Edit: Chianti
Giờ phút này, Vạn Tuế chính dựa vào cái bể của con rùa ba Vạn nuôi, chú rùa ngày thường trừ ăn thì cũng chỉ có ngủ đang treo hai chân trước, chỉ dùng hai chân sau đứng trên một tảng đá được đặt phía dưới cái bể để trang trí, đối diện với Vạn Tuế.
“Hóa ra cậu chính là con ma thứ sáu trốn ở nhà tớ.” Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế nghiêng nghiêng, nghiêm túc đánh giá chú rùa đang đứng thẳng tắp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiên Linh Linh có thể cảm ứng được nhà cô bé có bao nhiêu con ma, lại không thể định vị cụ thể vị trí của bọn họ, đại khái cô bé cũng không ngờ tới một con ma lại ở trong con rùa mà ba đang nuôi.
Trên thực tế, tình huống còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của Vạn Vạn Tuế, ma rùa thật chất là một con ma già, bởi vì đợi ở nhân gian quá lâu, hồn thể không chịu nổi, không thể không trốn đông trốn tây, đoạt thân xác của một con rùa cũng không phải ý định ban đầu của hắn, hơn nữa con rùa này cũng sống đã rất lâu, không dễ gì chịu đem thân xác cho nó mượn, phần lớn thời gian rùa vẫn là rùa, lúc trước khi Vạn Tuế Tuế mở hộp ra, thả Ceasar vào trong để ở nhờ, ma rùa rất nỗ lực muốn cướp được thân xác của chú rùa để nói chuyện với Vạn Tuế, nhưng vẫn không thể làm được.
Hôm nay mới có thể cướp được thân xác của con rùa để nói chuyện với Vạn Tuế, còn may ngày hôm qua con dơi kia xấu đến mức khiến con rùa khó chịu suy yếu, chủ động đưa thân xác nhường cho nó, còn mình lặng lẽ rời đi.
“Bé muốn biết vì sao hôm nay mẹ bé khóc không?” Chú rùa vươn một cái chân trước chống lên vách bể bằng thủy tinh, ngữ điệu đầy vẻ sâu xa.
“Cậu biết?” Vạn Vạn Tuế nhăn mày nhỏ, cũng ra vẻ sâu xa.
Ma rùa cũng không vòng vo, trực tiếp nói cho Vạn Tuế đáp án: “Mẹ bé khóc vì rất nhiều nguyên nhân, gần đây công việc của cô ấy không thuận lợi, bị đồng nghiệp chụp nồi, bị cấp trên trừ tiền thưởng, hai ngày trước lúc đi đường thì ngón chân nhỏ đụng vào bàn trà, lúc mở sữa chua uống thì cái nắp bị rách, cô ấy muốn ăn thịt chả bò lúc đến mua thì đã không bán nữa……” Mấy chuyện này đều là nó lặng lẽ nghe thấy hoặc nhìn đến.
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế càng nghe càng nặng nề, trong lúc cô bé đang đi nhà trẻ, mẹ lại gặp phải nhiều uất ức như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ chưa từng nói chuyện gì với cô bé cả, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Thậm chí còn cười hì hì làm trang phục Halloween cho cô bé.
Vạn Vạn Tuế rất tự trách, cảm thấy cô không bảo vệ mẹ Vạn tốt, cũng không đủ cẩn thận.
Cô bé âm thầm quyết định về sau chỉ cần nhìn thấy mẹ Vạn, cô bé sẽ ở bên cạnh bảo vệ mẹ, không cho bàn trà đụng vào mẹ, thay mẹ xé nắp sữa chua!
“Mấu chốt nhất chính là, bà Ma Thần……” Ma rùa cảm thấy mình nói gì đó sai sai, dừng một chút, sửa lại cho đúng, “Bà cố ngoại của bé không muốn mẹ bé làm sinh nhật cho bà, còn nói cô ấy một trận.”
Vạn Vạn Tuế nhăn mày nhỏ, bụng nhỏ ưỡn ra cũng có thể nhìn ra cô bé cực kỳ khó hiểu: “Vì sao bà cố ngoại lại không muốn cho mẹ làm sinh nhật vậy? Là bởi vì bà sợ phải lớn lên sao?”
Lời nói vừa nghiêm túc vừa non nớt của Vạn Vạn Tuế làm Ma rùa lộ ra một nụ cười nhẹ, chẳng qua tổng thể nhìn vẫn rất nghiêm túc: “Bà cố ngoại của bé dũng cảm như thế, sao có thể sẽ sợ lớn lên? Ở cái thời đại của bà cố ngoại bé, chuyện đáng sợ còn nhiều hơn bây giờ rất nhiều, bà cố ngoại của bé làm cái gì cũng không sợ, một mình nuôi lớn bà ngoại bé, lúc này mới có bé đó.”
Chân trước của ma rùa đặt trên vách kính trong suốt của cái bể giật giật, như là đang sờ đầu Vạn Tuế: “Thứ bà ấy sợ chính là tuổi tác của bà ấy càng lúc càng lớn, ngày phải rời khỏi mọi người càng lúc càng gần. Cái chết là thứ mà mỗi người đều phải đối mặt, ở trong ấn tượng của mọi người, người già hẳn nên rộng mở đón nhận cái chết, nhưng không phải người già nào cũng rộng lòng được như thế, ít nhất bà cố ngoại của bé lại suy nghĩ rất nhiều, bà ấy không tiếp nhận được, cũng sợ mọi người không tiếp nhận được, cho nên bà ấy cố ý đem đẩy ra mọi người ra, khiến mọi người cảm thấy bà ấy cũng chẳng có gì đáng nhớ cả, như vậy cho dù có một ngày bà ấy thật sự không còn nữa, cũng sẽ giống như lúc bà ấy còn ở đây, mọi người vẫn sẽ vui vui vẻ vẻ, sẽ không đau khổ vì bà ấy.”
Ma rùa nói có hơi mờ ảo thâm sâu, Vạn Vạn Tuế nỗ lực muốn nghe hiểu, nhưng vẫn không có cách nào để hiểu rõ toàn bộ, nhưng cô bé đã nắm được một cái trọng điểm —— bà cố ngoại của cô bé cố ý không chơi cùng các cô, bởi vì bà sợ có một ngày vào lúc bà không thể nào chơi cùng các cô nữa, mọi người sẽ nhớ bà, sẽ đau lòng, sẽ xả hết nước trong óc ra khỏi mắt giống mẹ ngày hôm nay.
Vạn Vạn Tuế không biết người khác có thể hiểu được bà cố ngoại của cô bé hay không, nhưng cô bé có thể.
Trước khi chuyển nhà, chuyện khiến Vạn Tuế Tuế đau khổ nhất chính là quãng thời gian chia tay với bạn tốt trước đây, cái kiểu đau khổ này không giống với ong mật gì cả, trực tiếp cả một đoàn xông tới, dùng châm dùng sức đâm ngươi, làm cậu đau đến mức tập tức kêu a á, không phải như vậy.
Cái cảm giác khổ sở này sẽ đột nhiên nhảy ra vào lúc cậu cho rằng cậu đã ổn rồi, có thể là bởi vì cậu nhìn thấy được một món đồ chơi mà trước kia từng chơi cùng bạn thân, có thể là nghe được một bài hát mà các bé đã từng học hát.
Cái cảm giác khổ sở này tuy rằng có đôi khi sẽ làm Vạn Tuế không có hứng thú ăn cả đồ ăn vặt mà bé thích nhất, nhưng Vạn Tuế không muốn không có nó, cũng không muốn quên nó, bởi vì cô bé cảm thấy quên mất sự khổ sở cũng giống như đã quên mất bạn thân cũ.
Nói như vậy lên, chia ly quả thật rất là đau lòng, hơn nữa lúc trước sống chung càng tốt, sau khi chia ly sẽ càng nhiều hồi ức, sẽ càng thêm đau lòng.
Suy nghĩ của bà cố ngoại cũng có thể thông cảm, bà muốn để mọi người giữ lại những hồi ức không đẹp về bà, không muốn lúc mọi người nhớ đến bà lại chỉ biết nhớ tới một người không bao giờ biết phát giận với mọi người, như vậy sẽ không đau khổ nữa.
Cho nên thoạt nhìn bà cố ngoại không thích mọi người nhưng thật ra lại là rất thích mọi người cho nên mới làm bộ không thích.
Cái logic này với người trưởng thành thì chẳng là gì, nhưng đối với Vạn Vạn Tuế ba tuổi rưỡi mà nói đã coi như đó là trình độ đốt não rồi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô bé cảm thấy tóc của cô bé cũng mỏng dần, nhanh chóng nâng tay nhỏ lên bao phủ lại đầu tóc.
“Bé có hiểu không? Thật ra bà cố ngoại rất yêu bé.” Ma rùa trừng đôi mắt đậu xanh nhìn chằm chằm Vạn Tuế, nó cũng lo lắng Vạn Tuế không thể lý giải được tình cảm uyển chuyển vòng vèo quẹo trái quẹo phải của người lớn.
Vạn Vạn Tuế cảm thấy ma rùa không cần lo lắng: “ Tớ vẫn luôn biết bà cố ngoại yêu thương tớ nhé.”
Ma rùa có chút kinh ngạc, Vạn Tuế quả nhiên là cháu gái của bà cố ngoại,còn nhỏ như vậy mà đã có thể xuyên qua hiện tượng nhìn được bản chất, ngữ điệu trầm nặng cũng nâng lên: “Bé phát hiện được dấu vết qua cuộc sống hàng ngày sao?”
“Gà xé phay kho tiêu?” Vạn Vạn Tuế cảm giác cái từ này nghe có vẻ ăn rất ngon, nhưng không phải đáp án của cô bé cho nên lắc lắc đầu nhỏ, tay nhỏ múp míp lại nghiêm túc đỡ khuôn mặt nhỏ đầy thịt, biến thành một đóa hoa xinh xắn đáng yêu: “Tớ đáng yêu thế này mà, sao bà cố ngoại có thể không thích chứ?”
Ma rùa còn đang tưởng Vạn Tuế quá phức tạp:……
“Bé có thể nói với mẹ bé rằng bà cố ngoại cũng rất yêu mẹ bé không?” Hai cái chân trước của ma rùa đều đặt ở trên vách bể, “Nói mẹ bé đừng nên trách bà ấy.”
Vạn Vạn Tuế đồng ý với Ma rùa, nhưng cô bé có một vấn đề: “Sao cậu lại biết nhiều chuyện về bà cố ngoại vậy?”
“Nếu ta nói ta là ông cố ngoại của bé, bé sẽ tin sao?” Ma rùa thu móng vuốt lại, định vòng ra phía sau lưng theo thói quen của người lớn, lại bị xác rùa chặn lại.
“Không tin.” Vạn Vạn Tuế lắc đầu, “Bà cố ngoại từng nói ông cố ngoại không phải giống như cậu.”
“Bà cố ngoại của bé từng nhắc đến ta?” Ma rùa có hơi vui vẻ.
“Vâng, bà từng nói qua, ông cố ngoại là đồ rùa*.” Ánh mắt của Vạn Vạn Tuế dừng ở trên người Ma rùa, dùng ánh mắt nhắc nhở nó, cậu là con rùa, còn to lớn như thế, chắc chắn không thể là trứng rùa được**.
*Nguyên văn: 王八蛋 - Vương bát đản… một từ ngữ dùng để chửi
** Bé Tuế hiểu nhầm Vương Bát Đản là quả trứng rùa vì Vương bát là rùa, đản là trứng
Ma rùa cạn lời một lần nữa:……
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là bà cố ngoại của bé. Bé nhất định phải nói ra suy nghĩ thật lòng của bà cố ngoại cho mẹ bé biết, đừng làm cháu ngoại mà bà ấy yêu thương nhất lại oán hận bà ấy.” Ma rùa có chút nản lòng thoái chí, nhưng nó che giấu rất khá, thoạt nhìn vẫn là một con rùa không rõ buồn vui, dường như nó cảm nhận được chủ nhân của thân sắp quay trở lại rồi, tốc độ nói nhanh hơn, “Còn có, ta không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh bà ấy, giúp ta nói với bà ấy, ta……”
Vạn Vạn Tuế chờ Ma rùa tiếp tục nói, nhưng nó lại lắc lắc cái đầu rùa: “Thôi.” Vừa dứt lời, ánh mắt của chú rùa cũng biến đổi, ba phần lười biếng, ba phần khinh thường còn có bốn phần ghét bỏ cái rương ở trước mặt Vạn Tuế, chân trước cũng đặt xuống dưới, uốn éo mông, lùi về trong căn phòng đồ chơi, còn túm lấy một nhúm hải tảo che đầu lại, không cho Vạn Vạn Tuế nhìn nó.
Ma rùa đột nhiên tới, đi cũng đột nhiên, Vạn Vạn Tuế đứng phía trước cái bể rùa nhìn một hồi mới xoay người đi tìm mẹ Vạn, nói chuyện mà Ma rùa nói cho bé với mẹ, còn có cảm nhận của cô bé cũng nói cho mẹ Vạn nghe, mẹ Vạn nghe xong cả đôi mắt đỏ hồng.
Cô biết không có khả năng bà ngoài của cô đột nhiên không thích cô nữa.
Vạn Tuế nói với mẹ Vạn xong, lại chạy đến phòng của bà cố ngoại, sau khi bà cố ngoại nổi giận với mẹ, tâm trạng của bà cũng không tốt, không ngủ được, nhưng cũng không bật đèn, ngồi ở mép giường tự mình đau lòng, nghe thấy Vạn Tuế tiến vào, phản ứng đầu tiên của bà là giận dữ hỏi: “Ai làm con tiến vào?”
Vạn Tuế đối diện với ánh mắt sắc bén của bà cố ngoại rồi bò đến trên giường, ngồi vào bên người bà, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Ông cố ngoại thật sự là trứng rùa ạ?”
Bà cố ngoại không nghĩ tới Vạn Tuế sẽ đột nhiên nhắc tới cái người không còn tồn tại kia sửng sốt, sau đó hừ một tiếng: “Đúng vậy, ông ấy là một đồ trứng rùa lớn, con là trứng rùa nhỏ.”
Vạn Vạn Tuế vừa nghe càng nghiêm túc: “Bà cố ngoại rất thích trứng rùa ạ?”
“Vì sao bà lại phải thích trứng rùa?” Bà cố ngoại trừng mắt nhìn mắt Vạn Tuế.
“Không thích, vì sao lại kết hôn với trứng rùa vậy ạ?” Vạn Tuế không cụ thể lắm về khái niệm kết hôn, nhưng cô bé biết được thích nhau giống như mẹ Vạn và ba Vạn mới có thể kết hôn.
Bà cố ngoại không nói chuyện, ở thời đại bà kết hôn nào chú ý đến việc thích hay không thích, khi đó thật ra bà cũng có đối tượng đang yêu mến, nhưng sau đó ông ấy đi chiến trường, đã nhiều năm không có tin tức, tuổi bà cũng đã lớn, trong nhà không nhìn được nữa, buộc bà gả chồng, bà cho rằng chính mình là cái loại này thà gãy chứ không chịu cong, quyết không thỏa hiệp, nhưng cuối cùng bà vẫn thỏa hiệp.
Người bà gả không thích nói chuyện, chân rất hôi, không thích tắm rửa, không có một chỗ nào xứng đôi với bà.
Bà không cảm nhận được người kia thích bà, bà cũng không thích người kia, nhưng bà đã nhận mệnh, nếu kết hôn, vậy sẽ sống với nhau thật tốt, kết quả sau khi bà sinh một đứa con không bao lâu kia, người đàn ông kia bởi vì bảo vệ một cái nhân viên tạp vụ ở công trường bị nổ tung hoa.
Trong nhà nhân viên tạp vụ kia cũng có một người vợ mới sinh và một đứa con gái còn chưa đầy tháng, cô có thể đoán được lý do người đàn ông kia bảo vệ nhân viên tạp vụ kia, ông ấy không đành lòng xem nhà người khác mất đi trụ cột, trở thành cô nhi quả phụ.
Thế bà thì sao? Con gái của bọn họ thì sao?
Nhìn dáng vẻ nhân viên tạp vụ cảm kích khóc thút thít, cờ thưởng công hội đưa tới khen ngợi, lễ kỷ niệm cho hắn, bà chỉ muốn cười lạnh.
Ông ấy đối xử người khác là vô tư, nhưng đối với bà và con gái thì chính là ích kỷ.
Ân cứu mạng theo thời gian sẽ mờ nhạt dần, lời ca ngợi cũng không hề có ý nghĩa thực tế.
Ông ấy đã chết nhẹ nhàng, một người phụ nữ như bà ở thời địa đó một mình nuôi con gái khôn lớn, đối mặt với cái gì, trải qua những cái gì, ông ấy cái gì cũng không biết.
Ông ấy không phải là đồ rùa thì là cái gì?
Quãng thời gian đó, mối tình đầu của bà tìm được bà, ông ấy không chết, còn trở thành ông chủ lớn rất có tiền, hai người gặp mặt, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đều không nhắc tới chuyện trước kia, đối xử với đối phương như đối xử với người bạn cũ của nhau.
Sau đó bởi vì mẹ Vạn ba Vạn được điều động công tác, gia đình mọi người muốn chuyển đến đế kinh, nghe nói bà muốn tới đế kinh, mối tình đầu rất vui vẻ, rất nhiều lần muốn trợ giúp bà về mặt kinh tế, nhưng đều bị bà cự tuyệt, bà không thích loại quan hệ bất bình đẳng này. Cuối cùng bà làm chủ, bán nhà tổ, ông ngoại bà ngoại Vạn Tuế , ba Vạn mẹ Vạn đều móc hết của cải ra, gom lại với nhau mua căn biệt thự lớn này, tuy rằng không còn tài sản tích lũy, nhưng mọi người đều rất vừa lòng.
Vốn dĩ và bà đã hẹn nhau, chờ bà đến đế kinh, sẽ đưa bà đi chơi đế kinh một vòng vui thích, thế nhưng vào lúc bà còn chưa dọn tới ở, lại mắc bệnh mãn tính, mấy tuần sau cả người cũng chẳng còn.
Lúc kiểm tra ra được căn bệnh, mối tình đầu nói với bà, cả đời này ông ấy không kết hôn, sinh con, di sản đều để lại cho bà.
Bà không muốn, nhưng cũng không thể không tới đế kinh trước để gặp mặt ông ấy lần cuối.
Bởi vì người đàn ông kia đột nhiên chết đi, bà có một nỗi sợ hãi không cách nào xóa bỏ với cái chết, dù cho đó có là người bà từng yêu nhất cũng không có cách nào khiến cô có thể lấy hết can đảm, không trốn tránh.
Có đôi khi bà cố ngoại sẽ hung dữ nghĩ rằng tất cả mọi cực khổ nửa đời sau của bà đều bởi vì con rùa quên mình vì người khác kia.
Mấy chuyện này đó không thể nào nói cho Vạn Tuế, có nói thì cô bé cũng không hiểu, bà cố ngoại nhớ tới còn có hơi bực bội, vẫy vẫy tay muốn đuổi Vạn Tuế ra, nhưng Vạn Tuế không đi, bà cố ngoại hít vào một hơi, vén tay áo lên chuẩn bị nâng Vạn Tuế lên tới ném văng ra, nhưng……
Cười chết, căn bản không nâng nổi cô bé.
Không có biện pháp, bà cố ngoại của Vạn Tuế chỉ có thể nén giận cho phép Vạn Tuế ăn vạ ở trong phòng ngủ cùng với bà, bà cố ngoại có tuổi, buổi tối khớp xương sẽ trướng đau, cho nên buổi tối trước kia sẽ không ngừng xoay người để bớt đau đớn, buổi tối hôm nay có túi sữa nhỏ ngủ bên cạnh, bà cố ngoại liếc mắt nhìn Vạn Tuế chả vui vẻ gì, nếu xoay người đánh thức cô bé, thế thì phiền chết mất.
Nghĩ, bà cố ngoại chịu đựng không xoay người, nhưng bà không ngủ được, cứ thế ở trong bóng tối trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội khiến bà không thể quay trở, đồng hồ từ từ nhích dần, ánh mắt của bà cũng chậm rãi từ ghét bỏ biến thành mềm mại dịu dàng.
Bé chắt ngoại của bà lớn lên cát lợi ghê, béo múp míp. bà cố ngoại nâng tay lên, dùng ngón tay chọc gương mặt Vạn Tuế, cảm giác rất tốt, làm bà cố ngoại nhịn không được cười trộm lên, cũng càng vui vẻ chọc tới chọc đi, thế nhưng lúc này ở phía trên đôi mắt của Vạn Tuế mở ra, giữa ánh trăng mờ ảnh, ánh mắt của cô bé như lưỡi kiếm lạnh lẽo sắc bén.
Nhìn bà cố ngoại cũng phải chột dạ, vừa định vừa ăn cắp vừa la làng, liền thấy tựa như chú sâu lông Vạn Vạn Tuế đang cử động “)” một chút, rồi làm lại động tác tương tựu trái ngược “(” một chút, sau đó cứ “)” như vậy rồi lại “(” như vậy liên tục, hùng hổ tối gần bà.
Bà cố ngoại:…… Bây giờ chạy còn kịp không?
Không còn kịp rồi, mèo Tuế Tuế đã chui vào trong lòng bà.
Bà cố ngoại cảm nhận được túi ấm nhỏ vừa mềm mại vừa đàn hồi ở trong lòng ngực, cảm giác khí lạnh trong khớp xương dường như đều bị ép ra, thoải mái hơn nhiều.
Bà cố ý ghét bỏ mà thở dài, sau đó ôm lấy Vạn Vạn Tuế: “Con phiền ghê.”
Vạn Vạn Tuế không đau lòng, còn thay bà ngoại sửa lại vấn đề trong câu: “Bà cố ngoại rất thích con”
“Ai thích con?” Bà cố ngoại nghe được lời Vạn Tuế nói, mặt già đỏ lên, nhưng bà từ chối thừa nhận.
Vạn Vạn Tuế ngẩng đầu, nhìn bà cố ngoại với đôi mắt sáng ngời: “Nha đầu, ánh mắt của em không lừa được tôi.”
Bà cố ngoại tự nhiên gặp được bá đạo tổng tài:……
“Nhanh ngủ đi.” Bà cố ngoại sợ Vạn Tuế mỏi, đặt đầu cô bé xuống thấp.
Vạn Tuế cúi đầu, nửa khuôn mặt nhỏ lại cọ cọ trong lòng ngực của bà cố ngoại.
Trong bóng đêm, khóe môi của bà cố ngoại khẽ nhếch, trong lòng hóa thành cảm động.
Chẳng qua không bao lâu, bà cố ngoại cảm giác trong lòng không chỉ có cảm động, còn có đôi chân múp míp đè trên ngực bà.
Buổi sáng, lúc bà cố ngoại tỉnh lại, Vạn Tuế đã không ở đây nữa, bà định xếp chăn vào, lại phát hiện Vạn Tuế đặt một cái hộp nhỏ ở bên cạnh.
Vật bên trong hộp bên vừa nhìn là đã biết Vạn Tuế tự làm ở nhà trẻ, là một bức tranh cát lớn bằng bàn tay, bà cố ngoại đeo kính viễn thị lên đặt ở dưới ánh mặt trời cẩn thận phân biệt nửa ngày, nhìn thế nào cảm thấy đó là hai cây nấm, một cây khá béo, một cây lại gầy hơn nhiều, còn may, bên trong hộp có tờ giấy thuyết minh chủ đề bức tranh cát này:
shou so nan sơn.
Bà cố ngoại lại phải phiên dịch vài phút mới hiểu được, cây nấm béo này không phải cây nấm mà là ngọn núi, trên núi còn có từ ghép vần nan, chứng minh ngọn núi kia không phải là ngọn núi bình thường, là Nam Sơn, cây nấm gầy ở bên cạnh, cũng không phải nấm, là bà.
Bà gầy hơn Nam Sơn = thọ tỷ Nam Sơn.
Mừng thọ cho cô đấy!
Danh Sách Chương: