• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Thiên Dục không biết chính mình vì sao lại bực bội, chỉ biết nhìn cái gì đều không vừa mắt.

Liễu Tư Dực nhàn nhạt thoáng nhìn, gợn sóng bất kinh. Nàng từ trong túi dưới váy lấy ra một gói thuốc lá, gương mặt tươi cười doanh doanh đi đến bên cạnh Lăng Thiên Dục, "Thật là chiêu đãi không chu toàn, nhị tiểu thư muốn hút thuốc, nói một tiếng là được, nếu không chê 520 hồng tâm này của tôi, có thể thử?"

Lăng Thiên Dục nheo hai mắt lại, khóe môi dắt ra một tia độ cung không rõ ràng, Liễu Tư Dực đã đưa thuốc lá tới, cô lại không dùng tay nhận, mà hơi hơi ngẩng đầu, "Nếu Hồng tỷ muốn chu đáo, có phải hẳn là phục vụ đến cùng hay không?"

Liễu Tư Dực ngẩn ra, cô đây là quên mất Lăng Thương Bắc ở đây?

"Tất nhiên có thể." Nàng vừa tự hỏi vừa đưa thuốc lá tới, Lăng Thiên Dục môi đỏ hé mở, nhẹ nhàng đưa lưỡi ngậm lấy hồng tâm khói trắng kia, Liễu Tư Dực lấy ra chiếc bật lửa gắn trong hộp thuốc lá tinh xảo, cúi người giúp cô bật lửa.

Có lẽ là đau lòng, hay là không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo khom lưng của nàng, Lăng Thương Bắc nhịn không được nói: "Nhị muội, em đừng làm khó dễ Hoa Hồng, điếu thuốc thôi mà."

"Hoa Hồng?" Lăng Thiên Dục một hút vừa phun, trên môi thở ra một làn khói, Cô đã thành công biến việc hút thuốc, một cử chỉ mà cả thế giới không thích, thành một vẻ đẹp có thể ngắm nhìn.

Ánh mắt cô khiêu khích, quét về phía Lăng Thương Bắc: "Đại ca đây là đau lòng? Được rồi được rồi, em gái biết sai rồi, lần sau sẽ chú ý."

Lăng Thương Bắc nháy mắt tỉnh táo, chỉ cảm thấy chính mình giống bị người ta bóp chặt yết hầu khó chịu, anh nghĩ mọi cách muốn che giấu chột dạ, thậm chí không tiếc nói sang chuyện khác: "Hôm nay vai chính hẳn là Vân tổng."

Anh không thể có bất kỳ điểm yếu hay nhược điểm nào trong tay bất kỳ ai, cho dù anh để ý Liễu Tư Dực.

"Hoa Hồng là cái tên hay, đại tục phong nhã, cùng khí chất Hồng tỷ vô cùng phù hợp." Ánh mắt Lăng Thiên Dục ở trong sương mù có vẻ càng thêm động lòng người, vừa rồi cô cố ý tùy hứng khiến mọi thứ trông thật tự nhiên, Lăng Thương Bắc tại đây làm chứng, cô xác thật là cơ duyên trùng hợp quen biết "Hồng tỷ" trong truyền thuyết này.

Chỉ vậy thôi, vì đã gặp nhau nhiều lần nên cũng không cần phải cố tình tránh né, giấu đầu lòi đuôi ngược lại càng khả nghi, chỉ là cô không có hiểu, vừa mới bực bội và khó chịu, đến cuối cùng vì sao lại dựng lên.

Liễu Tư Dực không nói một lời, chỉ là bình tĩnh mà rút ra một điếu thuốc lên miệng, Lăng Thiên Dục đi đến bên cạnh nàng, lấy bật lửa, tiếng ken két kèm theo ánh lửa.

"Nếu đại ca cảm thấy tôi làm khó dễ cô, không bằng có qua có lại ~" Khóe môi Lăng Thiên Dục mỉm cười, một tia sáng phản chiếu sự cám dỗ trong mắt Liễu Tư Dực, nàng xem không hiểu hành động của Lăng Thiên Dục lần này, đã nói phải kiêng dè phải làm bộ không thân, hôm nay đây là làm sao vậy?

Nàng tránh tiếp xúc quá mức cùng Lăng Thiên Dục, đi đến một bên sô pha, lười biếng mà hút một ngụm thuốc lá, ánh mắt mê ly cùng dáng người cao ngạo, khiến nàng phong tình tận cốt, lại có loại khí chất tiêu sái, hoàn hảo trung hoà nhu hòa và cứng cỏi của nữ nhân.

Tất cả những dao động trong lòng Liễu Tư Dực đều có liên quan đến Lăng Thiên Dục, nhưng Lăng Thiên Dục lại là người đi một bước xem ba bước, gặp ai nói cái gì, cô đều sẽ suy nghĩ kỹ càng trước.

Cô biết Lăng Thương Bắc tuy rằng tung hoành thương trường, song thương không thấp, xử sự cẩn thận, nhưng lại là một thẳng nam. Những hành động nhỉ của cô và Liễu Tư Dực, ở hắn nhìn ra chẳng qua chỉ là giao lưu giữa hai nữ nhân, hay chỉ là một chút "da thịt" với em gái này của cô mà thôi.

Liễu Tư Dực ít nói, kẹp ở giữa hai anh em, thường xuyên duy trì trầm mặc, có thể ít lời nàng tuyệt không nhiều lời. Hai vị nữ nhân với phong cách hoàn toàn khác nhau, giờ phút này đang thể hiện vẻ đẹp khác nhau bên điếu thuốc lá.

Lăng Thương Bắc rất nghi hoặc, anh rõ ràng rất phản cảm với nữ nhân hút thuốc, cũng rất có thành kiến mà cảm thấy nữ nhân hút thuốc đức hạnh không tốt, nhưng giờ phút này, cá tính cùng làn điệu của Liễu Tư Dực, từ trong ra ngoài tràn ngập mở ra, làm anh thật lâu khó quên.

"Khụ khụ ~" Vân Thư bưng ly rượu rỗng, đặt một bên trên bàn, ngắm nhìn Liễu Tư Dực một cái, chuyển mắt đối với hai anh em cười nói: "Rượu của Hồng tỷ là rượu ngon, làm tôi dư vị vô cùng, hãm sâu trong đó còn không tự biết, làm hại tôi a, suýt nữa đem chung quanh đây đều trở thành không khí." Cô ấy dừng một hồi, chuyện vừa chuyển: "Có điều, cũng nói không chừng chính mình là không khí đó, thật thật giả giả, hư hư thật thật?"

Lời Vân Thư nói có ẩn ý, ai cũng nghe ra được, lại không biết trả lời như thế nào.

Cô ấy cầm lấy gậy, mày ngả ngớn, bày tư thế khởi phong tình vạn chủng chơi bóng, mặt bàn đã mất mấy bi, cô ấy nhanh nhẹn ra tay, bi trắng chạm vào bi màu, một gậy cuối cùng dứt khoát cho bi đen vào lỗ.

Lăng Thương Bắc nhịn không được vỗ tay khen ngợi: "Thật không nghĩ tới, Vân tổng vẫn là cao thủ bida, kêu chúng tôi đều hổ thẹn không bằng, chỉ là thật đáng tiếc, trình độ chúng tôi vô pháp làm Vân tổng tận hứng."

"Chúng ta không thể, có người có thể đó, đại ca." Lăng Thiên Dục bắt chéo chân, chống cằm nhìn về phía Liễu Tư Dực, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy một nửa.

Liễu Tư Dực bóp tắt điếu thuốc trong tay, tự nhiên đứng dậy: "Vân tổng, hôm nay thật là thất lễ, nếu là bạn của đại thiếu gia và nhị tiểu thư, tám bóng hay là Snooker, bồi cô chơi một ván."

"Ồ?" Vân Thư rất có hứng thú mà nói: "Có thể, Snooker tốn thời gian, liền chơi một ván tám bóng là được."

"OK~" Liễu Tư Dực giơ tay vẫy vẫy, một người phục vụ sinh nhanh chóng chạy chậm lại đây, bắt đầu bày bi.

Đồng thời Trương Tiểu Võ tự mình bưng rượu đi tới, rượu Brandy điều đến không nùng không gắt, đưa cho Lăng Thiên Dục, "Hồng tỷ mời khách, ngài từ từ dùng ~"

"Hôm nay thật là đi theo đại ca được thơm lây."

Lăng Thương Bắc xua tay: "Anh là dính hào quang của nhị muội, có thể ở chỗ này gặp được Vân tổng."

"Hai anh em ta thơm lây cho nhau được rồi nhỉ." Lăng Thiên Dục chán ghét bộ hàn huyên này, đặc biệt đối với người Lăng gia, mỗi lần đều làm người buồn nôn, nhưng càng ghê tởm cô càng phải tiếp tục làm.

Cô đã từng vì giấu tài, nén giận. Lần này, cô thoạt nhìn là làm áo cưới vì người khác, nhưng kết cục là tất cả đều sẽ rơi xuống trong tay cô.

Ở góc 45° bên trái có hai người, thoạt nhìn đang uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi khu giải trí, không phải giám thị thì là cái gì?

Lăng Thiên Dục phỏng đoán hẳn là người tam phòng ở chặt chẽ chú ý lần cô xã giao này, chỉ là Lăng Thương Bắc đột nhiên tham gia, ngược lại làm chuyện này trở nên càng thêm thú vị.

Cô lo lắng cho mình rất có khả năng sẽ biến thành chim đầu đàn, khiến cho tam phòng đề phòng, Lăng Thương Bắc xuất hiện giúp cô thành công giải quyết bài toán khó này. Nếu anh bắt được cơ hội ngẫu nhiên gặp được Vân Thư lần này, muốn thâu tóm toàn bộ sự nghiệp quản cọc của tam phòng, không bằng khiến cho tam phòng cảm thấy đây tất cả đều là việc anh làm.

Đang nghĩ ngợi tới, di động rung lên, điện báo biểu hiện lại là Lăng Xương Khiếu, xem ra lần này ông ta thật sự rất coi trọng chuyện này. Lăng Thiên Dục nhìn màn hình, do dự ba giây, trước ấn ghi âm mới nghe máy.

"Ông nội?"

"Thế nào rồi?"

"Chỉ chưa nhắc đến chuyện công ty, cô ta nói hôm nay chỉ muốn thả lỏng một chút, con đang bồi." Lăng Thiên Dục lưu loát mà trả lời.

Lăng Xương Khiếu dùng giọng mũi thâm hậu ừ một tiếng, "Đều là một mình con toàn bộ hành trình cùng đi?"

Lăng Thiên Dục thái độ khiêm tốn, cũng là bình tĩnh như nước, "Cũng có an bài bằng hữu đi cùng."

"Ta không phải nói cái này, ta là nói... có người trong nhà hay không?" Lăng Xương Khiếu rõ ràng thử thái độ, làm Lăng Thiên Dục trong lòng vui vẻ, xem ra cẩu tử giám thị chính mình không chỉ mình tam phòng, lão nhân cũng không nhàn hạ, có lẽ ông ta muốn nhìn ai sẽ nhân cơ hội nhúng tay vào chuyện này?

"Ách..." Cô giả vờ ra khó xử, không biết trả lời như thế nào.

"Con biết ông nội không thích người nói dối, ăn ngay nói thật thì tốt."

Lăng Thiên Dục khóe môi tự nhiên kiều lên, chỉ là nhìn kỹ căn bản không giống ý cười, ngược lại là khó xử, "Hôm nay ở quán bar trùng hợp gặp đại ca, chỉ là trùng hợp mà thôi..."

"Ta biết rồi..." Lăng Xương Khiếu không có tỏ thái độ liền cúp điện thoại, bình tĩnh ba chữ nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Lăng Thiên Dục biết bệnh đa nghi của ông ta lại tái phát.

Tắt điện thoại rong, ngước mắt thấy Liễu Tư Dực đã cầm lấy gậy, đã rất lâu chưa thấy qua nàng đánh bida, thật là phong thái như cũ.

Liễu Tư Dực ngạo nghễ tự lập, Vân Thư mỹ lệ ưu nhã, khí chất nữ nhân là một loại tu dưỡng, bắt nguồn từ sự trưởng thành và kinh nghiệm của họ. Không cách nào hình dung các nàng đẹp mắt như thế nào khi cùng khung hình, chỉ có thể dùng bốn chữ cảnh đẹp ý vui tới hình dung, một bên ánh mắt Lăng Thương Bắc vĩnh viễn ngừng ở trên người Liễu Tư Dực, cho dù anh đang cố gắng làm chính mình trông thật bình tĩnh, nhưng Lăng Thiên Dục vẫn bắt giữ tới đáy mắt anh lộ ra khát vọng.

"Ai khai bóng trước?" Vân Thư hỏi.

Liễu Tư Dực nói: "Chủ tùy khách tiện, cô trước."

"Vậy tôi chẳng phải là chiếm tiện nghi sao?" Vân Thư còn nghĩ đến một hồi đánh giá, lấy nàng cầu kỹ tiêu chuẩn, khai bóng liền sẽ liên tục tiến bóng, tuy rằng không thể một gậy dứt điểm, cũng đủ để tạo áp lực cho đối thủ.

Liễu Tư Dực vân đạm phong khinh, vẫn kiên trì như cũ: "Tôi thường trú nơi này, cũng thường xuyên chơi, vốn là cơ hội chạm vào gậy nhiều hơn cô, tôi khai bóng trước tương đương là biến tướng khi dễ người."

"Cô liền tự tin như vậy, hay là còn có thể một gậy không thành?"

"Tôi cảm thấy cô tiếp thu đề nghị của cô ấy khá tốt." Lăng Thiên Dục rất có hứng thú mà đi tới, ngóng nhìn Liễu Tư Dực, ánh mắt hai người lại lần nữa tương giao, Lăng Thiên Dục chuyển chủ đề: "Cô ấy trông liền rất lợi hại..."

"Ồ? Hôm nay tôi thật đúng là muốn lĩnh giáo."

Vân Thư đi đến vị trí khai cục, nhắm ngay bóng trắng, một cú khai bóng hoàn hảo, đem bóng màu văng ra, sau khi chọn một quả bóng màu, cô ấy ghi bàn liên tiếp như thể đang gian lận.

Bóng màu một cái tiếp một cái giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại có ba cái, Lăng Thương Bắc kinh ngạc liên tục vỗ tay, may mắn anh không đi lên mất mặt.

Còn không có giao thủ đã đem đối phương giết được phiến giáp không lưu, Vân Thư đã chiếm thế thượng phong, Lăng Thương Bắc thiếu chút nữa cho rằng cô ấy muốn một gậy, còn là xuất hiện góc chết vô pháp tiến bóng, cái này để lại cơ hội cho Liễu Tư Dực.

Nàng không nhanh không chậm, trước quan sát bóng cục vài giây, sau đó liền bắt đầu quyết đoán ra tay. Chỉ nghe được tiếng vang bóng chạm vào nhau, cầu màu liên tục vào lỗ. Bởi vì Vân Thư khai cục đánh tan tất cả bóng, cho nàng vị trí càng tốt để ghi điểm.

Nàng không chỉ có muốn vào bóng, ở mỗi lần ra gậy đều sẽ tính xong vị trí bóng tiếp theo.

Liễu Tư Dực không cần tốn nhiều sức, liền đem bóng màu xử lý đến ngang hàng cùng Vân Thư, hai bên đều chỉ còn lại có ba bóng, nhưng nàng lại nắm giữ quyền chủ động.

Nàng nâng đôi mắt lên, hơi hơi mỉm cười: "Cô đây làm cho tôi truy thật sự vất vả."

"Cô đừng thủ hạ lưu tình với tôi, loại cục này cho dù tôi thua cũng vui vẻ, tận hứng là được."

Liễu Tư Dực gật đầu: "Kết quả không quan trọng, thua mời cô uống, thắng vẫn mời cô uống."

"Cô nói đó nha." Vân Thư hiếm khi được vui vẻ như vậy, cả người đều rất thả lỏng.

Hai người như thể bạn cũ lâu ngày gặp lại, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, thấy thế nào không chỉ có quen biết, còn bộ dạng mười phần ăn ý?

Lăng Thương Bắc nghi hoặc mà liếc nhìn Vân Thư một cái, hết thảy thoạt nhìn đều rất tự nhiên, Vân Thư cũng là người không có sơ hở, hẳn là chính mình đa nghi.

Anh lâm vào trầm tư.

"Đại ca." Đang lúc anh miên man suy nghĩ, Lăng Thiên Dục đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đi đến bên cạnh anh, "Làm sao vậy?"

"Đôi ta xử tại đây nhàm chán thật sự, không bằng đi bên cạnh ngồi uống một chén?"

Cô rất ít cùng chính mình lôi kéo làm quen như vậy, hai người mấy năm nay cơ hồ không có giao tiếp lẫn nhau. Lăng Thương Bắc nghe được lời này liền cảm thấy Lăng Thiên Dục mặc dù muốn nói, "Cũng phải."

Trên ghế dài bày mấy bình rượu, Lăng Thương Bắc bưng lên một ly, nhấp một ngụm, ánh mắt tự do bốn phía: "Có chuyện gì, nói đi."

"Ông nội vừa mới gọi điện thoại cho em."

"À? Đây là tra cương hỏi thành quả, lão nhân gia xem ra thật sự thực để ý chuyện này, Minh Đức này ngoài ý muốn xử lý tốt quản cọc vẫn là đứng đầu cả nước, xử lý không tốt danh dự trong nước bị huỷ hoại, mỗi năm phải tổn thất mấy trăm triệu."

Lăng Thiên Dục đưa điện thoại di động đặt lên bàn, mở ra ghi âm. Khu giải trí tương đối an tĩnh, âm lượng chỉnh đến Lăng Thương Bắc vừa lúc có thể nghe thấy lớn nhỏ, mười mấy giây đối thoại, Lăng Thương Bắc nghe xong sắc mặt đột biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

"Nhị muội đề phòng như thế nào đều dùng để đối người trong nhà?"

Lăng Thiên Dục cười khẽ, cô có ngu ngốc đến mức nào cũng có thể nghe thấy hàm ý, cô giả ý ủy khuất, nhíu mày nói: "Vốn dĩ em cũng không có thói quen xấu này, kể từ khi vướng vào một cách khó hiểu chuyện lung tung rối loạn của tam phòng, em liền bắt đầu lưu tâm. Rốt cuộc các người đấu như thế nào là chuyện của các người, em chỉ cần thủ địa bàn của em, mừng rỡ tự tại tiêu dao là đủ rồi."

"Địa bàn kia của nhị muội đều là dầu và nước, không biết làm bao nhiêu người đỏ mắt, cũng là ông nội nhân tài không được trọng dụng, người có năng lực như em thế nhưng không cho em tiến vào tập đoàn, đáng tiếc." Lăng Thương Bắc cố ý cảm khái, lời nói cất giấu huyền cơ, là một loại thử, cũng như là đang trào phúng.

Lăng Thiên Dục sẽ không rơi vào hãm giếng ngôn ngữ của anh, "Xí nghiệp Lăng gia thích hợp với người như đại ca, cũng không đáng tiếc, tuy rằng em không tham dự xí nghiệp gia tộc, nhưng cũng sẽ không tùy ý bị người khác hất nước bẩn thậm chí kéo em xuống nước, tam phòng lần này gặp phải phiền toái, chẳng lẽ thật sự sẽ thừa nhận thất bại như vậy sao?"

"Em có ý gì?"

"Em từ lúc gặp Vân Thư đến bây giờ, vẫn luôn có người đang theo dõi em, vốn dĩ em hoài nghi là người của tam phòng, nghe điện thoại của ông nội mới phát hiện, sự tình không có đơn giản như vậy."

Lăng Thiên Dục nói giống như đã giác ngộ, Lăng Thương Bắc tức khắc cảm thấy hôm nay không nên xúc động như vậy, bởi vì Liễu Tư Dực khuyết thiếu chiều sâu tự hỏi, lão nhân kiêng kị nội đấu nhất, hiện tại lại là thời kỳ nhạy cảm. Ngộ nhỡ ông ta cho rằng chính mình cùng Lăng Thiên Dục liên thủ, thậm chí cảm thấy chính là chính mình ở sau lưng giở trò quỷ, chẳng phải là làm ấn tượng tốt của chính mình thành lập lâu như vậy hủy trong một sớm?

"Lão gia tử làm việc xem chứng cứ, đại ca không cần quá lo lắng." Lăng Thiên Dục hành công thu hút sự chú ý của Lăng Thượng Bắc về phía Lăng gia, gần đây vì để anh không cần ý đồ đi ăn khối thịt mỡ quản cọc kia, thứ hai chắc chắn Lăng Xương Khiếu hẳn là sẽ không đối với chính mình như thế nào, rốt cuộc cô không có dựa vào trong nhà, cùng tập đoàn Lăng Duệ không liên quan đến một đồng nào.

Hai người nhiều năm xa lạ sớm đã có khoảng cách, lần đầu tiên ngồi trò chuyện, trong lời nói đều giấu giếm mãnh liệt.

Lăng Thương Bắc không nói, sợ rằng điều anh lo lắng đã không còn có thể dùng một hai câu giải thích rõ ràng, cho dù không có chứng cứ, bị lão nhân hoài nghi thậm chí không còn thiện cảm, đều đối với anh muôn phần bất lợi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại anh vang lên, nhìn đến điện báo biểu hiện tựa như nhìn đến call đoạt mệnh. Anh nhíu chặt mày, đợi vài giây, ngược lại toét miệng, cố mà cười: "Ông nội, sao ông lại gọi điện thoại tới?" Anh biểu hiện ra ngoài ý muốn cùng kinh hỉ.

"Con và nhị nha đầu cùng nhau xã giao với Vân Thư cho tốt, trở về báo cáo lại cho ta." Nói xong câu này, Lăng Xương Khiếu liền ngắt điện thoại, sắc mặt Lăng Thương Bắc xanh mét, đoán không ra ông đến cuối cùng muốn như thế nào.

- -------------

Editor: Xong chương này chắc còn lâu mới edit tiếp 😭. Vì bộ này khá ít người đọc nên chắc sẽ lâu lắm mới edit hoàn được. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng bộ truyện này. Hẹn gặp lại một ngày không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK