“Ở Hương Cảng chỉ lác đác vài ba trường nữ, kiểu gì cũng gặp bạn cũ ở Thượng Hải. Con bé cháu ngoại của bác cả của con đấy, Tiết Kỳ Kỳ…”
“Là Tiết Chân Chân!”
“Gì cũng được, nói chung nó cũng chưa được tiếp xúc với tập quán nước Anh đâu. Đến lúc đó cứ nghĩ xem con là ai, còn chúng nó là ai, có nói gì hay làm gì thì cũng phải nhớ tỏ ra kiêu ngạo đấy, cô Lâm của mẹ ạ.”
“Biết rồi.” Làm sao có chuyện Doãn Yên không biết mẹ cô ta có lòng muốn câu chàng rể rùa vàng? Bà vui vẻ ngồi lên xe, nói nhiều đến nỗi làm cô ta phải trợn mắt. Cuối cùng xe cũng dừng lại, ở trên xe thì còn sầm sì mặt mày, nhưng vừa đẩy cửa xe ra, cô ta lập tức đổi sang dáng vẻ yêu kiều tựa búp lan, cầm túi xách đan mây đi tới: “Lancy, Polla, đúng dịp quá!”
Cô ta thấp giọng lên tiếng, bốn cô gái với bốn màu da khác nhau ở trước cửa khách sạn đồng loạt ngoái đầu, mỉm cười chúm chím gọi Doãn Yên: “Linna, đúng là đúng dịp.”
Nhân lúc trường trung học tư thục đang được trùng tu, sáu, bảy nữ sinh có được cơ hội du lịch một năm, thế là cùng về Trung Quốc với nhau. Có người về nhà để đoàn tụ với gia đình, cũng có người có cha chú được phái đến Nam Dương làm sĩ quan hoặc kinh doanh, cho nên tiệc tùng không thể thiếu được bọn họ. Các cô gái đã hẹn với nhau là sẽ gặp mặt ở bên ngoài Hoa Mậu, đến lúc đó cùng xuất hiện, như thế sẽ thu hút ánh nhìn hơn là xuất hiện đơn lẻ. Thế còn không phải “đúng dịp” thì là gì?
Bốn người cùng nhìn chiếc váy sườn xám của Doãn Yên, thầm lấy làm vui vì không đụng màu. Polla thở phào, sau đó lại cười nói: “Linna, hai hôm trước mình từng thấy có người mặc bộ đồ giống cậu đấy. Con gái chúng ta, bình thường mặc còn được, nhưng đây là tiệc khiêu vũ mà, đèn xoay màu đỏ mà chiếu lên thì dễ làm mình trông tối đi lắm. Haiz, từ lúc xuống thuyền đến giờ chỉ mới bốn năm hôm, đi đâu may đủ quần áo vừa người đây? Cũng may là trước khi lên thuyền, thím mình đã nhờ thợ may Thượng Hải may gấp hai bộ.”
Lancy và Brian nhìn chiếc váy lụa dài màu hồng của Polla, “Kiểu này vừa đơn giản vừa đẹp, đem lại cảm giác tinh tế.”
Polla im lặng mỉm cười.
Brian còn nói: “Chắc chắn phải là màu trắng vì nó rất dễ nhìn; Có điều, để phù hợp với phong cách này thì thường phải cắt vai đi, với cả con gái có eo thon nhỏ mới mặc hợp. Người da trắng trời sinh đã có khung xương lớn, phải quấn chặt thắt lưng mới mặc được. Nhưng vải lụa không như thế, mặc đồ lụa là để phô đường nét cơ thể, không thể mặc lớp lót nào được. Nên chỉ có người phương Đông mặc mới hợp, đáng tiếc lại chưa trắng lắm.”
Lancy cũng là người da trắng, nghe nửa vế đầu thì không vui lắm; bởi vì trong số bọn họ, Polla là người đẹp nhất, cô nàng lại không cam lòng tối nay chỉ có một mình Polla nổi tiếng, thế là cũng lên tiếng phụ họa, “Phụ nữ Đông Á mà vừa trắng vừa có vóc dáng đẹp thì khó tìm lắm. Chỉ sợ nhà thiết kế này muốn làm khó con gái chúng ta, tìm khắp thế giới e cũng chẳng được mấy người.”
Tối nay Doãn Yên có ý định muốn “e thẹn kiêu ngạo”, không ngờ vừa ra mắt thì đã có va chạm, thế là cũng ăn miếng trả miếng: “Hay là đổi sang màu tím hải đường đi, đứng dưới ‘đèn xoay màu đỏ’ đó có lẽ sẽ đẹp hơn đấy.”
Polla hừ một tiếng, đi về phía trước.
Bốn người cười nói đi theo. Đúng như dự đoán, năm người vừa băng qua đại sảnh dưới ánh đèn vàng rực rỡ, lập tức các quý ngài mặc âu phục dừng chân ngắm nhìn mỹ nhân.
Giả vờ như không thấy những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, năm chị em cùng bỏ qua hiềm khích, thấp giọng cười nói phô bày vẻ đẹp.
“Giới nữ được mời tối nay đều là khách quý cả đấy, biết vì sao không? Cả chủ lẫn khách lần này đều là là các học giả Vật lý, Toán học và Hóa học ở viện nghiên cứu, thậm chí còn có cả sĩ quan cấp cao cũng như chủ tịch hiệp hội thương mại Thượng Hải Hương Cảng nữa. Các cậu nói xem, ở nơi này thì nữ giới sẽ là ai?” Cha của Polla là một tử tước, năm người anh thì một người thuộc Hội Hoàng gia, hai người là thượng tá và trung úy hải quân hoàng gia, cũng rất được các cô gái theo đuổi.
Thư Nhã nói: “Nên mẹ mình mới nằng nặc bảo mình đến, nói đây là buổi dạ vũ cao cấp hiếm khi có, tuyệt đối không có người có ý đồ xấu xa.”
Những người khác thường hay chê bai gia giáo nhà Thư Nhã cổ lỗ sĩ, thế nhưng lúc này lại rất thích nghe những lời khen cổ lỗ sĩ này. Lancy nói: “Mẹ ruột cậu có nói cậu nhìn trúng ai thì đừng buông tay không?”
Mọi người cười phá lên, Thư Nhã tức giận muốn đánh Lancy; Doãn Yên cũng cười, song sắc mặt không được tốt lắm.
Nhưng ở cái nơi tràn ngập hormone đàn ông này, thì việc các cô gái xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đùa giỡn nhau không chỉ không ảnh hưởng đến đại thể, mà thậm chí còn khiến người ta cảm thấy dễ chịu vui vẻ. Dĩ nhiên năm cô gái tự biết những hành động vô tình của mình đã thu hút nhiều sự chú ý, thế nên có cãi vã cũng phải trông tự nhiên và đáng yêu.
Ông nội của Brian đã chuyển đến Anh từ lâu, cha chú trong nhà cũng là thương nhân có máu mặt ở Anh, cả nhà đều mang quốc tịch Anh, đã lâu lắm rồi không về Trung Quốc. Lần này là lần đầu tiên cô ta về nước, cho nên vẫn còn lóng ngóng không rõ về giới thượng lưu Trung Quốc, thế là mời cô Ngụy – người họ hàng từ nhỏ đã cắm rễ ở Thượng Hải đi cùng, để tiện bề nhờ cô ta giới thiệu nếu thấy có nhân vật nào đó trong buổi dạ vũ.
Mấy người Brian các cô mới về nước, đến một buổi xã giao mới, nếu không có người giới thiệu thì ắt hẳn sẽ rất lúng túng. Brian quyết không để sai lầm như thế được phép xảy ra, thế là căn dặn cô Ngụy nhất định không được đến trễ hơn so với bọn họ. Từ phòng khách đi thang máy lên lầu, trông thấy cô Ngụy một mình đứng trước cửa phòng, trong đám đông sang trọng cũng đang đứng chờ, cô ta không chút nổi bật, trái lại càng có vẻ tầm thường.
Cô Ngụy vốn không có cơ hội đến các buổi tiệc xã giao cao cấp như thế này. Có người mời cô ta đi, bất kể là gì cô ta cũng không cho phép bản thân từ chối cơ hội tốt đến thế. Chính vì vậy, cô ta đã chọn bộ trang phục đắt tiền nhất mình có, còn vì thế mà đắc chí cả ngày, cảm thấy giá trị bản thân đã được nâng cao.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, vừa thấy năm cô gái kia, cô Ngụy lập tức cảm thấy mình thua kém, tuy vẫn mỉm cười đến đón, nhưng tay chân lại rất lúng túng, không biết phải thích ứng thế nào.
Brian thấy họ hàng của mình kém như vậy thì sắc mặt cũng chẳng tốt lắm. Vừa ra khỏi thang máy, không đợi bốn người kia có cơ hội đưa mắt đánh giá, cô ta đã vội đi tới giới thiệu với Ngụy tiểu thư: “Lancy Von Karman, Polla Fessenden, Linna Lâm, Thư Nhã. Còn đây là Thấm Á Ngụy.”
Bốn người lần lượt tự giới thiệu, đến lượt cô Ngụy, tuy đã học tiếng Anh ở trường nữ thục Trung – Tây sáu năm nhưng phát âm tiếng Anh vẫn đặc sệt tiếng Trung, lập tức khiến Brian trở thành dã tràng se cát.
Bốn người còn lại không nói gì, vẫn thân thiện mỉm cười trò chuyện với cô Ngụy; tuy ngoài mặt rất muốn giả vờ bỏ qua màn giới thiệu nhau lúc nãy, nhưng điều này đã làm Brian biết: hôm nay người họ hàng của cô ta đã khiến cô ta mất giá rồi.
Nhưng bản thân cô Ngụy vẫn chưa nhìn ra. Bốn cô gái thân thiện mỉm cười, cơ hồ khiến cô ta lầm tưởng mình cũng là một trong số họ.
Cô ta cũng là người rất biết tùy mặt gửi lời. Nghe nói để biết một người có được giáo dục kiểu Anh cao quý hay không thì bình thường sẽ nhìn chân trước: các cô gái gia đình quý tộc kiểu Anh thường mặc quần dài đi ủng cưỡi ngựa, dần dà, hậu di chứng của sự cao quý ấy là chân vòng kiềng. Vừa rồi lúc ra khỏi thang máy cô ta đã chú ý, trong đó chỉ có một cô gái da trắng mặc lễ phục hoa hồng đỏ, hình như tên là Polla là như vậy.
Khi Brian có vẻ không vừa ý với phản ứng của cô ta, cô ta bèn thử gần gũi với Polla xem thế nào.
Bốn tầng khiêu vũ ở Hoa Mậu có thiết kế rộng thoáng rất nổi tiếng —— tầng thứ nhất cao hơn tầng thứ ba, ở giữa là một tầng trống, đi lên dọc theo cửa sổ là đến sàn nhảy – hơn phân nửa tầng này là để mọi người thưởng thức tham quan, hai tầng bên dưới là khu vực để mọi người xã giao khi đã khiêu vũ mệt, hoặc đứng hoặc ngồi cùng chuyện trò uống rượu; tầng hai thì thanh nhã hơn, chỉ có lan can mà không bố trí ghế ngồi, là nơi giao lưu vô cùng yên tĩnh, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Chưa đến giờ nên người vẫn chưa tới đủ, người chơi dương cầm vô cùng tinh tế, đánh một điệu trữ tình thư giãn. Năm người ngồi xuống băng ghế gần sàn nhảy, nhìn nam nữ cặp tay nhau đi ngang qua trước mặt, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt như có như không phóng đến.
Năm người con gái vui vẻ trò chuyện bằng tiếng Anh.
Lancy cười nói: “Rất dễ phân biệt người da gì với quốc tịch gì đấy nhé. Người Anh thì không nói rồi, còn người da vàng, nếu mắt ai vừa híp vừa ác thì là người Nhật; còn ánh mắt u ám thì là người Trung Quốc. Linna, cậu nói xem mình nói có đúng không?”
Doãn Yên đáp, “Cũng đúng, nhưng không phải đúng hoàn toàn.”
Polla nói: “Mình lại cảm thấy, người Trung Quốc hung hãn với lười biếng nhất, lại còn khó gần gũi nữa. Linna, cậu bảo xem có đúng không?”
Doãn Yên mỉm cười, “Polla nói chính xác hơn đấy.”
Lancy thua một nước, ngoảnh mặt nhìn về phía sàn nhảy.
Trước khi Doãn Yên đến, Lancy và Polla đã tranh giành nhau vị trí hoa khôi trường học rất nhiều năm. Bàn về tướng mạo thì Lancy đẹp hơn, đáng tiếc nhà Lancy chỉ là gia đình tầm trung, không được tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn Polla. Hai người minh tranh ám đấu nhiều năm, số vệ tinh theo đuổi nhiều tới nỗi không thể phân thắng bại, nhưng dù là vậy thì bọn họ cũng không đồng ý kết giao với bất cứ người nào, bởi vì sợ rằng sẽ còn người tốt hơn nữa đang theo đuổi, nếu như nhận lời tỏ tình thì sẽ bị đối thủ đánh bại.
Con gái da trắng vốn coi thường người da màu, không ngờ Doãn Yên chỉ vào học chưa đến một năm, thư tình của du học sinh Trung Quốc cả trong lẫn ngoài trường tới tấp gửi đến, không khỏi khiến hai người họ phải nhìn cô nàng bằng con mắt khác; lại vì có Brian giàu có giới thiệu, hơn nữa thoạt trông cô nàng khá dịu dàng, không ganh đua tranh giành, chỉ chú tâm học tập, nên cô nàng luôn là người đưa ra quyết định sau cùng khi hai chị em cãi cọ, việc gì cũng phải nhờ cô ta chỉ rõ đúng sai.
Polla thừa thắng truy kích, “Không phải mình nói câu đó đâu nhé.”
Lancy giễu cợt, “Thế ai nói? Brian? Hay Thư Nhã?”
“Jack London*.” Polla nói xin lỗi, “Ối mình quên mất, chắc chắn trong nhà các cậu không sưu tầm sách của ông ấy đâu nhỉ.”
(*Jack London là nhà văn nổi tiếng người Mỹ, tác giả của Tiếng gọi nơi hoang dã, Gót sắt, Martin Eden, Tình yêu cuộc sống, Nanh trắng và hơn 50 tác phẩm khác.)
Lancy tức đến giận run, nhưng vẫn cười nói: “Chí ít là mình biết không nên mặc váy hoa hồng đỏ trong ánh đèn đỏ, để váy vóc và mặt mũi trở nên tự nhiên hơn.”
“Được rồi được rồi.” Doãn Yên giảng hòa, “Polla mặc váy này đẹp lắm, cực kỳ đẹp ——” Đợi sắc mặt Polla dịu đi, cô ta không quên đâm thêm một câu, “Nhưng nếu có thể đổi màu khác đậm hơn thì sẽ hoàn mỹ hơn nữa.”
Thư Nhã và Brian giảng hòa, dần dà chuyển chiến trường chuyển về phía khách mời: “Nghe nói có rất nhiều sinh viên xuất sắc của Cavendish và Cambridge đấy. Có phải không Polla?”
Polla nói: “Mình không hứng thú với mấy con mọt sách đọc sách tiếng La-tinh.”
Doãn Yên không vui, Thư Nhã cười phì: “Cậu mắng luôn người tình trong mộng của Linna rồi đấy.”
“Đại tài tử ngành Địa chất ở Oxford cũng đến à?”
Doãn Yên nói, “Anh ấy mà không đến, mình quyết không khiêu vũ với người khác.”
“Cậu mà cũng khiêu vũ với người ta hả?”Polla quét mắt nhìn cô ta một lượt, “Mình cứ tưởng người Trung các cậu luôn cho rằng khiêu vũ là không đứng đắn.”
“Sao lại nói thế?”
“Chưa nghe thầy dạy Tăng-gô nói à? Khiêu vũ khó mà rạch ròi với chữ ‘tình’. Nếu không vì sao cứ nhất thiết phải là một nam một nữ nhảy với nhau, bình thường trong lớp khiêu vũ của chúng ta, hai đứa con gái nhảy thì đâu có tầng nghĩa đó?”
Doãn Yên bị cô ta làm cho đỏ mặt, “Đó là nghệ thuật! Sao có thể nhục dục thế được?”
Lancy lại lấy làm hứng thú, “Vậy thì tiểu thư Polla, cậu đã được ai ‘mời tình’ rồi sao?” Vừa nói, cô ta vừa dùng ngón trỏ dài nhọn lơ đãng chỉ chỉ vào đoàn người Oppenheimer đang tiến vào, “Là tay học giả Do Thái mắt to kia?”
Polla híp mắt lắc đầu.
“Sĩ quan quân cảnh Nhật Bản?”
Polla cười phì: “Đi giày cao gót, hắn ta cũng chỉ có thể ôm đùi mình mà khiêu vũ thôi.”
“Vậy là sĩ quan Anh may mắn nào đây?”
Đôi mắt màu xanh lá của Polla dao động qua lại giữa cánh đàn ông cao lớn mặc âu phục đen, chỉ cười không nói.
Thư Nhã hỏi: “Polla nhìn ai vậy?”
Hai năm gần đây Doãn Yên bắt đầu bị cận thị, chỉ cách hơi xa là đã không nhìn rõ mặt, bất chợt hỏi, “Bên đó là sĩ quan Anh đúng không, vì sao trong số đó lại có gương mặt người da vàng vậy?”
Lancy nói, “Năm sáu năm trước ở Luân Đôn, có ai mà không biết Zoe Tse, chuyện này thì có gì kỳ quái?”
Doãn Yên không phải là “dân Luân Đôn”, “năm sáu năm” đó khiến cô ta phải ngậm miệng, không nói được gì. Miên man suy nghĩ, cảm thấy hình như cái tên này trùng với tên tiếng Trung của ai đó, nhưng nghĩ hoài mà vẫn không nhớ ra là ai.
Polla nói, “Mấy ông anh nhà mình hay nhắc đến anh ấy lắm. Người nhà mình thường xuyên đọc sách của Jack London, nên cũng rất thích người Trung. ‘Người Trung Quốc âm hiểm, vừa lười nhác lại khó thân thiện’, trong xương có sẵn bản tính hoang dại. Bọn họ nói bởi vì Zoe Tse, bọn họ rất tin vào lời này.”
“Không phải đâu Polla…”
Mấy chị em còn chưa kịp trêu ghẹo cô ta thì đột nhiên cảm thấy phần đông ánh mắt trong đại sảnh không còn chú ý đến bọn họ nữa, mà cũng giống như bọn họ, nhìn ra ngoài cửa: ở nơi ấy có ba mỹ nhân phương Đông đang bước vào.
Người đi cuối cùng có khí chất dung hòa giữa thiếu nữ và phụ nữ, hẳn phải đang ở một giai đoạn chuyển tiếp nhưng lại như không thể chuyển tiếp; cô có gương mặt non trẻ hoạt bát như trong những câu chuyện cổ, trong đôi mắt đen láy kia phảng phất có chấm sắc lam thơ ngây, nhưng sắc lam ấy như có thể chìm dần trong biển đen nguy hiểm bất cứ lúc nào. Hẳn là màu đen trong mắt quá nặng nên đuôi mắt dài khẽ chùng xuống, thỉnh thoảng tỏ vẻ quyến rũ ngây thơ; đôi môi bóng loáng sắc đỏ, mà nét đỏ tươi ấy đã điểm xuyết mỹ cảm khác thường trên gương mặt, là mỹ cảm trầm lặng đến uy nghiêm khiến người ta yên lòng. So về chiều cao, có thể xem cô là một cô gái Trung Hoa cao ráo, nên mới có thể mặc được chiếc váy lụa mềm mà ngay cả Polla cũng không thể mặc; hơn nữa chính mọi người đã nhấn mạnh: phải là mỹ nhân phương Đông da trắng vai nhỏ eo thon, phải mặc váy màu tím hải đường. Trong khoảnh khắc cô bước vào cánh cửa, màu tím vốn vô cùng khiêm tốn lập tức bung nở thành màu đỏ tươi dưới ánh đèn màu.
Thấy khung cảnh ấy, năm cô gái nổi trội một buổi chiều thoáng chốc chìm nghỉm.
Cô Ngụy biết họ là ai, mà đâu chỉ có biết. Tiếng Anh của cô ta không được tốt, nên vừa nãy khi các cô gái kia nói chuyện, cô ta còn không có cơ hội mở lời. Bây giờ vừa có cơ hội, cô Ngụy lập tức nhanh nhảu giới thiệu từng người một:
“Mia Tse, gần đây mới đính hôn với ông trùm số một Macau, theo ông ta đến rất nhiều nơi ngoại giao cao cấp, coi như cũng đã trải đời; người phía sau là con của một gia đình rất giàu có, có điều ở Thượng Hải này thì người giàu cũng vậy thôi, không phải gia đình quá xuất sắc; còn cô ba nhà họ Lâm phía sau lại càng không được, đã bị cha đuổi khỏi…”
Cô Ngụy còn chưa dứt lời, quý cô Di Nhã “đã trải đời” lanh mắt, tức khắc trông thấy Doãn Yên đang đứng giữa Lancy và Polla, gần như không kìm được, hớn hở “ha” lên một tiếng. Bên này là băng ghế dài dành cho các cô gái đang đợi người mời khiêu vũ, vừa hẹp vừa dài. Năm người bọn họ chiếm vị trí tốt nhất, Di Nhã bước lên trước ba bước, lễ phép hỏi bằng tiếng Anh: “Tôi và bạn mình có thể ngồi ở đây được không?”
Polla nhìn cô ấy, rồi lại bỏ qua cô đánh giá bộ quần áo trên người Sở Vọng; thấy Sở Vọng đánh mắt nhìn đến, cảm thấy mình thất thố thì mới thôi nhìn, nhướn mày nhìn Di Nhã, trong ánh mắt như đang nói: quý cô à, cô không mời mà đến như vậy là thất lễ đấy.
Di Nhã lại làm như không thấy, cười cười, gập người thân thiện hỏi: “Đây là Linna… Có phải là Linna không? Tiểu thư Linna, chúng ta có quen nhau còn gì.”
Năm người đều nhìn Doãn Yên nấp trong bóng tối. Ban đầu Doãn Yên còn muốn giả vờ như không quen ba người bọn họ, nhưng không ngờ Di Nhã lại không mời mà đến, không thể nói là không quen biết được, bất đắc dĩ giật giật lông mày, kiêu ngạo hất cằm.
“Còn nhớ thế là tốt.”
Di Nhã không chút do dự kéo lấy Sở Vọng và Chân Chân, một trái một phải ngồi xuống hai bên Polla.
Rồi sau đó, trên sàn khiêu vũ, gần như mọi ánh mắt đều bị bên này thu hút.
Năm người bên cạnh đã nhìn quen những cảnh đời, trong nháy mắt trở nên khó chịu, uốn éo người như ngồi trên bàn chông.
Vừa ngồi xuống, Di Nhã cười nói: “Chưa từng thấy buổi tiệc nào thú vị như vậy. Đàn ông ở đây, cả quốc tịch lẫn nghề nghiệp đều vô cùng rõ ràng.”
Bất tri bất giác, ba người mới đến lại đưa chủ đề quay về ban đầu, nhưng lần này có nhiều sắc thái hơn. Tuy trong khoảnh khắc ba người bước vào cửa, họ đã bị năm cô gái đây coi là kẻ địch giả tưởng, nhưng khi Di Nhã mở miệng, bọn họ lại không kìm được lắng nghe. Chỉ tiếc có hai người trong đó không hiểu tiếng trung.
“Các cậu nhìn xem, người nào cao mà có ánh mắt sắc sảo là những người mặc quân trang thường ngày, cũng đã quen cầm súng; những ai có vẻ nịnh nọt tự tin thái quá thì chính là lũ thương nhân bè lũ xu nịnh; còn các vị học giả của chúng ta thì sao, đọc nhiều sách văn học nên mắt bị cận, nhìn ai cũng mù mờ.”
__
P/S: Tối có chương nữa nên yên tâm nhé, kịch hay còn ở phía sau. ^^