Quay xong đã là buổi tối.
Đạo diễn sắp xếp cho đoàn phim ở khách sạn trong phim trường này. Trình Dịch chỉ cần đi theo đám người đến khách sạn là tới.
Dọc theo đường đi, Trình Dịch mở di động xem, phát hiện lượng người hâm mộ của anh lại tăng thêm năm trăm nghìn người. Lần này không đến vì chó nhà mình, mà lại tới vì chính anh.
"Tôi từ Weibo official của 《 Thịnh thế sủng phi 》 tới, phát hiện ở đây tận mấy triệu người đến vì mê chó, không thể tin được."
"Đã qua xác định, đây là người cuồng khoe chó."
"Vì giá trị nhan sắc đỉnh cao mà chạy tới đây, bây giờ hay rồi, đã thành fan của chó, mặt lạnh.jpg"
"Cầu ảnh người thật, tui muốn xem!"
"Cầu người và chó chung khung hình!"
"+1"
"+2"
"+3"
"+ Số ID"
......
Trình Dịch nhướng mày, sau đó soạn một trạng thái.
"Tôi sau ba ngày đưa Lục Lộ đi thử vai."
Nghĩ ngợi một chút, anh đăng liên tiếp sáu tấm ảnh chụp Cố Vân Thanh đang làm những động tác khác nhau và những cảnh bất động.
Vừa mới đăng lên Weibo, đã có âm thanh thông báo nhắc nhở vang lên.
"Tốt lắm, sớm đoán trước sen sẽ không lên hình, đã thành thói quen rồi."
"A a a a, chó ta mang kính râm thật quá ngầu, tại hạ xin quỳ trước bức ảnh này!"
"Lần này coi như sen có lộ mặt rồi, cái mặt trong kính râm của Lục Lộ nè... [hình ảnh]"
"Lầu trên thật là hoả nhãn kim tinh, chắc Tôn Ngộ Không nhập vào người rồi."
Vốn hôm nay cũng như thường ngày, dưới Weibo hết sức hài hoà, nhưng đột nhiên có một bình luận từ trên trời rơi xuống, trực tiếp gây ra cuộc tranh luận.
"Quá nực cười, để một con chó mang kính râm, nấu cho nó ăn, không biết chủ tus có hiếu thảo với cha mẹ như vậy không."
Người đăng bình luận này có tích V, hình như có chút tiếng tăm. Bình luận này xuất hiện, đã có một số người đứng ngoài nhìn đã lâu hùa theo.
"Đúng rồi, một con chó thôi mà, thật đúng là cung phụng nó như tổ tông."
"Đừng nói như vậy, tên đó còn muốn dựa vào con chó này để lăng xê đấy, chúng ta không cần vạch trần hắn."
Cố Vân Thanh tới gần, cảm thấy sen bỗng lạnh lẽo vô cùng. Cô ngẩng đầu, sau đó thấy ánh sáng từ màn hình điện thoại trong bóng tối hắt lên biểu cảm trên mặt Trình Dịch.
Không hiểu ra làm sao, cô biết anh đang tức giận.
"Gâu?" Sao vậy?
Vì Cố Vân Thanh đúng lúc chú ý, sự tức giận của Trình Dịch bắt đầu giảm xuống.
Trình Dịch ngừng một chút rồi rồi để lại một câu dưới cái bình luận ấy, "Em ấy có 3 triệu người thích, còn mấy người thì không."
Lúc ấn gửi, Trình Dịch lập tức thấy khoan khoái. Anh vỗ vỗ lưng chó ta, dịu dàng nói: "Đi thôi."
Cố Vân Thanh: "..."
Cô càng ngày càng không theo kịp mạch não của sen.
Lúc sau, Trình Dịch không để ý tới Weibo nữa, cũng không nhìn thấy vô số người bật cười nhạo.
"Ha ha ha ha ha ha ha, vả mặt cực mạnh. P/s: Tôi đi xem nick Weibo có tích V lớn này, hắn ta quả thật không nổi 3 triệu fans."
"Tôi theo dõi mấy ngày nay rồi, tôi cảm thấy đã đến lúc nhìn làn sóng lớn, vì sự nghiệp hàng triệu người hâm mộ Lục Lộ, xin góp một viên gạch."
"Ha ha ha ha ha, thế nào là trải nghiệm bị vả mặt trong vòng mấy giây."
"Lục Lộ: Tuy rằng tui không hiểu đám nhân loại ngu xuẩn đó đang làm gì, nhưng vẫn ngầu chọc trời."
Mọi người thảo luận nửa ngày, trong đó có người dè dặt bình một câu, "Mấy người... Thật sự không có để ý tới chữ "em ấy" kia sao?"
"..."
"..."
"???"
Vô số người xem lại bình luận trước, nhìn Trình Dịch gọi Cố Vân Thanh đúng thật là "em ấy", sau đó bọn họ bèn im lặng.
"Chỗ này nhất định không phải chơi nhân thú, nhất định không."
"Tôi là bé cưng trong sáng, trong đầu tuyệt đối không có tai thú, biến thân linh tinh các thứ, tôi bảo đảm."
"Chú cảnh sát đừng bắt em, em không biết gì hết."
"Lục Lộ mà biến thân thì nhất định nữ hoàng kiêu ngạo... Không được, không được, máu mũi của tui."
......
Tới khách sạn, Trình Dịch đặt điện thoại trên giường rồi đi tắm rửa, để lại Cố Vân Thanh trơ mắt nhìn đống thông báo nhảy trên màn hình.
Trong nháy mắt, hai tai Cố Vân Thanh dựng đứng, y như gặp phải đại địch nhìn chiếc điện thoại phảng phất giống hệt vũ khí sinh học, biểu cảm trên mặt... Một lời khó nói hết.
Những người này, nghĩ nhiều quá rồi?
Nhưng họ đoán đúng thật, cô đúng là người bị biến thành chó...
Đến khi Trình Dịch quấn khăn tắm bước ra, bắt gặp hình ảnh chó nhà mình nằm như xác chết trên giường.
Liếc mắt trông thấy đường nhân ngư sâu hun hút dưới bụng Trình Dịch kia, Cố Vân Thanh giật giật khoé môi.
Ôi, tạo nghiệt...
Trình Dịch chưa kịp lên tiếng hỏi, di động của anh đã vang lên.
"Alo, có chuyện gì?" Trình Dịch nhìn Cố Vân Thanh ngoan ngoãn như vậy, không cưỡng được xoa người cô.
"Ngài xem... Những tin tức trên Weibo có muốn xoá không ạ?" Người đàn ông nhỏ giọng hỏi.
Từ khi sếp lập Weibo, anh ta tối ngày nhìn chằm chằm 24h, ngoại trừ lần đó ra, ở công ty cũng không có yêu cầu gì cho anh ta làm.
Tiền lương cao như vậy, anh ta cầm thực sự phỏng tay.
"Tin tức gì cơ?" Trình Dịch nghi hoặc.
Anh ta nuốt nước bọt, gian nan nói: "Chính là những bình luận mà cư dân mạng đang đùa."
Lúc mới xem, suýt chút nữa doạ bay cả linh hồn nhỏ bé của anh ta. Sếp luôn luôn cứng nhắc, làm gì đã bị người nào trêu như vậy.
Trực giác mách bảo Trình Dịch có chuyện không đúng, anh đáp một câu "Chờ một lát" sau đó liền mở Weibo.
Im lặng hồi lâu, Trình Dịch mím môi, cứng nhắc chuyển đề tài, "Ngày mai anh tới chỗ tôi đi, vừa hay tôi đang thiếu trợ lý."
"Dạ." Anh ta lập tức đáp, không hề hỏi trước chuyện gì.
Còn những bình luận kia, sếp chẳng nói chẳng rằng, tức là không cần xóa.
Nhưng câu tiếp theo của Trình Dịch khiến anh ta hoá đá.
"Mấy ngày nữa Lục Lộ có quảng cáo, tôi sợ mình bận đóng phim quá không lo cho nó được, anh phụ trách nhiệm vụ chăm sóc nó."
Anh ta há hốc mồm, ngơ ngác đáp: "... Tôi hiểu rồi."
Nói đi nói lại, vẫn là vì con Berger kia mới nhớ đến chuyện gọi anh ta về cạnh người. Nghĩ tới đây, anh ta không biết mình nên thấy may mắn hay chán chường.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta chần chừ hồi lâu, rồi trịnh trọng hỏi bạn gái đang ngồi cạnh, "Em nói xem, chó thật sự có thể biến thành người ư?"
Anh ta vừa dứt lời, bạn gái đã nhéo tai anh, "Có phải anh xem lén mấy cuốn tiểu thuyết mà em tải về trên di động không?"
Anh chàng bị đau đến mức nhe răng, nhưng từ phản ứng của bạn gái, anh ta xác định được một chuyện, đó là tiểu thuyết chỉ có thể là tiểu thuyết, chó không thể biến thành người.
Bên kia.
Trình Dịch cất di động, nhìn chó ta đang gần trong gang tấc, anh nâng tay hồi lâu mà không buông.
Bất thình lình, Trình Dịch mở miệng hỏi một câu: "... Mày có đột nhiên biến hình không?"
......
......
......
Trong phòng đột nhiên tẻ nhạt, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của chó ta, Trình Dịch vỗ vỗ trán rồi chợt bật cười.
Có thể hỏi vấn đề này, anh đúng là choáng đầu rồi.
Trình Dịch không biết, ban nãy tim Cố Vân Thanh đã lỡ mất hai nhịp.
Trước đây cũng có sen nói giỡn với người ta rằng thú cưng nhà mình thành tinh, nhưng Cố Vân Thanh rất rõ, bọn họ đều chỉ thuận miệng nói.
Chỉ có Trình Dịch, anh không chỉ một lần từng hỏi vấn đề này.
Vậy nên, trông sen thoạt nhìn lãnh đạm, thế mà lại là người ngây thơ.
Cố Vân Thanh lắc đuôi, không biết nói sao cho phải.
Từ khi Cố Vân Thanh đến, Trình Dịch luôn cảm thấy mình nuôi một con chó háo sắc, vì vậy anh chưa từng để trần đi ngủ, đêm nay cũng vậy.
Căn phòng này là phòng tiêu chuẩn với hai chiếc giường. Trình Dịch nghĩ bụng rồi quyết định đêm nay nằm một chiếc giường khác.
"Đêm nay mày ngủ bên kia." Trình Dịch nói.
Cố Vân Thanh chẳng dị nghị chút nào với yêu cầu này. Sau khi đèn tắt, hơi thở của cô dần đều.
Cố Vân Thanh luôn sống không tim không phổi, chìm vào giấc mộng vô cùng nhanh, thường thường hai ba phút là có thể ngủ bất tỉnh nhân sự.
Còn Trình Dịch bên cạnh thì nằm thẳng, mắt trừng mở lớn nhìn trần nhà hơn nửa tiếng, anh không ngủ được.
Đành cam chịu số phận, anh khẽ gọi một câu: "... Lục Lộ?"
Rồi ngay đó, Trình Dịch nghe thấy tiếng chăn sột soạt.
Ngay lúc anh nghĩ chó nhà mình sẽ vẫy đuôi sung sướng chạy đến, giây tiếp theo, toàn bộ ảo tưởng bị sự "vô tình" đó đánh tan.
Chó ta nhắm hai mắt cắn chăn một cái rồi trở mình, chớp mắt quay lưng về phía anh. Cái động tác nước chảy mây trôi, không chút gượng gạo nào.
Trình Dịch: "..."
Không nên tin chó ta có thứ gọi là lương tâm.
Trình Dịch xốc chân, tay chân khẽ khàng đi đến. Lật chăn lên, anh cũng chui vào.
Có vẻ như thấy người tranh địa bàn của mình... Trong lúc mơ mơ màng màng, trong đầu Cố Vân Thanh xẹt qua ý nghĩ.
Cô theo phản xạ bắt đầu dùng chân đẩy đẩy, ý muốn đuổi tên xâm lấn lãnh thổ này ra.
Trình Dịch cúi đầu nhìn chó ta rúc vào lòng mình, nhanh chóng nở nụ cười.
Nó cũng không hẳn khiếm khuyết lương tâm, ít nhất còn nhớ mùi của anh.
Cứ như vậy, Trình Dịch cảm thấy mỹ mãn ôm Cố Vân Thanh, cùng tiến vào mộng đẹp.
——
Ngày hôm sau, đúng 8 giờ sáng, anh chàng kia đã đến.
Lịch quay của Trình Dịch tuy rằng xếp ở buổi chiều, nhưng vì đoàn phim không bao ăn bữa sáng trong khách sạn, nên anh phải ra ngoài mua cơm.
Lúc anh chàng kia gõ cửa, chỉ có mình Cố Vân Thanh trong phòng ngủ đến không biết trời trăng.
Quách Bác Viễn nhìn số phòng trước mặt, lại xem lại di động một chút, xác định không nhầm rồi anh ta mới tiếp tục gõ cửa.
"Cốc cốc cốc".
Lỗ tai của Cố Vân Thanh động đậy rồi lảo đảo nhảy từ trên giường xuống.
"Gâu!" Ai!
Quách Bác Viễn nghe loáng thoáng thấy tiếng chó kêu, anh ta hoàn toàn yên tâm.
Này hẳn là con Berger mà sếp nuôi, con này kêu không giống với loại chó bình thường, có thể xứng với câu cực kì mạnh mẽ.
Ngoài cửa chỉ có một người...
Cố Vân Thanh hơi nghĩ rồi nhớ ra cuộc điện thoại tối qua của sen.
Nom dáng vẻ ngoài cửa kia hẳn là trợ lý trong miệng Trình Dịch.
Cô nghĩ rồi lắc đuôi, nắm lấy tay cửa, chân hơi dùng lực, cửa phòng theo tiếng đó bật mở.
"Lão..." Nhìn trong phòng trống không, lời Quách Bác Viễn đang định nói nghẹn ở cổ.
Trong phòng không ai, vậy là ai mở cửa phòng cho mình?
Lúc đang bất ngờ, Quách Bác Viễn cúi đầu xuống thì bắt gặp cảnh chó Berger đang ngồi xổm và đánh giá mình.
"Gâu." Xin chào.
Cố Vân Thanh nhếch miệng, lộ vẻ thân thiện.
Quách Bác Viễn: "..."
Cái thân hình này, cái khí thế này, nếu bọn họ cùng xuất hiện trước mặt người khác thì anh ta mới là tên bị nuôi dưỡng đó!