• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt phượng nheo lại, hồng y nam tử cong khoé môi, mở miệng hỏi: “Tiểu mỹ nhân, nàng là ai…?”

Lúc nãy giao đấu với đám hắc y nhân, hắn đã phát hiện ra nàng. Hắn tin đám hắc y nhân cũng nhận ra có người nhưng có lẽ bởi vì nàng không có nội lực nên hắc y nhân không hề để tâm.

Nàng không có phản ứng như trong dự đoán của hắn mà cứ yên tĩnh đứng đó, không hề thay đổi sắc mặt.

Nếu là người khác thì chỉ sợ họ chỉ có hai phản ứng. Một là sợ hãi hét lên rồi ngất xỉu, hai là bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Nàng... Thật sự đặc biệt!

Nhìn vết máu dính trên y phục hồng y nam tử khẽ nhăn mi.

Chuyện tốt này hẳn là do Thái tử hoàng huynh của hắn làm đây?! Mượn tay La Sát Môn để giết chết hắn, tưởng hắn không biết hay sao?!

Bất quá La Sát Môn đã nhận tiền thì nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Thủ lĩnh hắc y nhân nói sẽ không buông tha cho hắn...

Hồng y nam tử mặt cười nhưng tâm lại không cười, hắn vốn không muốn dính đến tổ chức này chút nào... Huống chi Môn chủ của La Sát Môn không hề tầm thường, mặc dù chưa từng được giao đấu với hắn nhưng những chuyện hắn làm trong ba năm qua khiến giang hồ phải nhìn La Sát Môn với một ánh mắt khác!

La Sát Môn là tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ, chỉ cần là người trong giang hồ không ai không biết La Sát Môn. Mấy năm trước, La Sát Môn vẫn là một tổ chức sát thủ nhưng kể từ khi Môn chủ tiền nhiệm La Sát Môn mất, thì tổ chức ngày như rắn mất đầu, phe chính phái thấy vậy liền tấn công La Sát Môn, nhằm khiến La Sát Môn biến mất!

Sau trận chiến với chính phái, tổ chức này liền ẩn dật, không màng đến chuyện giang hồ.

Nhưng ba năm gần đây, La Sát Môn bỗng nhiên nổi danh trở lại. Bọn họ giết người không những không thấy máu hơn nữa còn tàn nhẫn vô tình. Họ chỉ cần có tiền, thì chuyện gì họ cũng làm!

Nhất là Môn chủ kế nhiệm của La Sát Môn, chỉ trong ba năm hắn không chỉ khiến cho La Sát Môn đứng đầu trong tổ chức sát thủ, còn khiến cho chính phái phải e ngại.

Mặc dù tranh đấu chốn cung đình là điều không thể tránh khỏi, nhưng hắn không ngờ Thái tử lại muốn La Sát Môn lấy mạng hắn.

Thái tử hoàng huynh, chuyện tốt huynh làm cho đệ, đệ chắc chắn sẽ đền đáp lại cho huynh!!!

Hồng y nam tử... Không đơn giản!

Giao đấu với đám hắc y nhân hắn vẫn chiếm thế thượng phong, hơn nữa giết hết một nửa hắc y nhân mà hắn vẫn nở nụ cười được... Thật sự là biến thái!!!

Mặc dù là đặc công nhưng trước kia giết người Bạch Tử Linh nàng cũng không có biến thái như vậy, nàng dùng một chiêu kết thúc tính mạng của người đó. Không giống như hắn, giết người mà vẫn cười được...

Thấy Bạch Tử Linh không trả lời, hồng y càng nở nụ cười yêu nghiệt.

“Tiểu mỹ nhân, có phải nàng đã bị ta mê hoặc rồi không…?”

Bạch Tử Linh đầu đầy hắc tuyến, được rồi, đây là lần đầu tiên nàng gặp người vô sỉ như vậy?!

Hắn thật sự rất tuấn mỹ, đó là điều nàng phải thừa nhận!

Nụ cười của hắn không tinh khiết, rung động lòng người như bạch y nam tử, mà vô cùng yêu nghiệt, phải nói là mị hoặc chúng sinh.

Thật không biết liệu có phải hắn là yêu tinh biến thành hay không, sao trên đời lại có người yêu nghiệt như thế cơ chứ?!

Bất quá muốn mê hoặc nàng... Thì còn lâu!

Còn chưa kịp trả lời thì nàng đã bị Thanh Nhi che trước mặt, bộ dạng gà mẹ bảo vệ con lên tiếng: “Vị công tử này, xin người tránh xa tiểu thư nhà ta…”

Thanh Nhi lạnh lùng mở miệng, nàng không phải không bị hồng y nam tử mê hoặc nhưng trọng trách của bản thân, nàng làm sao có thể quên?!

Trách nhiệm của nàng là bảo vệ tiểu thư, hồng y nam tử này nhìn thế nào cũng không giống người tốt, nàng làm sao biết hắn liệu có gây nguy hại cho tiểu thư hay không?!

Phu nhân đã dặn dò nàng, nhất định phải bảo vệ tiểu thư cho đến khi tiểu thư tròn mười lăm tuổi. Hiện tại tiểu thư đã mười bốn, chỉ còn một năm, một năm này có xảy ra chuyện gì hay không nàng làm sao biết?!

Hồng y nam tử kinh ngạc, nhíu mày: “Thật sự là trung tâm…” Hắn đảo mắt nhìn Bạch Tử Linh, trong mắt lộ lên ý cười: “Bất quá có chút ngốc!”

Bạch Tử Linh nhếch môi, quả thật lời hắn nói rất đúng!

Nàng thừa nhận Thanh Nhi thật sự trung tâm với nàng, nhưng liệu Thanh Nhi có nghĩ rằng, xông lên mà không cần suy nghĩ như vậy thì chính là bảo vệ nàng không?!

Một người tận trung với chủ tử mình, một lòng muốn bảo vệ chủ nhân như vậy là không sai. Nhưng không biết đối thủ như thế nào mà lại liều mạng xông lên như vậy không phải là bảo vệ, mà là nộp mạng!

Bạch Tử Linh nàng cần là một người tận trung với nàng nhưng không phải như vậy, nàng cần người thông minh. Khi không biết thực lực của đối thủ ra sao thì hãy cẩn thận quan sát chứ không phải là ngu ngốc xông lên!

Thanh Nhi trợn mắt, kinh ngạc không nói lên lời.

Trong lòng không khỏi tự trách bản thân, nàng thật sự ngu ngốc! Tại sao lại không biết suy nghĩ như vậy, suýt nữa không những không thể bảo vệ tiểu thư mà còn khiến người gặp nguy hiểm... Nếu là người khác mà không phải hồng y nam tử thì nàng thật sự không biết làm sao...

“Tiểu thư… Thanh Nhi sai rồi, Thanh Nhi thật sự sự xin lỗi người, là do Thanh Nhi nông cạn, ngu ngốc...”

Bạch Tử Linh vô cùng hài lòng, mặc dù có chút ngu ngốc nhưng hiểu chuyện rất nhanh. Không tồi!

“Sau này đừng như vậy nữa, muội phải biết suy nghĩ trước hành động. Bạch Tử Linh ta cần là người thông minh chứ không phải ngu ngốc!”

“Thanh Nhi ghi nhớ!”

Thanh Nhi kiên định gật đầu. Tiểu thư, Thanh Nhi nhất định sẽ không để người phải thất vọng!!!

Hồng y nam tử liếc mắt nhìn Thanh Nhi, xem ra cũng không phải là rất ngu ngốc?! Có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy... Thật đúng là không tầm thường!

“Tiểu mỹ nhân, hóa ra nàng gọi Bạch Tử Linh?!”

Đưa mắt nhìn hắn nàng khẽ gật đầu.

“Linh Nhi tiểu mỹ nhân, nàng có thể gọi ta là Dạ. Nàng đang định đi đâu vậy?!”

Mặc dù không biết dưới lớp khăn che mặt là dung nhan như thế nào nhưng hắn tin chắc, nếu không phải khuynh quốc khuynh thành, thì cũng là mỹ nhân có một không hai!

Hồng y nam tử cười cười, bộ dạng vô cùng lưu manh.

Bạch Tử Linh nhíu mày. Linh Nhi tiểu mỹ nhân?! Nàng và hắn thân lắm sao?!

“Trở về!”

Hồng y nam tử nghe vậy liền nhíu mày: “Trở về làm gì chứ? Đi, ta dẫn nàng đến tửu lâu nổi tiếng nhất. Đảm bảo sẽ rất thú vị đấy!”

“Tửu lâu nổi tiếng? Phong Nguyệt Lâu ư?!”

“Phong Nguyệt Lâu gì chứ?! Là Nguyệt Mãn Lâu!”

Nguyệt Mãn Lâu?!

Đó là nơi nào? Sao nàng chưa từng nghe Thanh Nhi nhắc đến.

Thanh Nhi sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.

Nguyệt Mãn Lâu?! Đó không phải thanh lâu nổi tiếng nhất Thành Thiên Quốc sao?!

Tại sao Dạ công tử lại muốn đưa tiểu thư nàng đến đó?!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK