• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc Mộ Thần nghe thấy tên Tưởng Thuyết Thư lập tức bật dậy, vội vã nhìn khắp phòng.

Vì bật dậy quá nhanh cùng mệt mỏi trong thời gian dài, hình ảnh trước mắt phân làm hai, đầu cũng nhói lên đau nhức.

Mặc Mộ Thần vỗ vỗ thái dương vài cái rồi ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước cửa.

Trong đáy mắt ánh lên sự ngạc nhiên, bởi Cẩn Tống Mịch trước mặt ăn mặc quá đỗi bình thường, không còn là dáng vẻ bà nội thiên hạ khi trước, giây sau lại là chán ghét, khó chịu.
"Cẩn nhị tiểu thư, nể mặt cô từng giúp đỡ tôi, chuyện trước đây tôi không tính toán.

Mong cô biết điều đừng khiêu chiến sức nhẫn nại của tôi, mời cô ra ngoài"
"Lão nương cũng nói cho anh biết, lão nương vô tội, cái gì cũng chưa làm.

Dám bắt tôi đổ vỏ, gan anh cũng lớn đấy!"
Mặc Mộ Thần đối với lời nói thật này của cô, chậm rãi ngồi dậy, nở nụ cười khinh bỉ
"Cô thực sự cho rằng tôi không dám làm gì cô? Cô giúp tôi, tôi cũng giúp cô, giữa chúng ta là sòng phẳng.

Bình thường tôi nể cô ba phần, nhưng động đến giới hạn của tôi, đừng trách tôi không khách khí "
Tống Mịch tìm thế đứng thoải mái, lôi ra gói hoa quả sấy, phớt lờ lời đe dọa của Mặc Mộ Thần.
"Anh đe dọa tôi?"
Mặc Mộ Thần: "Đây không phải đe dọa, là cảnh cáo"
"Có đồ ăn không?"
Mặc Mộ Thần đầu 3 gạch đen, trước câu hỏi đột kịch kiểu thần kinh này, hắn không biết trả lời, nghệt ra nhìn Tống Mịch, cô lại nói.
"Không có cũng không sao, tôi đặt đồ ăn ngoài rồi, tất nhiên là anh trả tiền"
"Cẩn gia nghèo đến mức không nuôi nổi Cẩn nhị tiểu thư?"
Tống Mịch phồng má lắc đầu: "Không phải, có đứa thiểu năng đang chiếm chỗ tôi, về bây giờ....không hợp phong thủy"
Mặc Mộ Thần hoang mang, không hiểu cô đang nói gì, nhưng sự chán ghét vẫn còn, không muốn nói nhiều lập tức đuổi người.
"Tôi không rảnh nói chuyện với cô, ra ngoài"
Tống Mịch nhét miếng cuối cùng vào miệng, thở dài.
"Nể mặt Keira, tôi không tính toán chuyện anh đe dọa tôi.

Nhưng vểnh tai lên mà nghe, bà đây chỉ nói một lần thôi."
"Không muốn nghe, ra....."
"Cái đứa bây giờ được gọi là "Cẩn Tổng Mịch" là giả.

Hàng thật lăn lộ ở nước ngoài, đến bây giờ mới về, đang đứng trước mặt anh.

Những chuyện xảy ra gần đây, nhìn có vẻ là do tôi nhưng không phải do tôi làm, Tưởng Thuyết Thư có mệnh hệ gì không liên quan đến tôi"
Tống Mịch nói liền mạch một hồi, âm thanh trầm ổn, không nghe ra bất kì cảm xúc nào gọi là bức xúc hay oan ức.
15 phút sau
"Ừm, ừm,tôi biết rồi"
Mặc Mộ Thần cúp máy, lấy tay day day ấn đường, ngồi trước bàn làm việc, chống tay đỡ trán mấy giây mới ngẩng đầu nhìn Tống Mịch ngồi ăn lẩu trên bàn tiếp khách phòng làm việc của hắn, cực kì tự nhiên.

Hắn vừa gọi điện cho người theo dõi "Cẩn nhị tiểu thư", 3 người cả ba đều nói "Cẩn nhị tiểu thư" đang đi mua sắm, thậm chí còn chụp lại ảnh.

Hai người giống nhau như đúc, Mặc Mộ Thần suýt nữa sặc nước, chuyện này làm sao có thể.


Nếu "Cẩn nhị tiểu thư" đang đi mua sắm, thì đây là ai?
Tống Mịch không quan tâm ánh mắt của Mặc Mộ Thần, kéo sát đĩa thịt về phía mình, tiếp tục ăn một miếng lớn.
Mặc Mộ Thần đen mặt, khóe miệng giật giật.

Ai thèm tranh với cô!!
"Làm thế nào để chứng mình cô là thật?"
Tống Mịch không ngẩng đầu, cầm lấy điện thoại.

Giây sau Mặc Mộ Thần nhận được một tệp văn bản, bên trên là thông tin mật về đối thủ cạnh tranh, và một loạt thứ hữu ích khác.
Tắt điện thoại, thở phào một tiếng, Mặc Mộ Thần nhíu mày hỏi.
"Cô tìm tôi làm gì?"
"Tìm lão bà giúp tôi, tôi lạc mất anh ấy rồi"
"........" Lại nữa!
Vợ tôi còn chưa tìm được, lại phải tìm lão bà cô!!!
Hai cái người này!!!!
---------------------------------------------
4 ngày trôi qua, Tống Mịch rất rảnh rỗi, cả ngày ngồi trên cây trước biệt thự Cẩn gia quan sát, ăn rồi ngủ đều ở trên cây.

Muốn tìm cô, chỉ cần rung hết các cây xung quanh Cẩn gia 10m là được.

Tống Mịch chỉ trở về khách sạn Mặc Mộ Thần sắp xếp khi đi tắm hay Trình Minh tìm đến.
Đã 4 ngày trôi qua, Tống Mịch ôm đống đồ ăn vặt trên tay, dùng chân đẩy cửa đi vào.

Căn phòng đèn bật sáng, ngồi giữa ghế sofa là một thiếu nữ ăn vận sang trọng, hoa tai, vòng tay, dây chuyền sáng lấp lánh dưới ánh đèn, vừa cá tính vừa quyến rũ.

Thiếu nữ mỉm cười nhìn Tống Mịch, cất lời chào hỏi.
"Xin chào"
Gương mặt này quá đỗi quen thuộc với Tống Mịch, chính là gương mặt ngày nào đánh răng cô cũng thấy, nhìn một người có dáng vẻ chính mình, trong lòng có chút phấn khích.
Tống Mịch nhếch mép cười, đặt đồ ăn vặt xuống, nhanh như cắt rút ra hai khẩu súng ngắn nổ súng.
Tống Mịch giả giật mình, lật người trốn sau sofa.
Ta khinh!! Đánh nhau không báo trước khác gì đánh lén!
Quả nhiên, chủ nhân nói đúng, chính là một người thần kinh!
Mà cô ta lấy súng ở đâu vậy? Không khí?
Tống Mịch giả cũng không vừa, rút khẩu súng dưới lớp váy, nả đạn về phía Tống Mịch.

Chính là loại đạn đặc thù khiến những người như cô bị thương.
Trong căn phòng tổng thống sang trọng, tiếng súng vang lên không ngừng nghỉ, lúc đầu còn gọn gàng sạch sẽ, bây giờ liền biến thành bãi chiến trường, khắp nơi đều vỏ đạn.

Tống Mịch vừa bắn vừa né, quan sát từng hành động nhỏ nhất của kẻ giả mạo.

Cô ta hình như không phải người giống Tống Mịch.
Tống Mịch giả kiệt sức, bị một viên đạn sượt qua tay, máu chảy dài trên cánh tay trắng nõn, như hoa đỏ nở trên tuyết trắng, cảnh tượng vô cùng hút mắt.
Cô ta biết đánh không lại, nghiến răng, bắn vỡ lớp kính, lao ra bên ngoài.

Đây là tầng cao nhất của tòa nhà, rơi xuống chỉ có xương tan thịt máu.


Tống Mịch nhìn bóng dáng thiếu nữ bám vào dây máy bay trực thăng tư nhân của Cẩn gia thả xuống, nở nụ cười khanh khách dần khuất xa.

Mái tóc Tống Mịch bị gió thổi tung mái phất phới giữa màn đêm, Tống Mịch giả gào vọng đến.
"Tạm biệt, sau này còn gặp lại"
Tống Mịch giả cố gắng nhịn đau làm nốt nhiệm vụ cuối cùng.

Cô ta không lường trước được Tống Mịch sẽ đột nhiên nổ súng, muốn giết chết cô.
Người bình thường không phải đều giữ vì muốn biết người đứng sau là ai sao?
Đều biết cô ta có giá trị lợi dụng, không thể giết.

Giết rồi lấy gì điều tra.
Đúng là mắc bệnh tâm thần!
*Bằng*
Một tiếng súng vang đến sượt qua mặt Tống Mịch giả, cô ta giật thót, tim lập tức ngừng đập trong giây lát.

Ánh mắt hoảng hốt nhìn xung quanh, ở đỉnh tòa nhà bên cạnh song song với cô ta, là bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp với ánh mắt lạnh lẽo, không đáy và bình thản vô hồn nhìn chằm chằm cô ta, như ánh nhìn của một con thú dữ nhắm chuẩn con mồi, trên môi còn nở nụ cười hiền lạnh nhưng khiến người ta ám ảnh, toàn thân rợn tóc gáy.

Đặc biệt là tốc độ nhanh đến kinh ngạc, động tác nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, luôn song hành cùng cô ta.
Khung cảnh quỷ dị, lạnh lẽo và chấn động
Tổng Mịch giả sợ hãi, tim đập loạn như muốn nhảy ra, cơ thể sợ hãi đến căng cứng
Quỷ! Đây là quỷ chứ người cái gì!
Người...người làm sao có khí chất đáng sợ như vậy....
Đáng sợ, đáng sợ quá!!!!
Tống Mịch giả cắn chặt răng, gồng tay khiến vết thương đau buốt, liên hệ với người ở trên bay nhanh lên nhưng lại không thể, liên lạc bị cắt đứt.

Đến gần một tòa nhà, một phát súng nữa được bắn ra, dây thừng đứt, Tống Mịch giả rơi xuống sân thương, cơ thể đạp mạnh, lăn nhiều vòng trên nền đất.

Ở tòa nhà đối diện, Tống Mịch nhìn cô ta chằm chằm, lùi vài bước muốn dùng sức nhảy sang tòa nhà bên này.

Tống Mịch giả hốt hoảng, từ vòng tay lôi ra một sợi thép mỏng, cuốn chặt vào lan can phi người từ sân thượng xuống bên dưới.
Khi Tống Mịch đuổi đến, cô ta đã hòa vào làn người bên dưới, biến mất hút.

Tống Mịch không vội, chạy theo chơi mèo vờn chuột.
Đã đến khu vực tư nhân, người thưa thớt hẳn, Tống Mịch giả cắn răng chạy hết sức, như chỉ còn một ngày để sống mà Tống Mịch đằng sau nhàn nhã lắp từng viên đạn, ngắm bằn.
*Bằng*
Một viên đạn bay về phía cô, Tống Mịch vì bất ngờ mà trẹo chân, bước chân loạng choạng dừng lại.

Giây sau liền ngẩng đầu ngắm bắn, ngón tay vốn định bóp cò liền ngừng lại, Tống Mịch giả đang trốn sau mẹ cô.

Liên Trầm ở bên cạnh nhẹ nhàng đỡ cô ta dựa vào người, Nghê Mạn lôi đồ nghề lập tức băng bó vết thương cho cô ta, mà ba cô cùng loạt người khác cầm súng chĩa thẳng cô.

Ánh mắt Tống Mịch giả nhìn cô thoáng tia đắc ý, vui sướng.
Tống Mịch nhìn quanh, đâu là trang viên của Cẩn gia, được xây dựng ở sau biệt thự.


Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng, thù hận của gia đình, Tống Mịch dần dần thu súng, nhưng ông Cẩn không nghĩ vậy, liên tục nhắm bắn về phía Tống Mịch.

Cô bất đắc dĩ đành trốn sau gốc cây bên cạnh.

Một giọng nói nghiêm khắc, vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vang lên.
"Ra đây.

Ngươi nghĩ ngươi thoát được sao!?"
Tống Mịch không đáp lời ông Cẩn, giây sau gốc cây liền bay tới một quả lựu đạn.

Cô nhanh như cắt lao ra, lưng đối diện với vụ nổ đau rát không thôi.

Ông Cẩn đứng trước mặt cô, hai tay cầm súng nổi gân xanh, bộ dạng tức giận tột đỉnh muốn đem Tống Mịch băm vằm.

Mà cô đứng trước mặt ông, tay không tấc sắt.
"Ba, cô ta không có vũ khí, không thể làm gì chúng ta.

Để con lên cho."
Ông Cẩn: "Không được đánh chết"
Liên Trầm: "Vâng, con sẽ cố gắng để chỉ gãy tay gãy chân"
Liên Trầm lao về phía Tống Mịch, cơ thể áp đảo, tấn công liên hồi khiến cô muốn tránh cũng khó, đành ra tay chặn vài đòn.

Liên Trầm ra tay rất nặng, chỉ nhắm vào điểm tử hay phần gây đau đớn nhất hạ chiêu.
"Chân trái"
"Chân phải"
"Tay phải"
Liên Trầm thoáng tia kinh ngạc, cô ta đều đoán đúng động tác tiếp theo của hắn.

Tìm kiểu cũng thật kỹ, nhưng sao ánh mắt lại như vậy.....
Tự tin, kiêu ngạo, một chút hoảng sợ cũng không có...
Hơn nữa, hắn sao lại như vậy, trong lòng như có gì đó cản lại động tác của hắn, có chút không nỡ.
Kẻ giả mạo ở trước mặt, sao lại không nỡ??
Chắc chắn là vì ả ta có gương mặt giống em gái, chắc chắn là thế.

Nếu là vì gương mặt chết tiệt này thì....
*Bốp*
Liên Trầm đám mạnh vào mặt Tống Mịch, bên má lập tức ửng đỏ.

Cô ngã nhào xuống nền đất, giây sau nhổm dậy, lập tức quay người bỏ chạy.

Liên Trầm đứng im nhìn chằm chằm bóng lưng "kẻ giả mạo" chạy xa, hắn bây giờ vẫn không biết mình đánh trúng cô ta kiểu gì, là hắn nhanh hay là cô ta đứng im chịu đòn?
Người đằng sau theo lệnh ông Cẩn, lập tức đuổi theo.

Liên Trầm quay người, gạt bỏ tâm tình phức tạp, nghe bà Cẩn nói với Tống Mịch giả.
"Dám đánh con gái bảo bối thành như vậy, bắt được cô ta thì biết tay bà"
"Ba, mẹ, mọi người, được rồi mà.

Dám giả mạo con, con sẽ có cách khiến cô ta trả giá."
Nghê Mạn mỉm cười: "Mịch Nhi, em nói đúng.

Có điều cô ta quả thực vô cùng giống em.

Phải đề phòng cô ta dùng gương mặt đó đi gây phiền phức.


Cái khác chị không nói nhưng cái này chắc chắn Cẩn gia phải vào cuộc"
Từ đầu tới cuối, Liên Trầm đều im lặng không nói gì.
-----------------------------------------
Tống Mịch khó khăn lắm mới cắt đuôi được đám người kia, trốn trong một con hẻm nhỏ, sâu hút thở dốc.
Mẹ nó, ngày đó cô dạy bọn họ võ công làm gì để giờ chịu khổ như vậy.....
Tống Mịch toàn thân ê ẩm, đau nhức, khắp người lại còn bụi bặm.

Không được, Ngạo Đường thấy vậy sẽ không vui.
Đi ra khỏi con hẻm, vừa đi được hai bước liền khựng lại.

Cô khẽ nhíu mày đưa tay sờ lên lồng ngực, lúc này ở đây tim đập loạn xạ, có chút khó chịu, gấp háp và hốt hoảng...
Ngạo Đường
Tống Mịch quay người, nhìn về con hẻm phía sau, tối đen như mực không biết dẫn đến đâu, rất yên ắng, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Đi hết con hẻm, lại xuất hiện một con hẻm khác, vẫn là sâu thăm thẳm.
*Bịch bịch*
Tiếng vật nặng đập vào xác thịt vang lên trong bóng tối, tiếng thở dốc nặng nề, lúc có lúc không.

Trong không khí bốc lên mùi máu tanh, rất nồng....
Tống Mịch bước nhanh hơn, vòng qua một đường rẽ, chân liền chạm phải vũng nước, không đúng là máu.
Dưới ánh đèn đường chập chờn lúc sáng lúc không, một bóng người gục xuống, nằm sấp trên nền đất bẩn thỉu.

Bên cạnh là xác một người đàn ông mặc đồ đen, đầu bị đá đập vỡ nát, máu chảy lênh láng.
Một gã mặt đồ đen nằm bên cạnh, có lẽ chưa chết, hai tay hơi động đậy nắm lấy khẩu súng bên cạnh, còn chưa bóp cò, khẩu súng đã bị một lực lớn đá văng, tay còn bị đế giày nghiến đến gãy xương.
"Cô...."
Tống Mịch đạp một cú, tiếng nói của người đàn ông biến mất ngay trên khóe môi, gục xuống ngất xỉu.
Tống Mịch mặc kệ gã kia sống chết ra sao, chậm rãi tiến lại gần người đang nằm sấp kia.

Cô hít một hơi thật sâu, chuận bị đưa tay lật người anh lại.
Nói thì lâu mà làm thì nhanh, một cây sắt rỉ sét loang lổ vụt về phía Tống Mịch.

Cô giữ lấy tay anh, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Người đàn ông tóc mái che rũ hơn nửa mặt, toàn thân đầy máu, mái tóc nhuộm máu dính bếp vào gương mặt xanh xao, hơi gầy của anh.

Trong ánh mắt tràn ngập sự thù hận, là cám giác oán hận muốn hủy diệt thế giới, khí chất tràn ngập tà khí.
"Lại là cô?"
Lâu không nói chuyện, âm thanh phát ra từ cổ họng khàn đặc, trầm thấp như đến từ địa ngục.
Tống Mịch đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt, tự mình kiểm tra cơ thể, trên làn da trắng nõn chi chít vết đánh bằng roi da, còn có vết thương do đạn bắn được băng bó sơ sài.

Tuy nhiên không phải vết thương chí mạng.
Vì sao không chạy? Nằm đây chờ chết vui lắm sao?
Tống Mịch bế Ngạo Đường lên ôm vào lòng, sự oán hận trong đáy mắt anh càng nồng đậm.

Cô hít một ngụm khí lạnh, nhẹ giọng.
"Xin lỗi"
"Là...."
Ngạo Đường bị đánh vào gáy ngất xỉu.

Tống Mịch ôm chặt anh vào lòng chợt nhận thấy có gì không đúng.

Cô xé rách một ống quần, dưới ánh đèn lờ mờ, đầu gối Ngạo Đường sưng tấy, lại còn có máu đông, trong vết máu loang lổ, đầu đinh ốc bạc sáng loáng.
Tống Mịch lột cái chân còn lại, hai chân đều như nhau.
Ha ha ha ha, giỏi, rất giỏi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK