• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phuong_bchii

________________

"Gì cơ?" Lam Doanh nghe không hiểu, lại có chút cảm giác mơ hồ, cô nàng không muốn xác định đáp án, "Gì cơ" này thốt ra, càng nhiều hơn la bị sốc.

"Tôi nói, làm bạn gái tôi, thử xem?" Kỳ Mộc Uyển cười như không cười, Lam Doanh không thể phân biệt thật giả trong nụ cười này của cô ấu, vốn vui đùa hoặc trêu chọc, đều có thể làm như không thấy, nhưng giờ khắc này, cô nàng lại tức giận.

"Đồ thần kinh!" Lam Doanh cố gắng thoát khỏi cô ấy, Kỳ Mộc Uyển không tức không giận, khuôn mặt tươi cười dịu dàng như cũ, "Doanh Doanh, tốt xấu gì nhan sắc của tôi cũng đẹp, điều kiện các phương diện cũng không kém, không suy nghĩ một chút sao?" Cô ấy có thể gọi ra cả chục cách xưng hô và luôn tự tin về sức hấp dẫn của mình.

"Cô cảm thấy chơi rất vui sao?" Lam Doanh nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô ấy.

"Chơi vui?" Kỳ Mộc Uyển nhún nhún vai, "Con mắt nào của em thấy tôi đang chơi? Tôi không thể thích em sao?"

Sắc mặt Lam Doanh trầm xuống, nghiêm túc lại nghiêm túc: "Xin cô đừng xỉ nhục cái từ thích này, tôi cũng không quan tâm cô thích đàn ông hay phụ nữ, nhưng đừng đánh chủ ý lên người tôi, xung quanh mỹ nữ và minh tinh lớn nhỏ cho cô chọn, tôi không có thời gian không có tâm tình không có tinh lực chơi với cô." Dứt lời cô nàng quả quyết xoay người, rời khỏi sân thượng.

"Em đừng coi nghiêm túc là trò đùa." Thanh âm Kỳ Mộc Uyển từ phía sau truyền đến, Lam Doanh hừ nhẹ một tiếng không quay đầu lại, cô nàng cũng sẽ không coi chuyện đùa là thật.

Mới gặp qua mấy lần, nói thử xem? Thật là buồn cười, tình cảm là lấy ra làm thí nghiệm sao? Thích có thể tùy tiện nói ra miệng sao? Người này quả thực là khó hiểu, khác gì với những người ở tầng cao tăm tối trong giới giải trí?

A... cô ấy muốn quy tắc ngầm với phụ nữ cũng không đáng phải tìm đến mình, cô nàng chỉ là thay mặt nhị tiểu thư tiếp đãi bạn bè một chút.

Ôi, nhị tiểu thư có phải đã có vấn đề về mắt không, mà lại kết bạn với loại người này.

Phì, không thể nghĩ nhị tiểu thư như vậy, hoàn toàn là Kỳ Mộc Uyển không biết tự ái, tự trọng.

Mặc kệ trong lòng cô nàng châm chọc bao nhiêu lần, cũng không cách nào xoa dịu tâm tình có chút mất mát, tâm tình cô nàng càng dị thường, cô nàng lại càng muốn dùng thứ khác che giấu, phân tán lực chú ý.

Để tránh Kỳ Mộc Uyển lại quấy nhiễu suy nghĩ của mình, để không cho mình miên man suy nghĩ. Cô nàng bắt đầu làm vệ sinh, kéo, giặt, lau, thời gian bất giác trôi qua, cô nàng thậm chí không biết đã mấy giờ, hơn nữa trong lúc này, Kỳ Mộc Uyển thật sự một tiếng cũng không gọi cô nàng.

Trong nhà thiếu đi một tiếng kêu phiền phức kia, Lam Doanh thậm chí có chút không quen, cô nàng chịu đựng không ngẩng đầu nhìn lên, tiếp tục vùi đầu làm khổ, giống như ngoại trừ làm vệ sinh, không có tâm trạng làm gì khác.

Cô nàng không biết Kỳ Mộc Uyển vẫn ngồi ở cầu thang, đầu gối để laptop, vừa làm việc chung vừa nhìn cô nàng, một người bận rộn, một người lặng lẽ quan sát, cứ như vậy không biết đã trôi qua mấy tiếng.

Có đôi khi cảm thấy cuộc sống thật biết đùa giỡn, Kỳ Mộc Uyển cho tới bây giờ chưa từng trong khoảng thời gian ngắn sinh ra hứng thú với một người, mặc dù lúc trước từng có hai mối tình, mở miệng nói yêu chưa bao giờ là mình, có thể nói cô luôn là người được yêu chiều, được yêu, được theo đuổi, được che chở.

Ngoài việc gần đây đã thua một trận ở Lăng Thiên Dục, cho đến nay cô ấy vẫn chưa chủ động đề nghị muốn ở bên ai khác. Vừa rồi, đầu óc nóng lên, nói chuyện mà không nghĩ ngợi gì, trực tiếp theo cảm xúc, cô ấy chưa bao giờ mất kiểm soát trong lời nói, ngay cả khi bày tỏ tình cảm với Lăng Thiên Dục, cũng đều đã được tính toán.

Tiểu minh tinh này thật sự là ẩn chứa năng lượng lớn, Kỳ Mộc Uyển có chút hứng thú nhìn cô nàng, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống bình đạm như nước này, tựa hồ thú vị hơn việc đấu trí đấu dũng với người khác, ở bàn xã giao chu toàn với người khác trên thương trường.

Kỳ Mộc Uyển chưa bao giờ quan tâm đến tiền bạc và danh lợi, chỉ là thích chinh phục, thích cảm giác thắng lợi, cô ấy khống chế sự nghiệp, có thể khiến cô ấy thỏa mãn, cũng vì bổ khuyết một góc thiếu hụt trong lòng.

"A ~ mệt quá ~" Lam Doanh tê liệt trên mặt đất, lau đồ dùng trong nhà một lần, cô nàng cảm thấy thắt lưng già của mình sắp đứt, sau khi bước vào giới giải trí cũng rất ít làm việc thể lực, điều kiện vật chất là càng ngày càng tốt, nhưng thân thể còn không bằng thời kỳ nghèo khổ.

Cô nàng không chịu nổi nữa, nhất định phải nghỉ ngơi, nhưng thật sự không muốn cử động, dứt khoát liền trực tiếp nằm ở trên thảm, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một lát. Mỗi góc nhà đều rất sạch sẽ, thảm trải sàn là vải nhung toàn màu lạnh, mềm mại ấm áp, Lam Doanh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy tâm trạng bình thường.

Nhưng khi cô nàng mở mắt ra, lại thấy được một gương mặt gần sát mình, Kỳ Mộc Uyển cười nhìn cô nàng: "Vất vả như vậy, hay là tôi giúp em xoa bóp?"

Lam Doanh bị giật mình, cũng vì tránh khoảng cách gần nguy hiểm, đột nhiên đứng dậy, động tác quá nhanh không có bất kỳ dấu hiệu nào, Kỳ Mộc Uyển chưa kịp né tránh, mũi bị trán Lam Doanh cộc vào thật mạnh, cô ấy vốn đang ngồi xổm, trọng tâm không vững, cú đụng này trực tiếp làm cho cả người cô ấy ngã sấp xuống.

Sống mũi đau xót một trận, Kỳ Mộc Uyển sững sờ không phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ là bị đau bịt mũi, cô ấy cảm thấy có dịch nóng chảy xuống, vội vàng đứng lên vọt vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại.

Ngoại trừ người trong nhà, hầu như không ai biết Kỳ Mộc Uyển là "mũi cát*", từ nhỏ đã chảy máu mũi nhiều lần, sau khi lớn lên thì ít đi rất nhiều, hai năm gần đây lại bắt đầu ngẫu nhiên phát tác, loại vấn đề này trước mắt không thể chữa trị, chỉ có thể tự mình chú ý, đây cũng là nguyên nhân cô luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, người nhà luôn cảm thấy mắc nợ cô.

*Mũi cát: chảy máu mũi nhiều lần, chữa lâu không khỏi, mỗi lần chảy máu không nhiều, đến bệnh viện kiểm tra lại không phát hiện bệnh về máu, nhưng tích lũy lâu ngày, nhiều lần có thiếu máu thứ phát, còn có thể ảnh hưởng đến sự phát triển và phát triển bình thường của trẻ em. Nguyên nhân của chảy máu mũi tái phát này không rõ, được gọi là chảy máu mũi tự phát, thường được gọi là "mũi cát". Chuyên gia nhắc nhở, nguyên nhân dẫn đến chảy máu mũi thường xuyên rất có thể là do lệch vách ngăn mũi gây ra, nên được chú trọng.

Lam Doanh xoa trán, luôn miệng kêu đau, còn chưa thấy rõ Kỳ Mộc Uyển xảy ra chuyện gì, đã không thấy cô ấy đâu.

"Cô không sao chứ?" Cô nàng hỏi vọng vào phòng vệ sinh một tiếng, không ai trả lời. Không thể nào đụng như vậy mà bị thương chứ? Lam Doanh bỗng nhiên có chút lo lắng, đi qua ghé vào cạnh cửa, dựng thẳng lỗ tai nghe, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào thì không còn gì nữa.

Kỳ Mộc Uyển vẫn ấn mũi, lại sợ máu chảy đến quần áo, đành phải đối diện bồn rửa mặt. Máu pha loãng dưới sự cọ rửa của nước, nhanh chóng chảy đi, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, "Có phải tôi làm cô bị thương không?"

Giọng nói mang theo chút lo lắng, còn có chút vội vàng cùng với không xác định.

Kỳ Mộc Uyển quyết định trêu chọc cô nàng, tiếp tục không nói lời nào. Máu mũi ít dần, chắc rất nhanh có thể ngừng lại, cô ấy cũng không muốn để cho tiểu minh tinh nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

"Này, rốt cuộc cô có sao không, lên tiếng đi chứ?" Lam Doanh ở bên ngoài lo lắng suông, Kỳ Mộc Uyển ở bên trong cười.

"Cô còn không nói lời nào nữa, tôi sẽ tông cửa vào đó!"

Kỳ Mộc Uyển thiếu chút nữa cười ra tiếng, tông cửa? Cô nàng dám sao? Cô nàng có khả năng đó sao? Dù sao cửa cũng khóa trái, cho dù tìm được chìa khóa cũng không mở ra được. Cô ấy tiếp tục bình tĩnh quan sát tình trạng chảy máu, sọt giấy bên cạnh đã lau rất nhiều khăn giấy dính máu.

Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, Kỳ Mộc Uyển cũng thiếu chút nữa cầm máu, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ "rầm rầm rầm", cô ấy giật mình, cạy khóa??

"Em làm gì đấy?" Kỳ Mộc Uyển vừa rút giấy bỏ vào thùng rác vừa nói.

"Cô không sao chứ, cô không sao thì lên tiếng đi." Lo lắng biến thành châm chọc, Lam Doanh khó khăn lắm mới tìm được một cái búa trong nhà, chuẩn bị phá khóa.

Kỳ Mộc Uyển nhìn kỹ bốn phía xác định vết máu đã rửa sạch, lại soi gương sửa soạn lại dung mạo của mình, mới mở cửa, "Không nhìn ra, thời điểm mấu chốt em còn rất lo lắng cho tôi sao?" Cô ấy mỉm cười đầy ý vị.

"Đừng tự mình đa tình, tôi là vì nhị tiểu thư."

"Em thật sự không cân nhắc..."

"Không cân nhắc! Hiện tại không cân nhắc, về sau cũng sẽ không cân nhắc, mời cô đổi người khác đi!" Lam Doanh thầm nghĩ chờ cô ấy làm xong việc thì mau đi đi, vị Phật lớn này cô nàng thật sự hầu hạ không nổi, nói chuyện không từ tốn, không đến hai câu liền vén lên, cả ngày dịu dàng yếu ớt muốn ngã lên người người, phảng phất không thể đi lại tự nhiên?

Có điều, Kỳ Mộc Uyển quả thật trông rất yếu đuối, dù sao còn có chút bích ngọc của nữ tử Giang Nam, thỉnh thoảng cũng sẽ làm cho người ta thương xót. Phần lớn thời gian, Lam Doanh đều bị vẻ bề ngoài của cô ấy mê hoặc.

Đừng nói cô nàng không thích phụ nữ, cho dù thích phụ nữ nhất định là loại trưởng thành đáng tin cậy như Hồng Tâm hoặc Hải Dụ, Kỳ Mộc Uyển quá phóng khoáng, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy "đào hoa"!

Lam Doanh liên tục từ chối hai lần, Kỳ Mộc Uyển không đuổi theo hỏi nữa, cô ấy cũng biết ép buộc không có kết quả, tính cách của Lam Doanh không thể nào khuất phục trong nửa đùa nửa thật, nhưng cô ấy thích nhìn thấy vẻ mặt Lam Doanh ghét bỏ châm chọc mình.

Cô nàng có lẽ là run trong truyền thuyết?

Buổi chiều, Liễu Tư Dực tới, Lam Doanh  tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, luôn luôn nhìn chằm chằm nàng. Kỳ Mộc Uyển đã sớm không còn khúc mắc với Liễu Tư Dực, trở lại vị trí bạn bè bình thường, cô ấy càng có thể khách quan thấy rõ tất cả, hai người Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực cho dù không nói gì cả, không có xác định quan hệ gì, vừa đứng đó liền cực kỳ có cảm giác CP.

Sự ăn ý và ánh mắt liên kết giữa họ có thể chặn mọi thứ lại, đó là một loại trường năng lượng kỳ diệu, chỉ thuộc về nhau, không ai có thể xen vào, cô nàng đã kể cho Liễu Tư Dực về "Đủ loại hành vi xấu xa, đủ loại nói xấu" của Kỳ Mộc Uyển, bao gồm cả hành động châm chọc không nghiêm túc của cô ấy hôm nay.


"Ý cậu là cô ấy thổ lộ với cậu?"

Hai người ngồi ở ban công kín trên tầng hai, Kỳ Mộc Uyển ở phòng hoa kính lầu ba, Lam Doanh thò đầu nhìn thoáng qua bên ngoài không có động tĩnh, mới yên tâm nói: "Đây tính là thổ lộ gì, rõ ràng chính là chơi đùa trêu ghẹo mình, cậu xem người này có phải quá không đáng tin hay không, quả thực không biết lựa lời, cái gì cũng dám nói."

Liễu Tư Dực chống cằm suy nghĩ một lát, nói: "Tôi cảm thấy Kỳ tổng không phải người như vậy."

"Rốt cuộc cậu ở phe nào hả?"

"Lam Doanh, nhìn sự tình đừng nhìn bề ngoài, mỗi lần cậu tức hộc máu với cô ấy hẳn là rất vui phải không, hơn nữa cho dù cậu xỉ nhục cô ấy, biểu hiện ghét bỏ cô ấy, cô ấy cũng vẫn tươi cười."

"Sao cậu biết?" Lam Doanh giận nhất chính là điểm này.

Liễu Tư Dực cười cười: "Cô ấy đang thu hút sự chú ý của cậu, cô ấy hẳn là rất quan tâm đến cậu."

"Thôi đi, cái này tính là quan tâm gì chứ, hơn nữa mình thân với cô ta sao?"

"Không sao, cứ giao cho thời gian, tùy duyên." Liễu Tư Dực mỉm cười nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy hương vị rất đặc biệt, như thể tỷ lệ giữa cà phê đen, sữa và đường đã được điều chỉnh hoàn hảo, "Cà phê này cậu pha thế nào mà ngon vậy?"

"Ngon chỗ nào, cậu cảm thấy ngon?"

Liễu Tư Dực gật đầu.

"Không thể nào, sao mình lại cảm thấy là lạ, hơn nữa sao cậu còn cùng khẩu vị với cô ta?"

"Chứng minh Hồng tỷ có gu." Kỳ Mộc Uyển từ lầu ba đi xuống, giống như bước đi không tiếng động, mỗi lần đều khiến Lam Doanh trở tay không kịp.

Liễu Tư Dực nhìn cô ấy, trong lòng có chút suy nghĩ, rồi lại không hỏi ra miệng, trầm mặc một hồi.

Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng Lam Doanh vẫn mang đến cho Kỳ Mộc Uyển một cái ghế, pha cho cô ấy một ly cà phê. Mới hai ngày, có một số việc đã hình thành thói quen, cô nàng sắp quên mình là một minh tinh, hai ngày nay chính là bảo mẫu riêng của Kỳ Mộc Uyển.

Ngoài miệng nói cà phê không ngon, tay cũng rất thành thật, lơ đãng liền pha ra hương vị yêu thích của Kỳ Mộc Uyển.

"Cám ơn." Tố chất của Kỳ Mộc Uyển quyết định độ lịch sự của cô ấy, bình thường thì tuỳ tiện, mặc kệ Lam Doanh làm gì cho cô ấy, tiếng cám ơn này cũng không thể thiếu.

Có đôi khi Lam Doanh tinh tế nhớ tới những chuyện này, cũng biết mình không phải chán ghét, nếu cô nàng chán ghét một người tuyệt đối không phải như vậy.

Người bị châm chọc ở đây, máy hát không tiến hành được nữa, ba người đột nhiên trầm mặc.

Vẫn là Lam Doanh tinh mắt, dưới khăn quàng cổ màu đỏ của Liễu Tư Dực phát hiện một dấu đỏ, "Hồng à, cổ cậu làm sao vậy?"

"Không, không có gì, có thể muỗi cắn." Liễu Tư Dực sửa lại khăn quàng cổ, mặt như hoa đào, còn mang theo một tia ngượng ngùng.

"Hôm nay còn có muỗi?"

Cà phê Kỳ Mộc Uyển uống vào thiếu chút nữa phun ra, nhưng ngại hình tượng cá nhân, lại đè nén nụ cười này xuống, cô ấy dùng giọng điệu quái dị nói: "Con muỗi này à, thật đúng là đủ lớn đủ độc ha?"

"Ừ ~" Liễu Tư Dực nở nụ cười xấu hổ không mất lịch sự, nàng biết Kỳ Mộc Uyển đại khái có thể nhìn ra là cái gì, chỉ có Lam Doanh ngốc nghếch không nghĩ tới chuyện này.

Khi thì thông minh, khi thì mơ hồ, Lam Doanh phát huy chính là không ổn định như vậy, bạn vĩnh viễn không biết cô nàng thông minh ở chỗ nào? Nhưng Kỳ Mộc Uyển lại thích điểm này của cô nàng, cực kỳ đáng yêu, nhịn không được muốn nhéo hai cái?

Cô ấy nhìn Lam Doanh, trong mắt lại mang theo cưng chiều, Liễu Tư Dực nhìn cô ấy, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho tới bây giờ chưa từng thấy Kỳ Mộc Uyển có loại ánh mắt này, trước kia cô ấy đối với Lăng Thiên Dục là muốn chiếm hữu và có được, càng nhiều là dã tâm, hiện tại lại là nhu tình vạn phần.

Chỉ là, dưới mũi Kỳ Mộc Uyển, bỗng nhiên chậm rãi chảy một giọt máu.

"Kỳ tổng..." Liễu Tư Dực phát hiện không đúng, vội vàng rút một tờ giấy từ hộp khăn giấy ra, Kỳ Mộc Uyển cũng cảm thấy không đúng, nhận lấy khăn giấy chặn mũi, "Thật ngại quá."

Sao lại chảy máu? Không nên chứ, trước kia dừng lại đã không chảy nữa, thật là uổng công trốn ở nhà vệ sinh lâu như vậy, làm hại tiểu minh tinh thiếu chút nữa lãng phí một cánh cửa.

Cũng may lần này xuất huyết không nhiều lắm, chỉ là ra vài giọt, trên khăn giấy chỉ là dính một ít.

"Mũi cô sao lại chảy máu? Có phải là vừa rồi tôi..."

"Không phải." Kỳ Mộc Uyển ngắt lời cô nàng, "Tôi là mũi cát, thời tiết khô ráo rất dễ chảy máu, em đừng suy nghĩ lung tung." Thật ra cô ấy đã lâu không phát tác, năm nay có thể cũng chỉ hai ba lần, thường ngày đều cảm giác được, lần này lại không.

Lam Doanh có chút đứng ngồi không yên, muốn làm chút gì đó cho cô ấy, lại không biết nên làm cái gì, có phải là chính mình đụng phải, va vào mũi không? Cô nàng cuộn tròn ngón tay, giơ lên rồi đặt xuống, không biết làm sao.

Hai người này thật đúng là chị em, ngay cả bị thương cũng bị thương ở mũi Liễu Tư Dực cúi đầu uống cà phê, cười mà không nói.

"Tiểu minh tinh, nếu em không cẩn thận đụng phải, cũng có thể giữ tôi ở lại vài ngày để trả lại."

"Nằm mơ!" Lam Doanh quyết đoán từu chối, khóe môi Kỳ Mộc Uyển mơ hồ mỉm cười, được rồi, chính là muốn hiệu quả này.

Liễu Tư Dực nhìn hai người này tương tác, ngầm hiểu. Thích nhau có lẽ không liên quan đến thời gian ở chung, có đôi khi tim đập thình thịch chính là chuyện trong nháy mắt, một ánh nhìn đã khiến lòng người sa vào, mãi mãi khắc sâu trong tâm trí.

Nàng hiểu cảm giác này hơn ai hết.

Gần chạng vạng tối, Kỳ Mộc Uyển nhận một cuộc điện thoại, dùng tầng tầng quan hệ đẩy mạnh, rốt cuộc cũng tìm ra ghi chép nghiệp vụ năm đó, tên người và số chứng minh thư đều có, cô ấy ngược lại liền gửi cho Lăng Thiên Dục, mình không để lại, thứ này càng ít người nhìn thấy càng tốt.

Vốn cô ấy muốn ở lại một buổi tối, ban ngày lại đi, ít nhiều có chút luyến tiếc Lam Doanh. Tuy rằng ở chung ngắn ngủi, nhưng cô ấy có chút tham luyến cảm giác ở chung.

Nhưng sau đó cô ấy lại nhận được điện thoại của gia đình ở Mỹ, đi nhờ xe của Liễu Tư Dực, vội vàng rời đi.

Mặc dù biết Kỳ Mộc Uyển sớm muộn cũng sẽ đi, nhưng sau khi tra được kết quả liền vội vàng rời đi, Lam Doanh có loại mất mát không thể nói rõ. Hai ngày nay cãi nhau, trong nhà khắp nơi đều có bóng dáng của cô ấy, hai người cho dù oán hận cãi nhau cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Thật kỳ lạ, căn nhà lớn như vậy, cô nàng đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, toàn bộ thế giới theo đêm tối ảm đạm xuống. Giống như thứ gì đó quan trọng đã bị rút ra, khiến cô nàng cảm thấy trống trải, làm gì cũng không có tinh thần.

Quên đi, không phải cô nàng tâm tâm niệm niệm để Kỳ Mộc Uyển đi sao? Bây giờ đi rồi, cô nàng bớt lo, có thể an tâm làm chuyện khác, tiếp tục làm việc mình nên làm.

Tại sao cuộc sống bỗng nhiên trở nên vô nghĩa?

Thời gian cấp bách, Kỳ Mộc Uyển tạm thời đặt vé khoang hạng nhất, bay lúc mười hai giờ đêm, cho nên trước tiên phải đến sân bay, đành phải nhờ Liễu Tư Dực đưa mình đi.

Trên đường biểu cảm Kỳ Mộc Uyển có chút trầm trọng, có lẽ là ảo giác, Liễu Tư Dực thậm chí cảm thấy cô ấy có hơi buồn.

"Người kia điều tra ra rồi, tôi đã gửi tin nhắn cho Thiên Dục, còn lại chỉ có thể tự cô ấy đi điều tra." Cô ấy giống như đang dời đi sự chú ý, khống chế bi thương.

"Cảm ơn cô."

"Không cần thay cô ấy cảm ơn tôi, dù sao tôi sẽ dùng cách khác đòi lại." Kỳ Mộc Uyển nở nụ cười bất lực, Liễu Tư Dực cảm thấy cô ấy trong rất suy yếu, còn có chút ỉu xìu.

"Kỳ tổng, cô không sao chứ?"

"Tối qua nhận được cuộc gọi nói mẹ tôi đã qua đời."

Liễu Tư Dực nhíu mày, trầm giọng nói: "Nén bi thương." Ngoại trừ loại lời này, không biết nên nói cái gì.

"Tại sao cô không nói cho Lam Doanh biết?"

"Nói cho cô ấy biết làm gì, loại tâm tính này của cô ấy chỉ biết sốt ruột suông, dù sao cô ấy ước gì tôi đi, tôi như cô ấy mong muốn." Kỳ Mộc Uyển nhắc tới Lam Doanh đều là cười, giống như có thể che giấu bi thương.

"Dì bị bệnh, cô vẫn bôn ba vì Thiên Dục, còn không thể gặp mặt lần cuối."

"Không có gì, bà ấy bị bệnh đã lâu, vẫn rất đau khổ, tôi từng đề nghị rút ống, nhưng người nhà không đồng ý."

"Rút ống thở... bà ấy là mẹ cô, làm sao bỏ được?"

Kỳ Mộc Uyển bật cười: "Đúng vậy, bà ấy là mẹ tôi, là người thân nhất của tôi, chính bởi vì không nỡ mới phải rút ống, mới không đành lòng nhìn bà ấy bị những ống thuốc cắm trên người tra tấn. Người dù sao cũng phải chết, khiến bà ấy chết có thể diện một chút, thoải mái một chút, đổi một hình thái sinh mệnh khác sống chưa chắc không tốt, con người chỉ là nhìn không ra sinh tử mà thôi."

Nói xong những lời này, ánh mắt Kỳ Mộc Uyển chuyển ra ngoài cửa sổ, khóe mắt hiện lên nước mắt nhè nhẹ, vẫn chịu đựng không chảy ra.

"Cô cũng đừng mạnh miệng, tôi cũng không phải Lam Doanh, không cần kiên cường như vậy. Huống chi có bao nhiêu người có thể thật sự nhìn ra sinh tử? Đã chết thì cái gì cũng không còn, sẽ không gặp lại nữa." Liễu Tư Dực có thể cảm nhận được cô ấy không thể ức chế được bi ai.

Kỳ Mộc Uyển cười cười: "Thật ra thì không có gì, cho dù còn sống lại có bao nhiêu thời gian là ở bên cạnh bà ấy, coi như bà ấy ở phương xa không thể gặp lại, vẫn sống thật tốt, không được sao?"

"Sao cô làm được? Nhìn sinh mệnh mất đi như vậy?" Nàng kinh ngạc lý trí và rộng lượng của Kỳ Mộc Uyển đối với cái chết.

"Có thể là do ảnh hưởng của giáo sư Dư."

"Giáo sư Dư?" Liễu Tư Dực nghĩ đến một người trong truyền thuyết, "Ý cô là giáo sư Dư Tâm Hoan?"

Kỳ Mộc Uyển gật đầu: "Chắc cô đã nghe Thiên Dục nhắc đến dì ấy, tiến sĩ đại học Cambridge, chuyên gia tâm lý học hàng đầu thế giới, dì ấy đã mở nhiều khóa học và tọa đàm, dì ấy còn chuyên nghiên cứu lĩnh vực bệnh tâm thần, cũng là viện trưởng viện an dưỡng đặc thù Tuyên An, chỉ là dì ấy rất ít khi trở về, tôi cũng ở Mỹ có cơ hội mới có thể đi nghe giảng, được lợi không nhỏ."

"Tâm lý học hành vi và bản lĩnh nghiên cứu lòng người của Thiên Dục đều là học từ dì ấy?"

"Ừm hửm, cô rất nhanh sẽ gặp được dì ấy."

"Hả?"

"Với quan hệ hiện tại của cô với Thiên Dục, cô ấy nhất định sẽ dẫn cô đi gặp giáo sư Dư, hàng năm mặc kệ giáo sư Dư bận rộn cỡ nào, vào ngày giỗ của dì Tâm Ngữ, dì ấy nhất định sẽ trở về, năm nay cũng vậy."

Liễu Tư Dực bỗng nhiên nhớ tới Lý Hân Dao, ngày đó vội vàng chạy ra cũng chỉ nói một câu sắp đến ngày giỗ của dì Dư Tâm Ngữ.

Giữa các bậc trưởng bối có câu chuyện gì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK