• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nàng trở về phủ đã là lúc mặt trời xuống núi, Bạch Tử Linh cảm thấy bất kể là nữ nhân như thế nào đều có khiếu mua sắm, ngay cả nàng là đặccôngcũng không thể tránh khỏi cám dỗ này, lựa y phục hợp ý cũng đi cả chục cái tiệm, thật đúng là mệt mỏi mà!

“…” Vừa bước vào cửa phòng Bạch Tử Linh dừng bước, không hiểu sao nàng lại có cảm giác kì quái, có thể vì nàng là đặccôngnên các giác quan có chút mẫn cảm chăng?!

Nhìn khắp căn phòng của bản thân chẳng có minh chứng nào cho thấy căn phòng đã bị người đụng chạm qua, nhưng Bạch Tử Linh cho rằng có người đã bước vào căn phòng này của nàng khi nàng không có ở đây!

Điều này khiến nàng cảm thấy kì lạ, hẳn từ lúc xuyên không đến đây cũng đã hơn một tháng nhưng Linh Viên của nàng một bóng người cũng không thấy bước vào huống hồ là căn phòng của bản thân?! Vậy mà hiện tại trong căn phòng này lại xuất hiện giấu vết có người đã vào?!

Bạch Tử Linh nguy hiểm nheo mắt lại, trong lòng cực kỳ không vui, mặc kệ người nào đã vào đây, càng mặc kệ bọn họ có âm mưu gì nhưng nàng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!

“Tiểu thư, làm sao vậy…?” Thanh Nhi đứng bên cạnh thấy tiểu thư đứng yên lặng nhìn căn phòng thì khó hiểu mở miệng.

Lạc Hàm cũng cảm thấy kì quái bèn quan sát kĩ lưỡng căn phòng, phát hiện ly trà trên bàn có chút bị lệnh liền mở miệng nhắc nhở: “Tiểu thư, ly trà…”

Bạch Tử Linh nghe vậy liền nhìn ly trà, trong mắt sâu không thấy đáy.

“Lạc Hàm…”

Lạc Hàm hiểu ý rời đi, Bạch Tử Linh tiếp tục sải bước vào phòng, Thanh Nhi ngước mắt nhìn bóng lưng Lạc Hàm rồi cũng vào trong theo.

Bạch Tử Linh đi đến bên bàn trang điểm mở tất cả các ngăn tủ ra, quyển sách lần trước nàng sớm đã giấu dưới gối vì vậy trong hộc tủ trang điểm chỉ còn vài chiếc trâm gỗ. Nhưng bất ngờ thay ở giữa đám trâm gỗ bình thường lại xuất hiện một chiếc trâm ngọc bằng phỉ thúy, chất liệu là phỉ thúy thượng đẳng, màu trâm xanh biếc, trên trâm khắc hình hoa văn tinh xảo, đầu trâm được chạm khắc thành đóa hoa lan rực rỡ lại cực kỳ xinh đẹp, nhìn là biết ngay có giá trị liên thành!

“Thanh Nhi…” Bạch Tử Linh đưa chiếc trâm cho Thanh Nhi xem khiến Thanh Nhi kinh ngạc vạn lần: “Tiểu thư, cây trâm này…?” Cây trâm này không phải là của Tâm Lan tiểu thư sao? Tại sao nó lại xuật hiện ở nơi này?!

“Muội biết?!” Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

“Mấy ngày trước muội nghe nói lão gia đưa Ngũ phu nhân cùng Tâm Lan tiểu thư đi Thương Bảo Trai, nghe nói là đã mua cho Tâm Lan tiểu thư bảo bối của Thương Bảo Trai gọi Phỉ Thúy Hòa Minh…” Thanh Nhi nhớ mấy ngày trước trong phủ đang xôn xao chuyện này, mọi người đều nói lão gia rất sủng ái hai mẹ con Ngũ phu nhân, vì vậy không ít nha hoàn muốn đến Chiêu Lan Viện hầu hạ. Nhưng riêng nàng cảm thấy không có chuyện gì cả, Ngũ phu nhân dù được sủng ái đến đâu thì chủ mẫu trong nhà chính là Đại phu nhân, Tâm Lan tiểu thư dù được sủng ái thế nào cũng chỉ là con thứ xuất, Tứ tiểu thư mới là đích nữ của Thừa tướng phủ!

Bạch Tử Linh nghe vậy trầm ngâm, xem ra nàng đã đoán đúng!

“Tiểu thư…” Thanh Nhi định mở miệng hỏi thì bị cắt đứt bởi Lạc Hàm vừa bước vào: “Tiểu thư đã tra ra, là nha hoàn Tiểu Nghi của Lâm Tâm Lan…”

Bạch Tử Linh nhếch môi cười lạnh, thủ đoạn trẻ con này mà Lâm Tâm Lan lại muốn hãm hại nàng, thật sự là không có đầu óc. Mẫu thân nàng ta Lâm Quế Chi cũng đâu ngu ngốc đến mức này, vậy mà lại sinh mọt đứa con ngu xuẩn như vậy...

“Lạc Hàm, đưa cây trâm này đến phòng Tiểu Nghi, cho nàng ta biết thế nào gọi là gậy ong đập lưng ong!” Dám bày mưu hãm hại nàng, Lâm Tâm Lan đúng là không biết trời cao đất dày mà!

“Vâng…” Lạc Hàm lần nữa rời đi, Thanh Nhi nghe được cuộc đối thoại của hai người cũng đã hiểu đôi phần, vì vậy lên tiếng mở miệng: “Tiểu thư, ngày hôm qua muội có gặp Tiểu Nghi, nàng ta còn nhờ muội khiêng chậu hoa vào phòng cho Tâm Lan tiểu thư nữa…”

Nghe lời nói của Thanh Nhi, Bạch Tử Linh càng thêm chắc chắn là Lâm Tâm Lan muốn mượn tay Thanh Nhi để hãm hại nàng! Bất quá Bạch Tử Linh cũng không quá quan tâm, dù sao muốn tính kế nàng cũng không phải dễ, nàng sẽ chờ mong xem nàng ta làm được gì.

“Xem ra nàng ta cũng không đến nổi ngu ngốc…” Bạch Tử Linh khinh thường mở miệng.

“Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ…” Thanh Nhi có chút lo lắng, nàng không phải không tin năng lực của tiểu thư nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao món bảo bối như Phỉ Thúy Hòa Minh rất đáng quý...

“Muội cứ chờ mà xem kịch vui đi…” Bạch Tử Linh cười bí hiểm khiến Thanh Nhi cảm thấy lạnh sống lưng.

~~~

“Lão gia đã trở về chưa…?” Tứ phu nhân buồn bực hỏi nha hoàn bên cạnh, dạo này tính tình nàng không mấy tốt, tất cả cũng tại hai mẹ con Lâm Quế Chi, từ ngày bọn họ vào phủ, lão gia không biết trúng bùa mê gì của con hồ ly tinh đó, cư nhiên tối nào cũng qua đêm ở Chiêu Lan Viện. Nếu tiếp tục như vậy nàng sẽ không còn chỗ đứng trong phủ nữa, nhớ lần trước nàng bị tử thi của Thanh Loan dọa ngất xỉu, vậy mà lão gia cũng không đến an ủi nàng, còn ở suốt một đêm bên cạnh con hồ ly tinh đó, thật sự là tức chết mà!!!

“Lão gia vừa mới bãi triều liền... Liền…” Nha hoàn ấp úng mở miệng khiến Tứ phu nhân không vui: “Liền thế nào?!”

“Liền đến Chiêu Lan Viện…” Nha hoàn không dám nói dối, nhưng lại sợ chủ tử tức giận liền lập tức quỳ xuống nhận tội.

“Lại là con hồ ly tinh đó, rốt cuộc nó đã cho lão gia uống bùa mê gì…” Tứ phu nhân tức giận không nói nên lời, thật hận không thể giết chết Lâm Quế Chi một mình độc sủng!

~~~

Bên này Bạch Vân Hoài vừa bãi triều về liền ngựa quen đường cũ đi đến Chiêu Lan Viện, gặp người trong lòng đứng ở cửa đợi liền trong lòng cảm thấy ấm áp, không nói hai lời liền cùng Lâm Quế Chi vào phòng. Lâm Quế Chi thông minh hiểu ý giúp hắn cởi áo khoác ngoài máng lên bình phòng, rồi rót cho hắn một ly trà nóng khiến người ngoài nhìn vào tưởng bọn họ vợ chồng tình thâm!

“Lão gia để Quế Chi xoa bóp cho người…” Giọng nói mềm dịu của người con gái vang lên bên tay, Bạch Vân Hoài đều cảm thấy tâm can ngứa ngáy, mặc kệ mệt mỏi trên người nắm lấy tay Lâm Quế Cho xoa nhẹ.

Mặc dù cuộc sống trước kia không mấy giàu sang nhưng Lâm Quế Chi rất biết bảo dưỡng nhan sắc của mình, dù đã ngoài tam tuần nhưng làn da vẫn trắng noãn nà, không hề có một vết chai khiến Bạch Vân Hoài vô cùng yêu thích.

“Quế Chi cực khổ cho nàng…” Ngước mắt nhìn người trong lòng Bạch Vân Hoài cảm thấy vô cùng có lỗi, khiến cho nàng cùng nữ nhi phải lưu lạc mười mấy năm bên ngoài như vậy, người làm chồng, làm cha như hắn cảm thấy hổ thẹn!

“Quế Chi không mong gì hơn, chỉ mong có thể hầu hạ lão gia suốt đời…” Lâm Quế Chi mỉm cười e thẹn khiến Bạch Vân Hoài càng thêm ngứa ngáy, bế Lâm Quế Chi đặt lên giường, đôi mắt tràn ngập dục vọng nhìn nàng.

“Lão gia…” Giọng nói Lâm Quế Chi càng thêm dịu dàng, nàng e thẹn tránh đi ánh mắt của Bạch Vân Hoài. Bạch Vân Hoài thấy thế liền cúi đầu xuống, vốn căn phòng đang tràn ngập không khí ám muội liền bị tiếng nói ngoài cửa đánh mất.

“Phụ thân…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK