Tống Mịch nắm tay Ngạo Đường trở lại, sắp đến lúc thông báo 3 người thừa kế cuối cùng.
Ngồi xuống chiếc bàn đặt gần trung tâm, Tống Mịch một tay nắm tay anh, một tay liên tục đưa bánh su kem vào miệng.
Mọi người xung quanh luôn chú ý đến hai người, tiếng ồn ào bàn tán vang lên.
Bởi vị trí chính giữa luôn là dành cho dòng chính tôn quý, và là người quyền lực, có tên trong danh sách thừa kế.
Trong mắt bọn họ, Ngạo Đường chỉ là con riêng của Sở Liên Dực, con của một ả điểm, xuất thân thấp kém, sự xuất hiện của anh là nỗi nhục nhã lớn của gia tộc, ngay cả cha ruột cũng cực kì không vừa mắt, ghét bỏ anh.
Dù anh có lọt vào top 5, bọn họ cũng cực kì chán ghét, khinh thường, với bọn họ anh không xứng mang họ Sở danh giá.
Sở Du Duyệt xuất hiện, nhận được vô số lời chào hỏi, nói chuyện thì không sao nhưng cứ 5 người thi cả 5 đều ngầm so sánh, xỉa xói Ngạo Đường và Tống Mịch.
Sở Du Duyệt mỉm cười nhẹ, khí chất cao quý, lạnh lùng của kẻ sinh ra đã là bề trên quả thật không đùa được, ngắn gọn đáp lại lời của mọi người, cô ta nhanh chóng đi tới ngồi vào bàn bên cạnh Tống Mịch, hơi liếc mắt nhìn hai người nhưng chưa đến 1 giây đã di chuyển sang phía sang, khóe môi vẫn mỉm cười phóng khoáng, ánh mắt lộ rõ sự coi thường, khinh miệt và phấn khích đợi người khác gặp nạn.
Tống Mịch không để ý Sở Du Duyệt, thấp giọng nói chuyện với Ngạo Đường.
"Anh nói xem năm nay mình đứng thứ mấy?"
"Cuối cùng"
Tống Mịch không ngạc nhiên, nhưng nhìn bộ dạng như đã biết trước của anh vẫn mở miệng hỏi.
"Sao anh biết?"
"Toàn bộ tài liệu làm ăn của công ty trong năm đều được lưu trong USB lần trước bị trộm mất ."
Tống Mịch:"....." Tức chết bà đây rồi!!!
Thân phận MJ của Ngạo Đường là tuyệt mật, người biết cũng chưa đến 10 người, nhưng lần trước lại có đám người đến tận nhà phá hoại, có nghĩa có kẻ khác đã biết.
Tìm đến tổ chức có thù hằn với anh tiết lộ tin tức, như vậy dù anh có chết hắn cũng giả bộ không liên quan.
Bề ngoài là tổ chức kia nhắm vào Ngạo Đường nhưng thực chất là lời cảnh báo và lời chào hỏi đến Tống Mịch, tổ chức đã bắt đầu nhắm vào những người xung quanh cô.
Đừng hỏi tại sao cô biết.
Hừ, kẻ suy nghĩ đơn giản mà nghĩ bản thân là thiên tài chỉ có tên thiểu năng Loutky kia thôi.
Loutky, đừng để bổn cô nương bắt được ngươi.
Bổn cô nương đem ngươi đi làm mắm thối!
Thế nhưng ngày đó trên phi thuyền rõ ràng là Loutky đã rời đi trước bọn cô, ở dưới nước lại còn trong tàu ngầm thính giác của Loutky bị hạn chế, dù sao cũng chỉ là mã gen số 2, không có chuyện đột nhiên quay lại giữa chừng rồi ngoi lên hóng chuyện được.
Tên thiểu năng kia coi trọng mặt mũi như vậy, nào nghĩ được loại truyện này.
Vậy là ai nói cho hắn biết? Không đúng, phải là hôm đó còn có ai sống xót? Nổ phi thuyền mà không chết, gián phải tôn làm cụ!
Tống Mịch nghĩ đến đây thật sự muốn ngẩng đầu cùng lão Thiên gia đàm đạo về sự đời.
Lại nói đến USB.
Tìm cũng tìm được rồi nhưng lại bị phá hủy đến tận gốc, nát đến không còn gì để nát, không khác gì món đồ chơi bị bọn trẻ phá tanh bành.
Máy tính, điện thoại có lẽ vì không vượt được tầng bảo mật của Ngạo Đường nên cũng có kết cục tương tự chiếc USB đáng thương.
"Lão công, em từng nói sẽ lấy Sở gia làm sính lễ cho anh, anh không nghĩ em nói đùa chứ?"
"Không hề" Chỉ cần là việc cô muốn, không gì không làm được.
"Được"
Đợi gần 1 tiếng, Tống Mịch đã ăn hết hai bàn đồ ăn vặt, tất cả con cháu dòng chính đều đã đến, yên ổn vào chỗ.
Thiếu nữ khi nãy tỏ tình Ngạo Đường đã thay một bộ y phục mới, xuất hiện bên cạnh Sở Đặng Kỳ.
Khi thấy cô và anh ngồi gần trung tâm, đáy mặt ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên, giễu cợt nhưng chỉ nhếch mép cười không quan tâm.
Cuối cùng người chủ trì cũng đã xuất hiện, Tam gia – Sở Khải Trạch., Tứ gia – Sở Ninh Hinh, Ngũ gia - Sở Liên Dực khí thế bức người không ai sánh kịp, sự kiêu ngạo, tôn quý trời sinh, chỉ một ánh nhìn cũng khiến người khác hoảng sợ, chân run, tim đập né tránh.
Cảm giác như bản thân là con kiến đứng trước mặt con voi, chỉ cần dí nhẹ đã thịt nát xương tan.
Khí thế này không phải muốn luyện là có.
Quả nhiên, khí chất mới trường tồn mãi mãi.
Ba người dần dần ngồi vào ba vị trí cao nhất, dựa theo độ độ tuổi mà xếp thứ tự.
Gia chủ không xuất hiện, đã 3 năm rồi ông không lộ diện trước mặt mọi người, chỉ khi có việc cấp thiết không thể đưa ra quyết định, ông mới lên tiếng nhưng không ra mặt, mà là nhờ người khác chuyển lời.
Mấy vị phu nhân cũng xuất hiện, dựa theo thân phận ngồi dãy ghế hai bên, chính thất ngồi cao hơn một bậc, bên cạnh là nhị phu nhân, chỉ có suy nhất chồng Sở Ninh Hinh là nam nhân, ngồi chiếc ghế đầu tiên bên tay trái trái.
Người nay thoát nhìn không đến 50 tuổi, miệng nở nụ cười vô cùng dịu dàng, phong tình vạn chủng, rất hợp hình tượng mối tình đầu của các thiếu nữ.
Phu nhân Alarice đã thay y phục mới, thần thái cao sang nhìn xuống, giả bộ thờ ơ nhưng sự hận thù trong con ngươi hướng về Tống Mịch.
Ba người bọn họ từ trên cao nhìn xuống, mọi người đầu cúi đầu hoặc tránh mặt, ngay cả con ruột thịt cũng quay đi chỗ khác, chỉ có Tống Mịch vẫn tiếp tục ăn, đối mặt với bọn họ mỉm cười ôn hòa.
Sở Liên Dực nhìn người con gái bên cạnh "vết nhơ" của mình trong lòng có chút khó chịu, cực kì không vừa mắt.
Sở khải Trạch bên cạnh lên tiếng, hiển nhiên cùng với Sở Ninh Hinh cũng bắt được ánh nhìn của Tống Mịch.
"Liên Dực, thẩm mỹ của con riêng chú không tệ, tìm người nào người nấy đều không sợ chết"
Sở Liên Dực đan hai tay, đặt trên đùi vắt ngang, hờ hững đáp.
"Hắn cũng chỉ có thể như vậy."
Sở Khải Trạch:"Ha ha, sao tôi lại nghe nói cô ta chính là người đánh gãy chân Thi Hàm"
"Không đủ thực lực thì phải chấp nhận, nhưng kẻ không tự lượng sực thì chỉ có chết"
"Im hết đi"
Sở Ninh Hinh bây giờ mới lên tiếng, ánh mắt liếc qua Tống Mịch không nói gì.
Hai người kia cũng dừng lại cuộc đối thoại.
Sở Khải Trạch lạnh nhạt mở miệng.
"Bắt đầu đi"
Người bên cạnh cung kính cúi đầu rồi tiến lên 1 bước, vô cùng trịnh trọng thông báo.
Tống Mịch ngồi một bên thấp giọng.
"Thật giống Hoàng thượng đọc tên phi tần thị tẩm"
"Phì"
Hai người không để ý người bên trên nói gì, chỉ thấy 3 bóng dáng lướt qua bọn họ, lần lượt là Sở Đặng Kỳ, Sở Minh Thành và Sở Du Duyệt tiến lên ngồi vào 3 chiếc ghế ngay chính giữa thấp hơn một bậc so với ghế của mấy người Sở Liên Dực.
"...Ngũ tiểu thư Sở Thi Hàm bởi vì chân bị phế cho nên quyền thừa kế bị tước bỏ.
Nhị tiểu thư Sở Du Duyệt thay thế"
Sở Thi Hàm siết chặt tay, đen mặt cố gắng kìm chế sự nhục nhã cùng tức giận, không khí xung quanh rơi vào trầm lặng, bốn bề yên tĩnh , bỗng có tiếng cười nhẹ vang lên.
"Phì"
Sự chú ý đều dồn về phía Tống Mịch, cô từ đầu đến cuối đều ung dung vắt chéo chân, nghịch tay Ngạo Đường, mà anh cũng không có ý lên tiếng, một mặt thờ ơ.
"Đừng nhìn tôi, tôi không thích mấy người" - Cô mở miệng, nụ cười trên môi ngày càng rực rỡ.
Mọi người:"....."Đồ thần kinh!
Không ai đáp lại, Tống Mịch cũng không ngại ngùng, híp mắt nhìn lên 3 người Sở Minh Thành ngồi chính giữa, bễ nghễ nhìn xuống cô ta, ánh mắt hướng về Ngạo Đường tràn ngập xem thường, cô rất không thích loại ánh mắt này.
Buông tay Ngạo Đường, Tống Mịch đứng lên bước lên về phía trước, thắng lưng đối diện với Sở Du Duyệt, cất lời.
"Du Duyệt tiểu thư, số tiền trong năm qua cô kiếm được là bao nhiêu?"
Du Duyệt nhíu mày, không có ý trả lời, hướng mắt về phía người phía sau, anh ta nhanh chóng lạnh lùng lên tiếng.
"786 triệu dolla"
"Vậy cô xuống mau, vị trí này là của lão công tôi"
Danh Sách Chương: