Nhưng ánh đèn lớn trên đỉnh đầu rọi xuống mặt hồ, còn rất nhiều người vây xung quanh khiến Cố Vân Thanh loại trừ phỏng đoán lúc trước.
Người nọ hẳn chưa lên bờ được.
Đột nhiên, Cố Vân Thanh thấy một bóng dáng quen thuộc —— là trợ lý của Hoắc Thanh.
Cô ấy tuyệt vọng nhìn mặt hồ, ngay trước mà không biết phải làm sao.
Trong lòng Cố Vân Thanh chợt thoáng qua dự cảm không lành.
Người ngã xuống không phải Hoắc Thanh chứ?!
Nghĩ vậy, cô đến gần trợ lý của Hoắc Thanh.
Trợ lý của Hoắc Thanh căn bản không để ý người đến là ai, chỉ nôn nóng kêu: "Sao lại không có người tới? Sao còn không mau nhảy xuống nước?"
Quách Bác Viễn nhăn mày, trong lòng cũng trùng xuống, anh ta vỗ bả vai trợ lý của Hoắc Thanh, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Trợ lý của Hoắc Thanh vốn không để ý tới Quách Bác Viễn đang hỏi chuyện mình. Bây giờ đầu óc cô ấy hoảng loạn, căn bản không nhớ đã gặp anh ta ở đâu, chỉ thấy người này quen mắt. Ngay cả Cố Vân Thanh đứng ngay bên cạnh, cô ấy cũng không thấy.
Nhưng trong lòng mang hy vọng, trên mặt cô ấy vã mồ hôi, gần như nức nở mở miệng: "Lúc treo dây cáp không hiểu sao đến giữa hồ bị đứt."
"Sao giờ lại không có động tĩnh gì?" Quách Bác Viễn hỏi một câu đã chạm đến điểm chết.
Mặt trợ lý của Hoắc Thanh càng tái nhợt, "Trên người chị Hoắc còn mặc trang phục diễn, rất vướng, mới vừa dính nước đã chìm xuống!"
Hoắc Thanh định sẽ bơi lên, nhưng vạt áo dài hút nước nên cực kì nặng, cô ấy giãy giụa hai lần rồi vẫn không thể chuyển động. Trời tối, hồ lại sâu, người đứng trên bờ lại không thấy người, nhất thời cũng không ai dám nhảy xuống.
"Anh biết bơi chứ, có thể cứu chị Hoắc không?" Trợ lý của Hoắc Thanh nắm chặt lấy áo Quách Bác Viễn, dùng ánh mắt mong chờ nhìn anh ta.
Trên mặt Quách Bác Viễn hiện lên vẻ xấu hổ, "Tôi ——"
Lúc anh ta còn đang không biết nói gì, bỗng một tiếng nặng rơi xuống nước vang lên.
Nhìn chó Berger đang kiếm tìm trong hồ nước, Quách Bác Viễn biến sắc, "Lục Lộ!"
Nếu có chuyện gì xảy ra, anh ta cảm giác đường tiền đồ lần này của mình nhất định tiêu rồi.
Cố Vân Thanh mặc người trên bờ kinh hô,
cô bắt đầu bơi theo hình chữ S ra giữa hồ, để lúc bơi không bỏ qua mất Hoắc Thanh.
Hồ nhân tạo trong phim trường vì muốn quay phim có hiệu quả nên được xây rất lớn, Cố Vân Thanh phải mất bốn, năm phút đồng hồ mới dần tiếp cận được vị trí trung tâm của hồ.
Mấy chuyện thế này luôn có người xung phong đi trước, còn lại mấy người khác cũng theo phong trào lấy hết can đảm cùng nhảy xuống. Tuy nhiên lúc này xung phong chỉ là một con chó...
Nhất thời, đoàn phim có ba gã cởi áo ra, sau đó cắn răng nhảy xuống.
Trợ lý của Hoắc Thanh siết chặt tay, gắt gao nhìn chằm chằm mặt hồ, trong lòng cuồn cuộn, làm thế nào cũng không giữ bình tĩnh được.
Có người nhảy xuống, chị Hoắc nhất định sẽ được cứu... Trợ lý Hoắc Thanh tự an ủi mình như vậy.
Bên kia.
Cố Vân Thanh cố hết sức đánh hơi mùi còn sót lại trong không khí, đột nhiên hai mắt sáng ngời.
Là mùi máu.
Hoắc Thanh trong quá trình giãy giụa đã bị thương.
Cố Vân Thanh cảm thấy, Hoắc Thanh khá may mắn, ít nhất còn có thể làm cô phát hiện ra vị trí của cô ấy.
Hít sâu một hơi, Cố Vân Thanh rồi chui đầu xuống nước.
Mấy tay đàn ông xuống sau cũng cảm nhận được điều gì, mong chóng bơi lại hướng này.
Xuống nước, tầm mắt của Cố Vân Thanh chịu sự hạn chế rất lớn, nhưng cô vẫn thấy được một bóng đen mờ mờ. Thở ra hai hơi, cô không ngừng bơi đến chỗ bóng đen kia.
Đến khi thấy Hoắc Thanh, Cố Vân Thanh phát hiện cô ấy đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, phản ứng với bên ngoài cực kì chậm, cơ bản chỉ có hai cánh tay hơi động đậy, trong tiềm thức muốn nhô khỏi mặt nước.
Còn ổn, còn cử động được.
Cố Vân Thanh không chút suy nghĩ, cắn lấy vạt áo trang phục diễn của Hoắc Thanh, bắt đầu kéo cô ấy lên bờ.
Nhưng Cố Vân Thanh liều mạng quẫy nước, Hoắc Thanh vẫn kém chút nữa mới có thể nhô khỏi mặt nước.
Hình như có điều không đúng.
Cố Vân Thanh quay lại mặt nước, hít sâu hai hơi mới lần nữa lặn ngụp xuống dưới.
Lại lặn xuống đáy, Cố Vân Thanh bất chấp lần nữa kéo Hoắc Thanh, cô lần theo dấu vạt áo của Hoắc Thanh và thấy.
Quả nhiên, quần áo của Hoắc Thanh bị kẹp giữa khe hở của hai tảng đá, đây chỉ sợ là nguyên nhân cô ấy gắng sức vùng vẫy mà vẫn không ngoi lên được.
Cố Vân Thanh bất chấp có làm hỏng trang phục diễn không, cắn vạt áo, vừa kéo đầu điên cuồng vừa trồi lên mặt nước.
Lợi dụng thể trọng và lực cắn của Berger, cô cố không để vạt áo tuột khỏi miệng, thuận lợi kéo được nó.
Lúc này, động tác của Hoắc Thanh đã trở nên cực kì chậm chạp, khiến người ta lo lắng giây tiếp theo, cô ấy hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Có điều, Cố Vân Thanh bơi đến bên người Hoắc Thanh, nhìn cổ tay trắng nõn của cô ấy, chần chừ giây lát rồi há mồm... Một nhát ngoặm nó.
Giữa lúc lơ mơ, Hoắc Thanh nhìn thấy gương mặt đầy lông xù của Cố Vân Thanh.
Tiếp theo, cô cảm giác cơ thể mình bị một lực kéo, không ngừng ngoi khỏi mặt nước.
Từ trong nước nhô lên, hai mắt Hoắc Thanh không tỉnh táo, chỉ có miệng và mũi vô thức há to miệng hít thở.
"Gâu!" Cuối cùng lên được!
Cố Vân Thanh nhe răng, bắt đầu vẫy loạn tứ chi, vẫy vẫy ra hiệu với trên bờ.
Đúng là bởi vì một tiếng chó kêu này, dường như cánh tay đang buông thõng của Hoắc Thanh lại ôm chặt lấy eo Berger.
Không một ai biết lúc chìm ở dưới nước, cô ấy đã tuyệt vọng nhường nào.
Không ai có thể hiểu được lúc cái chết cận kề, cô ấy hối hận biết bao nhiêu.
Không ai biết giây phút ngắn ngủi ấy, cô chìm trong nước đã trải qua tất cả.
Trong giới giải trí, hình tượng của Hoắc Thanh là luôn kiên cường vươn lên, hầu như các đạo diễn đã hợp tác với cô đều đánh giá rất cao. Trên con đường này, cô đã nếm nhiều vất vả, những cảnh diễn đều là tự mình thực hiện. Cho dù có lăn lộn trong đống bùn, cô ấy đều không nề hà.
Những chuyện đó đều có thể trộn lẫn với cơm trắng mà nuốt xuống bụng, sau ba năm hay mười năm nữa, nếu có người hỏi, cũng chỉ là một đề tài câu chuyện chẳng mặn chẳng nhạt.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, cô ấy bỗng dưng muốn khóc.
Hoắc Thanh úp mặt vào lưng Berger, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn..."
Cố Vân Thanh vội vàng quẫy nước, không nghe thấy hai chữ ấy.
Ba tên đàn ông cuối cùng cũng bơi kịp, họ vây quanh Cố Vân Thanh và Hoắc Thanh, cứ vậy vớt lên bờ.
Một phen dày vò trôi qua, xe cứu thương đã chờ ở cách đó không xa. Mà lúc này, Hoắc Thanh lần nữa rơi vào hôn mê.
Vốn chỉ là hiện tượng bình thường, nhưng Cố Vân Thanh phát hiện, cô giãy thế nào cánh tay của Hoắc Thanh vẫn bám chặt lấy eo cô.
"Gâu?" Giờ phải làm sao?
Cố Vân Thanh nhìn Quách Bác Viễn, ý dùng ánh mắt biểu thị, cô hiện giờ yêu cầu trợ giúp.
Quách Bác Viễn rất biết điều, tiến lên bắt lấy tay Hoắc Thanh, muốn tách một người một chó ra.
Nhưng mà bất kể anh ta dùng lực thế nào, Hoắc Thanh vẫn không xê dịch.
... Đàn ông chuyên ngồi văn phòng đúng là không đáng tin.
Giờ phút này, Cố Vân Thanh bỗng nhớ đến sen cao hơn mét chín nhà mình.
Nhân viên cấp cứu nhanh chóng nâng cáng tới, khi bọn họ thấy Cố Vân Thanh cũng ngây ngẩn cả người.
Cố Vân Thanh những tưởng họ sẽ nghĩ cách tách cô và Hoắc Thanh ra, không ngờ bọn họ chỉ chần chừ đôi lát, sau đó cũng nâng cô nằm lên cáng.
Cố Vân Thanh: "..."
Tự nhiên có cảm giác chẳng lành là sao?
Cửa xe cứu thương đóng lại, theo lên chỉ có trợ lý của Hoắc Thanh. Cách cửa kính xe, Cố Vân Thanh thoáng cảm nhận được sự tuyệt vọng trong đáy mắt Quách Bác Viễn.
"Xin lỗi ngài, anh không phải người nhà bệnh nhân, không thể đi lên."
"Nhưng con chó Berger kia..."
"Thời gian cấp bách, chúng tôi đi trước. Còn chó thì, lúc ấy anh đến bệnh viện một chuyến, sẽ không vứt nó đâu."
......
"Gâu." Anh bảo trọng nhé.
Cố Vân Thanh vờ vịt nhìn Quách Bác Viễn một cái, sau đó làm như không có việc gì quay ngoắt đầu đi.
Xe cứu thương chạy trên đường, Cố Vân Thanh cảm giác được đôi tay xoa đầu mình.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Trong miệng trợ lý của Hoắc Thanh không ngừng lải nhải, sắc mặt vẫn chưa hoàn hồn.
"Gâu gâu gâu." Không sao, cô đừng lo lắng.
Cố Vân Thanh quay đầu, liếm mu bàn tay của cô ấy để trấn an.
Nhìn cặp mắt nâu sẫm mà tĩnh lặng của Berger, trợ lý của Hoắc Thanh dần dần bình tĩnh lại.
Có lẽ là trong lòng thấy cảm kích, suốt dọc đường cô ấy đều vuốt lông cho Cố Vân Thanh.
Trên người hơi ngứa ngáy, Cố Vân Thanh mau chóng cảm thấy thiu thiu ngủ.
Tới bệnh viện, dưới sự nỗ lực không ngừng của y bác sĩ, Hoắc Thanh cuối cùng cũng thả lỏng tay.
May mắn là eo, không phải cổ... Cố Vân Thanh vặn vẹo người, thầm nghĩ.
Bên kia.
Trình Dịch diễn xong, anh không vội thay quần áo đã dáo dác nhìn quanh.
Chó ta rốt cuộc lại chạy đi đâu rồi, Quách Bác Viễn cũng không có ở đây.
Trình Dịch cau mày, mở điện thoại, gọi một cú cho cấp dưới.
Nếu là trước đây, con chó này đã sớm buồn ngủ không chịu được, hôm nay sao lại tràn trề tinh lực vậy, còn có thể chạy ra ngoài.
Điện thoại còn chưa kết nối, Quách Bác Viễn đã xuất hiện trong tầm mắt của Trình Dịch.
Anh ngừng một chút rồi tắt di động.
Trình Dịch nhìn sau lưng Quách Bác Viễn, phát hiện cũng không thấy bóng dáng quen thuộc, vì vậy không nhịn được hỏi: "Sao có mình anh, Lục Lộ đâu?"
Quách Bác Viễn đẩy gọng kính, bất đắc dĩ nói: "Bị xe cứu thương đưa đi rồi ạ."
Còn chưa dứt câu, anh ta thấy sếp vẫn còn đang mặc trang phục diễn lúc quay phim chạy ra ngoài, vẻ mặt lạnh lẽo doạ người.
Quách Bác Viễn vội vàng theo sau.
"Nó bị thương?" Trình Dịch vội nghĩ đến điều nữa, hàng lông mày cau chặt.
Quách Bác Viễn lập tức biết sếp hiểu lầm, anh ta vội vàng giải thích nói: "Không phải ạ, nó xuống nước cứu người, sau đó mới bị xe cứu thương đưa đi."
Trình Dịch dừng bước, "Nó có bị thương không?"
Quách Bác Viễn lắc đầu, "Không ạ."
Trong lòng lập tức thả lỏng, sắc mặt đỡ hơn nhiều, Trình Dịch xoay người vào phòng hoá trang.
Sau khi thay lại quần áo mặc thường ngày, Trình Dịch nói với Quách Bác Viễn: "Anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy còn sếp ạ?" Quách Bác Viễn thắc mắc hỏi.
Trình Dịch đứng yên, cười như không cười, cong môi: "Tôi đi đón chó nhà mình."