Thuyết Thư cứ nghĩ bản thân che giấu rất tốt nhưng thiếu nữ trước mặt lại dễ dàng nhận ra thân phận cô, vẻ mặt mỉm cười cực kì bình tĩnh nhưng ánh mắt đã không giấu nổi tràn ngập lo lắng.
Tống Mịch cầm điện thoại chuẩn bị rời đi, nhìn bộ dạng giả bộ thản nhiên của Thuyết Thư ánh mắt cong cong ý cười.
“Trong khi tôi rời đi, cô liên lạc với thành viên khác nhắc bọn họ cẩn thận, bị tấn công phải báo luôn cho tổ chức và ngay lập tức quay trở về, chỉ có nơi đó mới an toàn.
Tiện thể quan sát Cẩn gia, có gì lập tức báo cho tôi”
Giọng điệu ra lệnh của Tống Mịch vô cùng tự nhiên, lại biết rõ về tổ chức của cô như vậy, trong lòng Thuyết Thư có chút an tâm, nắm chắc 9 phần là người của mình.
Với người khác Thuyết Thư không hay tò mò nhưng người con gái trước mặt với cô lại vô cùng thân thiết, đem đến cảm giác vô cùng an toàn nên Thuyết Thư không ngần ngại hỏi thẳng.
“La dalia bianca è così affascinante, non è vero?”
[Thược dược trắng thật quyến rũ phải không?]
Đây là ám hiệu của các thành viên trong Foreal, dù đã chắc chắn Tống Mịch là người của tổ chức nhưng cô vẫn chưa biết thuộc bộ phận nào, không khỏi tò mò.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Ý phát âm vô cùng chuẩn vang lên, Tống Mịch lập tức nhận ra là ám hiệu, cũng biết nghĩa của câu hỏi nhưng…ám hiệu cho boss là gì ý nhỉ?
Cô đột nhiên…không nhớ.
Lâu ngày không dùng đến, thứ như vậy không hề đọng lại tí gì trong đầu Tống Mịch.
Suy ngẫm vài giây, cô đột nhiên nổi cấu.
Nếu được quay ngược thời gian, cô sẽ về cái thời trẻ trâu rồ dại kia đấm cho mấy phát, cái tội thích làm màu đặt ám hiệu cho từng nhánh để rồi chính mình không nhớ, hắng giọng tức giận.
“Bà đây là Boss.
Boss không cần ám hiệu.
Từ nay ám hiệu là “đừng hỏi ám hiệu boss”!”
“……” Tổ chức có ám hiệu mới mà cô không biết?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đến mức đần độn của Thuyết Thư, Tống Mịch vẫn giữ nguyên vẻ cao lạnh cùng vênh váo, nói lại.
“Tôi là Boss”
Chưa đợi Thuyết Thư phản ứng lại, Tống Mịch đã nhanh chóng tiêu soái lủi mất, miễn cưỡng làm màu thành công.
Nhìn lại đồng hồ, mới có 3 giờ chiều, cô đã dặn trưa sẽ không về ăn cơm nên giờ này Ngạo Đường đang thu mình ngủ trong chăn.
Tống Mịch không có tài xế riêng, hôm nay là Thuyết Thư đón cô nhưng vì làm màu mà đã trốn mất, bây giờ quay lại chính là ném mặt mũi đi, nên bắt xe bus công cộng đi về thôi.
Thiếu nữ từ đầu tới cuối diện đồ hiệu đắt tiền, trên tay còn xách thêm túi xách của những nhãn hiệu nổi tiếng bước lên xe bus.
Vẻ đẹp cùng khí chất thu hút mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, nào ghen tị, nào ngưỡng mộ, nào tò mò.
Thiếu nữ luôn không để ý, một mặt lạnh lùng tìm chỗ trống ngồi xuống, túi hàng hiệu vô tư để dưới chân.
Từ trung tâm thương mại đến biệt thự ven biển của cô khá xa,phải mất gần 2 tiếng đi xe.
Dù trên xe khá đông nhưng xung quanh Tống Mịch luôn có một khoảng trống, người bên cạnh không tiến lại gần.
Cô chỉ ngồi đó thôi đã khiến người khác cảm thấy như 1 loại khí thế tôn quý, thanh cao không thể leo tới.
Tống Mịch lỡ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không để ý tới giọng nói chua ngoa vang lên.
“Mấy người chen chúc chật trội như vậy còn để bà già này sống không.
Aiza, mau tránh ra, dựa sát vậy làm gì? Tính ăn cướp à!?”
Bà thím này vừa lên xe ban nãy nhưng Tống Mịch ngồi hàng ghế cuối, mới đầu bà ta không biết.
Chen chúc không được mới nhìn thấy quanh cô có khoảng trống liền xô những người khác chạy lại.
Xe không phải chật không còn chỗ đứng, cứ chạm một chút vào là bị bà ta hang giọng chửi bới, thái độ hung hăng khiến mọi người cực kì khó chịu.
Một mình bà ta đứng gần Tống Mịch, liếc liếc cô mấy lần thấy cô không có ý định muốn nhường ghế liền quát.
“Con bé này là có ý gì? Không nhìn thấy tôi là người già sao? Mau nhường ghế cho tôi ngồi!”
Một mình giọng nói của bà ta đã lấn át hết tiếng ồn trên xe bus, lúc này Tống Mịch mới quay mặt nhìn bà ta từ đầu đến chân.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy người già bao giờ à?” Bà ta càng lớn giọng, trừng mắt nhìn cô “Bên ngoài thì đẹp đẽ, lòng dạ thì thối nát đến tận ruột gan, đúng là đồ không có giáo dưỡng”
Bà ta ngày càng gào lớn như sợ mọi người không chú ý đến bà ta.
“Không phải ai cũng xứng đáng để tôi nhường ghế”
Tống Mịch nhàn nhạt lên tiếng, mỗi từ đều có ý khiêu khích, chọc tức bà ta.
Tất nhiên là có hiệu quả, bà ta giận dữ gân cổ lên quát.
“Con ranh này, mày có ý gì? Coi thường người nghèo đúng không? Hừ, đừng ý mình nhà giàu mà lên mặt, còn chưa biết là giàu kiểu gì? Mấy đồng tiền dơ bẩn đó của bọn mày còn không phải là bòn rút từ người nghèo bọn tao sao?”
Chuông điện thoại reo lên, Tống Mịch không để ý đến bà thím bên cạnh, đến cả liếc mắt cũng lười, đưa tay bắt máy.
Là Ngạo Đường, có lẽ anh đã tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là nghe giọng và xác định cô đang ở đâu.
Giọng nói khàn khàn, còn ngái ngủ vang lên.
“Em ở đâu vậy?”
“Dậy rồi thì ăn đi.
30 phút nữa em….”
Tống Mịch còn chưa nói hết, không ngờ bà thím kia không biết xấu hổ chộp lấy điện thoại cô, gào với người bên kia.
“Cậu là gì của con bé hỗn láo này?”
Hành động này thật sự đã làm Tống Mịch tức giận, đứng phắt dậy nhìn chằm chằm về phía bà thím.
Đầu giây bên kia hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã truyền đến một âm thanh thật trầm, vô cùng dễ nghe.
“Lão công”
Tống Mịch không lập tức lấy lại điện thoại, mà dựa người vào ghế, nụ cười mỉm nơi khóe miệng không tới ánh mắt.
“Tôi nói cho cậu biết bộ dạng thật của con bé này.
Không thể tin được, ỷ mình nhà giàu, có chút tiền mà không coi ai ra gì.
Không nhường ghế cho người già thì thôi đi, còn lớn tiếng mắng chửi.
Là đồ không có giáo dưỡng”
Nói rồi nhìn Tống Mịch khiêu khích, cô nhiều tiền thì sao? Đánh người phạm pháp, dám đánh tôi không? Đúng là tuổi trẻ, đấu với tôi còn non lắm.
Ỷ mình nhiều tiền sao, chia tay một lần cho nhớ.
Vô số người rút điện thoại ra quay lại, không khí căng thẳng chờ đợi giọng nói bên kia vang lên.
“Cô ấy không sai, mà sai thì trong mắt tôi vẫn là đúng.”
Không cần biết và cũng không muốn biết nguyên do là gì, cũng không cần biết em đã làm gì.
Chỉ cần là em, sai cũng thành đúng.
Không ngờ câu trả lời lại như vậy, bà thím kia lại cáu giận, mắng chửi.
“Đúng là đồ ngu.
Ba mẹ mấy người không dạy mấy người kính trên nhường dưới sao? Được lắm, hợp tác bắt nạt bà già này.”
Nói cô thì không sao, nhưng động đến lão công của cô thì đánh đánh lắm.
Tống Mịch vươn tay lấy lại điện thoại, nói nhỏ với Ngạo Đường vài câu rồi tắt máy, nhìn chằm chằm về phía bà thím, ánh mắt ác ý không chút che giấu.
Đối diện với ánh mắt cô như đột nhiên rơi vào chốn hư vô, không có gì để dựa vào.
Con ngươi ấy là một vũng nước lớn, bình tĩnh và yên bình không gợn nổi sóng, sinh vật nào rơi nào cũng không thể thoát ra.
Bà thím trong lòng hơi hoảng sợ, lùi vài bước nhưng vẫn cứng cổ đó.
“Trừng cái gì mà trừng? Tôi nói cho mà biết, bệnh tim của tôi mà tái phát thì cứ đợi mà vào tù đi.
Con trai tôi là bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng, tôi nói một tiếng còn lâu mới tha cho cô”
Tống Mịch vẫn giữ nguyên tư thế dựa thoải mái, nụ cười vẫn rựa rỡ, khí thế thong dong, chấn định, tiếng nói trong treo nhưng đầy khí thế vang lên.
“Nhường ghế hay không là tự nguyện, đây cũng không phải là trách nhiệm của tôi Tôi trả tiền dựa vào đâu mà cho bà ngồi.
Bà lấy tư cách gì phán xét tôi? Bà có thiên lí nhãn à, nhìn qua đã biết người ta có học hay không học? Hay là đại thần tiên, vì hạ phàm nên bị bệnh tim.
Thứ ba, cái xe bé như vậy bà gào cái gì, muốn thu hút sự chú ý thì chạy ra giữ đường kia kìa.
Làm như bà to mồm thì bà có lí vậy.”
“…..cô…cô….aiza….tim tôi…không được rồi, mau đến bệnh viện, tôi phải nhập viện…….”
“Bệnh tim đúng không? Tốt lắm, chỉ cần thay quả tim mới là được.
Bác sĩ riêng của tôi rất giỏi trong khoảng này, tiện thể thay mới cả bộ não của bà luôn.
Nào, tôi cùng bà đến bệnh viên.”
“…bồi thường…cô phải bồi thường…..”
“Không có tiền”
“Không có tiền!? Nghĩ mọi người ở đây bị mù sao? Ăn mặc, đeo túi hàng hiệu như vậy dám nói không có tiền?!”
“Mọi người không mù, có mỗi bà là thiếu năng”
“Cô nói lại lần nữa?” Bà thím tức giận, quát lên, hai mắt trừng trừng nhìn về phía cô.
“Ngu ngốc”
Nói lại lần nữa thì nói, ai sợ ai?
Làm như nói lại lần nữa thì câu thay đổi vậy!? Đúng là thiếu năng.
“Cô…..”
Bà thím tức giận, chửng hửng đùn đẩy mọi người chen lên trên.
Tống Mịch mỉm cười, ngồi xuống vẫy tay với mọi người, nói.
“Quay tôi đẹp một chút nhé.
Cảm ơn”
Mọi người xung quanh phá lên cười, đồng loạt đáp: “Được” rồi thu máy quay.
Tất cả mọi người đều quay lại với việc của mình, chăm chú vào điện thoại.
Cứ nghĩ đã ổn thỏa, bỗng có bàn tay vỗ nhẽ vào vai cô, là một thiếu nữ ngũ quan hài hòa, không gọi là mỹ lệ nhưng lại khiến người khác thoải mái, lòng cảnh giác của Tống Mịch dần hạ xuống.
Trên tay thiếu nữ vẫn cầm điện thoại ở chế độ quay, thấy Tống Mịch nhìn chằm chằm vào tay mình, thiếu nữ hợi lúng túng nói.
“Em không có ý xấu, chỉ muốn hỏi chị vài câu.
Có thể quay lại không ạ?”
“Được”
Tống Mịch không xa không gần đáp, thái độ không kiêu ngạo hay khó gần.
Thiếu nữ cầm chặt máy quay, hơi đỏ mặt khi nhìn trựa diện nhan sắc cô, trong lòng tràn ngập vui mừng.
“Em vừa đứng sau lưng chị, khi nãy nhìn qua điện thoại thấy chị lưu tên bạn trai là “Fluoxetine”.
Em không có ý nhiều chuyện, chỉ là thắc mắc, ý nghĩa cái tên này là gì? Chị có thể….”
“Là thuốc điều trị trầm cảm chính, rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
Chỉ như vậy cũng đủ biết người đó quan trong với cô đến nhường nào.
Giữa 2 người không có lời lẽ văn hoa, thề non hẹn biển, thổ lộ tình trực tiếp nhưng vô cùng chân thực, xuất phát từ đáy lòng.
Chỉ có hành động, dù là nhỏ nhất cũng đủ biết trái tim đối phương đã hoàn toàn thuộc về nửa kia, không có gian dối, tư lợi, chỉ có chân thành, hòa hợp.
Fluoxetine – không có anh, em sẽ phát điên.
“Waaaaaa.
Quá là ngọt rồi! Thật ngưỡng mộ.”
“Cảm ơn”
Tống Mịch đơn giản vì thấy thiếu nữ dễ thương nên đồng ý cho quay, cô không hề biết, đoạn video sau này sẽ lên tận top tìm kiến trên weibo, và tình yêu của hai người trở thành 1 biểu tượng nhiều người ngưỡng mộ.
Danh Sách Chương: