh, ưu tú như vậy, mới có thể sinh ra Mộ Dung Diệp có phong thái ngông nghênh như thế.
Mộ Dung Diệp liếc mắt nhìn Mộ Dung Chấn sẽ không có ý định mở lời, chỉ đành phải đứng dậy, nhìn mọi người trở nên yên tĩnh khi thấy hắn đứng lên, hắn nở nụ cười lười biếng, nhất thời khiến các tiểu thư khuê các trong hoa viên mê muội, không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt say đắm nhìn hắn, trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra được, nhớ đến mục đích cha nương mang mình đến tham gia yến hội này, thì nảy sinh kích động, vui vẻ không dứt, gương mặt cũng hiện lên vẻ đỏ ửng.
Mộ Dung Thế tử phong thần tuấn lãng như vậy, là nhân vật phong hoa tuyệt đại, cộng thêm thế lực không gì sánh nổi của hắn, nếu họ có thể gả vào phủ làm trắc phi đều là tam sinh hữu hạnh [2] rồi.
[2] tam sinh hữu hạnh: vận may ba kiếp
Đáy mắt Vân Lãnh Ca nhanh chóng xẹt qua đồng tình, khóe môi hơi nâng lên, hôm nay không quyền quý nào không dẫn theo nữ nhi đến, lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Mộ Dung Diệp cảm nhận được những tầm mắt nhiệt tình nhìn vào mình, không nhịn được cau mày, đột nhiên cảm thấy trong đó có một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, nên đành nhìn qua, thấy chỗ nữ khách Hạ Yên Nhi đang si tình nhìn hắn, ống tay áo phải trống rỗng nhẹ nhàng phiêu động trong gió, mày Mộ Dung Diệp càng nhíu chặt hơn.
"Hai chuyện thôi." Mộ Dung lười biếng lên tiếng: "Thứ nhất chào mừng nhi tử của bản Thế tử, trưởng tử Mộ Dung Niệm, con thứ Mộ Dung An!"
Vừa dứt lời, thoáng chốc tiếng chúc mừng cuồn cuộn không dứt chạy ra từ miệng của mọi người, khiến Vân Lãnh Ca kính nể là, không có một lời chúc nào bị lặp lại, chỉ đành phải than thở, những người này khéo léo quá, chu đáo thật.
Vân Lãnh Ca nhìn lướt qua thì thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, Hạ Yên Nhi, Hạ Ngữ Nhi đang căm phẫn trừng mắt nhìn nàng, khiến nàng ngạc nhiên là, nàng còn nhìn thấy Vân Xuân Ca!
Phía trên thiệp A Diệp có ghi, chỉ có chính thất mới có thể vào dự tiệc, vì sao Vân Xuân Ca lại đến? Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện Vân Lãnh Ca đã nghĩ đến nguyên nhân, e rằng Vân Xuân Ca đã ngồi lên vị trí chính thất của Hạ Hạo Nhiên rồi, quả thật không thể khinh thường, từ thiếp thất lên chính thất, nhưng quy củ của phủ Tướng quân rất nghiêm khắc mà, thật sự không đơn giản rồi.
Vân Xuân Ca ngước mắt phát hiện ánh mắt Vân Lãnh Ca, nhếch môi cười lạnh, trong mắt mang theo hận ý ngập trời và tàn khốc đối mắt với nàng, tất cả các phủ đến dự tiệc, đều có dụng ý khác, tính toán điều gì thì trong lòng đều hiểu rõ, Vân Lãnh Ca tốt số thì sao? Sinh được hai đứa con trai thì thế nào? Còn không phải trơ mắt nhìn phu quân của mình có nữ nhân khác sao?
"Chuyện thứ hai, bản Thế tử đã chào từ biệt với Hoàng thượng, ít ngày nữa sẽ rời khỏi Kinh thành, nếu không có tuyên triệu, sẽ không về kinh, cho nên bữa tiệc hôm nay cũng là bữa tiệc cáo biệt, có lẽ, về sau chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa!" Mộ Dung Diệp nhếch môi, chậm rãi nói ra.
Dứt lời, đám người náo nhiệt như bị dội một quả bom, ai nấy đều kinh hãi, không thể tin.
Nếu Mộ Dung Thế tử rời khỏi Kinh thành, bọn họ gả con gái vào vương phủ, thì còn có ý nghĩa gì nữa? Biên cương và Kinh thành trời nam đất bắc, khoảng cách đâu phải chỉ ngắn ngủi trong gang tấc?
"Chỉ vậy thôi, nhanh dùng thiện đi, dùng xong thì từ đâu nên về nơi đó!" Mộ Dung Diệp thấy mọi người đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, hắng giọng cười, lời nói mang theo sự phách lối ngang ngược.
Vân Lãnh Ca lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Diệp, có phải lời này quá thẳng thắn rồi không? Không phải những người làm chính trị đều vô cùng khôn khéo à? Có ai như hắn vậy, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Những tiểu thư khuê tú kia đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ thất vọng, ánh mắt ảm đạm, im lặng không nói.
Yến tiệc vì lời nói của Mộ Dung Diệp mà mất hứng thấy rõ, mặt ai nấy đều ủ rũ, nhưng hơn nữa là cực kỳ thất vọng.
Mộ Dung Diệp chê cười trong lòng, vẫn làm theo ý mình cười dịu dàng ân cần gắp thức ăn cho Vân Lãnh Ca, dung mạo tuyệt mỹ, cử chỉ săn sóc, không thể nghi ngờ khiến các tiểu thư kia ghen tỵ đỏ mắt, hận người ngồi bên cạnh Mộ Dung Diệp không phải là mình.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Vân Lãnh Ca bắt đầu cho người dọn dẹp hành trang, cũng ra lệnh cho hạ nhân an bài vương phủ ổn thỏa, chuẩn bị chu đáo mọi việc. editedbysutucuoigaDieenndkdan/leeequhydonnn
Sau vài ngày, Vân Lãnh Ca như ý nguyện mang theo vài nha đầu cận thân đến biên cương với Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Chấn cũng rời đi cùng ngày.
Nhưng, khi bọn họ ra khỏi thành thì mỗi người phải đi mỗi ngả, bởi vì lộ tuyến không giống nhau.
Xe ngựa nhàn nhã chạy trên đường, Vân Lãnh Ca rúc vào bờ ngực ấm áp của Mộ Dung Diệp, ánh mắt nhu hòa nhìn hai đứa trẻ trong nôi.
"A Diệp, chàng nói xem con giống chàng hay giống thiếp vậy?" Vân Lãnh Ca nhìn hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn ra rốt cuộc đứa bé giống ai, nên hỏi ý Mộ Dung Diệp.
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp cẩn thận nhìn mặt hai đứa bé, một lát sau, cho ra một kết luận, như đinh chém sắt nói: "Giống ta!"
"Thật sao?" Vân Lãnh Ca nghi ngờ: "Còn nhỏ vậy mà sao chàng nhìn ra được thế?"
"Đều là nam tử mà! Dĩ nhiên giống ta rồi!" Mộ Dung Diệp giương môi cười, ôm chặt người trong lòng, khẽ nói.
Trong mắt Vân Lãnh Ca hàm chứa oán trách trừng mắt liếc hắn, tiếp đó, vẻ mặt hơi mong chờ: "A Diệp, thiếp rất hy vọng có thể nhanh đến nơi thế ngoại đào nguyên mà chàng đã nói!"
"Nàng sẽ thích đó! Nơi ấy quả thật là tiên cảnh nhân gian." Mộ Dung Diệp vuốt tóc Vân Lãnh Ca, cười khẽ nói.
"Chỉ cần có chàng và con, thì nơi đó chính là tiên cảnh nhân gian với thiếp!" Đáy mắt Vân Lãnh Ca lấp lánh nét cười hạnh phúc, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
"Ca nhi, cả đời này ta có nàng đã đủ rồi!" Mộ Dung Diệp cảm khái, ngón tay nâng cằm Vân Lãnh Ca, cúi đầu hôn đôi môi hắn lưu luyến không nỡ rời xa kia, trao cho nàng nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng.
Thiếp xuyên qua dị thế, đến bên cạnh chàng, thề cùng chàng đi khắp núi sông, cuộc đời này, có chàng làm bạn, không uổng công đã đến nhân gian này một chuyến!
---Hoàn---