Trời xế chiều,
Mùa đông ở phương bắc lúc nào cũng vậy, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến buổi tối, nhưng mặt trời đã mất dạng, đất trời một màu âm u bao phủ.
Gió thổi mạnh, làm mấy cái đèn lồng lung lay theo gió không ngừng, ánh lửa lập lòe như thể muốn tắt, cố gắng le lói trong cuồng phong.
Trên con phố vắng, lúc này có hai cái thân ảnh đang thong thả đi trên con đường đầy tuyết, chân họ đạp lên tuyết dày ấy vậy mà không hề để lại dấu chân, trông như thể họ đang lướt đi trên mặt tuyết vậy.
Quách lão vén màn cửa đi vào bên trong một cái tửu điếm nhỏ, Vũ Phàm cũng bước vào theo.
Ông chủ tửu điếm ở đây, vừa thấy Quách lão đã lớn tiếng nói.
- Quách huynh, lâu ngày không gặp, haha ...
Nói đoạn, lão lại chú ý tới Vũ Phàm, lão chỉ nhìn hắn một cái, mà cơ thể hắn như thể rơi vào hầm băng vô tận, cảm giác như đang chới với rơi không ngừng xuống vực sâu.
Vũ Phàm hừ lạnh, thần hồn bản nguyên cấp cấp phiêu động, một nguồn lực lượng tinh thần lực mạnh mẽ tuôn trào đánh bạt thần thức của lão bản ra ngoài, đưa cơ thể hồi phục lại trạng thái bình thường.
Lão nhìn hắn đầy thích thú hỏi.
- Hô, tiểu tử ngươi gọi là gì?
- Tiểu bối gọi là Khương Chính Hạo.
- Haha ...!Khương lão đệ, ngươi là người trẻ tuổi đầu tiên hắn hỏi tên đấy! - Hoa Tam Chung vui vẻ nói.
Ông chủ khách điếm giọng hào sảng nói:
- Tiểu tử, ở cái độ tuổi này mà tinh thần lực đạt đến cảnh giới Tam Tài cũng không có mấy người.
Quách lão và Hoa lão sớm đã đoán được chuyện này nên khi nghe lão bản nói cũng không có gì bất ngờ.
Vũ Phàm tùy tiện ngồi xuống cái bàn chỗ hai người Quách lão và Hoa lão đang ngồi, hắn nói:
- Tiểu bối cũng chỉ là may mắn đột phá trong hiểm cảnh.
Cả ba lão đều gật gù, nghe hắn nói bọn họ mới hiểu ra một phần của câu chuyện, thảo nào hắn lại có thể đạt đến cảnh giới này sớm như thế.
— QUẢNG CÁO —
Lão bản dùng chân khí mang bốn vò rượu lớn đi tới chỗ của đám người Vũ Phàm.
Nhìn thấy bốn cái vò rượu này, Hoa lão hưng phấn nói lớn:
- Trịnh Châu hoa tửu! Khà khà ta không ngờ huynh vẫn còn nó đấy!
Lão bản cười đáp:
- Ta sớm nghe Quách huynh sẽ đến Trung Thổ thành nên cố ý cất lại mấy vò để huynh đệ chúng ta đối tửu ôn lại chuyện xưa.
Lão ngừng lại một chút rồi nói:
- Sẵn tiện, chúc mừng lão đệ đây trở thành đệ tử của Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành.
Vũ Phàm vội đứng dậy, chắp hai tay nói với lão:
- Đa tạ tiền bối ưu ái!
Lão bản lấy từ trong nhẫn trữ vật ra bốn cái bếp than nhỏ, rồi đặt lên bàn, lão chậm rãi nói:
- Rượu này phải hâm nóng bằng than mới là cực phẩm!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hai lão kia cũng nhanh chóng phụ họa, đối với bọn họ, dùng hỏa thuật để hâm nóng rượu tuyệt đối là đơn giản, nhưng mà nó lại làm mất đi cái thú vui tao nhã của thưởng rượu cho nên mới có một màn này.
Vũ Phàm ngồi một bên đập nhỏ than ra thành từng mảnh, sau đó theo lời căn dặn của lão bản tửu điếm, dùng hỏa thuật hun nó lên, khi than đã đỏ hồng mới ngừng lại bỏ vào trong bếp than.
- Hâm rượu này, phải dùng than hồng, không được để lửa, thì mới giữ được trọn hương vị của nó! - Lão bản chậm rãi nói với Vũ Phàm.
Hơi ấm từ bếp than nhanh chóng tỏa ra khắp chung quanh cái bàn nhỏ, nơi bốn người bọn họ đang ngồi đàm đạo đủ thứ chuyện.
Lâu lâu tiếng than hồng nổ tách tách, xen vào tiếng trò chuyện của bốn người, làm không khí trở nên ấm áp kỳ lạ, Vũ Phàm lúc này mới hiểu cái thú vui tao nhã của hâm rượu Trịnh Châu hoa tửu này.
Đã từ rất lâu rồi, hắn mới có cái cảm giác tề tựu cùng bằng hữu như thế này, bốn người bọn họ tuy tuổi tác cách biệt, nhưng nói chuyện lại rất ăn ý.
— QUẢNG CÁO —
Hoa Tam Chung giọng không buồn không vui nói với Vũ Phàm.
- Lão đệ, thật nhìn không ra ngươi còn nhỏ như vậy mà trải đời cũng không ít a!
Vũ Phàm chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đượm buồn sâu thẳm, nhìn chén rượu trên tay, hắn ngửa cổ uống cạn.
Khà ...!
Hắn khà một tiếng, rượu thơm, ấm và cay nồng, hắn chậc lưỡi, nỗi niềm chất chứa mấy năm qua ùa về, tâm cảnh trong ánh mắt hắn dần thay đổi, độc mỗi một màu bi thương bao trùm đôi mắt đen ấy.
Ba lão đầu ở đây, sống từng ấy tuổi, nên dễ nhận ra được nỗi bi sầu trong đôi mắt của hắn, họ lẳng lặng thở dài một hơi, thương cảm cho hắn.
Hoa lão vỗ vỗ vai Vũ Phàm.
- Lão đệ, ngươi cũng vất vả rồi!
- Nào, cạn chén!
Bốn người bọn họ uống say sưa một hồi, Hoa lão mới đánh mắt cho lão bản, Quách lão hắng nhẹ một tiếng hắn nói:
- Công tử, không giấu gì công tử, bọn ta có việc cần nhờ công tử giúp một tay?
Vũ Phàm hỏi lại lão:
- Lão bá cứ nói! Nếu trong phạm vi của ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Lão bản tửu điếm vui vẻ nói:
- Lão đệ, ngươi là Cổ sư hẳn cũng biết về Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng chứ?
Vũ Phàm gật nhẹ đầu hắn nói:
- Quả thực tiểu bối đã từng nghe qua.
Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng lấy tửu làm thức ăn, có tác dụng ôn dưỡng chân khí trong cơ thể tu chân giả, hoặc dùng để nuôi dưỡng rượu.
Bởi vì chất dịch do Hoa Tửu cổ trùng tiết ra, dùng để ủ rượu sẽ tạo ra một loại rượu vô cùng trân quý, gọi là Quỳnh Hoa Tửu trứ danh đỉnh đỉnh Thiên Huyền Đại Lục (rượu quý của Quỳnh Lâu trong Khí Vận Hệ Thống).
— QUẢNG CÁO —
Nhưng loại cổ trùng này tuyệt tích đã lâu, nghe đồn là bởi vì chủ nhân trước đây của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng đã dung hợp gần như toàn bộ Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng ở Thiên Huyền Đại Lục để tạo nên một con tổ mẫu.
Sau này Tửu Tôn giả ẩn cư rồi tạo hóa, thế giới bên ngoài liền mất đi đầu mối với Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng này, thành thử ra đến bây giờ cũng không có mấy ai biết đến sự tồn tại của nó.
Hoa lão nhân chen vào nói:
- Bọn ta có địa đồ của động thiên nơi Tửu Tôn giả tạo hóa, nhưng ngặt nỗi chỉ có Kết Đan kỳ trở xuống mới có thể tiến vào, hơn nữa nhất định phải là Cổ sư, mà vừa vặn lão đệ phù hợp với mấy cái yêu cầu này, nên bọn ta định nhờ ngươi vào bên trong lấy Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu ra ngoài.
Vũ Phàm híp mắt hỏi lại lão:
- Để ủ rượu?
Lão bản cười phá lên nói:
- Đúng vậy, ha ha ...!bên trong cũng không có mấy nguy hiểm, hơn nữa, bọn ta sẽ trang bị cho lão đệ ngươi thêm ít bảo vật bảo mệnh trước khi tiến vào.
Bọn ta chỉ lấy Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu cổ trùng, còn lại vật phẩm bên trong đều là của lão đệ, ngươi thấy thế nào?
Tính ra mà nói đây cũng một hồi cơ duyên cho Vũ Phàm, biết đâu chừng hắn có thể đạt được công pháp tu luyện Cổ sư hoàn chỉnh, chưa kể bảo vật của một tôn giả cũng không phải loại tầm thường gì, nghĩ vậy hắn liền đồng ý:
- Chuyện này, tiểu bối đồng ý!
Ba lão hưng phấn nói lớn:
- Hảo, sảng khoái, nào cạn chén ...!ha ha ...
Quách lão thoáng nhìn lão bản một chút, nhưng sau đó rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Lão bản đặt lên địa đồ bí cảnh động thiên nơi Tửu Tôn giả tạo hóa giảng giải cho Vũ Phàm kỹ lưỡng một lần, rồi lão hỏi lại hắn:
- Lão đệ, ngươi đã nhớ rõ chưa? Nếu như có nguy hiểm ngươi phải lập tức rút lui, nếu không lão sư phụ của ngươi tìm đến bọn ta không gánh vác nổi a!
Vũ Phàm gật đầu nói:
- Tiểu bối đã nhớ!.
Danh Sách Chương: