Edit: phuong_bchii
________________
Lúc ngã xuống, Liễu Tư Dực theo bản năng đỡ ngăn tủ một chút, vô ý đụng phải ly nước trên bàn, "xoảng" một tiếng, ly thủy tinh vỡ vụn, nàng cũng nặng nề ngã xuống.
"Tư Dực!" Lăng Thiên Dục bị tiếng nổ đánh thức, cũng thoát khỏi cơn ác mộng hoảng sợ.
Sau khi tỉnh táo mới phát hiện Liễu Tư Dực ngã sấp xuống, "Tư Dực!" Cô vội vàng xuống giường đỡ, nửa thân dưới Liễu Tư Dực tựa như trói buộc, kéo sụp chính mình, nàng lại giống như bị xích sắt thật lớn khóa lại, ngay cả bò cũng bò không nổi.
"Em đừng động lung tung." Lăng Thiên Dục lo lắng không thôi, hai đầu gối quỳ xuống đất, đặt tay nàng lên cổ mình, "Ôm lấy chị."
Một tay cô ôm eo Liễu Tư Dực, một tay khoác hai chân, ôm lấy nàng. Mất đi cảm giác chi dưới tựa hồ trở nên nặng, Lăng Thiên Dục rất cố hết sức một lần nữa đặt nàng trở lại trên giường.
"Em làm chị hết hồn, làm sao lại ngã xuống? Có động đến vết thương không?" Lăng Thiên Dục kiểm tra xung quanh, sợ nàng bị thương, Liễu Tư Dực nhìn chằm chằm mặt cô một hồi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cô, có chút chua xót.
"Không sao, em xoay người không cẩn thận." Vốn muốn quan tâm đều dừng lại ở miệng môi, nàng cũng không biết thân thể của mình ngay cả đi đánh thức Lăng Thiên Dục trong ác mộng cũng không làm được.
"Em có thể xoay người?" Nói xong câu này Lăng Thiên Dục liền hối hận, vội sửa miệng: "Ý của chị là, có phải muốn uống nước hay không..." Cô chỉ chỉ ly vỡ trên mặt đất.
Cô không nên xát muối lên ngực Liễu Tư Dực, hoặc có lẽ là do bản thân chột dạ, phẫu thuật còn chưa bắt đầu đã sợ hãi.
Liễu Tư Dực bật cười, Lăng Thiên Dục nói rất đúng, hiện tại ngay cả xoay người nàng cũng không làm được, mỗi ngày đều phải dựa vào hộ lý hoặc Lam Doanh giúp mình, không khác gì người liệt.
Nhưng nàng không muốn yếu thế, lại càng không muốn bày ra mất mát của mình, cũng không thể để cho Lăng Thiên Dục bị liên luỵ.
"Xin lỗi, Thiên Dục, lần sau em khát sẽ nói cho chị biết, không để chị lo lắng." Rõ ràng là lo lắng cho cô, quan tâm cô, cuối cùng biến thành tự trách.
Lăng Thiên Dục đỡ trán, vẻ mặt u sầu, đối với ác mộng vừa rồi lòng còn sợ hãi. Cô nhìn thấy hai tay Liễu Tư Dực bị trói, có người cầm roi quất, thậm chí giơ thép muốn đâm thủng thân thể Liễu Tư Dực.
Cô cực kỳ sợ hãi, hoảng sợ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng thân thể làm sao cũng không nhúc nhích được, muốn kêu cũng kêu không ra tiếng, tựa như có người bịt miệng cô giữ chặt cô.
Cho dù biết đang nằm mơ, cũng không cách nào tỉnh lại, cô trơ mắt nhìn thể xác và tinh thần Liễu Tư Dực bị tàn phá, máu chảy đầm đìa một mảnh thấm đẫm hai mắt cô.
Tỉnh lại phát hiện Liễu Tư Dực ngã xuống đất, cô hoảng sợ vạn phần.
"Tư Dực ~ Em ôm chị một cái, được không?" Lăng Thiên Dục ôm hai tay, trong mắt hình như có nước mắt, thậm chí có chút run lẩy bẩy, cô muốn ôm Liễu Tư Dực, phát hiện ngay cả sức giơ tay cũng không có, cảm giác sức lực kia khi bế Liễu Tư Dực đã dùng hết, giờ phút này tựa như quả bóng xì hơi, mềm nhũn không thôi.
Liễu Tư Dực ngồi thẳng người, nhẹ nhàng ôm vào nàng vào trong lòng, "Đều đã qua rồi, em rất nhanh sẽ khoẻ, chị đừng gia tăng gánh nặng tâm lý cho mình, biết không?"
"Hôm nay, chị đã phế đi một bàn tay của Lăng Thương Thiên."
Liễu Tư Dực kinh ngạc muốn nói lại thôi, phế bỏ một bàn tay của Lăng Thương Thiên, đây không phải phong cách làm việc của Lăng Thiên Dục, cô thật sự nổi giận, vì chính mình không tiếc dùng loại thủ đoạn này.
Lăng Thiên Dục thở dài một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngực nặng nề, "Chị không vui vẻ nổi, cũng không có cảm giác thỏa mãn báo thù, trong lòng vẫn có ngọn lửa đang thiêu đốt."
"Đừng lo lắng, em sẽ ổn thôi." Liễu Tư Dực cố gắng an ủi cô, đồng thời lại bóp mạnh bắp đùi, vẫn không có cảm giác, nàng làm sao biết rốt cuộc mình có khỏe hay không.
Sắc mặt Lăng Thiên Dục trắng bệch, thậm chí có chút thất hồn lạc phách. Cô phản xạ hồ quang quá dài, mấy ngày gần đây vì đối phó tứ phòng hết lòng lo lắng. Hiện giờ, cô rõ ràng đã chiếm thượng phong, thậm chí đã có địa vị hiển hách trong cả Lăng gia.
Nhưng là, mỗi ngày cô đều tại dùng ý chí mạnh chống đỡ chính mình, vừa đến buổi tối, liền sợ hãi lo lắng.
"Chị ngủ với em được không?" Lăng Thiên Dục dựa sát vào Liễu Tư Dực không muốn rời đi.
Liễu Tư Dực cười dịu dàng: "Em cũng muốn chị ngủ cùng em."
"Hi hi." Lăng Thiên Dục cười ngây ngô, giường bệnh vốn lớn bằng 1m5, đủ để chứa hai người.
Liễu Tư Dực vui vẻ muốn dịch sang bên cạnh một chút, quên mất mình căn bản không có năng lực di chuyển, Lăng Thiên Dục muốn đến hỗ trợ, lại bị nàng ngăn lại: "Tự em làm."
Tay Lăng Thiên Dục lơ lửng trên không trung, không dám buông xuống.
Liễu Tư Dực khẽ cắn môi, trước tiên thử động nửa thân trên, lại dùng tay ôm chân, đem toàn bộ sức mạnh thân thể tập trung ở nơi có thể cử động, nhưng cố gắng đến cuối cùng đều là phí công.
Nàng tựa như bị hạ định thân chú, ngoại trừ ý thức và cánh tay có thể động, tựa như phế nhân.
Trán nàng toát mồ hôi, Lăng Thiên Dục không đành lòng nhìn tiếp, tiến lên giúp nàng, "Đừng cố chấp nữa, hai ngày nữa sẽ làm phẫu thuật, dưỡng cho tốt, gấp cái gì?"
"Sau khi phẫu thuật sẽ khỏe chứ?" Liễu Tư Dực hỏi.
"Nếu họ không chữa được, có nghĩa là em sẽ không bao giờ khỏi được, phải không?"
Lăng Thiên Dục thật muốn tát mình một cái, tại sao cô, người luôn nói năng cẩn thận, lại liên tục phạm sai lầm trước Liễu Tư Dực? Mỗi lần đều để lại những kẽ hở trong lời nói, khiến Liễu Tư Dực tự suy diễn lung tung.
Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ thật sự không khỏi thì sao? Cô sợ chuyện ngộ nhỡ này xảy ra, Liễu Tư Dực không chịu nổi, bản thân cũng không thể đối mặt với tương lai.
"Bọn họ nhất định có thể chữa khỏi, nghĩ cái gì vậy?" Lăng Thiên Dục chạm nhẹ vào mũi nàng, cố ý ngáp một cái, "Chị mệt rồi, muốn ôm ngủ." Nói xong, cô chui vào chăn, kết thúc chủ đề nặng nề này.
Giường bệnh của Liễu Tư Dực có chút mùi thuốc khử trùng trộn lẫn với thuốc, Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng tựa vào vai nàng, không dám quá thân cận, vì vết mổ ở ngay dưới xương quai xanh, hơi không cẩn thận cũng sẽ đụng phải.
"Ngủ đi, không nghĩ nữa, chị cũng đừng nghĩ nữa." Liễu Tư Dực ngữ khí bình tĩnh, nàng nhắm hai mắt lại, trong lúc suy sụp ép mình đi vào giấc ngủ.
Ánh trăng sáng ngời, ở trên rèm cửa chiếu rọi ra một chút ánh sáng, hai người không có trao đổi quá nhiều, Lăng Thiên Dục vẫn không ngủ, cho đến khi nghe thấy Liễu Tư Dực hô hấp đều đều, cho rằng nàng đã ngủ, mới đứng dậy lặng lẽ đi ra ban công.
Thuốc lá một điếu tiếp một điếu, kết hợp với rượu vang đỏ, một ly lại một ly. Cô căn bản không ngủ được, ở bên cạnh Liễu Tư Dực cô càng dễ dàng nhớ tới cơn ác mộng kia, cô sợ cái loại cảm giác hít thở không thông này, cảm giác áp lực, cảm giác bất lực này, toàn thế giới chỉ còn lại bóng tối và tuyệt vọng.
Sống, trở thành nỗi đau không có điểm cuối.
Liễu Tư Dực cũng không ngủ, sau khi Lăng Thiên Dục rời giường, nàng liền mở hai mắt.
Trạng thái tinh thần của Thiên Dục kém như vậy, có phải bởi vì lừa mình hay không, thật ra chân tướng không lạc quan như vậy?
Khe hở rèm cửa sổ mơ hồ có thể thấy được bóng dáng Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực nhìn cô không chớp mắt, không tự chủ được vươn tay ra, khoảng cách gần như vậy, nàng lại cái gì cũng không đụng tới.
Vết thương dần dần khôi phục, Liễu Tư Dực lại tiếp nhận một lần kiểm tra toàn diện, sắp xếp phẫu thuật đã được đưa lên lịch trình. Chỉ có Lăng Thiên Dục biết, cuộc phẫu thuật này càng giống một loại thử nghiệm, kết quả không biết, Liễu Tư Dực có thể khôi phục hay không ai cũng không thể kết luận.
Xuân ý dạt dào, ánh mặt trời yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua mặt, nhẹ nhàng lại dịu dàng.
Lam Doanh tìm xe lăn, lần đầu tiên đẩy Liễu Tư Dực ra ngoài trời.
Nàng đã lâu không có trải nghiệm qua tự do và vui sướng, sau khi đi ra hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy không khí đều là tự do.
Mấy ngày nằm trong phòng bệnh, tựa như chim trong lồng, hướng tới những ngày trước kia.
Con người mất đi cái gì sẽ chờ mong cái đó, chi tiết cuộc sống đã từng không thèm để ý, hiện tại đều trở thành chuyện Liễu Tư Dực theo không kịp.
Nàng sẽ ngưỡng mộ đôi chân của Lam Doanh có thể tự do đi lại, nàng sẽ nhớ những ngày tập thể hình, thậm chí nàng sẽ nhớ khói lửa trong bếp, nàng nhớ rất nhiều rất nhiều...
"Hồng Tâm, hoàn cảnh bên này thật thoải mái, ngồi ở chỗ này dường như có thể tĩnh tâm, cũng có thể tạm thời quên phiền não." Lam Doanh lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh nàng, cô nàng từ trước đến nay thích náo nhiệt, gần đây cũng biến mất khỏi tầm mắt đại chúng, từ sau khi quá khứ bị phơi bày cô nàng không liên lạc với Kỳ Mộc Uyển nữa.
Hai người giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, biến thành người lạ, Kỳ Mộc Uyển cũng không xuất hiện nữa.
Lam Doanh không còn là cô gái thích líu ríu như trước nữa, ngược lại trở nên giống như Liễu Tư Dực không thích biểu đạt, đa số thời gian đều im lặng không nói.
"Giờ này năm ngoái chị sẽ đi ra ngoài một chút, đạp thanh, ngắm phong cảnh xung quanh." Liễu Tư Dực nhìn chân trời, trời xanh mây trắng, núi xanh dài, những phong cảnh vốn nên kinh diễm kia, lại làm cho nàng mất đi hứng thú.
Trên bầu trời cách đó không xa, có một con diều bay tới, mắt Lam Doanh vội kêu lên: "Diều ơi!"
Liễu Tư Dực ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy có một con diều hoạ tiết kỳ lạ đang bay trên không, nó ở trên không hoa thắm liễu xanh, thảo trường oanh phi, điểm xuyết bầu trời.
"Hoạ tiết này rất giống truyện tranh nổi tiếng gần đây." Lam Doanh nhớ tới trên mạng có một bộ truyện tranh đăng nhiều kỳ, gần đây rất nổi tiếng, nhân vật chính của truyện tranh là một người phụ nữ tóc dài mắt to phiên bản Q, sở dĩ nổi tiếng là bởi vì biểu cảm cùng với thói quen thú vị.
"Cái gì dễ thương?"
Lam Doanh lấy điện thoại ra, tìm được bộ truyện tranh kia, "Đây nè, xem cái này, tác giả không có ký tên, sau đó nữ chính truyện tranh tên là Tiểu Nhị, người bay trên trời kia, gần đây công ty truyện tranh đều đang nghĩ cách liên lạc với tác giả, muốn mua bản quyền á."
Liễu Tư Dực cầm điện thoại lên nhìn chăm chú, đây không phải là truyện tranh Thiên Dục vẫn luôn vẽ cho mình sao? Sao lại còn đăng nhiều kỳ lên mạng? Nàng cẩn thận lướt xem, đều là Lăng Thiên Dục vẽ cho nàng hằng ngày, vậy mà đăng lên mạng?
Không đúng, Lăng Thiên Dục hẳn là không rảnh rỗi làm những việc này. Bình thường chỉ là vì dỗ mình vui vẻ, thường vẽ chút truyện tranh, thì ra ghép lại cùng nhau xem, là một câu chuyện nhiều kỳ.
Nàng không biết đây là thứ mà Lăng Thiên Dục đã vắt kiệt tâm sức trong vô số đêm mất ngủ. Đêm đen quá dài, mỗi phút đều rất khó chịu, chỉ có khi nghĩ về tất cả những điều tốt đẹp của Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục mới có thể bình an vượt qua đêm tối.
Diều càng bay càng cao, Liễu Tư Dực nhìn điện thoại ngẩn người, bỗng nhiên có người nhét dây diều vào trong tay, nàng ngẩng đầu, đối diện với sự dịu dàng trước mắt của Lăng Thiên Dục.
"Nắm chắc nha, chỉ có em nắm tay chị, mới không ngã xuống."
"Không phải chứ, đây là bộ truyện tranh lần trước nhị tiểu thư vẽ cho Hồng sao?" Lam Doanh nhìn kỹ avatar và nick name, quả thật có thể tìm được chút manh mối, cô nàng nhất thời cảm thấy mình đã trở thành bóng đèn.
Chẳng trách dám dùng hình ảnh hoạt hình này làm diều.
Liễu Tư Dực cúi đầu cười nhạt, kéo sợi dây trong tay, diều đón gió bay lên.
"Chị đã trở thành người nổi tiếng trên mạng rồi, họa sĩ truyện tranh." Nàng quay lại trêu chọc, Lăng Thiên Dục nhún vai: "Chị chỉ định lưu một bản điện tử, rồi đăng lên IG thôi, không biết là ai đã truyền đi, thế là tăng một đống fan, còn có cả hàng loạt bình luận nữa." Cô bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nhị tiểu thư thiên phú dị bẩm, thật sự là làm cái gì cũng xuất sắc."
"Chứ sao, diều này cũng coi như là tác phẩm tâm đắc của chị đó." Lăng Thiên Dục rất hài lòng với tác phẩm này, đây không chỉ là một bộ hoạ tiết mà còn là do chính tay cô chế tác, chỉ vì có thể giành được một nụ cười của hồng nhan.
"Em thích lắm." Liễu Tư Dực cười xấu xa nói: "Thích các loại hình thái của chị."
Một câu hai ý, thuận tiện đẩy xe, Lăng Thiên Dục hiểu được, Lam Doanh lại vẻ mặt mơ hồ.
Hai người này luôn cảm giác nói chuyện có chỗ nào là lạ?
Ở giữa Lam Doanh, Lăng Thiên Dục chỉ có thể liếc mắt đưa tình, cô nhịn không được ngáp một cái, gần đây vẫn dựa vào trang điểm che dấu khí sắc, cô chưa bao giờ dám để cho Liễu Tư Dực nhìn thấy mình lúc tẩy trang, khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi kia ngay cả chính mình cũng ghét bỏ.
Mỗi ngày cả đêm ngủ không yên, thần kinh cô đã suy yếu rất nhỏ, ban ngày giả bộ như không có việc gì, thỉnh thoảng còn có thể liếc mắt đưa tình với Liễu Tư Dực, ban đêm liền rơi vào trong bóng tối vô biên, gần đây còn thường xuyên xuất hiện đau đớn căng thằng.
Đôi mắt cười của Liễu Tư Dực phản chiếu bầu trời xanh thẳm, lúc nàng quay đầu vô tình phát hiện vẻ mặt mệt mỏi của Lăng Thiên Dục, giống như đang mệt rã rời.
"Có phải lại ngủ không ngon không?"
Lăng Thiên Dục lắc đầu: "Không có, là phơi nắng dưới ánh mặt trời khiến người ta buồn ngủ." Dứt lời cô lại ngáp một cái, mấy ngày gần đây không thấy cô bị ác mộng quấn quanh, nhưng mỗi đêm cô lén ra ban công hút thuốc uống rượu, Liễu Tư Dực đều biết.
Vì sao Thiên Dục có tâm sự không nói với mình? Liễu Tư Dực nghĩ đi nghĩ lại, dây diều trên tay bỗng nhiên kéo không nổi, chỉ nghe thấy Lam Doanh nói: "Ai nha, hình như dây quấn vào cành cây rồi.
Liễu Tư Dực nhìn qua, diều xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống, cuối cùng treo ở đầu cành.
Tim bỗng dưng đau, nếu như chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhìn lên Lăng Thiên Dục, nàng tình nguyện buông dây trong tay ra. Nhất định thứ nàng bắt không được sẽ giống như diều này, từ trong tay bóc ra, có lẽ đây chính là mệnh số.
"Không sao không sao, chị đi lấy." Lăng Thiên Dục vừa bước ra vài bước, Liễu Tư Dực liền mất mát xoay xe lăn đi, Lam Doanh vội đuổi theo, nói:" Hồng, em đẩy chị."
Lăng Thiên Dục nhìn bóng lưng trên xe lăn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô suy yếu ngã trên bãi cỏ, nhìn ánh mặt trời chói mắt, mơ màng ngủ thiếp đi.