• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỗ lão gia rời đi, để lại hai người Đỗ Thanh Triệt và Bạch Phi Nhược nhìn nhau, đôi mắt Đỗ Thanh Triệt nhìn Bạch Phi Nhược có chút phức tạp, lại mang theo vài phần rối rắm khiến Bạch Phi Nhược đối diện đứng ngồi không yên.

“Triệt, ta...” Nàng ngập ngừng, không biết nói gì cho phải, lời của Đỗ lão gia lúc nãy thật sự đã tiếp thêm động lực để nàng nói ra sự thật nhưng đồng thời nổi sợ dưới đáy lòng lại càng lớn hơn. Nàng biết giấu giếm không phải là cách để giải quyết vấn đề nhưng chuyện một khi nói ra, cho dù tình yêu Đỗ Thanh Triệt dành cho nàng lớn đến mấy thì giữa họ vẫn sẽ xuất hiện vết nứt, tuy đó chỉ là vết nứt nhỏ nhưng cũng đủ để cho kẻ thứ ba chen chân vào, đặc biệt là Bạch Tử Linh cùng Lê Nguyệt Thiên Phương!

“Ngồi đi.” Mặc dù giọng nói của Đỗ Thanh Triệt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lại mang theo vài phần thỏa hiệp: “Gia gia nói đúng, nếu như lúc đầu ta đã chọn nàng thì ta hẳn phải cho nàng cơ hội giải thích, ta muốn chứng minh liệu ta có nhìn nhầm người hay không.”

Nghe Đỗ Thanh Triệt nói vậy, Bạch Phi Nhược đột nhiên kích động, nàng đi đến nắm lấy tay của hắn, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ buồn bã, đôi mắt tùy thời đều có thể chảy ra lệ, bộ dạng đáng thương kia không biết làm động lòng bao nhiêu người nam nhân. Nếu là Đỗ Thanh Triệt trước kia, cái gì cũng không biết, nhìn đến dáng vẻ này của Bạch Phi Nhược thì cho dù hắn có tức giận đến mấy cũng nhịn không được tha thứ cho nàng, hơn nữa còn sẽ an ủi nàng, cảm thấy là bản thân sai lầm mới khiến nàng đau khổ như vậy. Nhưng sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, Đỗ Thanh Triệt hoàn toàn không có cảm giác gì với dáng vẻ đáng thương này của nàng, không... không phải là không có cảm giác, chỉ là hắn cố đè nén xuống mà thôi, hắn thật sự muốn đi lên an ủi nàng, chủ làq nghĩ đến những chuyện nàng đã làm, những chuyện nàng giấu hắn, hắn thật sự... vừa tức giận lại có chút đau lòng.

Đối với Bạch Phi Nhược, cho dù là đang tức giận Đỗ Thanh Triệt chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhìn thấy thần sắc Đỗ Thanh Triệt vẫn lạnh lùng như thường, đối với dáng vẻ đáng thương của nàng không chút động lòng, Bạch Phi Nhược vừa giận lại cảm thấy uất ức, nàng cảm thấy Đỗ Thanh Triệt thay đổi rồi, nếu là hắn trước kia thì hắn nhất định sẽ đi lên an ủi nàng, vậy mà bây giờ... cũng không biết từ khi nào con người Đỗ Thanh Triệt đã trở nên sắt đá hơn rất nhiều.

“Triệt, chàng không có nhìn lầm ta, thật đấy...” Nói đến đây nước mắt mà nàng vẫn luôn cố kìm nén rốt cuộc cũng rơi xuống, nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi Đỗ Thanh Triệt cảm thấy bản thân nhìn lầm người rồi sẽ thay đổi ý định, không muốn nàng nữa, đến lúc đó nàng phải làm sao đây?

Thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, đứng trước tình yêu của bản thân hoàn toàn có thể buông bỏ tất cả, tự trọng tôn nghiêm chẳng là gì đối với một khi đã rơi vào lưới tình mà trở nên mù quáng, huống hồ đó còn là mối tình đầu.“Ta làm mọi chuyện hết thảy đều là có nổi khổ... ta không phải, không phải muốn giấu chàng...” Nàng không phải lần đầu tiên khóc trước mặt hắn nhưng không có lần nào khiến tâm tình của hắn khó mà dao động như lần này, có lẽ vì nàng đã khóc quá nhiều khiến hắn không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

“Không cần đợi ta nói, có lẽ chàng cũng đã cho người đi điều tra rồi có đúng không?” Dựa vào tính tình đó của Đỗ Thanh Triệt, hắn đã muốn biết thì không cách nào giấu được, nàng không nói hắn cũng sẽ cho người đi điều tra, đó là lý do Bạch Phi Nhược không có ngay lập tức cùng hắn giải thích. Đỗ Thanh Triệt ghét nhất là người khác lừa dối hắn, nàng đã nói dối hắn một lần, hắn sẽ không còn tin tưởng nàng nữa, hôm đó dù nàng có nói ra sự thật thì hắn vẫn sẽ cho người đi điều tra nàng, huống hồ ngày đó cảm xúc của nàng không được ổn định, Bạch Phi Nhược thật sự không dám cùng Đỗ Thanh Triệt nói nhiều, sợ một khi lỡ lời nói ra thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa.

“Đúng vậy.” Đỗ Thanh Triệt cũng không có phủ nhận lời Bạch Phi Nhược nói, hắn cùng nàng không giống nhau, chuyện hắn làm hắn dám thẳng thắn thừa nhận, bởi vì hắn là một nam nhân, cho dù hắn có làm sai hắn cũng không sợ hãi.

“Chàng điều tra ta, chàng còn muốn nghe ta giải thích gì chứ?” Nàng nức nở: “Chẳng phải chàng đã biết hết rồi sao?” Bạch Phi Nhược biết rõ hiện tại cho dù nàng có bày ra dáng vẻ đáng thương bao nhiêu cũng không thể khiến Đỗ Thanh Triệt động lòng, bởi vì hắn sớm đã nhìn quen bộ dạng đó của nàng, dù có khóc nhiều hơn đi nữa cũng chỉ tốn nước mắt mà thôi, như vậy không bằng làm ngược lại, không những khiến đối phương bất ngờ còn khiến hắn phải thay đổi nhận thức về nàng!

Quả nhiên đáy mắt Đỗ Thanh Triệt hiện lên tia sửng sốt, mặc dù rất nhanh liền biến nhưng đối với một người dõi theo từng hành động cử chỉ của hắn như Bạch Phi Nhược tự nhiên là không có bỏ qua, đáy lòng không khỏi cảm thấy mừng thầm. Mẫu thân quả nhiên nói không sai, nam nhân đều là loại người thích mới mẻ, ngay từ đầu Đỗ Thanh Triệt thích dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của nàng, bởi vì chỉ khi nhìn nàng hắn sẽ dâng lên dục vọng muốn bảo vệ, nhưng cái gì cũng có thời hạn, ăn hoài một món sẽ khiến người khác sinh cảm giác nhàm chán, nữ nhân cũng vậy, cho nên nàng cần phải thay đổi khiến cho Đỗ Thanh Triệt không cảm thấy chán nàng.

“Nàng...” Đỗ Thanh Triệt nhíu mày, rõ ràng lúc này nàng trông vô cùng yếu ớt nhưng đôi mắt lộ vẻ bất khuất khiến hắn không khỏi thay đổi nhận thức về nàng.

Trước kia Bạch Phi Nhược vẫn là dáng vẻ yếu đuối như vậy, chính là đôi mắt nàng lúc nào cũng ngập nước, vừa yếu ớt vừa đáng thương khiến nam nhân nhịn không được mà sinh lòng bảo vệ, mà hiện tại... rõ ràng vẫn là dáng vẻ đó nhưng đôi mắt lại lộ sự kiên cường bất khuất, thêm vào đó là một chút uất ức, cho dù là Đỗ Thanh Triệt đang tức giận nhìn thấy bộ dạng này cũng nàng thì lửa giận trong lòng cũng tiêu tan mất.

“Ta đã biết nhưng ta vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói ra mọi việc, chẳng lẽ vì ta đã biết nên nàng sẽ không nói nữa ư?” Nếu không phải hôm nay gặp Bạch Phi Nhược ở đây thì có lẽ Đỗ Thanh Triệt cũng không muốn giải quyết chuyện này sớm như vậy, sau lần cãi nhau ở Bạch gia hắn cảm thấy hắn và nàng nên cần thời gian để bình tĩnh, cho nên mới lựa chọn trốn tránh nàng, không ngờ nàng lại tìm Đỗ lão gia ra mặt, Đỗ Thanh Triệt cũng không còn cách nào ngoài đối diện với sự thật.

Thân là nam nhân, trốn tránh là cách yếu đuối nhất để giải quyết vấn đề nhưng lúc này đáy lòng hắn vẫn còn lưu lại lửa giận mà nàng đã gạt, nếu thật sự cùng nàng nói rõ, Đỗ Thanh Triệt thật sự không biết bản thân liệu có nói ra những lời làm tổn thương Bạch Phi Nhược hay không, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nặng lời một chút đối với nàng cũng đã là tổn thương rồi.

“Chàng đã cho người điều tra ta, hiện tại những gì ta muốn giải thích với chàng đều không có nghĩa lí gì hết! Ta nói cho chàng biết, đúng vậy, lời của Bạch tử Linh nói là thật, ta trong điều tra của chàng cũng là thật, như vậy đã được chưa?!” Nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt như sương sớm, động lại trên gương mặt xinh đẹp, Bạch Phi Nhược khóc đến hoa lê đẫm mưa, Đỗ Thanh Triệt tâm dù cứng đến mấy cũng nhịn không được mà cảm thấy đau lòng, huống hồ hắn đối với nàng vốn dĩ là có tình, nhìn thấy người mình yêu như vậy, bất kì nam nhân nào cũng nhịn không được mà an ủi.

“Nhược Nhi...” Đỗ Thanh Triệt thở dài một hơi, đối với Bạch Phi Nhược ngoại trừ đau lòng ra còn có một tia bất đắc dĩ, không khỏi đi lên thay đối phương lau nước mắt.

“Đừng khóc nữa.”

Đôi tay của hắn vươn ra, muốn thay nàng lau nước mắt trên mặt nhưng lại bị Bạch Phi Nhược tránh đi, đưa lưng về phía hắn, bàn tay đang vươn ra giữa không trung nhìn có vẻ lẻ loi trơ trội khiến hắn không khỏi thu hồi.

“Triệt, ta biết trong lòng chàng lúc này nhất định là đang nghĩ ta là một người trong ngoài không đồng nhất, rõ ràng ngoài miệng lúc nào cũng nói muốn tốt cho Bạch Tử Linh nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, có phải điều này khiến chàng chán ghét ta lắm không?!”“Đúng vậy.” Mày kiếm nhíu chặt, Đỗ Thanh Triệt lại lần nữa thẳng thắn thừa nhận bản thân đã có suy nghĩ vậy, bất quá đó chỉ là đã từng mà thôi, sau khi nghe những lời dạy dỗ của Đỗ lão gia, Đỗ Thanh Triệt như bị đánh tỉnh. Trước kia dù Bạch Phi Nhược làm gì hắn cũng vô điều kiện ủng hộ, cho dù là tốt hay xấu, hắn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ ý nghĩa của những việc mà nàng làm, mặc dù hắn quan tâm nàng chưa từng dùng tấm lòng để quan tâm.

Mặc dù đã biết trước đáp án nhưng câu trả lời của Đỗ Thanh Triệt vẫn khiến nàng cảm thấy tổn thương sâu sắc, may mắn là lúc này nàng đã quay lưng lại với hắn, nếu không Bạch Phi Nhược thật sự không biết gương mặt của nàng đã vặn vẹo đến mức nào.

Bạch Tử Linh!

Trước kia Bạch Tử Linh chưa bao giờ là đối thủ của nàng, bởi vì nàng ta không xứng, thế nhưng sau khi tự tử không thành, con người đó đã hoàn toàn thay đổi, vẫn là bộ dạng xấu xí khiến người khác không nỡ nhìn thẳng kia nhưng có thứ gì đó đang dần thay đổi mà nàng không biết. Mọi người đều nói nàng bởi vì đập đầu vào đá dưới hồ nên đã trở nên thông suốt, không còn ngu ngốc nữa, có người lại nói nàng bị quỷ ám, bởi vì tác phong của nàng hoàn toàn không giống với Bạch Tử Linh trước kia, con người dù có thay đổi đến mấy cũng không thể thay đổi một cách vừa nhanh chóng lại vừa lạ lùng như vậy, giống như thay đổi thành người khác, bất quá những chuyện đó trước giờ Bạch Phi Nhược chưa từng bận tâm, điều khiến nàng bận tâm chính là sự thay đổi của Bạch Tử Linh đã khiến cho Đỗ Thanh Triệt chú ý đến nàng ta!

Đỗ Thanh Triệt đối với Bạch Tử Linh, nói dễ nghe là chán ghét, khó nghe chính là coi như sâu bọ, không lọt được vào mắt hắn, mà tất cả những chuyện này đều là do nàng một tay thúc đẩy. Việc Bạch Tử Linh thay đổi đã khiến Đỗ Thanh Triệt chú ý đến nàng ta, Bạch Phi Nhược không dám khẳng định có phải hắn có hứng thú với Bạch Tử Linh hay không những chuyện tình cảm giữa hai người đều bắt đầu bằng sự hứng thú, hơn nữa việc nàng ở phía sau hãm hại Bạch Tử Linh cũng đã bị Đỗ Thanh Triệt phát hiện, lúc này đúng là tình hình bất lợi nhất với nàng.

“Ta làm như vậy... tất cả là vì sao chàng có biết không?!” Bạch Phi Nhược quay người lại, sâu trong đôi mắt là sự phẫn nộ không chút che giấu, đồng thời xen lẫn một chút căm phẫn.

Bạch Phi Nhược tại sao lại hãm hại Bạch Tử Linh?

Đỗ Thanh Triệt không biết, không chỉ một mình hắn mà có lẽ tất cả mọi người khi biết được sự thật này cũng không tài nào hiểu được vì sao Bạch Phi Nhược lại trăm phương ngàn kế hãm hại Bạch Tử Linh, hơn nữa còn tính kế lên đầu hắn.

Bạch Phi Nhược là ai?

Bạch Tử Linh lại là ai?

Một người là đích nữ thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, tài hoa hơn người, một kẻ lại là thứ nữ thấp hèn, dung nhan xấu xí, ngu ngốc vô năng, dựa vào thân phận địa vị cùng dung mạo xinh đẹp của mình, Bạch Tử Linh vốn dĩ không phải là đối thủ của Bạch Phi Nhược, vậy thì tại sao Bạch Phi Nhược lại muốn bày mưu hãm hại đối phương?

Rõ ràng là tầng mây ở trên đỉnh cao lại cứ chấp nhất với những kẻ thấp hèn, mặc dù không biết rõ nguyên nhân sâu xa trong đó là gì nhưng Bạch Phi Nhược như vậy khiến cho Đỗ Thanh Triệt cảm thấy nàng có chút hẹp hòi.

“Mẫu thân































Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK