• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phuong_bchii

________________

Bó hoa hồng kia cô độc nằm trên mặt đất, khi các nàng vào siêu thị thì có người nhặt lên, Liễu Tư Dực từ trong phản quang của cửa kính thấy được màu sắc kiều diễm kia, thoáng như xối máu tươi.

So với chợ rau, siêu thị thiếu chút cảm giác chân thật gần gũi, nhưng đối với Liễu Tư Dực mà nói loại hơi thở cuộc sống này cũng đủ rồi.

Hơn nữa cơ hội cùng nhau đi siêu thị cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, Liễu Tư Dực đi thẳng đến khu rau quả, Lăng Thiên Dục đẩy xe mua sắm theo sát, hai vệ sĩ khác lắc lư bốn phía với khoảng cách không quấy rầy.

"Tư Dực, hôm nay em muốn uống canh giò heo, canh xương hầm hay canh cá?" Lăng Thiên Dục suy nghĩ kết hợp canh mua chút nguyên liệu, dù sao thương gân động cốt cần gia tăng dinh dưỡng, gần đây khí sắc của nàng càng ngày càng kém.

"Em cũng không phải ở cữ, ngày nào cũng ăn canh làm sao uống nổi." Liễu Tư Dực đang chọn rau dưa, nàng muốn làm chút tiệc chay, gần đây ẩm thực có chút một lời khó nói hết, Lăng Thiên Dục là có thể miễn cưỡng làm chút đồ ăn, nhưng nàng vừa vào phòng bếp, nồi niêu xoong chảo chắc chắn gặp tai ương, sau đó phòng bếp sẽ một mảnh hỗn độn, chỉ dọn dẹp đã mất nửa ngày, nàng quyết định thu hồi quyền dùng phòng bếp, tự mình hành động.

Ngoại trừ làm vật lí trị liệu định kỳ, mỗi ngày giống như chỉ có thể ngồi ăn chờ chết, cuộc sống đơn điệu nhàm chán.

"Người là sắt, cơm là thép, em đừng sợ béo, có chị ở bên cạnh em." Lăng Thiên Dục nghiêm túc an ủi, cô cho rằng Liễu Tư Dực sợ béo mới mâu thuẫn ăn canh.

"Em sẽ không để chính mình béo." Đối với dáng người, Liễu Tư Dực rất có lòng tin, cho dù hiện tại không thể tập thể hình bình thường, nàng cũng sẽ mượn Pilates để luyện tập bụng, những vận động tinh tế đến mức hô hấp và cơ bắp nhỏ, chỉ có người luyện mới có thể cảm nhận được hiệu quả.

Cho dù nàng không thể đứng, dáng người vẫn thon thả như cũ, cơ bụng lại càng gợi cảm quyến rũ.

Lăng Thiên Dục không tự giác nhéo nhéo bụng dưới, âm thầm quyết tâm muốn tập ra cơ bụng, nếu gia nhập đại quân tập thể hình, sẽ không thể bị nghiền ép nữa, miễn cho tương lai Liễu Tư Dực khôi phục, chính mình không thể lật người...

Âm thanh rao hàng của khu hoa quả từ không xa bay tới, Liễu Tư Dực cảm giác thanh âm này có chút quen thuộc, nàng buông đồ ăn trong tay xuống, muốn đi qua tìm hiểu đến cùng.

"Đi đâu thế." Lăng Thiên Dục một tấc cũng không rời đi theo, Liễu Tư Dực xuyên qua đám người muốn thấy rõ người ở khu hoa quả, xe lăn dừng lại cách đó hai mét.

Người rao bán là một dì, gương mặt đầy dấu vết thời gian, mơ hồ có thể thấy được tóc bạc, cũng rất tích cực chào hàng hoa quả với khách hàng qua lại.

Tay Liễu Tư Dực đỡ xe lăn bất giác siết chặt, nàng nhìn chằm chằm một hồi lâu, cho đến khi dì kia trong lúc vô tình đối diện với ánh mắt của nàng.

Bà ấy kinh ngạc nhìn Liễu Tư Dực, sau đó có chút kích động mỉm cười, tiện đà tầm mắt dừng ở trên xe lăn, nụ cười trong nháy mắt ngưng lại, biểu tình cũng trở nên nghiêm trọng.

Trong nháy mắt, vẻ mặt bà ấy thay đổi trong nháy mắt.

"Dì này có chút quen mặt." Lăng Thiên Dục cảm giác mình đã gặp qua bà ấy ở đâu.

Liễu Tư Dực lại quay đầu chuẩn bị đi, dì kia không nỡ thu hồi tầm mắt, đối với nàng hình như rất quan tâm, ánh mắt này làm cho Lăng Thiên Dục nhớ tới dì lao công ở bệnh viện ngày cấp cứu kia.

"Đi thôi." Vẻ mặt Liễu Tư Dực lạnh xuống, không nhìn tò mò cũng có chút không cam lòng, nhìn lại nhịn không được lòng sinh oán hận. Thế giới rộng lớn như vậy, tại sao lại phải gặp lại nhau ở đây? Tại sao lại gặp lại ở chỗ này, ở thời điểm này?

Lăng Thiên Dục phát hiện tâm trạng nàng không đúng, chuẩn bị theo nàng rời đi.

Dì kia cầm một chai nước dừa chạy tới, "Cô ơi, cái này tặng hai người uống, là quà tặng." Nói xong bà ấy cảm thấy không ổn, vội giải thích: "Đây là hoạt động của chúng tôi, cũng là hàng nhập khẩu cao cấp."

"Có vẻ cũng không tệ." Lăng Thiên Dục vốn muốn mua, bởi vì Liễu Tư Dực thích uống nước dừa tươi.

"Tôi không uống thứ này." Liễu Tư Dực lạnh lùng từ chối.

"Cái này rất tươi mới, cũng rất ngọt thanh, cô hãy tin tưởng tôi." Dì kia cực lực giải thích, cố gắng nói thêm chút gì đó.

Liễu Tư Dực trầm mặc không nói, không đáp lại, chỉ kiên quyết rời đi.

Lăng Thiên Dục nhìn dì kia một cái, nói tiếng xin lỗi. Tâm trạng Liễu Tư Dực bởi vì tình cờ gặp được người này, càng thêm trầm thấp.

Cùng lắm chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi, vì sao phản ứng lớn như vậy?

Hơn nữa lúc ở bệnh viện, dì kia nhiều lần quanh quẩn ở cửa phòng phẫu thuật, là vì sao?

"Em quen dì ấy?" Lăng Thiên Dục hỏi.

Liễu Tư Dực tùy ý chọn ít rau ném vào trong xe mua sắm, nhàn nhạt trả lời: "Người không liên quan." Bộ dạng nàng rất không muốn nhắc tới, cũng không phủ định sự thật có quen biết này.

Nhìn nàng im lặng không đề cập tới nguyên do, Lăng Thiên Dục không hỏi nữa.

Rốt cuộc là kẻ thù hay là người thân? Lăng Thiên Dục lâm vào trầm tư, siêu thị này là chi nhánh nhà Lam Phi Húc, hỏi thăm cá nhân hẳn là không khó. Cô lặng lẽ chụp một tấm ảnh gửi cho Lam Phi Húc, nhờ anh ấy hỗ trợ điều tra người dì này.

"Thiên Dục."

"Hả?" Lăng Thiên Dục vội vàng giấu điện thoại, cười không lộ răng, mặt mày lộ vẻ phong tình, cô lại gần, ân cần nói: "Phu nhân xin phân phó."

Liễu Tư Dực lại cười không nổi, "Chị đi mua chút hoa quả đi."

"Muốn ăn gì?"

"Sầu riêng, măng cụt, mít, cherry, chôm chôm, việt quất, nếu nhập khẩu thì mua nhiều một chút."

Lăng Thiên Dục trợn tròn mắt, ngón tay cào cào, lại ở trong lòng mặc niệm một lần mấy loại này, "Em chắc chứ?"

"Ừ."

"Chúng ta ăn không hết, cũng không thể mua một loại giống nhau được."

Hơn nữa chuyên chọn mua loại đắt, muốn thăm người ta làm ăn hay là bùng nổ ham muốn tiêu phí?

"Mua nhiều một chút, mang cho Hải Dụ và Lam Doanh, hoặc là đưa cho Kỳ tổng và bác sĩ Hoa." Liễu Tư Dực cuối cùng cũng mạnh miệng mềm lòng, ngoài lạnh trong nóng, xa cách và lạnh lùng với người khác chẳng qua chỉ là một cách để bảo vệ bản thân.


"Cái này... những ân tình này chị sẽ dùng phương thức khác trả, hoa quả vẫn là ít mua một chút, sẽ hỏng..." Lăng Thiên Dục cố ý có vẻ không vui.

Thấy nàng kiếm cớ qua loa tắc trách, mặt Liễu Tư Dực kéo dài hơn, Lăng Thiên Dục cảm thấy không ổn sâu sắc, ý chí sinh tồn nổi lên, vội xua tay: "Chị hiểu rồi, hiểu rồi, chị bảo bọn họ giao hàng tới nhà, vậy đi đặt hàng, mua nhiều một chút, không sợ ăn không hết."

Cô là muốn hòa hoãn bầu không khí, gần đây Liễu Tư Dực khí áp quá thấp, nụ cười dần dần giảm bớt, có đôi khi Lăng Thiên Dục thậm chí không biết như thế nào mới có thể làm cho nàng vui vẻ.

Tam phòng bị nhổ tận gốc chuyện lớn như vậy, cô cũng không thấy Liễu Tư Dực lộ ra nụ cười.

Không biết loại khu hoa quả này là nhận thầu cá nhân hay là nhân viên bán hàng lấy trích phần trăm, Lăng Thiên Dục định ra mấy ngàn tệ hoa quả, để siêu thị phân biệt đưa đến nhà mình, nhà Hải Dụ, nhà Lăng Thương Bắc cùng với nhà Lam Doanh thậm chí là biệt thự Lăng gia.

Lúc cô chọn hoa quả, Liễu Tư Dực đi đến khu gia vị, muốn mua thứ khác.

Tâm trạng của nàng phập phồng, có đôi khi sẽ rất uể oải, có đôi khi lại sẽ bình tĩnh, thời điểm một người còn có thể không hiểu sao muốn rơi lệ, đa số thời điểm đều ngẩn người, có thể cả ngày không nói lời nào, cũng không để ý tới Lăng Thiên Dục.

Hôm nay gặp được người này, phóng đại tâm trạng tiêu cực của nàng, làm cho tâm trạng của nàng họa vô đơn chí, làm cho nàng nhớ tới quá khứ cơ cực không nơi nương tựa.

Gần đây cảm xúc rất kỳ lạ, mỗi ngày đều rất nặng nề, đối với cái gì cũng không có hứng thú, cũng có chút mâu thuẫn ở bên Lăng Thiên Dục, cho nên nàng mỗi tối đều sẽ sớm đi ngủ, tránh giao tiếp.

Gia vị được đặt trên kệ, nàng muốn mua chút bột bắp, nhưng vị trí ngồi trong xe lăn căn bản không với tới. Nàng một thân ngạo cốt, không muốn xin giúp đỡ từ bất kỳ ai, chỉ là hai tay dùng sức chống đỡ, để cho thân thể nặng nề nhẹ nâng lên.

Khoảng cách không xa, độ cao cũng khá tốt, nàng hẳn là có thể lấy được. Vốn xe lăn của nàng có thể điều chỉnh độ cao, nhưng lại muốn phân cao thấp với mình, muốn ép mình một phen.

Căn cứ vào niềm tin này, nàng dùng ý chí và thể lực chống đỡ, khó khăn lắm mới lấy được đồ, nhưng bởi vì một tay nâng lên dẫn đến hai bên không cân bằng, cả người theo xe lăn lật nghiêng.

Lúc ngã sấp xuống, tay không cẩn thận đụng phải đồ vật trên giá, cùng rơi xuống.

Liễu Tư Dực chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nàng không cảm giác được thân thể khó chịu, chỉ cảm thấy xung quanh đều là ánh mắt khác thường, ngón tay nàng bám chặt mặt đất, móng tay lúc đỏ lúc trắng, môi gần như bị chính mình cắn nát.

Có người muốn đỡ nàng, nhưng bị đẩy ra.

Nàng bực bội với chính mình, ông trời giống như đã từ bỏ nàng, sự bất tiện của đôi chân này khiến nàng cảm thấy bị thế giới này vứt bỏ, mỗi ngày trong đầu đều vang lên một câu: "Mày là phế nhân, là người tàn tật, đi đâu cũng liên lụy đến người khác."

Dần dần, nàng nhận ra giọng nói của con quỷ đó và dành mỗi ngày trong sự phủ nhận bản thân, nghi ngờ bản thân. Cuộc sống rơi vào vòng tuần hoàn ác tính, thể xác và tinh thần một lần lại một lần bị tra tấn, sống chính là dày vò.

Liễu Tư Dực tuyệt vọng nhìn về phía trần nhà, rất hy vọng thiết bị trần nhà đập xuống, đưa nàng rời khỏi thế giới này, không bao giờ phải đối mặt với những sự thật tàn nhẫn này nữa.

Lăng Thiên Dục đang lừa nàng, Hoa Mỹ Kỳ đang dỗ nàng, Kỳ Mộc Uyển đang an ủi nàng, mỗi người đều nói nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là có thể đứng lên, chỉ cần kiên trì làm vật lí trị liệu sức khỏe sẽ có hy vọng.

Sự thật thì không, nàng thật sự đã vô phương cứu chữa! Nàng đã hoàn toàn tàn phế!

"Cô ơi, để tôi đỡ cô dậy nhé."

Không ai muốn nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy từ trên xe lăn ngã xuống mà không ai hỏi thăm, chỉ là Liễu Tư Dực quá mức lạnh lùng, làm người ta có chút nhìn mà sợ hãi.


Nàng từ chối lòng tốt của người khác và cố gắng tự đứng lên.

Người vây xem rất bất đắc dĩ, cuối cùng có người đi tới, mặc kệ nàng phản ứng như thế nào, không nói hai lời bế nàng từ trên mặt đất lên.

"Buông ra!" Liễu Tư Dực vừa định tức giận, thì phát hiện là Lăng Thương Bắc.

"Em đây là tức giận chính mình hay là tức giận nhị muội?"

Lăng Thương Bắc đứng sau lưng, vẻ mặt nghiêm trọng, nàng có chút không kiên nhẫn nói với quần chúng vây xem: "Giải tán hết đi, nhìn gì mà nhìn."

"Sao hai người lại ở đây?" Liễu Tư Dực được anh vững vàng đặt trở lại xe lăn, Lăng Thiên Dục mới tìm tới, "Tư Dực?" Cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì, hai vệ sĩ giống như Lăng Đầu Thanh*, vốn cũng muốn giúp nàng đứng lên, nhưng đều bị từ chối.

*Lãnh Đầu Thanh (愣头青) là một thuật ngữ trong đời sống, dùng để chỉ những người làm việc mà không suy nghĩ, hành động một cách mù quáng, thiếu sự tính toán hoặc thiếu kinh nghiệm. Thường để chỉ những người trẻ tuổi hoặc thiếu sự từng trải, dễ bị lôi cuốn vào hành động mà không nhận thức đầy đủ về hậu quả.

"Nhị muội, em sao vậy? Rốt cuộc em có thể chăm sóc tốt cho Hoa Hồng hay không, đi siêu thị cũng có thể ngã trúng cô ấy." Lăng Thương Bắc mở miệng bắt đầu trách móc.

Lăng Thiên Dục không tức giận, quan tâm hỏi: "Em ngã? Ngã ở đâu, có đau không?"

"Không sao, em không cẩn thận."

"Chính em không cẩn thận còn không phải bởi vì nó không chăm sóc tốt cho em." Lăng Thương Bắc kích động lạ thường, anh vốn cũng hiếm khi nhàn hạ thoải mái, muốn mua thêm chút gì đó cho gia đình, mạnh mẽ lôi kéo Hải Dụ cùng mình đi siêu thị.

Tuy Hải Dụ cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn tới, kết quả gặp phải chuyện này.

"Là chị không đúng, xin lỗi, Tư Dực."

"Không sao, chị đừng xin lỗi." Liễu Tư Dực nhíu mày, không xứng đáng nghe nhiều hai chữ này, ngược lại làm cho nàng buồn, một người kiêu ngạo như Lăng Thiên Dục từ lúc nào lại ăn nói khép nép như vậy, gần đây một lời không hợp liền xin lỗi mình, sợ mình không vui, cẩn thận từng li từng tí để ý đến cảm xúc của mình.

Chính nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, Thiên Dục một ngày nào đó cũng sẽ mệt mỏi.

Hai chữ liên luỵ, cuối cùng trốn không thoát một chữ mệt.

"Hai tên vệ sĩ này của em cũng không biết làm gì, chỉ biết đứng ở một bên." Lăng Thương Bắc tức giận lại mắng hai người kia, bọn họ cho dù tay lẹ mắt cũng không kịp ngăn cản Liễu Tư Dực ngã sấp xuống, hai người vô tội cúi đầu, không dám lên tiếng.

Bầu không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ trầm trọng, Hải Dụ kéo Lăng Thương Bắc, "Được rồi, anh nói ít mấy câu đi, đừng làm mọi người ngột ngạt nữa." Ngược lại dịu dàng nói với Liễu Tư Dực: "Hồng, chúng ta đã lâu không gặp, không bằng tụ họp đi?"

"Ừ, được." Nàng lơ đãng trả lời.

"Hay là đến nhà chị? Em cũng rất ít khi đến?"

"Sao cũng được."

Lăng Thương Bắc tích cực nói: "Đừng đến nhà cô, nhà tôi ở ngay bên cạnh, nếu không đến chỗ tôi? Vừa lúc tôi có chuyện nói chuyện với nhị muội."

Anh đại khái đoán được quan hệ của Hải Dụ và Liễu Tư Dực không đơn giản, hiện tại liên tưởng đến một loạt chuyện lúc trước, quan hệ của mấy người phụ nữ kia có thể muôn hình vạn trạng, chỉ là sự thật là cái gì, thật ra không quan trọng.

Hải Dụ nhìn về phía Liễu Tư Dực, nàng gật đầu, Lăng Thiên Dục cũng không phản đối, giờ phút này Liễu Tư Dực nói cái gì thì là cái đó.

"Vậy đến nhà đại ca ngồi một chút đi." Cô thiếu chút nữa đã quên, nhà Lăng Thương Bắc ở gần đây, thì ra mình ở gần anh như vậy.

Sau đó, mấy người mua toàn bộ nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị rời khỏi siêu thị, mới vừa đi tới trước quảng trường, thì có một đám hề đập vào tầm mắt.

Lúc Liễu Tư Dực đi ra, tập thể thả bong bóng trong tay, sau đó mỗi người cầm một bông hồng sôi nổi đi qua trước mặt nàng.

Bởi vì vệ sĩ ngăn cản, bọn họ không thể tới gần, nhưng những tiếng cười hi hi ha ha kia, tựa như bị thần kinh, quanh quẩn bên tai Liễu Tư Dực.

Nàng nhìn đám hề mà hoảng hốt, chỉ cảm thấy khuôn mặt tươi cười chói mắt, xấu xí của bọn họ, thật giống như phóng ra mặt tối trong lòng mình.

"Tránh ra!" Nàng hô to một tiếng, mang theo phản cảm và mâu thuẫn, thậm chí có chút sợ hãi, tựa như nội tâm ma quỷ bị người thả ra, tên hề vốn nên chọc người ta vui vẻ, nhưng đối với Liễu Tư Dực hiện tại mà nói, tựa như xấu xí tâm hóa thành đồ vật cụ thể, chỉ có vô tận sợ hãi và hắc ám.

"Đừng quấn lấy tôi!" Liễu Tư Dực đỡ trán cúi đầu, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, đau khổ vạn phần.

Lăng Thiên Dục nắm tay nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt một tên về cho tôi." Cô muốn xem rốt cuộc ai đang làm trò.

Vệ sĩ còn chưa hành động, đám hề liền chạy trốn khắp nơi, tách ra chạy đi. Từng khuôn mặt tươi cười kia âm hồn bất tán, đám người này vừa nhìn liền biết là lấy tiền làm việc.

Bọn họ chạy trốn là bởi vì Lăng Thương Thiên theo dõi từ xa nhìn thấy cảm xúc của Liễu Tư Dực, cảm giác không thích hợp, lập tức hạ lệnh cho đám hề rời đi.

Cậu ta cho rằng có thể chọc cho nàng vui vẻ, cậu ta cho rằng hề là mang đến vui vẻ. Nhưng cậu ta phóng đại khuôn mặt của Liễu Tư Dực, phát hiện nàng rất khó chịu rất đau khổ, rất kỳ lạ: "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, em rõ ràng là muốn chọc cho chị vui vẻ, chị nên cười, chị cười lên đẹp như vậy, tại sao sự tình lại biến thành như vậy?"

Nhất định là nhị tỷ, chọc chị ấy không vui, nhị tỷ không thể chăm sóc tốt cho chị ấy.

Là nhị tỷ không bảo vệ tốt chị ấy, cho nên hai chân chị ấy mới không đứng lên được, đáng chết!

Lăng Thiên Dục nên tiếp nhận trừng phạt, tiếp nhận trừng phạt của thần! Lăng Thương Thiên đấm về phía màn hình, hàm răng cắn môi chảy máu, cậu ta cười lạnh với màn hình, Lăng Thương Vũ sụp đổ, hai anh em này sao có thể dễ dàng buông tha?

"Rốt cuộc ai đang làm ra cái trò này?" Lăng Thương Bắc cảm giác được thật sâu ác ý, hai tên vệ sĩ kia không bắt được người, nhưng anh em Vu thị bắt được một tên, bọn họ chờ lệnh của Lăng Thiên Dục.

Lăng Thiên Dục khẽ vuốt mặt Liễu Tư Dực, thấy mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng ròng, đau lòng không thôi, cô nói với Lăng Thương Bắc: "Đại ca, anh đưa cô ấy đến chỗ anh trước, em qua sau."

"Được."

Đưa mắt nhìn Liễu Tư Dực an toàn rời đi, sắc mặt Lăng Thiên Dục đột biến, "Tên hề ở đâu?"

"Ở cửa nhà kho siêu thị."

"Làm cho hắn mở miệng cho tôi, bằng mọi giá!" Cô ngược lại muốn nhìn xem là ai ở sau lưng giở trò quỷ, ai còn dám động đến Tư Dực của cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK