• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Mịch đặt đồ ăn vào bếp, quay trở lại ghế sofa nhìn ô chat của Ngạo Đường.

Anh chưa rep còn chưa xem tin nhắn.
Tống Mịch nhíu mày, cầm Ipad quay lên phòng ngủ dùng máy tính hack vào vệ tinh quốc gia.

Ánh mắt cực kì tập trung nhìn dãy số hiện lên hàng loạt, nhận thấy có thứ gì đó đang ngăn chặn đường nhập của cô, Tống Mịch nhếch mép.

Hai tay gõ như bay trên bàn phím, người kia cùng Tống Mịch đấu đá nhau nảy lửa thông qua màn hình máy tính.
Tống Mịch một tay thực hiện thao tác liên tục trên máy tính, một tay cầm Ipad lại xâm nhập vào hệ thống quốc gia.

Cuối cùng dãy số ở máy tính dừng lại, hiện lên ô cửa sổ đỏ, thất bại.
Nhưng trên màn hình Ipad lại lóe sáng, hiện lên bản đồ của một phu phố, một chấm đỏ nhấp nháy liên hồi ẩn hiện giữa màn hình, được 3 giây liền vụt tắt.

Tống Mịch mắt tràn ngập ý cười, không kịp gập máy tính mà phóng như bay ra cửa.
Ngạo Đường hờ hững nhìn màn hình máy tính trở về trạng thái cũ, mấy ngày nay Tống Mịch cứ hở tí là lại tìm cách xâm nhập vào điện thoại của anh, không có quy luật gì cả.

Ngạo Đường tỉnh dậy đúng lúc máy tính hiện lên cảnh báo xâm nhập, thật may mà chặn được cô.
Tống Mịch cứ bám riết lấy Ngạo Đường mãi không thôi, cứ mặt dày nhắn tin hỏi anh đủ thứ chuyện không biết xấu hổ.

Dựa lưng vào cửa nhìn chằm chằm máy tính như chờ đợi điều gì đó, Ngạo Đường cũng không biết anh muốn chờ gì chỉ biết sẽ có gì đó xuất hiện.

Đúng 5 giây sau, ô chat của Tống Mịch hiện lên.
"Lão bà, anh ăn chưa?"
Ngạo Đường nhìn tin nhắn thoáng chút ngạc nhiên rồi bất động, cuối cùng nhấc tay tra lời tin nhắn của Tống Mịch.
"Tôi không phải lão bà của cô"
"Tương lai sẽ là."
"........"
"Anh đừng tuyệt tình như vậy.

Em không có ý đồ xấu đâu.

Chỉ muốn ngủ với anh thôi"
"Cô thích tôi vì cái mặt này à? Nếu vậy, tôi tự lấy dao rạch mặt là được rồi, cô đừng bám theo tôi nữa"
"Chỉ cần là anh thế nào cũng thích"
"......."
"Sao vậy có phải cảm động yêu em rồi không?"
Ngạo Đường đen mặt, hừ đồ không biết xấu hổ.

Đưa bàn tay thon dài, trắng muốt lên định chặn cô thì phát hiện mệnh lệnh không được thực hiện.

Lặp lại mấy lần cũng không được, Ngạo Đường trầm ngâm nhìn máy tính, tin nhắn của Tống Mịch lại hiện lên.
"Lão bà chặn em không được đâu"
"Cô đã làm gì rồi?"
"Hack máy tính lão bà chứ sao"
"....." Hack??? Máy tính anh????
Máy tính anh chưa bao giờ bị hack, kể cả cục an ninh quốc gia cũng không xâm nhập vào máy anh được.

Vậy mà cô có thế? Cô xâm nhập lúc nào chứ, sao anh không biết!!??
Nhiều năm lăn lộn trong giới hacker như vậy, Ngạo Đường chưa từng thua ai, vậy mà thua trong tay một tên điên thích anh.
Rốt cuộc là gặp phải thể loại trâu bò gì thế này!!!????
Tống Mịch nhìn ô chat của Ngạo Đường mãi không trả lời, nhếch mép bỉ ổi.

"Lão bà, tắm rửa sạch sẽ chờ em tới hầu hạ"
Cô tắt Ipad, tưởng tượng gương mặt cứng đờ, bối rối của Ngạo Đường mà bật cười, đáng yêu quá đi mất!
Mặc Hoành nãy giờ chưa hiểu chuyện gì, trong đầu hiện lên ý nghĩ của Tống Mịch cùng nụ cười bất giác của cô, toàn thân đột nhiên sởn gai ốc.

Chủ nhân của nàng sao lại phát bệnh rồi??!!
Cảm giác không lành mạnh chút nào.
Mà Mặc Hoành không bận tâm nhiều đến chuyện đó, dù Tống Mịch có làm gì thì cũng không phải chuyện đứng đắn, Tống Mịch chưa bao giờ làm chuyện đứng đắn.

Mặc Hoành nhìn Tống Mịch rồi lạnh nhạt nhắc nhở.
"Chủ nhân, bay chậm thôi"
Tống Mịch lúc này đang bay....chính xác là đang chạy trên mái của nhà cao tầng cách mặt đất hàng trăm mét, xung quanh chỉ có gió thổi vù vù tạt vào mặt đau rát, may mà Mặc Hoành không có cảm giác nếu không chắc lạnh chết rồi.
Nhưng Tống Mịch không có chút gì là lạnh giá cả, vẫn cứ hóa thân thành người nhện, nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác.
Sức bật cùng thể lực, tốc độ của cô rất khinh người.

Đó không phải khả năng của con người nữa.

Tống Mịch chạy nhanh đến nỗi thân thể như biến mất, hòa làm một với gió.

Khoảng cách giữa các tòa nhà không phải là ít mà là hàng chục mét, có khi là trăm mà Tống Mịch chạy như đang trên đường bằng, động tác chuyển động, lơ lửng rồi đáp xuống đất vô cùng trơn tru.
Gọi văn vẻ là siêu nhân còn thực sự thì là quái vật.
Đúng, Tống Mịch đích thực là quái vật nhưng là quái vật xinh đẹp đến động lòng người, không ai dám động.

Tống Mịch là đóa hoa xung quanh toàn gai nhọn, khí thế bễ nghễ uy nghi khiến người khác bất giác cúi đầu.


Hở tí là đánh người, phẫn nộ không theo bản năng, nhiều lúc người bị đánh còn không hiểu vì sao bị đánh.
Tống Mịch cách Ngạo Đường 3 con phố, cô ở đầu phố bên kia còn anh cuối phố bên này, tầm 25 km.
Đúng 5 phút, Tống Mịch chạy đúng năm phút đã đến nơi ở của Ngạo Đường.
Là một khu chung cư khá giả, xung quanh ít người qua lại.

Ở đây có thang máy nhưng Tống Mịch có biết Ngạo Đường ở tầng nào đâu mà tìm, đành bước từng bước lên cầu thang tìm từng phòng một, gõ cửa từng nhà nhưng ai cũng bảo không biết.

Đang rảo bước lên tầng 9 thì có mấy thanh niên ăn mặc như côn đồ, vòng xích, tóc nhuộm bảy màu rồi còn áo in hình đầu lâu, hộp sọ nhưng mặt mũi khá sáng sủa đi xuống.

Trong đó người đi ở giữa là nổi bật nhất, khá điển trai tuy ăn mặc giống mấy tên côn đồ nhưng vừa nhìn đã nhận ra giá của những bộ quần áo đó không hề ít.
Thấy Tống Mịch vài người trong số họ huýt sáo trêu ghẹo nhưng cô không để tâm, chợt nghĩ ra gu ăn mặc của Ngạo Đường giống hết bọn họ, Tống Mịch liền quay lại, cất giọng lạnh lùng.
"Cho hỏi, mấy người có biết Sở Ngạo Đường ở phòng số mấy không?"
Quả nhiên mấy người đó khựng lại, thanh niên đứng ở giữa nhìn cô từ đầu tới chân với ánh mắt cảnh giác, đè thấp giọng.
"Cô tìm anh ta để làm gì?"
"Để lên giường"
"......" Cô ta nói gì cơ! Bọn họ chắc chắn nghe nhầm rồi!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK