Nếu là trước kia Tứ phu nhân tuyệt đối không lo lắng, Đại phu nhân đối với Bạch Vân Hoài sớm đã lạnh tình, ngày thường ngay cả sắc mặt tốt cũng không thèm cho hắn chứ đừng nói đến việc buổi tối sẽ nhiệt tình với hắn, Tam phu nhân đối với Bạch Vân Hoài như xa như gần, thái độ hắn đến cũng được mà không đến cũng không sao, điều này khiến tâm tình của nam nhân bị đả kích mạnh, cho nên nếu không có Tứ phu nhân tại, phần lớn Bạch Vân Hoài nhất định sẽ ngủ một mình, một nam nhân vì thiếu vắng mỹ nhân mà ngủ một mình cũng đủ thấy tầm quan trọng của mỹ nhân đó. Thế nhưng hiện tại lại không giống vậy, trong phủ xuất hiện thêm hai tiện nhân, mẫu thân Lâm Quế Chi tuổi tác không lớn lại biết bảo dưỡng bản thân, hơn nữa còn biết mềm mỏng đúng lúc khiến một người xem trọng chủ nghĩa nam nhân như Bạch Vân Hoài rất hài lòng, nữ nhi Lâm Tâm Lan thì suốt ngày tranh thủ thời cơ để giúp mẫu thân nàng ta lấy lòng Bạch Vân Hoài, mặc dù mẫu tử Lâm thị đang bị cấm túc nhưng ai biết được khi nàng đi rồi bọn họ có tranh thủ cơ hội này mà khiến Bạch Vân Hoài thương tiếc? Cho nên Tứ phu nhân kiến nghị với Đại phu nhân, đường hành hương xa xôi, nàng đi một mình cũng cảm thấy buồn, cần thêm người bầu bạn.
Lý do này của Tứ phu nhân khiến người khác không thể bắt lỗi, Tứ phu nhân dù sao cũng là phu nhân của Thừa tướng phủ, đi một mình trên đường quả thật là không an toàn, mặc dù biết rõ ý đồ của đối phương dưới lý do rách nát này nhưng Đại phu nhân vẫn thuận nước đẩy thuyền, đáp ứng yêu cầu của Tứ phu nhân, hơn nữa ngườ cũng là để cho Tứ phu nhân chọn làm bạn đồng hành.
Đại phu nhân là chủ mẫu của Bạch phủ, đường hành hương nố dài không dài nói ngắn không ngắn, Hương Sơn Tự nằm ở phía Nam ngoại ô kinh thành, đi xe ngựa mất khoảng hai ngày, huống hồ còn phải bồi Tứ phu nhân ở đó một thời gian tu tâm dưỡng tính, nhanh nhất cũng phải nửa tháng đến một tháng, Bạch phủ không thể một ngày không vó chủ mẫu cho nên Đại phu nhân dùng lý do chính đáng để không bồi Tứ phu nhân. Tứ phu nhân cũng không có ôm hi vọng Đại phu nhân sẽ bồi nàng đi đến Hương Sơn Tự, cho nên khi Đại phu nhân từ chối nàng cũng không có thất vọng, bởi vì mục tiêu của nàng từ đầu chí cuối cũng không phải là Đại phu nhân.
Quan hệ giữa Tam phu nhân và Tứ phu nhân không tốt, điều này mọi người trong phủ đều biết, cho nên Tam phu nhân cũng không có trực tiếp từ chối mà dùng lý do quanh co khá buồn cười, nàng cùng Tứ phu nhân bát tự không hợp, ở chung một chỗ sẽ có người gặp họa sát thần, vì bảo toàn tính mạng Tam phu nhân cũng không muốn có liên quan gì đến Tứ phu nhân. Tứ phu nhân đối với cách Tam phu nhân viện lý do khá là khinh thường nhưng nàng cũng không có phản bác, điều này cho thấy nàng là chấp nhận lời nói của Tam phu nhân, họa sát thần trong miệng Tam phu nhân chính là khi hai người gặp nhau, dưới sự khiêu khích của đối phương sẽ nhịn không được mà đánh nhau, đến lúc đó quả thật là gặp họa, vì vậy Tam phu nhân cũng nhanh chóng bị lướt qua.
Đại phu nhân và Tam phu nhân đều từ chối, xét theo vai vế thì hiện tại hẳn là đến Ngũ di nương Lâm Quế Chi, Lâm Quế Chi tất nhiên là không muốn bồi Tứ phu nhân đến Hương Sơn Tự, nếu nói quan hệ giữa Tam phu nhân và Tứ phu nhân như nước với lửa thì quan hệ giữa nàng và Tứ phu nhân cũng không kém bao nhiêu, sự việc lần trước Lâm Tâm Lan làm Tứ phu nhân bị thương đến giờ Lâm Quế Chi vẫn chưa có quên, thân là mẫu thân nàng cũng không muốn nữ nhi phải chịu ủy khuất, cho nên nàng dùng lý do Bạch Vân Hoài cấm túc nàng mà từ chối Tứ phu nhân, tâm tư của Tứ phu nhân Lâm Quế Chi cũng đã nhìn ra, nếu đối phương kiên quyết muốn nàng cùng bồi thì cũng chỉ còn cách là đi nói với Bạch Vân Hoài, bởi vì chuyện này Đại phu nhân cũng không thể quyết định.
Không khí ở đại sảnh giương cung bật kiếm, Bạch Tử Linh là người không phận sự cho nên nàng chỉ ngồi nghe mà không có xen vào, thế nhưng có một số người, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đặc biệt là ngọn gió từ đầu chí cuối vẫn luôn bám sát theo Bạch Tử Linh là Lâm Tâm Lan.
“Tứ phu nhân, nương ta đã bảo bản thân bị cấm túc không đi được, vì vậy ngươi cứ nhắm vào người nương ta?” Lâm Tâm Lan tỏ vẻ không phục, dưới ánh mắt lạnh nhạt của mọi người nàng lập tức đứng lên, đi về phía Bạch Tử Linh, thái độ rõ ràng là không có ý tốt.
“Tôn ti trật tự vẫn là nên cần, mẫu thân của Tam tiểu thư không phải là Nhị phu nhân sao? Nhị phu nhân đã qua đời không thể hỏi ý kiến được thì không bằng để nữ nhi của nàng là Tam tiểu thư bồi người đi?”
Bởi vì lời nói của Lâm Tâm Lan mà không khí đại sảnh nháy mắt liền rơi vào âm độ, hàn khí lượn lờ quanh mọi người, áp lực đến mức hít thở không thông, ngay cả Đại phu nhân ngày thường chỉ lộ vẻ mặt lạnh nhạt thì hiện tại gương mặt của nàng cũng xuất hiện tia lạnh lẽo như hàn đàm.
“Câm miệng!” Đại phu nhân tiện tay cầm lấy chung trà trên bàn văng về phía Lâm Tâm Lan, chung trà chạm phải nền gạch lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ, nước trà văng tứ tung, văng lên giày thêu của Lâm Tâm Lan khiến Lâm Tâm Lan hoàn hồn, không rõ vì sao Đại phu nhân lại nổi giận, rõ ràng Đại phu nhân rất chướng mắt Bạch Tử Linh, nàng châm chọc Bạch Tử Linh như vậy chẳng phải Đại phu nhân nên cảm thấy vui vẻ sao? Vì sao Bạch Tử Linh còn chưa tức giận mà Đại phu nhân đã thể hiện thái độ rồi?!
Lâm Quế Chi nhướng mày, đáy lòng của nàng cũng cảm thấy khó hiểu giống như Lâm Tâm Lan, bất quá nàng thông minh và biết suy nghĩ thấu đáo hơn, nàng vừa mới vào phủ không lâu, có một số chuyện vẫn chưa nắm rõ, Đại phu nhân chướng mắt Bạch Tử Linh là điều không thể nghi ngờ, Đại phu nhân tức giận như vậy là do lời nói của Lâm Tâm Lan nhắm vào Bạch Tử Linh hay còn có một nguyên nhân khác?
Trong lòng tất cả mọi người ở Thừa tướng phủ thì ba chữ “Nhị phu nhân” là cấm kỵ mà bất kì người nào cũng không được nhắc đến, cho dù là người trên kẻ dưới trong phủ đều đối với đề tài này cũng thập phần tránh né, bọn họ có thể cười nhạo Bạch Tử Linh, khi dễ Bạch Tử Linh, đánh mắng Bạch Tử Linh nhưng không được phép nhắc đến mẫu thân của nàng là Nhị phu nhân Lạc Tuyết. Từ khi Lạc Tuyết qua đời, Bạch Vân Hoài đã phong tỏa Linh Viên, khiến người khác không được đến gần, đồng thời cũng bỏ mặc chủ tử Linh Viên là Bạch Tử Linh tự sinh tự diệt, nha hoàn bà tử lâu năm thì hiểu rõ chuyện xưa nhưng cũng không ai dám đem chuyện này ra bát quái. Hành động Bạch Vân Hoài đón mẫu tử Lâm thị về phủ khiến không ít người cảm thấy khó chịu, đặc biệt là Tứ phu nhân, người vốn được sủng ái nhiều nhất lại bị thất sủng, Bạch Vân Hoài và Lâm Quế Chi ngày ngày tình chàng ý thiếp ôn lại chuyện cũ, cho nên Lâm Quế Chi rất ít khi hỏi thăm tình hình xung quanh phủ, mà Bạch Vân Hoài đối với nàng sủng ái có thừa nên trong lòng nàng cũng không có để các vị phu nhân của hắn vào mắt, đặc biệt là Nhị phu nhân đã sớm qua đời, đối với Lâm Quế Chi mà nói, một người chết sinh ra một phế vật là chuyện không đáng nhắc đến, cho nên khi Lâm Tâm Lan nói những lời đó nàng cũng không có ngăn cản, không ngờ vô tình phạm vào cấm kỵ mà vẫn chưa hề phát giác.
“Chát.” Thanh âm vang dội khiến mọi người quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào thì Tứ phu nhân lại đi đến bên cạnh Lâm Tâm Lan cho nàng ta một bạt tay, má trái hiện rõ dấu đỏ, xem ra Tứ phu nhân ra tay cũng không nhẹ.
“Nương của ngươi không biết dạy ngươi thì không bằng để ta dạy ngươi, chỗ trưởng bối đang nói chuyện, nơi này một nha đầu như ngươi thì có tư cách gì lên tiếng?!” Tứ phu nhân cười lạnh, thái độ hống hách mười phần, nàng mặc dù không vừa mắt Bạch Tử Linh bất quá so với mẫu tử Lâm thị thì Bạch Tử Linh thuận mắt hơn nhiều, ít nhất đối phương không hề chống đối nàng.
“Ngươi...” Lâm Tâm Lan bị đánh, đối phương còn là kẻ thù của nàng, hơn nữa còn bị đánh trước nặt bao nhiêu người, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi, định phản bác thì một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt lời nàng: “Tâm Lan tiểu thư vừa vào phủ còn chưa học được lễ phép, trước mặt trưởng bối mà hô to gọi nhỏ, không bằng để ta cho người mời ma ma đến đây dạy dỗ tiểu thư?”
Lâm Tâm Lan nhìn đến người vừa lên tiếng không khỏi lộ vẻ sửng sốt, Tam phu nhân và Tứ phu nhân không hợp nhau, đây cũng không phai là chuyện bí mật gì, ngày thường hai người gặp mặt đều là một dạng thủy hỏa bất dung, không nghĩ đến hôm nay lại vì một câu nói của nàng đối với Bạch Tử Linh mà hai người lại kẻ xướng người họa cùng nhau đối phó nàng, Lâm Tâm Lan bị đánh bị mắng mà vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
“Đại phu nhân là Lan Nhi lỗ mãng, người là đại nhân không cần chấp nhất với tiểu hài tử.” Đến giờ phút này mà Lâm Quế Chi còn chưa phát giác chỗ bất thường trong lời nói của nữ nhi thì nàng đúng là ngu ngốc, vì không nuốn để nữ nhi tiếp tục chịu thiệt thòi nàng bèn hướng về phía Đại phu nhân cầu tình, cho dù Tứ phu nhân được Bạch Vân Hoài sủng ái nhưng Đại phu nhân mới là chủ mẫu của Bạch gia, nàng ta mới là người có quyền quyết định tất cả mọi chuyện, trước mặt bao nhiêu người lời của Đại phu nhân ít nhiều vẫn khiến Liễu thị cùng Tố thị nể mặt mà bỏ qua chuyện này.
“Đủ rồi, nếu mọi người đều đã bất đồng ý kiến như vậy thì để tối lão gia trở về hỏi ý kiến hắn đi.” Đại phu nhân lạnh nhạt phất tay, thần sắc cũng đã khôi phục như thường, nếu không phải còn chung trà bị vỡ nát nằm đó thì thật sự không nhìn ra nàng vừa mới từng tức giận, dù sao cảm xúc của một người cũng không thể thay đổi nhanh chóng như vậy.
Bạch Tử Linh tất nhiên không có ngây thơ nghĩ rằng Đại phu nhân nổi giận, Tứ phu nhân ra tay đánh người, Tam phu nhân mở miệng châm chọc đều là vì muốn bảo vệ nàng khỏi lời nói của Lâm Tâm Lan, sở dĩ bọ họ có phản ứng như vậy tám, chín phần là bởi vì nghe Lâm Tâm Lan nhắc đến mẫu thân Lạc Tuyết. Ân oán giữa Lạc Tuyết và Đại phu nhân thế nào nàng không biết nhưng từ trong cảm giác của nguyên chủ nàng có thể để cảm nhận được sự chán ghét thù hận mà bản thân dành cho Đại phu nhân, đồng thời cũng nhận thấy cách mà Đại phu nhân nhìn nàng rất kỳ lạn nàng có thể đảm bảo đối phương không thích nàng, thậm chí là chán ghét sự tồn tại của nàng, tuy nhiên ánh mắt Đại phu nhân từ đầu chí cuối khi nhìn nàng đều duy trì sự lạnh lẽo, lạnh đến mức ở trong thời tiết thế này mà Bạch Tử Linh có cảm giác như bản thân đang ngâm mình trong hồ băng lạnh giá. Cảm xúc phức tạp mà Đại phu nhân dành cho nàng Bạch Tử Linh không thể gọi tên được nó, Lạc Tuyết vào phủ không lâu thì Tam phu nhân cũng được Bạch Vân Hoài đón vào để dưỡng thai, qua lời Thanh Nhi hai người qua lại cũng khá tốt, ít nhất là vẫn duy trì thái độ nước sông không phạm nước giếng, bất quá bở vì hành động ngày hôm nay của Tam phu nhân khiến Bạch Tử Linh càng thêm nghi ngờ, so với suy nghĩ của nàng Tam phu nhân tựa hồ còn biết nhiều chuyện hơn về Lạc Tuyết, về phần Tứ phu nhân khi nhắc đến Lạc Tuyết nàng ta tựa hồ như cũng không có kiêng kỵ, ngẫm lại Tứ phu nhân vào phủ cũng chỉ mới được hơn sáu năm, còn nhiều chuyện nàng ta không biết, phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Buổi tối sau khi dùng bữa xong Bạch Tử Linh liền đi đến dục phòng để tắm rửa, cả ngày hôm nay nàng phải ngồi nghe một đám nữ nhân diễn kịch, phấn son mùi hương đều dính cả vào người nàng khiến nàng có chút không thoải mái, Bạch Tử Linh không phải có bệnh sạch sẽ, là bởi vì nàng không có thói quen trên người xuất hiện những mùi hương khác thường thế này, cho dù là rất thơm đi chăng nữa thì suy cho đó cũng là mùi hương của người khác. Thanh Nhi đã chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ khác đặt ở phía sau tấm bình phong, sau khi tắm xong nàng liền thay y phục mới, bởi vì là buổi tối cho nên Thanh Nhi chọn giúp nàng một bộ đồ ngủ, khí trời mùa thu không quá nóng bức, cũng không quá lạnh lẽo, vì vậy Thanh Nhi chọn một bộ áo ngủ bằng loại vải mỏng, sau khi thay y phục xong, Bạch Tử Linh trở về phòng để Thanh Nhi tháo tóc ra cho nàng, thấy thời gian không còn sớm nữa, Bạch Tử Linh bèn bảo Thanh Nhi trở về nghỉ ngơi, trong phòng nháy mắt chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng đi đến bên cạnh cửa sổ, từ dưới đáy chậu cây lấy ra một cái túi thêu nhỏ, đây là túi thêu mà Thanh Nhi đã làm cho nàng, trong nỳ ngoại trừ di thư của Lạc Tuyết thì không còn bất kì thứ gì nữa, cho nên hình dạng của túi thêu cũng không có phồng ra, nhìn qua sẽ nghĩ rằng đây là một cái túi thêu trống, không có bất cứ vật gì chứa trong đó. Bởi vì nàng không có thói quen mang túi thêu bên người cho nên Bạch Tử Linh vẫn luôn giấu nó ở đây, bất quá chuyện này ngoại trừ nàng ra thì không có ai biết đến, ngay cả Thanh Nhi, chậu cây này là trước kia Lạc Tuyết trồng, đến nay Thanh Nhi vẫn luôn chăm sóc nó, mặc dù lá cây không còn trong xanh tưới tốt như ngày xưa bất quá nó vẫn còn sống, Thanh Nhi xem chậu cây này như là di vật Lạc Tuyết để lại nên nếu không có chuyện gì sẽ không di chuyển nó, dù sao một vật quan trọng như vậy nếu đổi lại là người khác hẳn là sẽ mang theo nó bên người nhưng đối với Bạch Tử Linh thì không, mang ở trên người chưa chắc đã an toàn, mặc dù để ở trong phòng nàng có chút mạo hiểm nhưng mọi người vẫn có câu “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”, nếu là người có tâm tư sâu xa, họ sẽ không nghĩ đến nàng lại không mang di thư ở bên người mà vứt ở một nơi xó xỉnh nào đó.
Bạch Tử Linh cầm túi thêu đi đến bên bàn, từ trong túi lấy một mảnh giấy ra, giấy tuyên thành cũ kĩ, sớm đã ố vàng nhưng nét chữ trên giấy vẫn còn rõ ràng và không bị lem đi, đây chính di thư của Lạc Tuyết, Bạch Tử Linh cầm di thư đọc qua một lần, so với lần đầu tiên thì lần này nàng cũng không còn bất kì cảm xúc dư thừa nào nữa, nội dung vãn như cũ, không có gì bất thường, tuy nhiên đáy lòng Bạch Tử Linh lại có cảm giác bức di thư này không đơn giản như thế, nàng cầm di thư đế trước ngọn nến, dưới ánh ánh nền lập lòe bức di thư vãn không có gì thay đổi, không biêt đây là thứ bao nhiêu nàng thử nghiệm bằng cách này, Bạch Tử Linh sớm đã thu hồi hồi tâm tình thất vọng của bản thân.
Lạc Hàm có thể nhìn ra khoảng cách giữa các dòng chữ, Bạch Tử Linh tất nhiên cũng có thể nhìn ra, cho nên nàng mới muốn thử nghiệm tất cả mọi cách, thiếu điều muốn đem di thư đi ngâm nước luôn thế nhưng vẫn không thu được kết quả, có lẽ còn có một biện pháp khác để giải bức di thư này, bất quá nàng lại không biết.
“Tiểu thư...” Lúc này Thanh Nhi đẩy cửa bước vào, trên tay còn cầm một cái khây, trên khây là một dĩa bánh ngọt và một bình trà, nhìn thấy hành động của Bạch Tử Linh thì lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu thư người làm gì vậy?”
Bạch Tử Linh cẩn thận xếp giấy lại sau đó cất vào trong túi thêu, mặt không đổi sắc trả lời: “Chỉ là đột nhiên muốn lấy ra đọc lại thôi.”
“Tiểu thư, người nhớ phu nhân sao?” Thanh Nhi mím môi quan sát Bạch Tử Linh, như muốn nhìn ra một cảm xúc khác thường trên gương mặt đối phương, bất quá để nàng phải thất vọng rồi, từ đầu chí cuối thần sắc Bạch Tử Linh vẫn lạnh nhạt, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra.
“Không có.”
Nhìn vẻ mặt như thường của Bạch Tử Linh không giống như đang nói dối nhưng trong lòng Thanh Nhi vẫn cảm thấy tiểu thư hẳn là đang nhớ đến phu nhân, nếu không nửa đêm sao lại không đi nghỉ ngơi mà lại ngồi đây đọc di thư nà phu nhân để lại đâu? Chính là Thanh Nhi không có vạch trần chuyện này, nàng sợ bản thân nói nhiều sai nhiều, khiến tiểu thư nhớ phu nhân lại đau lòng thì khổ.
“Sao muội vẫn chưa nghỉ ngơi?” Nếu là ngày thường thì giờ này Thanh Nhi hẳn là đã trở vè phòng nghỉ ngơi rồi chứ không phải xuất hiện ở trong phòng của nàng.
“Tiểu thư tối nay dùng bữa không nhiều, Thanh Nhi sợ người nửa đêm đói bụng cho nên mới đến phòng bếp lấy một ít bánh mang đến.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Kiếp trước nàng thiếu ăn thiếu mặc, kiếp này lại được Thanh Nhi hầu hạ chu đáo như vậy khiến nàng có chút thích không quen.
“Tiểu thư người ăn đi, ăn bánh ngọt sẽ khát nước cho nên Thanh Nhi cũng có pha một bình trà cho người.”
Dưới ánh mắt chăm chú của Thanh Nhi, cho dù bản thân thật sự không có hứng thú gì với đồ ngọt Bạch Tử Linh cũng phải cắn một miếng để vui lòng đối phương, dù sao Thanh Nhi cũng là suy nghĩ cho nên nửa đêm mới lén chạy đến phòng bếp mang bánh đến đây.
“Thế nào?” Thanh Nhi vẻ mặt mong chờ nhìn, tựa hồ như bánh này là do đích thân nàng làm chứ không phải là lén chạy đến phòng bếp trộm đến.
“Không tồi.” Nàng cũng phải tiểu hài tử, đối với đồ ngọt cũng không có niềm vui thích, bất quá nhìn vẻ mặt mong chờ của đối phương nàng vẫn mở miệng khích lệ.
“Muội cũng ăn đi.”
“Ân.”
Hai người nhau, mỉm cười.
“Tiểu thư, người có khát nước không? Để Thanh Nhi rót trà cho người.” Thanh Nhi rót một chung trà đưa cho Bạch Tử Linh, nước trà đã nguội nhưng mùi hương vẫn còn, trà này là lần trước Thanh Nhi cùng Lạc Hàm đi đến Phong Nguyệt Lâu mua điểm tâm, tiện thể mua một gói trà mang về uống thử, thấy mùi vị không tệ cho nên mới pha cho Bạch Tử Linh.
Ánh mắt Bạch Tử Linh bình tĩnh nhìn xuống chung trà trước mặt, bàn tay dưới bàn không khỏi siết chặt, nàng vốn không muốn nghĩ nhiều nhưng trái tim nàng lại sản sinh sự nghi ngờ, ngay từ đầu khi Thanh Nhi lấy lý do bữa tối nàng ăn không no thì nàng đã cảm thấy nghi ngờ, bữa tối ngày hôm nay xác thực là ít hơn mọi ngày, hơn nữa đó lại là món chay, hôm nay không phải mười lăm cũng không phải mùng một thế nhưng bởi vì Tứ phu nhân bị kinh sợ cho nên Tứ phu nhân đặc biệt căn dặn phòng bếp nấu món chay để mang đến từ đường cúng tổ tiên, muốn được tổ tiên Bạch gia phù hộ, Tam phu nhân ngày thường ăn chạy niệm phật nên cũng không có phản đối, bởi vì Đại phu nhân không có lên tiếng nên ngày hôm nay thực đơn của mọi người đều là món chay, ai ăn không được thì dặn dò phòng bếp làm món khác, bởi vì Bạch Tử Linh không kén ăn nên cũng có nói thêm gì, huống hồ cho dù nàng có tỏ thái độ thì chưa chắc bọn họ đã nghe lọt tai. Linh Viên luôn là nơi bị mọi người bỏ qua, bất quá từ khi Bạch Tử Linh ra tay dạy dỗ Ngọc Anh, mà Đại phu nhân lại không có đứng ra trách phạt Bạch Tử Linh càng khiến cho mọi người đối với Bạch Tử Linh càng thêm kiêng kỵ, không ai dám cùng nàng trực tiếp giao đấu, chỉ sợ nàng nổi điên lên sẽ đánh người, dạo gần đây trong phủ mọi người vẫn hay lan truyền tin tức phế vật bị điên rồi, một lời không hợp liền ra tay đánh người, mọi ngày đều là Thanh Nhi đi đến phòng bếp lấy thức ăn, bởi vì do có vế xe đổ của Ngọc Anh nên cũng không có ai làm khó dễ Thanh Nhi mà ngược lại còn để thêm cho nàng một vài món, thế nhưng bữa tối hôm nay trên bàn chỉ có ba món, tất cả đều là rau và tàu hủ, hơn nữa mỗi món cũng chỉ chiếm có nửa dĩa, một người ăn hết ba dĩa còn chưa chắc đã no, chứ đừng nói là ba người?
Bạch Tử Linh mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không có tỏ thái độ, mà Thanh Nhi và Lạc Hàm cũng tựa hồ như không có gì bất ngờ mà động đũa, Lạc Hàm bình tĩnh thì nàng không nói, dù sao tâm tính của nàng ta chính là như vậy, bất quá Thanh Nhi thì khác, nếu đổi lại là trước kia Thanh Nhi chắc chắn sẽ lộ vẻ xấu hổ, hoang mang tột cùng, sợ hãi Bạch Tử Linh ăn không no, sẽ nhường hết phần của bản thân cho đối phương. Bởi vì cảm thấy kì lạ, cho nên khi Thanh Nhi thu dọn định đem bát đũa đưa đến phòng bếp thì Bạch Tử Linh liền nhanh chóng đoạt lấy, để cho Thanh Nhi đi chuẩn bị y phục dùm nàng, còn Lạc Hàm thì đi lấy nước, ở phòng bếp nàng cũng đã hỏi qua một nha hoàn, nha hoàn đó là người của phòng bếp, khá la nhát gan, đối với thái độ lạnh lẽo của Bạch Tử Linh liền đem mọi chuyện nói ra, bởi vì hôm nay mọi người trong phủ đều món chay cho nên người của phòng bếp đã chuẩn bị rất nhiều, sợ sẽ không đủ, ai ngờ lão gia, Đại thiếu gia, Tứ tiểu thư và mẫu tử Tứ phu nhân lại không ăn được món chay, phòng bếp phải làm lại những món khác, món chay vì vậy mà dư thừa rất nhiều, nha hoàn nói đến đây Bạch Tử Linh đã hiểu rõ vấn đề, món chay còn rất nhiều nhưng Thanh Nhi lại lấy có ba món, vì sao?
Vốn dĩ Bạch Tử Linh không hề muốn nghi ngờ Thanh Nhi bất quá nhớ lại buổi sáng từ đại sảnh trở về phòng, nàng nhạy cảm phát giác đồ vật trong phòng đã bị người khác động qua, bởi vì góc chăn trên giường trên giường bị lệch một chút, y phục trong tủ cũng có dấu hiệu di dời, bên bàn trang điểm vị trí của các trâm cài cũng xáo trộn qua, lúc nàng rời đi vẫn để Thanh Nhi và Lạc Hàm ở lại, không có lý do gì mà người khác đột nhập vào phòng của nàng mà hai người bọn họ lại không biết, đặc biệt là Lạc Hàm, võ công của nàng ta rõ ràng là không kém. Nếu không phải người ngoài thì đó chính là người trong nhà? Ôm tâm trạng như vậy cho đến hiện tại, rốt cuộc Bạch Tử Linh cũng đợi được đến hiện tại, nàng không rõ vì sao phòng của nàng có dấu vết bị người khác động qua, vì sao bữa tối lại chỉ có mấy món, bất quá chắc chắn là có liên quan đến việc Thanh Nhi mang trà bánh cho nàng đỡ đói.
Vấn đề nằm ở đâu? Là bánh hay là trà?
Nếu là bánh thì khi Bạch Tử Linh cầm một cái bánh lên nàng cũng đã ngửi qua, không hề có mùi hương gì bất thường, thậm chí là tràn ngập mùi hương ngọt ngào của bánh, huống hồ lúc nãy nàng cũng có cắn qua một miếng cũng không có cảm giác gì, cho thấy bánh này không có gì đáng ngại, bất quá nếu bánh này không có vấn đề như vậy vấn đề chẳng phải là...
“Tiểu thư?” Thấy Bạch Tử Linh không có động đến chung trà, Thanh Nhi mở miệng nhắc nhở.
“Không có việc gì.” Bạch Tử Linh nở nụ cười, cầm lấy chung trà trên bàn uống sạch, nước trà rơi xuống yết hầu, gương mặt nàng vãn duy trì bình tĩnh, chính là đáy lòng có chút lạnh lẽo, lí trí nói cho nàng là không nên uống nó, bất quá cảm tính lại trả lời rằng nàng phải tin tưởng Thanh Nhi, Thanh Nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, không ai trên đời này so với Thanh Nhi đáng tin hơn, nàng đánh cược, tin tưởng sự lựa chọn của bản thân.
Thanh Nhi, đừng khiến ta phải thất vọng.
Cách khiến người khác mất đi niềm tin vào bản thân nhanh nhất chính là phản bội.
Nhìn thấy Bạch Tử Linh uống hết chung trà đáy lòng thấp thỏm của Thanh Nhi rốt cuộc yên tĩnh lại, chỉ mong việc nàng làm hôm nay là không sai lầm.