Tự dưng có con cáo ở đâu chui ra, Lục Lộ mạnh mẽ lùi về phía sau một chút, nhưng nó cũng không hẳn là né tránh.
Cảm nhận được chân sau mình bị vật gì đu lên Lục Lộ theo bản năng đá đá chân. Giây kế tiếp, nó cảm thấy dường như chân mình càng vật đó bị ôm chặt hơn.
Im lặng trong giây lát, Lục Lộ mở miệng: "... Gâu?"
"Ngao ao ao." Trả lời nó vẫn là những tiếng kêu liên tiếp của cáo.
Mặc dù mùi trên người con cáo này hết sức xa lạ, nhưng nó lại cảm thấy quen thuộc đến lạ thường.
Trong lúc chó ngẩn người, con mèo hung hãn kia đã đuổi tới nơi rồi.
Trước kia bé Quýt là mèo hoang, nó có thể dựa vào thân thể nhạy bén cùng với kỹ xảo chiến đấu của mình để cướp đồ từ trong ổ của hai mươi đến ba mươi con cùng loại. Cho nên, dù hiện tại được nhận nuôi và đối xử rất tốt nhưng cuộc sống trước kia đã thấm hẳn vào cốt tủy nó rồi. Vậy nên cơ thể của nó vẫn linh hoạt như lúc chiến đấu ban đầu, không hề suy giảm.
Cùng đồng loại là mèo hoang, trong ánh mắt của con mèo hung hãn kia và bé Quýt cũng có ánh xanh lục giống nhau. Chúng nó giằng co thật, lâu không có động đậy gì tựa như là đang cân nhắc, xem xét đối phương.
Trải qua một khoảng thời gian ở cùng nhau, Lục Lộ đã sớm tạo nên một tình bạn vững bền với bé Quýt. Lúc này nhìn thấy bé Quýt cô độc chiến đấu, nó không thèm nghĩ đến thứ gì đang đu lên chân nó nữa mà theo bản năng tiến lên hai bước, đôi mắt đen sẫm, trông cực kỳ hung dữ.
"Gâu gâu gâu!"
Lục Lộ khoảng chừng ba mươi lăm cân, cân nặng gấp hai, ba lần con mèo kia. Hơn nữa nó đã từng được huấn luyện trong quân đội, cho dù có đấu với động vật hoang dã nó cũng có thể thắng được năm mươi lăm phần.
Nhìn thấy mọi thứ ở trước mắt, con mèo kia ngừng tấn công. Bản năng sinh tồn hoang dã nói cho nó biết chỉ cần những con đó nhào tới cắn cổ nó một cái, khẳng định đây chắc chắn ngày tàn của nó.
Trong nháy mắt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt siết chặt cổ họng của con mèo.
... Luôn cảm thấy được chó mèo mình nuôi bảo vệ tốt như vậy, xem ra cũng có chút tiền đồ đấy chứ.
Vực lại tinh thần, Cố Vân Thanh mau chóng vung móng vuốt của mình ra.
Cáo hoang dã là động vật ăn thịt, nhà cô cũng có nuôi, mặc dù móng vuốt đã cắt cả nên không dùng được, nhưng mà răng nanh thì vẫn giữ nguyên một hàm răng sắc bén.
Cố Vân Thanh liếm chiếc mũi sứt da, cùng Lục Lộ và bé Quýt chậm rãi tiến đến bên cạnh, dồn ép con mèo.
Nhìn một hàng ở trước mặt, mấy con động vật này là đang chuẩn bị ba đánh một, trán Trình Dịch không khống chế được giật giật mấy cái.
Xoa xoa huyệt thái dương, anh mím môi quay đi.
"Ngáoooo!"
"Gâu gâu!"
"Méo!"
Con mèo hung hãn kia nhìn thấy ba con mèo, chó, còn cả cáo chầm chậm ép về phía mình, không chút do dự, nó bắt đầu lui về phía sau.
Cố Vân Thanh gắt gao nhìn chằm chằm vào nó, nhẹ nhàng cào móng ma sát với mặt đất. Quýt bên kia dừng lại một chút, cũng làm động tác giống như vậy.
Mặc dù không có cùng nhau đi đánh lộn, nhưng Cố Vân Thanh và Quýt lại cực kỳ ăn ý. Hai cô nàng chờ Lục Lộ đánh trước rồi nhân cơ hội đó đứng một bên đánh lén, sử dụng tốc độ nhanh nhất để hạ gục kẻ địch.
Thời gian từng giây từng phút chầm chậm trôi qua, tiếng kêu trong miệng của con mèo không còn gào dữ tợn nữa, trái lại mang ý xin tha.
Thời cơ đến rồi!
Đôi mắt chó, mèo và cáo đồng thời sáng lên, ngay khi bọn họ mạnh mẽ đánh về phía con mèo thì một cái lưới không biết từ đâu bay tới, sau đó vững vàng chụp lấy con mèo.
Động tác của Lục Lộ dừng lại, giây kế tiếp, không chút phòng bị nào Quýt đụng phải bụng nó, còn cả... cáo ta nữa, bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhìn thấy chó, mèo và cáo Bắc Cực cuốn thành một cục, mặt Trình Dịch co quắp.
Sau khi cảm giác không còn gì nguy hiểm nữa, Cố Vân Thanh lại muốn nhanh chân chạy trốn. Nhưng mà cô vừa đứng vững, đã cảm giác gáy mình bị xách lên.
Cố Vân Thanh: "..."
Hình như, cô bị người khác bắt mất rồi.
Thấu rõ lòng cáo ta rõ ràng bị đánh mạnh, nụ cười tràn ra khoé môi anh, "Sao, còn muốn chạy à?"
Những gì Trình Dịch biết, e là nhiều hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Cố Vân Thanh, tiếp theo cô muốn giả chết, làm bộ gì đâu, nào ai biết gì.
Đã tới nước này rồi, chắc anh không gây hấn với cô đâu ha? Suy nghĩ một chút, phương án này chắc là có thể giúp cô qua được kiếp nạn này.
Nhưng mà một giây kế tiếp, Trình Dịch vô tình đập nát ảo tưởng của Cố Vân Thanh.
"Anh biết hết cả rồi." Có lẽ không muốn để cho Cố Vân Thanh ôm bất kỳ tia may mắn nào, Trình Dịch chậm rãi nhấn mạnh "Biết toàn bộ."
"Cho nên em không lừa được anh nữa đâu."
Nếu đã biết hết rồi, vậy cô tiếp tục trốn tránh nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Lập tức, Cố Vân Thanh lấy lại tinh thần chăm chú nhìn Trình Dịch: "Ngao ngao ngao."
Nhìn bộ dạng cáo ta nghiêm túc đứng đắn trước mắt, Trình Dịch nhìn rồi cuối cùng không nhịn được, cười đến bả vai run rẩy.
Điên rồi điên rồi điên rồi.
Cố Vân Thanh nuốt nước bọt, không hiểu tại sao Trình Dịch lại phản ứng dị thường như vậy, y như đang nghèo kiết xác mà vớ được cả chục kí vàng.
Không đúng, nếu như anh ấy thật sự nhặt được chục kí vàng thì theo như tính cách của anh, nhiều nhất cũng cúi đầu liếc mắt nhìn, rồi sau đó bình tĩnh để Quách Bác Viễn nhặt.
Nên sao anh ta vui thế nhỉ?
Cảm nhận được sự kinh ngạc của Cố Vân Thanh, Trình Dịch không giải thích ấn cô vào lồng ngực, thản nhiên nói: "Chuyện này chút nữa rồi nói, em đợi một chút, đừng nhúc nhích."
Cố Vân Thanh tưởng rằng anh sẽ đưa ra điều kiện gì đó, vì vậy suy nghĩ vốn muốn giãy giụa chạy trốn cũng biến mất thật nhanh.
Cảm thấy người trong lòng hiếm khi yên tĩnh như vậy, Trình Dịch thở phào một cái, tinh thần cũng tốt hơn một chút.
Bởi vì do quá gần, Cố Vân Thanh nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Trình Dịch.
"Thình thịch thình thịch..."
Ngẩng đầu lên, móng vuốt của Cố Vân Thanh chọt chọt vào ngực anh, khi anh cúi đầu nhìn cô, cô tựa như nhắc nhở hai tiếng, "Ngao ngao."
Rảnh đi kiểm tra sức khoẻ đi, tim anh hình như không ổn, đừng nói là bị viêm cơ tim gì đó nha.
Thấy cáo ta dán sát vào lồng ngực mình, rồi lập tức rụt người lại. Sau đó chỉ vào tim anh, dáng vẻ lo lắng nhìn anh, tay trái đang buông thõng hơi cứng lại, "Hay là em tự mình xuống đi đi."
Suy nghĩ một chút, sau đó Trình Dịch lại đưa ra một lý do: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Ngao?" Cái gì cơ?
Không để ý đến đầu óc Cố Vân Thanh còn đang mờ mịt, Trình Dịch đã đặt cô xuống đất.
Tiến lên hai bước, nghe được tiếng chuông vang luôn đi theo sau lưng mình, lúc này Trình Dịch mới yên tâm.
Đến khi đến chỗ ngồi của mình, Trình Dịch phát hiện kế bên đã có một người ngồi rồi. Không phải là ai khác mà chính là đạo diễn lớn - Lý Tế Quang đứng đầu trong nước.
Nháy mắt, một tia dự cảm không lành bao phủ trong lòng Trình Dịch.
Nhìn về phía sau, con cáo đã sắp chìm trong đám người. Đầu tiên Lý Tế Quang sửng sốt một chút, tiếp theo vỗ vào chân mình một cái la lên: "Tiểu Bạch, tới đây nào."
Sen dọn phân trước kia và sen hiện giờ, nếu khi phải chọn một trong hai vậy đây tuyệt đối là một câu hỏi khó lựa chọn nhất thế kỷ. Ngoài cô ra, e rằng không có người nào nhận được đãi ngộ như thế này đâu.
Nhìn thấy sắc mặt thoáng chốc đã lạnh lẽo của Trình Dịch, lại nhìn đến ý cười đến lộ nếp nhăn nơi mắt và thần thái ôn hoà của Lý Tế Quang. Cố Vân Thanh do dự một chút sau đó đi thật nhanh đến nằm lên đầu gối của Lý Tế Quang.
Lý Tế Quang thấy cô đến, tự nhiên sờ sờ đầu cô: "Lúc này đáng lý ra mày phải ở phía sau cánh gà chứ, sao lại đột nhiên chạy ra đây rồi?"
Cố Vân Thanh dĩ nhiên không trả lời, cô đang hưởng thụ cảm giác được vuốt ve.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Dịch không chịu được nghiến răng, siết chặt hai quả đấm. Nếu như không phải có thói quen kiềm chế, nhất định anh sẽ khiến cáo ranh kia tự biết đường mà về luôn.
Hít sâu một hơi, Trình Dịch chậm rãi ngồi xuống.
Quýt do dự một chút, giống như vậy nhảy lên ghế ngồi sau đó nằm lên đùi của Trình Dịch. Còn về Lục Lộ, dáng người nó quá lớn chỉ có thể nằm dưới thảm.
Ngáp một cái, nhất thời mồn lèo Quýt trở nên lười biếng, bây giờ hoàn toàn chẳng chút hung dữ nào khi đối phó với con mèo hoang kia nữa.
Xung quanh có người đến, Lý Tế Quang theo phản xạ ghé mắt: "Cậu là... Trình Dịch?"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Trình Dịch lễ phép cười một tiếng, "Chào đạo diễn Lý."
"Lễ hội từ thiện tối hôm nay hơi xuềnh xoàng, không ngờ bọn họ lại có thể mời được cậu tới." Lý Tể Quang cất lời, cười lộ nếp nhăn ở khoé mắt.
Chỉ cần không phải ở trong tổ quay phim, tính khí Lý Tế Quang mới có thể ôn hoà đến mức này.
Suy nghĩ vô hình thoáng qua trong đầu Trình Dịch chợt loé lên rồi biến mất, giây sau đó bị anh bắt được.
Không chút do dự, Trình Dịch mở miệng, "Không có ai mời tôi cả, vì cá nhân tôi rất thích cáo Bắc Cực cho nên mới đến."
Nói xong, anh làm bộ lơ đãng nhìn con cáo trên đùi của Lý Tế Quang một cái.
Từ khi Trình Dịch ra mắt đến nay, không vì kiếm tiền mà nhận bất kỳ quảng cáo nào. Vài nghệ sĩ nam mới nổi cùng lúc với anh hiện tại đã nhận những kịch bản cẩu huyết hoặc là nhận quảng cáo. Cho dù ở đang trong lúc nổi lên như thế này cũng chưa từng thấy anh nhận job nào.
Vài lần ngồi trên xe dưới ánh đèn truyền thông mà xuất hiện, có người nhìn thiết bị bên trong xe đó cũng biết anh không hề thiếu tiền. Cho nên nghe anh nói câu này ra, Lý Tế Quang vẫn còn không tin lắm.
Diễn xuất tốt, nhân phẩm tốt, bản thân lại có điểm hấp dẫn, rất ít đạo diễn nào lại ghét diễn viên như thế này.
Suy nghĩ một chút, Lý Tế Quang tự tay bế cáo Bắc Cực trên đùi mình đưa sang cho Trình Dịch, hơn nữa còn hiền hoà nói: "Mặc dù đây là cáo nhà nuôi nên tính cách không giống lắm với cáo hoang dã, nhưng bề ngoài nhìn cũng không khác gì, rất xinh đẹp."
... Trình Dịch biến thành kẻ xấu, cô có tội.
Bốn chân lần nữa lơ lửng không trung, lần này lông mày Cố Vân Thanh còn không thèm nhếch.
"Cám ơn đạo diễn Lý." Hai tay nhận lấy cáo nhỏ trước mặt, dừng một chút Trình Dịch bế con mèo bé Quýt của mình đưa cho Lý Tể Quang, "Con mèo này cũng rất nghe lời, trước kia có xem qua phỏng vấn của ông, nghe nói ông cũng thích mèo."
Nhìn thấy bé Quýt đang lười biếng, Lý Tế Quang thật sự có chút yêu thích, vì vậy ông cũng không từ chối.
Cứ như vậy, chỉ trong một phút hai người họ đã trao đổi thú cưng cho nhau rồi.
Nhìn Lý Tế Quang một cái, bé Quýt lại tiếp tục cảm thấy buồn ngủ, chẳng chút giãy giụa cũng không có.
Cố Vân Thanh: "..."
Đẳng cấp của Trình Dịch lại lên level rồi.
-
Vội nên thấy có lỗi đánh máy hay câu cú bị khó hiểu mn cứ nhặt giúp mình nha. <333