Làm xong xuôi hết thảy Vũ Phàm liền trở về phần của mình bên trong doanh trướng, đối với Ngưng Nhi hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều bởi vì trước sau gì hắn cũng sẽ rời nơi này tìm đến Thương Huyền tông, số phận hai người vốn đã định sẵn không ở cùng nhau.
Chỉ là Vũ Phàm không muốn nói những lời tổn thương nàng, đành phải dùng hành động ra ám hiệu để nàng có thể hiểu được mà tránh đi, nhưng hắn vẫn không thể nào hiểu nổi bởi vì theo như hắn nhận định Ngưng Nhi càng lúc càng quấn lấy hắn, hắn cũng thật hết cách với nàng.
- Sư huynh …
Ngưng Nhi nhỏ giọng gọi theo, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng hỏi lại.
- Muội có chuyện gì muốn nói sao?
Ngưng Nhi sững người một lát, nàng cúi đầu im lặng không nói gì nữa bởi vì tông giọng của hắn có một chút xa cách làm nàng không cách nào mở lời tiếp.
- A, không có gì đâu … sư huynh! – Giọng nàng nhỏ dần.
“Ta làm gì sai rồi sao, tại sao sư huynh lại giận ta?” Ngưng Nhi lủi thủi đi về chỗ của mình, nghĩ loạn trong lòng.
Vũ Phàm đặt địa đồ lên trên bàn dựa vào trí nhớ xác định lại địa điểm phát hiện ra manh mối khi chiều, sau đó cẩn thận xem xét các vùng phụ cận tìm kiếm các khu vực thích hợp để ẩn nấp.
“Mỏ lưu huỳnh bỏ hoang!” Vũ Phàm lẩm nhẩm, chỗ này xác thực là một địa điểm lý tưởng để bọn chúng có thể ẩn nấp với số lượng lớn.
Một là mỏ khoáng hay có nhiều nhánh rẽ hình thành mê cung nhân tạo ở bên trong dễ lẩn trốn, hai là mỏ lưu huỳnh tương đối độc ít người dám lui tới.
- Chính là nó! – Vũ Phàm nhỏ giọng nói một mình.
Hắn nhớ lại khi chiều rồi nở nụ cười quỷ dị, những dấu vết hồi chiều bọn hắn phát hiện lại có hướng ngược lại với mỏ khoáng, khả năng là bọn chúng cố tình để lộ điểm này nhằm mục đích đánh lạc hướng.
Nhưng cũng chính những dấu vết này đã vô tình tố cáo hành động của bọn chúng, xác thực suy đoán Thất Đại Tà Phái xâm nhập vào bên trong bằng con đường sông của hắn là chính xác, bây giờ cần xác định được địa điểm ẩn náu của bọn chúng nữa là có thể triển khai tấn công.
Nếu như buổi chiều hắn liều mạng truy theo dấu vết đó không chừng đã rơi vào bẫy mai phục của bọn chúng, cũng may là hắn cẩn trọng đưa ra lựa chọn rút lui trước.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm lại đau đầu nghĩ cách thăm dò mỏ khoáng lưu huỳnh, bởi hắn chắc chắn một điều rằng nếu Thất Đại Tà Phái chọn nơi đó làm điểm ẩn nấp thì bọn chúng sẽ bố trí nhiều cạm bẫy và cảnh giới quanh đấy.
Vì vậy tiến hành do thám một là điều bất khả thi, khả năng vong mạng là rất lớn.
Vũ Phàm đành phải tạm thời gác chuyện này lại qua một bên, rồi hắn bắt đầu luyện tập nhục thể theo thói quen hàng ngày.
Vũ Phàm suốt mấy năm qua kể từ lúc gia nhập tông môn đến bây giờ vẫn duy trì đều đặn việc tập luyện nhục thân như thế này chỉ khác là cường độ càng lúc càng cao, phối hợp với các tầng công pháp khác nhau mà thôi.
Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ phương pháp này sẽ dần mất đi tác dụng theo thời gian, tu vi càng lên cao thì tác dụng càng nhỏ dần, cần phải thay thế bằng phương thức khác như tu luyện công pháp cấp cao hơn, bồi bổ bằng cao đẳng đan dược các loại.
Chỉ là bây giờ Vũ Phàm thấy phương pháp này vẫn còn tác dụng với cảnh giới tu vi hiện tại nên hắn vẫn kiên trì luyện tập đều đặn.
Tiếu Ngưng Nhi ở một bên nằm im lặng nghe tiếng thở đều đặn của Vũ Phàm, trải qua hai hôm ở cùng doanh trướng với hắn, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Vũ Phàm lại có thể vô địch ở địa bảng ngoại môn, tất cả đều là vì hắn nỗ lực hết mình.
Nàng chợt cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé và ngu ngốc khi ngày trước đã có những hành động khiếm nhã và khinh thường hắn.
Nàng cuộn người lại nằm suy nghĩ vẩn vơ, “chẳng lẽ sư huynh có thành kiến với ta vì chuyện ngày trước a?”, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng thì bên ngoài doanh trướng Vũ Phàm đã ồn ào một mảng lớn.
- Vũ Phàm, ngươi lăn ra đây cho ta! – Ngô Vũ Thiên lớn giọng gào thét.
Vũ Phàm mặc kệ hắn kêu la ở bên ngoài vẫn điềm tĩnh ở bên trong tu luyện tinh thần lực theo công pháp, mãi đến khi mặt trời lên cao hắn mới đi ra ngoài lấy dược liệu vào để luyện chế.
Tên Ngô Vũ Thiên bởi vì chuyện hôm qua cho nên không dám lỗ mãng xông vào bên trong lều, chỉ có thể đứng ở bên ngoài kêu la inh ỏi, tu sĩ ở xung quanh đã bắt đầu dị nghị bàn tán to nhỏ khắp nơi.
- Tên kia không phải là Ngô Vũ Thiên thủ tịch đệ tử ngoại môn của Đạo Tiên sơn môn sao?
- Vũ Phàm là ai? Sao lại chọc giận hắn đến cỡ này cơ chứ?
- Ta nghe nói Vũ Phàm là Luyện Đan Sư nhất phẩm a, tên Ngô Vũ Thiên này có thù hằn gì với hắn mà lại gây sự với một tên Luyện Đan Sư vậy chứ? — QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm vừa bước ra khỏi doanh trướng tên họ Ngô đã hừ lạnh nói.
- Con rùa đen kia ngươi có dám chiến với ta một trận?
Vũ Phàm lơ hắn đi, chỉ cúi xuống thu gom mấy rương thảo dược vào bên trong ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn một cái.
Ngô Vũ Thiên bởi vì chuyện này mà nộ khí xung thiên.
- Vũ Phàm, ngươi là con rùa đen rụt cổ, chiến với ta một trận!
Vũ Phàm như cũ ung dung bình thản bước vào bên trong doanh trướng, ở chỗ này có quy định tu sĩ không được đánh nhau vì bất cứ lý do gì, nếu như vi phạm sẽ xử theo quân luật, hình phạt cực kỳ khắc nghiệt nên tên Ngô Vũ Thiên không dám động thủ là như vậy.
- Ngươi mau thả Ngưng Nhi sư muội ra nếu không ta sẽ lập tức thông tri cho các vị trưởng bối trong tông môn ngươi dám sử dụng tà thuật mê hoặc muội ấy!
- Ngô sư huynh, xin huynh ăn nói cẩn thận, trước khi đến đây sư phụ có dặn ta phải theo sát Vũ Phàm sư huynh!
Ngưng Nhi đột nhiên đi ra ngoài đáp trả lại lời lẽ cay nghiệt của Ngô Vũ Thiên làm hắn nghệch mặt ra một lúc, hắn vội vã tiến lên phía trước nhưng hắn lại thấy Ngưng Nhi lập tức lùi lại, nép sát vào người Vũ Phàm.
- Ngưng Nhi sư muội, lý nào trưởng lão Nguỵ Hiên lại ra lệnh vô lý như vậy, có phải hắn cưỡng ép muội hay không, nếu như hắn cưỡng ép muội chỉ cần muội lên tiếng ta sẽ trảm sát hắn tại chỗ thay trời hành đạo.
Ngưng Nhi lạnh giọng nói.
- Hết thảy đều là ta tự nguyện, hơn nữa xin sư huynh ăn nói cẩn thận, nếu không ta sẽ bẩm báo lại với sư phụ những lời này của huynh!
Ngô Vũ Thiên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chọc giận Luyện Đan Sư tam phẩm là một chuyện ngu xuẩn cực kỳ, hắn đổi giọng cố gắng chèo kéo.
- Ta không tin, nhất định là có uẩn khúc gì đó ở đây, ta sẽ bảo vệ muội! Muội đừng sợ hắn uy hiếp muội, đã có ta ở đây rồi a.
— QUẢNG CÁO —
- Ta không cần!
Ngưng Nhi đáp trả hắn gọn lỏn rồi xoay người đi vào bên trong cùng với Vũ Phàm.
- Xin lỗi sư huynh, là muội mang tới phiền toái cho sư huynh!
Nàng nhỏ giọng nói với Vũ Phàm, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu rồi rảo bước về phía của hắn, ở bên ngoài Ngô Vũ Thiên liên tục kêu lớn.
- Ngưng Nhi muội muội, muội ra đây ta sẽ chủ trì công đạo cho muội a!
Tên họ Ngô cứ như vậy mãi một lúc lâu, tu sĩ đã sớm tụ lại xem đông như kiến đàm tiếu không ngớt, bởi vì quá nhục nhã chuyện Ngưng Nhi không đáp lời hắn, Ngô Vũ Thiên hậm hực rời đi.
“Khốn nạn! Tất cả những nhục nhã này đều là tại ngươi Vũ Phàm!”
- Cuối cùng chó cũng đã ngừng sủa a!
Vũ Phàm cảm khái nói nhỏ một câu, không ngờ lọt vào tai Ngưng Nhi làm nàng cười khúc khích một lúc.
.
Danh Sách Chương: