Khoảng một tiếng sau, xe dừng lại trước studio.
Cố Vân Thanh không ngờ tới, hàng loạt chiếc xe đỗ ở ngoài cửa, có chiếc giá trung bình, có chiếc giá đắt đỏ. Không chỉ có vậy, cô còn thấy vài chiếc xe thể thao cùng hãng Porsche nữa.
Vậy nên chuyện gì thế này...?
Cố Vân Thanh cảm thấy chuyện sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng của mình, cô lắc đuôi, nhẹ nhàng nhảy từ trên xe xuống.
Quả nhiên, không chỉ có cô, xung quanh còn rất nhiều con chó khác.
Cố Vân Thanh đánh hơi thấy nhiều loại mùi khác nhau trong không khí, tai cô thoắt cái dựng đứng.
Trình Dịch có vẻ như biết trước, anh xoa đầu Cố Vân Thanh, khẽ trấn an: "Đừng căng thẳng."
"Gâu." Tôi không hề căng thẳng.
Cố Vân Thanh bĩu môi, theo sau sen như bình thường.
Nhưng khi Trình Dịch đi trước và đẩy cửa studio, anh thấy Berger trước hết là sửng sốt, sau đã "vèo" cái đã trốn sau lưng anh.
Trình Dịch nhìn quanh bốn phía, nhịn cười: "Không phải không sợ hay sao?"
Sao giờ lại thế này?
Đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dáng chó ta sợ hãi như vậy, lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lúc trước đều là con chó này che chở cho anh, bây giờ cuối cùng bọn họ cũng được đổi vị trí.
Trình Dịch không chút do dự, dịch bước chân, ngăn lại những ánh mắt đang dò xét quan sát.
Cố Vân Thanh không rảnh để ý tới động tác của sen, mở to hai mắt nhìn cảnh trước mặt.
Với... Chó Pitbull?!!
Nhìn con chó đối diện từ trên xuống dưới đầy cường tráng, Cố Vân Thanh nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Dogo Argentino, chó Caucasus, chó Rottweiler... Nhìn top 10 loài chó khoẻ nhất thế giới gần như tới đầy đủ hết, Cố Vân Thanh cảm thấy hơi ê răng.
Phải biết rằng, chó Berger xếp ở trong chỉ theo ngửi khói!
Mười vị trí tiêu chuẩn, không sai đâu được.
Cố Vân Thanh không ngờ, mình cũng có ngày, giữa một đàn chó có thể gọi là nhỏ xinh. Nhưng ngay lập tức cô đã lấy lại tinh thần, mình tới đây để thử vai, không phải đến đánh nhau.
Nhìn những con chó đó giống cô đều được xích lại, Cố Vân Thanh đã hoàn toàn yên tâm. Cảm thấy dáng vẻ này của mình thật mất mặt, cô chần chừ đôi chút, rồi bước ra từ sau lưng sen.
Trình Dịch vẫn chú ý tới động tác của Cố Vân Thanh động tác, không hiểu sao trong lòng thoáng qua chút tiếc nuối.
Anh còn chưa kịp cảm nhận đủ cảm giác được che chở cô, kết quả nhanh vậy đã biến mất.
Trình Dịch nắm dây xích thật chặt, mím môi mở miệng: "Đi phía bên này."
Cố Vân Thanh lắc đuôi, đi trước theo hướng anh dẫn.
Ngay sau động tác ấy, gần như ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía bọn họ.
Trong đó có một con Bull hình như không thích mùi trên người Cố Vân Thanh, vì vậy làm mặt dữ tợn, không ngừng sủa như điên về phía cô.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"
Một con cầm đầu thì con khác cũng không cam lòng yếu thế, cũng sủa. Nhất thời, khắp studio ngập tiếng chó kêu.
Cố Vân Thanh dừng chân, nhớ lại giống chó Bull này xếp hạng chỉ số thông minh hình như sau thứ 40, cô nâng mí mắt, nhẹ nhàng kêu: "Gâu."
Đừng nhìn tao, sen nhà tao không cho tao chơi với đồ ngốc đâu.
Tuy rằng Cố Vân Thanh con Bull này nghe có hiểu không, nhưng nó sủa lại càng thêm hăng.
... Không biết giờ mình đánh với nó một trận, mình có thể làm tăng thứ hạng về sức chiến của giống Berger lên không.
Con này xếp trước cô, đứng thứ 9 đấy.
Hình như nhận ra chó nhà mình nóng lòng muốn thử, Trình Dịch bóp trán, "... Nếu mày còn không đi thì trưa nay không có xương sườn mà ăn đâu."
Cố Vân Thanh đang thò đầu thì rụt cổ lại, sau đó bày ra vẻ mình là con thú nuôi vô hại, trong mắt muốn bao nhiêu thiện lành có bấy nhiêu.
Quách Bác Viễn: "..."
Sớm biết con chó này không bình thường, không ngờ nó có thể thông minh đến nhường này, ngay cả giọng điệu đe doạ của sếp mà cũng phân biệt được.
Nhưng nhìn sếp mãi cũng thành quen, Quách Bác Viễn không cảm thấy gì.
Mới hai ngày nhưng anh ta đã hiểu biết hơn không ít, dường như không thấy lạ lẫm nữa.
Mỗi loài sinh vật trên thế giới này, luôn có một hai loại thiên phú dị bẩm, con Berger này vừa hay xếp trong số đó mà thôi.
Lúc Quách Bác Viễn còn đang nghĩ miên man, Trình Dịch đã mang Cố Vân Thanh tìm được đạo diễn làm quảng cáo này.
Đạo diễn sau khi nhìn thấy Cố Vân Thanh, trong mắt tức khắc hiện vẻ vui mừng.
Trong mắt ông, Cố Vân Thanh không chỉ là một con rất biết bắt ống kính, còn có hơn 3 triệu fans, không đúng, mới hôm nay thôi đã là 3,2 triệu fans.
Bọn họ quay quảng cáo về động vật, chưa bao giờ gặp "lão làng" thế này, ngay cả những ngôi sao bình thường cũng không nhiều fans bằng cô.
Điều này cũng vì vừa mới nhận được hồi âm từ Trình Dịch, đạo diễn nhanh chóng quyết định, trực tiếp gõ nhịp chọn Cố Vân Thanh mà chẳng cần lựa thêm nữa.
Còn những con chó đến hôm nay, còn lại đều đóng chung với Cố Vân Thanh.
Gọi là, vai phụ.
Cố Vân Thanh bên cạnh nghe đạo diễn giải thích xong, bỗng trở nên vui vẻ.
Hoá ra không chỉ có người, chó cũng may, đãi ngộ cũng tuỳ thuộc vào nó mà tăng lên.
Nếu là quảng cáo thức ăn cho chó, đương nhiên chó phải thích mới có hiệu quả.
Đạo diễn giải thích với Trình Dịch xong, đợi anh gật đầu đồng ý, ông ta bảo phó đạo diễn đưa cô đến một phòng thí nghiệm khác thử thức ăn dành cho chó.
Trình Dịch dĩ nhiên vẫn đi theo, tuy rằng đạo diễn thấy thú cưng quá mức ỷ lại chủ nhân mà nói, lúc quay sẽ không cảm nhận tốt ống kính, nhưng Trình Dịch nói một câu "không có tôi nó sẽ không quen", đạo diễn suy nghĩ một chút rồi đành thôi.
Quách Bác Viễn đang như tranh treo trên tường, nghe vậy không khỏi giật khoé miệng, trong lòng thầm nhủ. Sếp nói ngược rồi, chó ta luôn thích nghi tốt với mọi hoàn cảnh, còn lâu mới không quen.
Trước khi ra khỏi phòng, đạo diễn nghĩ tới chuyện gì, thuận miệng dặn một câu, "Những món đồ ăn cho chó đó đều chế biến từ hỗn hợp rau dưa và thịt sạch, để nó ăn nhiều chút cũng không sao."
Đối với những ngời yêu chó, lúc chọn đồ ăn, luôn sẽ chọn những nhãn hiệu uy tín, với một nhãn hàng mới, khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ chất lượng.
Trình Dịch gật đầu, "Tôi đã hiểu ạ."
Trình Dịch không nói, chó nhà anh chưa bao giờ ăn thức ăn dành cho chó, người ăn gì nó ăn đó, hẳn là thói quen khi ở bộ đội.
Nhưng Trình Dịch lại không biết, này chỉ do mình khẩu vị của Cố Vân Thanh có vấn đề thôi, không liên quan gì đến chuyện khi còn trong quân đội.
Sau khi Cố Vân Thanh bị dẫn tới một phòng khác, tức khắc chớp mắt.
Đây là một nơi cực kì khiến chó thấy thoải mải, vì bên trong có rất nhiều đồ chơi. Nào là đĩa bay, tennis, đủ các loại muốn gì đều có, ngay cả mùi khi ngửi cũng thấy khoan khoái, dễ chịu.
Trình Dịch nhướng mày, nhân lúc phó đạo diện đi lấy thức ăn, anh cầm một cái đĩa bay trên mặt đất, quơ quơ trước mắt Cố Vân Thanh, "Mày muốn chơi thứ này không?"
"Gâu." Không.
Cố Vân Thanh không chút nghĩ ngợi đáp, cô không phải động vật thật, sao có thể chuẩn xác bắt nó được.
Nhưng mà hình tượng của cô trong mắt Trình Dịch, trên cơ bản là không có gì không làm được, xuống sông bắt cá đều được, không có lý gì chuyện này không thể.
Trình Dịch nghe không hiểu ý cô nói, chần chừ một chút, anh cầm đĩa bay trong tay ném đi, sau đó hô một tiếng: "Lục Lộ!"
Hai giây sau, đĩa bay im lặng rơi xuống đất.
Miễn cưỡng vực dậy tinh thần, muốn dỗ sen một chút, nhưng không ngoài dự liệu nhảy lên thất bại – Cố Vân Thanh: "..."
Sen rốt cuộc nghĩ con chó nghiệp vụ gà mờ như cô là gì? Chó vạn năng sao?
Nhưng Trình Dịch thấy không bắt được đĩa bay, không những không thất vọng, trong mắt trái lại hiện lên tia sáng kì lạ.
Trình Dịch nửa ngồi xổm, ghé sát người nhéo tai Cố Vân Thanh, cảm xúc mềm mại và ấm áp vương trên đầu ngón tay khiến lòng nổi lên rung động khác thường. Tựa hồ có thể cảm giác được dòng máu đang vui vẻ chạy quanh trên tai chó.
"Hoá ra không phải mày cái gì cũng làm được." Trình Dịch cong môi, thong thả cất lời.
Cố Vân Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, không hiểu sao sen phát hiện chó mình có khuyết điểm lại còn vui vẻ hơn trước.
Sau khi phó đạo diễn mang thức ăn quay lại, Trình Dịch cũng không nói gì.
Túi đồ ăn vừa mở, Cố Vân Thanh cẩn thận ngửi một chút.
Xem ra công ty này làm quảng cáo thức ăn dành cho chó nguyên chất và nguồn gốc từ thiên nhiên, thức ăn đạt chất lượng, không có vấn đề gì.
Phó đạo diễn đổ đồ ăn cho chó vào một chiếc chậu sạch làm bằng sứ, đẩy đến trước mặt Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh chăm chú nhìn chậu thức ăn, rồi thè lưỡi... Liếm một ít và nhấm nháp trong miệng.
Vẻ mặt phó đạo diễn thoáng cứng đờ, ai có thể nói cho ông ta biết không, lưỡi của con chó này sao linh hoạt vậy, chậu thức ăn to như thế mà chỉ nhai đúng một viên.
"Phụt..." Quách Bác Viễn quay đầu, cố gắng hết sức nhịn cười.
Trình Dịch quay đầu, nhìn về những món đồ chơi đầy ắp phòng.
Cố Vân Thanh chép miệng, cảm thấy mùi vị của món này không tệ lắm, ít nhất là ngon hơn những đồ mà trước kia làm thú cưng cô từng ăn.
Nghĩ vậy, cô vô cùng nể tình ăn món này. Phó đạo diễn thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trình Dịch mím môi, nhìn chó ta vùi đầu ăn, chần chừ hỏi: "... Ngon không?"
Ăn ngon lành như vậy?
Cố Vân Thanh ngẩng đầu, nàng nghiêng đầu tự hỏi một chút, rồi đẩy chậu thức ăn cho chó về phía anh, "Gâu."
Anh nếm thử xem.
Trình Dịch nhíu mày, hồi lâu sau, anh duỗi tay, bốc một hột không bị dính nước miếng của Cố Vân Thanh bỏ vào miệng.
"Mùi vị không khó ăn lắm, mùi tanh không nặng." Trình Dịch lại bốc một viên, lần nữa cảm nhận, anh nói một đúng trọng tâm: "Có vị mặn, cũng không tệ lắm."
Nhìn một người ngồi xổm ăn thức ăn cho chó với chó ta, nụ cười trên gương mặt Quách Bác Viễn thành công cứng lại.
——
Ở phòng khác.
"Rầm!" Một tiếng, một bàn tay đập xuống bàn.
Một tên thanh niên có quả đầu màu kì quái tức giận nhìn đạo diễn, vẻ mặt không vui nói: "Công ty của nhà tôi, vì sao lại không cho chó của tôi chụp?!"
Đạo diễn đối mặt với cậu thanh niên đang tức giận mà chẳng hề mảy may: "Đây là quyết định từ trước, ba cậu cũng đã đồng ý rồi."
"Tôi mặc kệ, mau thay thế con chó kia đi, nếu không tôi sẽ bảo ba tôi đổi đạo diễn làm quảng cáo này." Cậu thanh niên cười gằn.
Đạo diễn nhìn hắn một cái, "Cậu thương lượng với chủ nhân của con chó kia, nếu cậu ta đồng ý tôi sẽ đổi ngay."