Editor: Moonlight
Tính tình của Tưởng Quyện khiến người ta phải né xa ba thước, nhưng diện mạo của hắn phải công nhận là đẹp, thậm chí có vài người biết rõ hắn là kẻ điên, nhưng vẫn sẽ nhịn không được mà mê muội với vẻ đẹp của hắn, không hề chùn bước đi theo hắn, yêu hắn, thậm chí cam tâm tình nguyện trở thành vật hi sinh cho sự máu tanh tàn bạo của hắn.
Túi sữa nhỏ trên ghế chủ tịch có ngũ quan tinh xảo không khác biệt gì so với Tưởng Quyện, làn da trắng lạnh khiến nữ sinh hâm mộ vô cùng của hắn xem ra là có từ lúc nhỏ rồi, cả người nho nhỏ trắng sáng lên, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh, mặt mày có sự nham hiểm hung ác lạnh lùng không hợp tuổi, nhưng hắn ngồi trên ghế chủ tịch lớn, chân ngắn treo trên không, hình tượng đáng yêu hòa tan một chút sự âm lệ trên người hắn, ngược lại còn có cảm giác đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Quyện cũng nhận ra mình đã rơi vào ống kính, tuy đã chậm, nhưng hắn vẫn lùi ra khỏi ống kính theo bản năng, chỉ để lại một cái tai nhỏ đỏ chót vô cùng trong màn hình.
“Không được nhìn tôi.” Hắn vẫn phát ra mệnh lệnh thâm trầm như trước, đương nhiên, còn có lời cảnh cáo chứng tỏ bệnh trạng của mình, “Bằng không tôi sẽ móc đôi mắt của em ra…”
Bên cạnh Tưởng Quyện không hiếm hoàng tử công chúa nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, được người ta chiều đến coi trời bằng vung, nhưng bọn họ đều không dám không đặt lời của Tưởng Quyện trong lòng, người khác nói móc mắt có thể chỉ là nói miệng, nhưng người đẹp điên như Tưởng Quyện mà nói thì có thể làm được.
Cho nên, nếu lúc trước, Tưởng Quyện nói lời này ra, lực uy hiếp tuyệt đối max điểm.
Nhưng hiện tại ấy à, Tưởng Quyện còn chưa nói xong đã bị cây gậy pháp của Vạn Tuế cắt ngang, cây gậy pháp kia vừa đúng lúc nện lên giữa trán hắn, Tưởng Quyện lẳng lặng đối mặt với Vạn Tuế phía đối diện đã khua cây gậy pháp, trong lúc im ắng, cây gậy pháp yên lặng bị cắt thành hai nửa.
“Vì sao cậu muốn móc mắt người khác?” Vạn Tuế nhăn mày, nghiêm túc nhìn Tưởng Quyện, cô rất đau lòng với bạn nhỏ còn nhỏ tuổi đã lầm đường lạc lối, đi lên con đường tội phạm, “Cậu không có à?”
Thiếu niên bệnh kiều* cải lão hoàn đồng cắn răng, thế mà không nói lời gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Bệnh kiều: là tính cách yandere.
Trong thư phòng, Vưu Giai nhìn màn hình mà lộ ra biểu cảm bừng tỉnh: “Trách không được.”
“Trách không được anh muốn trốn, dùng hình chiếu video để nói chuyện với tôi, thì ra là đã biến thành trẻ con.” Vưu Giai cảm thấy thật là cả kinh sợ hãi, dùng giọng nói run run nói tiếp, “Thì ra làm chuyện xấu gặp quả báo là thật, trước kia tôi lén dùng bàn chải đánh răng của anh chà giày sẽ không bị trời phạt chứ? A di đà phật, Đức Mẹ Maria, tha thứ cho thời trẻ con ngây dại của con.”
Vưu Giai vẽ chữ thập sám hối.
“Vưu. Giai.” Tưởng Quyện trở thành trường hợp kinh điển của “thiên đạo luân hồi, trời xanh chẳng chừa một ai” tức giận đến mức nắm chặt tay.
“Hai người đang ở phòng nào, tôi đi tìm hai người.” Vưu Giai không kéo dài thời gian nữa, đứng lên.
“A, sợ em gái em bị tôi bắt nạt?” Đuôi mắt của Tưởng Quyện ép xuống, cong môi cười lạnh, “Xin tôi đi, xin tôi tôi sẽ không làm con bé bị thương.”
Vưu Giai nhìn túi sữa nhỏ còn vương vụn bánh mì trên mặt trong màn hình đang thì thầm, lắc đầu, xoay người ra khỏi thư phòng, chỉ để lại một câu: “Lát nữa ai xin ai còn chưa biết đâu.”
Tưởng Quyện không đặt lời nói của Vưu Giai trong lòng, xác định Vưu Giai không còn ở trong video đối diện, ánh mắt của hắn đặt trên người Vạn Vạn Tuế.
Trước mặt Vưu Giai hắn còn có thể thu lại bản tính ác ma của mình một chút, nhưng bây giờ Vưu Giai đã không còn nữa, hắn cũng không cần đè nén mình.
“Tao thích nhất là trẻ con da thịt non mềm như mày đấy.” Tưởng Quyện vươn đầu lưỡi, liếm môi, còn thêm nửa câu sau “Nhìn qua có vẻ ăn rất ngon”, hắn đã từng dùng chiêu “ăn trẻ con” này thành công khiến tất cả đám nhãi muốn hắn ôm, muốn chơi cùng hắn bị dọa khóc.
Nhưng mà, Vạn Tuế lại không cho hắn cơ hội nói nốt, nghiêm mặt, vươn tay nhỏ, nghiêm túc cắt ngang: “Cảm ơn lời khen của cậu.” Cũng hào phóng mà chia sẻ bí quyết skincare của trẻ con ba tuổi rưỡi, “Mỗi ngày tớ đều dùng nước hoa thơm, còn cùng vỗ mặt với mẹ.”
Vì để Tưởng Quyện hiểu rõ từng bước skincare, Vạn Tuế còn vứt nửa cây gậy pháp còn thừa sang một bên, nâng tay, nghiêm túc mà nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt đầy thịt, khuôn mặt nhỏ không có nổi một biểu cảm, rất có phong cách của đại ca yangho, phương pháp lại ưu nhã chuyên nghiệp tinh tế như vậy.
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch.
Vạn Tuế làm mẫu thật sự nghiêm túc.
Tưởng Quyện xinh xẻo có bệnh căn bản không có cơ hội phát bệnh, đã bị Vạn Tuế làm trật phong cách, trực tiếp từ phong cách tà ác hắc ám qua phong cách phu nhân xiaohongshu*.
*Xiaohongshu: còn được gọi là RED hay Little Red Book, là một nền tảng thương mại điện tử và truyền thông xã hội, ứng dụng này chủ yếu nhắm mục tiêu đến phụ nữ có độ tuổi từ 18 tới 25, những người muốn chia sẻ mẹo vặt và review sản phẩm.
Tưởng Quyện không thể nhịn nổi, cắn răng muốn nói cho hết nửa câu sau: “Tao nói da thịt mày non mềm, là muốn ăn…”
Vạn Tuế chăm chú mà lắc đầu, lại một lần nữa cắt ngang Tưởng Quyện, khuôn mặt nhỏ nói ra lời lẽ chính đáng: “Đừng khen, tôi sẽ không nhận hồ lô của cậu.”
“Hồ lô?” Tưởng Quyện bị điên nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải tình huống hắn không nghe hiểu ý của người khác.
Vạn Tuế nhìn biểu cảm mờ mịt của Tưởng Quyện, tỏ vẻ hiểu hiểu, từ hồ lô này đúng là khó hiểu một chút so với các bạn nhỏ ba tuổi rưỡi, vì thế cô bắt đầu dạy Tưởng Quyện cái gì gọi là hồ lô: “Hồ lô chính là, cậu muốn cho tôi thứ tốt, khiến tôi vui, sau đó tha cho cậu.”
Túi sữa nhỏ mặt mày hung ác nham hiểm im một lúc: “Cái đó gọi là hối lộ.”
“Hồ lô.” Vạn Tuế sửa lưng Tưởng Quyện.
Tưởng Quyện chịu đựng cơn giận, gằn từng chữ một: “Hối. Lộ.”
Vạn Tuế bỗng lợi hại hơn cả hắn, như cô giáo đang kiên nhẫn dạy trẻ con phát âm: “Hồ. Lô.”
Trong lòng Tưởng Quyện bay qua một hàng chục ngàn chữ thô tục, tính cách cố chấp khiến hắn không thể cứ như vậy mà cho qua, cho nên lại nắm chặt tay tiếp tục: “Hối lộ hối lộ hối lộ.”
Vạn Tuế nghiêm túc mà đáp lại: “Hồ lô hồ lô hồ lô.”
Cô không ghét bỏ Tưởng Quyện đọc thế nào cũng đọc không chuẩn, cô cho rằng mỗi một đứa bé đều có cơ hội được làm người một lần nữa, cho dù lúc trước Tưởng Quyện còn muốn nhốt chị gái cô lại, còn muốn móc mắt, nhưng chỉ cần cậu ấy sẵn lòng học hành, cô sẽ sẵn lòng dạy cậu ấy.
“Hối! Lộ!”
“Hồ! Lô!”
Quá trình này đến lần thứ x100, suy nghĩ Tưởng Quyện thay đổi, cố ý cướp từ của Vạn Tuế: “Hồ lô.”
Hướng đi hắn dự trù hẳn là, hắn nói của Vạn Tuế, Vạn Tuế sẽ theo bản năng nói câu của hắn, người lớn còn không thoát nổi khúc ngoặt này, hắn không tin Vạn Tuế sẽ không bị mắc mưu.
Ơ ủa.
Vạn Tuế đúng thật là không mắc lừa, sau khi nghe thấy Tưởng Quyện nói hồ lô thì hài lòng gật đầu: “Ừ, cậu biết rồi.”
Cái gì gọi là hắn biết? Tưởng Quyện cảm thấy mình mà không bị bệnh thì cũng bị em gái Vưu Giai chọc tức cho ra bệnh, xoẹt một cái đứng trên ghế chủ tịch, đập rầm lên mặt bàn gỗ đỏ một cái, vốn tưởng sẽ khiến Vạn Tuế sợ hãi, cơ mà –––
Bàn tay nhỏ vỗ trên bàn đang run nhè nhẹ.
Hắn đã quên mất hiện giờ hắn không còn là mình của trước kia.
Tưởng Quyện còn chưa hết đau, nghiêng đầu phía dưới tầm nhìn đột nhiên có thêm một cái bánh vòng, hắn còn chưa kịp hỏi đây là ý gì, cô em gái béo múp của Vưu Giai đã đeo cái bánh vòng lên cái tay trên bàn của hắn.
“Cậu đã bị bắt.” Vạn Tuế ngẩng mặt như đang sáng lấp lánh, đó chính là ánh sáng chính nghĩa.
“Cái gì?” Hiện giờ Tưởng Quyện cảm thấy em gái Vưu Giai còn có bệnh hơn cả mình.
“Cậu phạm vào tội bắt nạt chị gái của Vạn Tuế, tội muốn móc mắt của người khác, còn có tội hồ lô.” Trí nhớ của Vạn Tuế rất tốt, nói rõ ràng rành mạch tội danh của Tưởng Quyện.
Tưởng Quyện kìm một hơi, muốn bình tĩnh lại, nhưng mà không nổi: “Cái gì?”
“Tôi muốn đưa cậu về lao động ôm.” Vạn Tuế nghiêm mặt tiếp tục tuyên án, thuận tiện đeo một cái thòng lọng bánh vòng trên cái tay khác của Tưởng Quyện, sau đó cô bé phát hiện ra một sự kiện, “còng tay” của mình hình như thiếu cái gì đó với cái trong ti vi cô từng xem, nhưng cô cảm thấy chẳng sao, cô có thể tìm được “còng tay” tạm thời là tốt lắm rồi, thiếu thì thiếu thôi.
Lao động ôm? Giữa mày của Tưởng Quyện nảy nảy, là lao động cải tạo à?
“Vạn Tuế mong cậu có thể rửa tội mì sợi, một lần nữa làm người.” Vạn Tuế còn muốn tặng Tưởng Quyên một ít câu ký ngữ ủng hộ ấm áp lòng người.
Bình thường ở nhà trẻ, cô và các bạn nhỏ rất thích chơi đóng vai, trong đó chủ đề đóng vai cảnh sát là chủ đề được mọi người hoan nghênh nhất, cho nên quá trình Vạn Tuế rất quen thuộc.
Tưởng Quyện đột nhiên hiểu ra, câu “lát nữa ai xin ai còn chưa biết đâu” của Vưu Giai lúc trước là có ý gì.
Hiện giờ hắn rất hi vọng Vưu Giai có thể lập tức dắt cô em đạo lý này của cô đi.
Danh Sách Chương: