Vạn Vạn Tuế ngủ rồi cũng vẫn là vẻ mặt nghiêm trang, rất nghiêm túc mà sờ đầu Thiên Linh Linh, sau đó nhét cô ta vào chăn, miệng nhỏ giật giật: “Vạn Tuế ấp trứng… Vạn Tuế phải có Ultraman con…”
Sau đó là một người muốn bắt cóc đám con nít, cùng một đứa con nít khác muốn ấp trứng cứ như vậy cùng ôm nhau đi vào mộng đẹp.
Đệ tử Thanh Hà quan vừa nói chưởng môn bị lạ giường xong:…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nói nên lời, Thiên Linh Linh mơ một giấc mơ, cô ta mơ thấy mình nhận được một cái mũ rất rất lớn, ủ đầu mình nóng hổi, cô ta vừa định lấy mũ xuống, lại phát hiện bản thân mình đã biến thành một quả trứng, Vạn Tuế ngồi trên đầu cô ta, cô ta vừa định nổi giận, lại nghe răng rắc một tiếng, cô ta nứt ra rồi.
“Ấu ú!” Thiên Linh Linh bị dọa tỉnh dậy, oai oái mà mở mắt ra, sau đó còn bị dọa sợ hơn nữa phải nhảy dựng lên.
Cô ta và Vạn Tuế lại đang ôm chặt lấy nhau.
Chính xác ra, phải là Vạn Tuế ôm đầu cô ta, còn cô ta ôm bụng của Vạn Tuế.
Ông đây không hoảng, ông đây có thể lén rời đi. Chưởng môn nhí Thiên Linh Linh làm mình bình tĩnh lại, xác nhận Vạn Tuế còn chưa tỉnh, cơ thể nhỏ như con sâu róm lặng lẽ hóa nhộng, định đưa nhộng của mình ra khỏi tay của Vạn Tuế.
Không hổ là chưởng môn Thanh Hà quan, Thiên Linh Linh thành công bò ra khỏi lồng ngực của Vạn Vạn Tuế, cô ta vừa định lén lút bò xuống khỏi giường Vạn Tuế, đột nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, đám nắm nhỏ nguyên một lớp Cua Nhỏ đã ưỡn bụng đứng quanh thành một vòng, lặng lẽ nhìn cô ta.
“Ông đây, ông đây, ông…” Thiên Linh Linh kẹt đĩa, dưới cái nhìn chăm chú của đám nắm sữa, cô ta cảm thấy mình là một đứa trẻ cặn bã, là kiểu muốn lén chuồn nhưng lại bị trùm bao bố bắt lại, hơn nửa ngày mới hung hăng cắn răng một cái, “Ông đây sẽ chịu trách nhiệm!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiên Linh Linh cho rằng như vậy có thể khiến cho ánh mắt khiển trách ít đi một chút nhưng cô ta nghĩ sai rồi, cô vừa dứt lời, Điềm Điềm đã hừ mạnh một tiếng: “Cậu tưởng bở! Cho rằng ngủ trưa với Vạn Tuế một bữa là có thể chịu trách nhiệm với cậu ấy sao?”
“Đún đún, tớ muốn chịu trách nhiệm với đại ca còn phải xếp hàng đó!” Hugo gật đầu liên tục, đồng ý với lời của Điềm Điềm.
“Bổn tiểu thư còn ở cùng Vạn Tuế vào cuối tuần đó, bổn tiểu thư có từng nói gì sao?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn vốn đã không vừa mắt Thiên Linh Linh, bây giờ lại càng không ưa hơn.
Thiên Linh Linh bị đám túi sữa nhỏ anh một lời chú một câu nói đến nỗi đầu đỏ lên, thở phì phì mà hét: “Vậy thì ông đây không chịu trách nhiệm nhé!”
Lúc này đám túi sữa nhỏ không nói gì nữa, nhưng đều dùng ánh mắt nhìn đứa nhóc cặn bã mà nhìn cô ta.
Nhóm túi sữa nhỏ và Thiên Linh Linh đang ồn ào vô cùng, tuy Vạn vạn Tuế không tỉnh, nhưng cảnh trong mơ lại chịu ảnh hưởng, cô bé mơ thấy trứng Ultraman mình vất vả lắm mới ấp ra lại bị người xấu phát hiện.
Cô đương nhiên phải bảo vệ trứng của Ultraman!
Ha! Ha ha! Ha ha ha!
Đá móc trái! Đá móc phải! Quét chân!
Cánh tay ngắn cũn và chân ngắn béo múp của Vạn Vạn Tuế mạnh mẽ xuất kích, thành công đánh mình từ trên giường rớt xuống đất.
Chỉ nghe bùm một tiếng, Thiên Linh Linh và đám túi sữa nhỏ đều bị âm thanh đó hấp dẫn mà quay người, nhìn thấy một màn Vạn Vạn Tuế rớt trên đất.
Vạn Vạn Tuế sau khi rơi trên mặt đất thì không dừng lại ngay lập tức, mà lăn hai vòng, cuối cùng ngừng bên cạnh cô, trước giường Điềm Điềm, nghiêng người kẹt ở giữa cạnh giường và sàn nhà.
“Vạn Tuế!” Điềm Điềm lo lắng nhào qua, muốn lôi Vạn Vạn Tuế ra, nhưng Vạn Tuế kẹt quá chặt, cô bé không kéo ra được.
“Chúng ta qua giúp chứ?” Cô giáo Diệp Tử cũng nhìn thấy, vừa định đi giúp đã bị cô giáo Hoa Hoa cười tủm tỉm ngăn lại, “Để các em nhỏ tự giải quyết đi, nếu chúng không làm được, chúng ta sẽ giúp chúng.”
“Vạn Tuế!” Vạn Tuế đưa lưng ra bên ngoài, không nhìn thấy biểu cảm của cô, cô cũng không nói gì hết, Điềm Điềm đau buồn, hu hu khóc lóc, “Sao cậu đi đâu một mình rồi! Điềm Điềm nên làm gì bây giờ?”
Thiên Linh Linh phát hiện ra tài năng trời phú của Điềm Điềm: khóc tang.
Buổi sáng khóc vì cô Hoa Hoa, trước khi ngủ trưa khóc vì cô Diệp Tử và Hoa Hoa, hiện giờ lại khóc vì Vạn Vạn Tuế, mặc kệ là ai, dám ngã xuống trước mặt Điềm Điềm là sẽ được Điềm Điềm khóc hộ.
Mấy nắm nhỏ khác cũng vây đến, Vạn Tuế vẫn chưa đáp lời, khiến cho chúng cũng lo lắng, vào lúc nhóm nắm con đều cho rằng Vạn Vạn Tuế thật sự đã chết, chúng nghe được một tiếng rất nhỏ, mọi người ngậm miệng lại, tập trung lắng nghe, phát hiện ra âm thanh là đến từ Vạn Vạn Tuế.
“Khò khò. Khò khò.”
Bạn nhỏ Vạn Tuế ngáy ngủ cũng cực kỳ trầm lặng vững vàng.
Nắm nhỏ khác nói với Điềm Điềm, Vạn Tuế có thể ngáy ngủ có nghĩa là chỉ đang ngủ thôi, còn sống, nhưng đứa nhóc con khóc tang chuyên nghiệp – Điềm Điềm – không tin, vẫn tiếp tục khóc lớn.
“Phiền chết rồi!” Thiên Linh Linh thối mặt đi tới bên cạnh Điềm Điềm, tay nhỏ đặt trên mép giường, căn bản không dùng sức đã nhẹ nhàng nâng được giường lên, nhìn đám nắm sữa nhỏ khác còn đang thất thần, cô ta hừ một tiếng, “Nhìn cái gì vậy? Kéo người ra đi!”
Vạn Vạn Tuế được giải cứu.
Nhưng vẫn không tỉnh như cũ.
Cuối cùng vẫn phải để cô Hoa Hoa đánh thức cô bé dậy.
Vạn Vạn Tuế có khái niệm rất rõ về thời gian, mỗi ngày dậy còn sớm hơn đồng hồ báo thức, đây là lần đầu tiên Vạn Vạn Tuế mê ngủ từ rất lâu đến nay, cô có hơi ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, nhưng hai má lại có hai rặng mây đỏ bay ra.
Nghe mấy nắm nhỏ khác nói, lúc cô ở dưới gầm giường là Thiên Linh Linh cứu ra, cô cố tình tìm Thiên Linh Linh nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn thì không cần!” Thiên Linh Linh nhìn thấy Vạn Vạn Tuế cảm ơn mình, mấy đứa nhóc khác đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô ta thì tâm trạng rất tốt, nhưng cô ta không nói gì đến, chỉ ngạo kiều mà nghếch đầu, “Nếu mày thật sự muốn báo đáp ông đây thì luận bàn võ nghệ với ông một chút đi!” Đây cũng là mục đích cuối cùng vì sao hôm nay cô ta phí sức nhiều như vậy.
Luận bàn vũ nghệ*?
*Vạn Tuế hiểu nhầm từ võ thành múa.
Đôi mắt của Vạn Vạn Tuế hơi trống rỗng, cô có danh hiệu con quay nhỏ của vũ trường đó.
Cô bé hơi lo Thiên Linh Linh không địch lại mình.
“Nhưng mà, tôi rất mạnh.” Giọng nói trẻ con của Vạn Tuế trầm thấp, nhắc nhở Thiên Linh Linh một câu, tốt nhất đừng có cứng đối cứng với con quay nhỏ là cô.
“Ha ha!” Thiên Linh Linh cho rằng cuối cùng Vạn Vạn Tuế cũng không giả vờ nữa, xoa cái eo thô nhỏ, ngửa mặt lên trời thét dài: “Ông đây thích mạnh đấy! Chỗ này không tiện.” Cô ta lo rằng nếu đánh nhau, cô giáo Hoa sẽ ngăn cản mình, “Sáng cuối tuần lúc 8 giờ, công viên Thanh Hà?”
“Ừ.” Vạn Vạn Tuế thấy Thiên Linh Linh kiên quyết như vậy cũng không khuyên nữa, gật gật đầu đồng ý, mắt nhìn các đệ tử Thanh Hà quan lấy túi lấy bình sữa cho chưởng môn của bọn họ, “Lúc đó tôi cũng phải dẫn người đến sao?” Đây là muốn xem Thiên Linh Linh muốn đấu múa đơn hay là múa đội.
Nó còn muốn dẫn người tới cùng?
Thiên Linh Linh lại có một sự hiểu biết mới về Vạn Vạn Tuế, xem ra Vạn Vạn Tuế thật sự không đơn giản, nó cũng có đệ tử môn phái của mình.
Thiên Linh Linh muốn mở mang một chút, cho nên gật đầu: “Đương nhiên.”
Vạn Vạn Tuế và Thiên Linh Linh hẹn nhau xong, Thiên Linh Linh không muốn nán lại lâu nữa, các đệ tử của Thanh Hà quan thoạt nhìn không có gì khác biệt so với bình thường, nhưng trước đó đã lặng lẽ trao đổi ánh mắt với cô Hoa Hoa Diệp Tử, đẩy đẩy “sổ tay tuyên truyền của nhà trẻ Đế Quốc” đã nhét vào trong tay áo từ trước.
Bọn họ luôn lo âu, chưởng môn của họ không chịu đến nhà trẻ giống mấy đứa bé khác, mỗi ngày ở trong quan nhìn chằm chằm bọn họ, còn hở một tí là trừ tiền lương của họ, khiến cho họ cả thở mạnh cũng không dám.
Nếu có thể, bọn họ thực sự rất hy vọng, chưởng môn của họ có thể đến nhà trẻ, để bọn họ sống thoải mái một chút.
Nhưng mà cái này không gấp được, các đệ tử Thanh Hà quan quyết định đi về, bàn bạc kỹ hơn.
“À, đúng rồi.” Thiên Linh Linh đi phía trước nghĩ ra cái gì đó, gọi riêng Vạn Vạn Tuế, Hugo và Thâm Thâm vào, “Lần trước bọn mày đột nhiên lao tới là vì con ma nữ nặng oán khí ở lại nhân gian kia à?”
“Không được nói chị gái ma nữ như vậy!” Hugo rất tức giận mà trợn mắt với Thiên Linh Linh.
Thiên Linh Linh khoanh tay: “Hừ! Ông đây có lòng tốt khuyên bọn mày một câu, đừng có quan tâm chuyện của ả nữa, ông đây đã giết ả rồi!”
“Cái chi cơ?” Hugo khiếp sợ, “Chiện sảy da khi nào (chuyện xảy ra khi nào)?” Rõ ràng lần trước Thiên Linh Linh còn chưa bắt được ma nữ đã bị cảnh sát dọa chạy.
“Lần trước ông đây đã nói rồi, ông đây đã bày thần khí bắt ma ở khu dạy học.” Thiên Linh Linh suy nghĩ rồi trở tay bấm tay niệm thần chú, “Quên đi, cho chúng bay hết hi vọng cũng tốt, ông đây sẽ gọi thần khí lên cho bọn mày nhìn thử.”
Thần khí bay qua cần có thời gian, Thiên Linh Linh đắc ý vô cùng mà khoe thần khí bắt ma của mình ra: “Thần khí của ông đây rất lợi hại, oán quỷ lệ quỷ trong thế gian này đều không trốn được nó, ma quỷ bị nó bắt được sẽ bị nhốt chặt bên trong, đau khô giãy giụa trong lửa nung của thần khí cho đến khi tiêu tan…”
Cô ta còn chưa nói xong, đã có hai món đồ lấp lánh ánh sáng vàng bay tới từ phía chân trời, rơi vào lòng bàn tay cô ta.
Hai thứ đó đều là hộp nhỏ, một cái vuông vắn hơn, một cái dài dài bẹt bẹt hơn.
Thiên Linh Linh dương dương tự đắc mở cái hộp vuông vức ra, định cho bọn Vạn Vạn tuế xem quỷ đan sau khi ma nữ bị luyện hóa, nhưng mà…
“Vận may tới ~ chúc bạn may mắn…” Tiếng hát của ma nữ mini đang luyện hát đột nhiên im bặt, trợn mắt lớn nhìn Thiên Linh Linh.
“Sao cô…” Lần đầu tiên Thiên Linh Linh luyện hóa oán quỷ thất bại, hơn nữa còn là ở trước mặt đám Vạn Vạn Tuế, vừa giật mình vừa tức giận.
Ma nữ nhìn vẻ mặt của Thiên Linh Linh không tốt lắm, yếu đuối đi ra khỏi cái hộp, biến trở lại kích cỡ ban đầu, hết sức ngượng ngùng mà giải thích: “Gần đây rất nhiều người tới tìm chị, chị cảm thấy hơi ồn ào, chị thấy cái hộp nhỏ này rất yên tĩnh, cho rằng sẽ không có ai phát hiện ra mình nên trốn vào đó, chị không biết món đồ này là của em, xin lỗi nhé.”
Ma nữ không giải thích còn đỡ, giải thích xong Thiên Linh Linh còn giận hơn.
Thần khí bắt ma nhà cô ta, sao lại thành phòng an toàn của ma vậy?
Ma nữ cũng nhìn thấy đám Vạn vạn Tuế, nhưng sự chú ý của chị ta rất nhanh đã bị hoàn cảnh xung quanh hấp dẫn, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: “Tôi, tôi ra ngoài rồi?”
Trước kia chị ta vẫn luôn bị nhốt trong trường cấp ba Đế Quốc, không biết sao mà ra ngoài được, không ngờ tới, chỉ trốn trong một cái hộp nhỏ, đã thuận lợi được ra ngoài rồi.
“Cảm ơn cảm ơn!” Ma nữ ra sức nói cảm ơn Thiên Linh Linh đang đen mặt, “Cảm ơn ân nhân đã cứu tôi ra!”
Thiên Linh Linh bị chọc giận muốn ngất, cô ta mới không phải là ân nhân của ma nữ!
Cô ta là thiên sư bắt ma, là chưởng môn đời thứ 365 của Thanh Hà quan!!!
Danh Sách Chương: