Editor: Moonlight
Làm cả một ngày, thật ra nhóm túi sữa nhỏ đều đã rất mệt, nhưng chúng vẫn kiên trì đến giây phút cuối cùng .
“Thứ… nhất…” Thiên Linh Linh chống một hơi cuối cùng bay vào ông gia đen đứng ngay ngạch cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thứ… hai…” Vạn Vạn Tuế thở dốc đẩy Ung Ân vào, trong nháy mắt lướt qua vạch đích (ngạch cửa), cô lập tức bộp ngã xuống, để đề phòng ảnh hưởng đến tuyển thủ phía sau, cô dựa vào chút sức lực cuối cùng, đẩy xe lăn của Ung Ân qua một bên, mình cũng gian nan mà lăn long lóc sang một bên, đẩy cái cái phễu đang dựa vào ven tường, đặt ngoài miệng để làm cơ quan hô hấp.
Người thứ ba đi vào chính là đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, cô bé không thể nói nữa, chỉ có thể dùng tay khoa chân múa tay mình là thứ ba, sau đó liền ngã xuống cạnh Vạn Tuế, học bộ dạng của Vạn Tuế, lấy cái gáo múc nước để trên mặt, giống như làm vậy là có thể hít được nhiều dưỡng khí hơn vậy.
Lục Trăn thứ tư, Tưởng Quyện thứ năm, bé bệnh kiều mệt đến nỗi ghét bỏ mình sức lực yểu điệu, nằm liệt sang một bên.
Ông gia đen xuất hiện cuối cùng, trong tay xách vài cái túi, nói với đám túi sữa nhỏ đang ngã trái ngã phải: “Cảm ơn mọi người hôm nay cố gắng làm việc như vậy, để cảm ơn mấy đứa, ông đã chuẩn bị chút quà.”
Đám túi sữa nhỏ nằm liệt không dậy nổi, chỉ có thể để ông da đen lấy quà ra cho chúng xem: “Đây là những bức ảnh hôm nay chụp được khi mấy đứa làm việc.”
Ông da đen lấy ra một chồng ảnh chụp trước, chưởng môn nhí Thiên Linh Linh vô cùng ngượng ngùng với ảnh chụp, khuôn mặt nhỏ đỏ lên một chút, hữu khí vô lực mà nổi giận: “Các người, các người chụp bản chưởng môn từ khi nào vậy? Sao không nói cho bản chưởng môn?”
“Một chút cảm giác nghệ thuật cũng không có!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cũng hữu khí vô lực mà cà khịa Thiên Linh Linh, ra hiệu cho Thiên Linh Linh nhìn ảnh chụp của cô bé, “Bọn họ vừa chụp ảnh, bổn tiểu thư đã phát hiện, nhìn thấy không? Bổn tiểu thư còn tạo rất nhiều dáng, Thiên Linh Linh cậu sờ vào lương tâm xem, có phải ảnh của bổn tiểu thư là đẹp nhất không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiên Linh Linh trợn trắng mắt: “Đẹp cái quả dưa hấu! Bản chưởng môn thấy mày giống mấy con khỉ trên núi Thanh Hà quan đấy!”
“A!!!” Hạ Vị Mãn tức giận đến nỗi phát ra tiếng rít yếu ớt, không chỉ bởi vì Thiên Linh Linh nói cô bé giống hầu, còn bởi vì cô bé phát hiện ra có mấy tấm ảnh, rõ ràng mình đẹp lấn át, lại bởi vì đứng cạnh Thiên Linh Linh, bị bao phủ trong vầng sáng bởi cái đầu to hắt sáng của nó, mặt cũng không nhìn thấy.
Hai túi sữa nhỏ nằm trên mặt đất, yếu ớt kinh khủng, nhưng vẫn kiên trì đấu khẩu.
Vạn Tuế nằm liệt ở ven tường, cầm ảnh nghiêm túc xem, giống như đại ca xã hội đen kiểm tra tờ báo cáo công việc của đàn em vậy, nhìn đến nỗi ông da đen cũng có chút căng thẳng, sợ Vạn Tuế cảm thấy chụp không đẹp, ném xấp ảnh đi.
Nhưng ngược lại Vạn Tuế rất thích, cầm một bức, lật ra cho mọi người xem: “Có sóc.”
Đám túi sữa nhỏ nghe thấy có sóc, tuy không còn sức đứng dậy, nhưng vẫn lội qua ruộng cạn, bơi đến bên cạnh Vạn Tuế, cùng ngắm nhìn với ông da đen đã ngồi xổm xuống.
“Là thật đó!” Đôi mắt của thái tử nhí Lục Trăn sáng lên, trong ảnh, lúc chúng đang nghiêm túc lắp ráp tổ gỗ, hoàn toàn không chú ý tới, ở cánh rừng bên cạnh có hai con sóc con đang tò mò thò đầu nhìn, “Thật đáng yêu!”
Không chỉ một tấm này, đám túi sữa nhỏ xem hết các tấm ảnh khác, cẩn thận tìm tòi, phát hiện ra càng nhiều bất ngờ, thì ra lúc chúng trồng cây, chơi lặc bảo nhi, thậm chí là lúc về thi chạy bộ, đã từng có rất nhiều động vật nhỏ xuất hiện bên cạnh chúng, nhưng bọn nó khá thẹn thùng, đều lén lút đến, chúng cũng không biết, nhưng người chụp ảnh lại bắt được khoảnh khắc, để lại từng tấm ảnh chụp vô cùng quý giá ấm áp.
Nhóm túi sữa nhỏ quá thích món quà này, cầm từng tấm ảnh mà không nỡ buông tay.
Ông da đen còn chuẩn bị đặc sản địa phương rất có tiếng cho đám túi sữa nhỏ ––– búp bê gỗ, là các công nhân nhân lúc đám túi sữa nhỏ không để ý, lén dựa theo vẻ ngoài của chúng để khắc lại, búp bê khắc gỗ chỉ lớn bằng tay của đám túi sữa nhỏ, nhưng sinh động như thật, chi tiết phong phú, béo lùn trơn nhẵn, đám túi sữa nhỏ cũng vô cùng thích món quà này, Thiên Linh Linh và Hạ Vị Mãn chộp lấy búp bê chạm gỗ, đồng thời ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau một cái, đạt thành hiệp ước chung nào đó, giây tiếp theo, hai túi sữa nhỏ đều túm lấy búp bê gỗ, khiến mấy con búp bê bị giật hoa cài đầu một cách dữ dội.
Cải tạo lao động đến đây là coi như hạ màn, cải tạo lao động kết thúc tất nhiên phải mở một cuộc họp tổng kết, nhưng bởi vì đám túi sữa nhỏ còn đang phóng điện, mọi người nhất trí quyết định, nằm họp.
“Hôm nay mọi người đều nghiêm túc mà tự kiểm điểm lại lỗi lầm của mình không?” Vạn Tuế nằm, yếu ớt hỏi.
“Có…” Đám túi sữa nhỏ nằm, yếu ớt đáp.
Ông da đen vuốt râu, vừa uống trà, vừa vây xem đám túi sữa nhỏ nằm họp, ông còn tưởng cuộc họp này thế nào cũng phải mở trong năm phút, kết quả, Vạn Tuế hỏi xong câu đầu tiên, nhận được câu trả lời, vô cùng lưu loát mà gật đầu, tuyên bố: “Giải… tán…”
“De ~” Nhóm túi sữa nhỏ yếu ớt hoan hô.
Lúc đám túi sữa nhỏ đều đã ngồi trên mini bus chuẩn bị quay về rồi, Ung Dập mới mặt xám mày tro mà được thả ra, cậu chàng cảm thấy mình bị mệt đến nỗi bong bóng mũi sắp chảy ra rồi, nằm liệt trong xe nhắm hai mắt không nhúc nhích, đột nhiên anh cảm thấy có người chọc mình một cái, anh mới nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy Ung Ân đưa một thứ cho mình, anh cúi đầu nhìn, là một tấm ván gỗ nhỏ, bên trên vẽ bức tranh màu sắc rực rỡ, sự không kiên nhẫn trong mắt anh từ từ tan biến, dùng đầu ngón tay chậm rãi sờ qua tấm ván gỗ.
“Bà ấy cũng đến nhìn mày.” Ung Dập nhẹ giọng mở miệng, không dùng câu nghi vấn.
“Dạ!” Ung Ân ra sức gật đầu, biết anh trai nói vậy, nhất định là vì mẹ cũng đi cùng mình, có thể là dùng cách khác để ở cạnh mình, vào địa điểm và thời gian khác, nhưng đều giống nhau thôi.
Ung Dập nắm chặt tấm ván gỗ không thu hút trong tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sô, môi anh kiên cường mím thành một đường thẳng, khóe mặt lại đo đỏ.
“Anh.” Ung Ân cẩn thận gọi anh một tiếng.
Ung Dập nâng cánh tay, như coi Ung Ân thành một con búp bê đồ chơi, không quá dịu dàng mà ôm vào lòng, chưa nói gì, chỉ lên tiếng: “Ừ.”
Ung Ân cũng không nói.
Có rất nhiều câu, anh chưa nói, nhưng cậu đều hiểu.
Tới thời gian đám túi sữa nhỏ ai về nhà nấy, Vạn Vạn Tuế tạm biệt từng phạm nhân một, những người khác đều đã đi, nhưng Thiên Linh Linh chưa đi, cô ta kéo Vạn Vạn Tuế sang một bên: “Hiện tại nhà mày có sáu con ma, tuy bọn chúng đều không phải ma xấu, nhưng tụ tập cũng khiến âm khí nặng lên theo, bản chưởng môn nể cái bụng xinh đẹp như vỏ trứng giống bản chưởng môn của mày nên cho mày cái này.” Tay nhỏ của cô ta đưa ra một thứ giống như quả trứng, nhưng món đồ kia lại phát sáng ở giữa, giống như có ngọn lửa đang tí tách trong vỏ trứng, “Cái này nhiều dương khí, mày đặt trong nhà, sẽ không phải sợ âm khí nhập thân, cơ thể có bệnh nhẹ. Nhớ kĩ, cái này không phải tặng cho mày, phải trả lại!”
“Cảm ơn.” Vạn Vạn Tuế ôm lấy quả trứng kia.
“Hừ!” Thiên Linh Linh ngạo kiều dùng lỗ mũi hừ khí, “Khỏi khách sáo!” Xoay người định đi, lại nhìn thấy Vạn Vạn Tuế đang tách ngón tay, “Sao vậy?”
“Vì sao lại là sáu con ma?” Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêm túc cực kỳ, đếm số trên đầu ngón tay, “Mẹ Ung Ân, ba mẹ Hạ Vị Mãn, chú ma, chú hoàng đế, đây là…”
Năm con? Nhiều ra thêm một con? Vẻ mặt của chưởng môn nhí Thiên Linh Linh cũng nghiêm trọng lên, có con vất vưởng mà Vạn Tuế không biết vào được?
“Tám ma mà.” Vạn Vạn Tuế đếm rõ ràng, ngẩng đầu cho Thiên Linh Linh một ánh mắt nghi ngờ.
“A a a, xin mày học đếm chút đi được không? Đó là năm con!” Thiên Linh Linh rất mù mắt, không biết Vạn Vạn Tuế làm sao đếm ra được tám nữa, dạy Vạn Tuế nửa ngày, mới làm cho Vạn Tuế đưa ra được kết luận giống mình –––– nhà họ có thêm một con ma cô chưa nhìn thấy qua.
“Xem ra bản chưởng môn đêm nay vẫn phải về cùng mày.” Biểu cảm của Thiên Linh Linh nghiêm túc, cô ta thề, tuyệt đối không phải vì cô ta muốn ăn bánh bao lớn nhà Vạn Tuế, nên mới muốn về cùng Vạn Tuế đâu, cô ta là lo con ma Vạn Tuế chưa từng gặp có âm mưu gì đó, nếu cô ta không theo Vạn Tuế trở về, nhà Vạn Tuế đều là người thường, con ma kia nếu làm ra gì đó, căn bản không có năng lực đối phó.
Trừ thiên Linh Linh, bé bệnh kiều Tưởng Quyện cũng không đi, hắn có chuyện muốn nói với Vưu Giai.
Kết quả là, ba túi sữa nhỏ cùng ông ngoại Vạn Tuế trở về nhà họ Vạn.
Lúc về đến nhà, cơm chiều đã chuẩn bị xong, vì ba Vạn có gọi điện cho ông ngoại Vạn Tuế, biết Thiên Linh Linh và Tưởng Quyện còn muốn tiếp tục ở, cho nên cố ý chuẩn bị bánh bao uyên ương lớn mà Thiên Linh Linh thích nhất, chi tiết nhỏ này khiến chưởng môn nhí Thiên Linh Linh cảm động, gặm hai cái bánh bao to bự xong, ưỡn cái bụng nhỏ tròn xoe, không rảnh lo tiêu cơm, đã xắn tay áo, chuẩn bị thay Vạn Tuế bắt con ma thứ sáu núp tỏng nhà ra.
Đám ma là đi theo Vạn Tuế trở về nhà Vạn Tuế, vì chịu ân huệ của Vạn Tuế và Thiên Linh Linh, cho nên họ vừa nghe trong nhà có thêm một con ma, cũng lập tức tỏ vẻ muốn giúp đỡ.
“Không cần.” Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh vung tay, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong lồng ngực, “Bản chưởng môn có thần khí bắt ma.” Cô ta vỗ bụng bảo đảm với Vạn Tuế, cái này lợi hại hơn nhiều so với cái thần khí trước kia mà ma nữ coi như chỗ lẩn trốn.
Cô ta vừa khen thần khí bắt quỷ này của mình, vừa hất đầu nhỏ, mở hộp thần khí ra, đám ma cùng Vạn Tuế ngắm nghía cấu tạo bên trong.
Đám ma cùng Vạn Tuế lặng ngắt như tờ, không hề phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc như trong tưởng tượng của cô ta.
Chưởng môn Thiên Linh Linh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt trợn to như chuông đồng, cô ta nhìn thấy trong hộp có một cái mông.
Đúng vậy, chính xác ra, là một cái mông dơi đang run bần bật.
“Hu hu hu!” Chủ nhân của cái mông là người được Hugo cho rằng đang tiêu sái đi săn bên ngoài, ông anh trai sinh đôi là quỷ hút máu mạnh mẽ đáng sợ, tiểu điện hạ Ceasar.
Lúc trước sau khi bị sự không cẩn thận của Hugo mà trở thành quà đưa cho ma nữ, Ceasar đã nhân lúc ma nữ trốn vào thần khí bắt ma để chạy trốn, cậu cũng trốn đến một nơi cậu cho rằng rất an toàn, cũng chính là một cái thần khí bắt ma khác.
Món thần khí bắt mà này luôn được Thiên Linh Linh đặt trong không gian trữ đồ, hôm nay mới nghĩ tới lấy ra.
Tiểu điện hạ Ceasar còn chưa bình tĩnh lại từ chỗ ma nữ, cho nên dẩu mông run bần bật – ing.
Cậu hậu tri hậu giác mà nhận ra, hình như hộp đã được mở ra, cậu ôm hi vọng tốt đẹp là đã có người tới cứu mình, dùng cánh nhọn che mắt, cẩn thận nhìn thoáng qua phía sau ––––
Một vòng toàn ma giống như gói biểu cảm Tây Du Kí kinh điển đang bao vây cậu, nhìn cậu.
Tiểu điện hạ Ceasar mạnh mẽ đáng sợ nhưng siêu sợ mã hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
*Meme Tây Du Kí giống trường hợp trên:
Danh Sách Chương: