Xác chết của đám tu sĩ tà phái nằm la liệt ở khắp nơi quanh khu vực mỏ khoáng lưu huỳnh, bây giờ đã bắt đầu bốc mùi hôi thối thu hút đám quạ đến đây bay lượn rợp trời kêu lên từng tiếng rợn người quạ quạ, từng đám từng đám bu xuống mổ xác ở dưới mặt đất.
Trời lờ mờ sáng, mặt sông dưới chân thác nước khẽ động, Vũ Phàm từ dưới nước vọt lên trên không trung như tên bắn rồi hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Bởi hắn cảm nhận được có dị động ở gần đây, Vũ Phàm đưa mắt nhìn về hướng mỏ khoáng lưu huỳnh bỗng thấy một bóng đen chậm rãi tiến về phía này.
Vũ Phàm tâm niệm khẽ động, Nhất Niệm ở dưới gốc cây như thông linh với hắn, đột nhiên rung lên ong ong dữ dội, rồi vụt bay vào tay của Vũ Phàm, kiếm ý mãnh liệt làm mặt nước rợn từng cơn sóng nhỏ lan toả ra xung quanh hơn một trượng mới tiêu tán dần.
Nàng khẽ ngước mình Vũ Phàm, đôi mắt nàng long lanh đẹp hút hồn người nhìn, dù cho đôi môi nàng tái nhợt vì đói và kiệt sức nhưng khuôn mặt vẫn đẹp sắc sảo vô cùng, làm Vũ Phàm cũng lặng người trong chốc lát.
“Tà Phái!” Vũ Phàm nhìn y phục trên người nàng liền nhanh đưa ra phán đoán.
Sát Long Kiếm Kỹ chân quyết lập tức lưu động trong cơ thể Vũ Phàm, Nhất Niệm nhanh chóng được tầng tầng lớp lớp kiếm mang bao phủ, trong trạng thái sẵn sàng kết liễu địch nhân.
Vũ Phàm lặng yên nhìn nàng một lát, bởi hắn thấy gương mặt nàng trĩu nặng nỗi buồn, để ý kỹ trên vai nàng còn vác một cỗ thi thể của một thiếu niên trạc mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân nát bấy nhầy la liệt vết chém ngang dọc, hình như hắn là đệ đệ của nàng.
Nàng giọng run run, thấp giọng nói, ánh mắt nàng sợ hãi tột độ trước khí thế lẫm liệt của Vũ Phàm:
- Đại ca, muội … muội chỉ … muốn an táng theo di nguyện của đệ đệ … hic hic!
Nàng vừa nói vừa mếu máo lo sợ Vũ Phàm sẽ tấn công nàng, bỗng dưng ký ức đau thương ngày đó chợt ùa về, Vũ Phàm vẫn nhớ như in cái cảm giác hắn bế thi thể biểu muội trên tay, từng bước từng bước nặng nề đau đớn đưa nàng xuống núi.
Vũ Phàm thở dài, hắn nhỏ giọng nói:
- Đây là lãnh địa chính phái, ngươi mau rời đi!
Nàng khóc nghẹn từng tiếng, khó khăn nói:
- Đệ đệ … của muội muốn ….
an nghỉ ở bên cạnh một thác nước … hic … hic
Vũ Phàm thở hắt ra một hơi, hắn nhìn một lượt chung quanh rồi nói.
- Vậy thì mau chóng làm cho xong rồi lập tức rời đi, hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng!
Nàng ánh mắt khẽ động, cố gắng di chuyển từng bước chân về phía thác nước, đến nơi, nàng cúi xuống dùng đôi tay yếu ớt cào trên mặt đất, nàng cào đến rách cả đầu ngón tay, máu chảy từa lưa nhưng không thể nào đào sâu xuống được một tấc.
Vũ Phàm động lòng trắc ẩn, cứ như vậy trời sẽ sáng mất, hắn lấy ra một cái phi châm được tẩm độc, phóng về phía nàng.
Nàng trúng độc tê liệt đột ngột ngã gục trên mặt đất khoé miệng co giật như muốn nói gì đó, nước mắt giàn dụa nhìn thi thể của đệ đệ mình.
— QUẢNG CÁO —
“Đệ đệ, tỷ đến với đệ đây!” Nàng tuyệt vọng tự nhủ bản thân.
Vũ Phàm phi thân đến trước mặt nàng, hắn kéo nàng vào bên trong bụi cây rậm rạp, tiện tay nhét vào miệng nàng một viên đan dược, rồi túm thi thể của tên đệ đệ nàng lên đi về một góc khuất phía thác nước.
Nhất Niệm kiếm chém loạn một lúc thì cái huyệt cũng đã thành hình, hắn đặt thi thể của tên thiếu niên vào trong đó rồi lấy đất đá lấp lên, lại chém ra một nhánh cây to bằng bắp đùi người lớn, cắm xuống làm bia cho hắn.
Làm xong xuôi Vũ Phàm lập tức rời đi để nàng tự sinh tự diệt ở đó.
“Cảm ơn đại ca! Ơn này của ân công Như Ngọc đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ quên” Nàng thiếp dần đi vì cơn đói.
…
Vũ Phàm lạnh lùng bước về phía quân doanh, hắn đã giúp nàng như vậy là đã tận nghĩa, chuyện sinh tử của nàng hắn đành phó thác cho lão thiên, cũng không cầu nàng sẽ vì chuyện này mà mang ơn hay báo đáp hắn, chẳng qua hắn thấy đồng cảm với nàng mà thôi.
Chính tà tất không chung đạo!
Mà đối với Vũ Phàm hắn mà nói là chính hay là tà không quan trọng, chỉ có bằng hữu và kẻ thù ngay cả ở trong chính phái cũng có những kẻ không bằng cả cầm thú.
Bành!
Vũ Phàm nhảy lùi về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn theo động tác của Vân Triệt, nhìn khí tức trên người hắn hẳn là vừa đột phá Luyện Khí Kỳ bát trọng thiên.
Vân Triệt hưng phấn nói.
- Vũ Phàm hôm nay ta sẽ đánh ngươi thành cái đầu heo!
Vũ Phàm không nói gì ánh mắt liền ngưng trọng, khí tức lập tức thay đổi, hắn mỗi lần đối chiến đều nghiêm túc như vậy.
Thân hình của Vũ Phàm đột nhiên như biến mất hoàn toàn, Vân Triệt chỉ cảm nhận được một cỗ kiếm ý lạnh lẽo đánh tới trước mặt.
“Di! Nhanh như vậy!” Vân Triệt giật bắn người, vội vàng tế kiếm lên chống đỡ rồi lùi lại thật nhanh, hơi thở hắn có chút gấp gáp.
- Vũ Phàm ta chỉ đùa một chút thôi a!
Choang! Choang! … Choang!
Huyễn Ảnh Kiếm Pháp trong tay Vũ Phàm biến hoá quỷ dị khó lường, thế công dồn dập tới tấp liên miên không dứt làm cho Vân Triệt chật vật không thôi.
Trên trán Vân Triệt lấm tấm mồ hồi, hắn dù gì cũng là đệ tứ Địa bảng, vậy mà trước mặt Vũ Phàm vẫn không có lực hoàn thủ, hơn nữa đối phương còn chưa rút kiếm ra khỏi võ.
— QUẢNG CÁO —
“Cách Sơn Chấn Quyền”
Bành!
Một quyền này đánh lên báng kiếm của Vân Triệt đẩy hắn ngã lăn ra đất, hắn cười khổ nói.
- Ài, vẫn là không cách nào chạm vào vạt áo của ngươi!
Vũ Phàm cười hoà nhã nói.
- Ít ra bây giờ ngươi đã cầm cự được hơn ba phút!
Vân Triệt cười lớn xem đó như là một thành tựu nói.
- Ha ha, tính ra ta vẫn lợi hại hơn tên Hạo Nhiên chán, hắn thậm chí còn không cầm cự được với ngươi quá ba chiêu!
Vũ Phàm đỡ hắn dậy rồi cả hai sóng vai đi vào bên trong quân doanh.
Tần Ngạo nhìn bụi đất trên người Vân Triệt, lại thấy khí tức của hắn đã là Luyện Khí Kỳ bát trọng thiên song lại nhìn sang Vũ Phàm hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
- Ha ha … Vân Triệt sớm nay ngươi khai vị bằng ăn đòn sao? Thật là hấp dẫn a!
Vân Triệt cười lớn nói.
- Tần Ngạo ngươi chưa ăn sáng đúng không? Ta đây muốn đấu với ngươi 300 hiệp a!
Nói rồi hắn tuốt kiếm ra khỏi vỏ, nhứ nhứ trước mặt Tần Ngạo.
Đám tu sĩ và binh sĩ ở quân doanh cũng đã dần nhận ra tình cảm hảo hữu của ba người họ, có người cảm thấy ganh tỵ có người lại cảm thấy ngưỡng mộ trước mối quan hệ này của ba người Vũ Phàm.
Sử phó thống lĩnh tiến đến chỗ bọn họ rồi nói.
- Thống lĩnh có việc cần gặp các ngươi!
Vũ Phàm chắp tay nói.
- Phiền phó thống lĩnh đại nhân dẫn đường!
Sử đại nhân dẫn bọn họ tiến vào doanh trướng của Nam Tu Kiệt, vừa thấy ba người bọn họ Nam Tu Kiệt đã vui vẻ nói.
— QUẢNG CÁO —
- Các ngươi ngồi đi!
- Vâng!
- Chuyện là bên trên muốn điều động các ngươi ra tiền tuyến bên Đông Nam, tình hình ở bên đó càng lúc càng căng thẳng cần thêm nhân lực để hỗ trợ.
Các ngươi sang đó phải cẩn thận một chút!
Vũ Phàm nghe xong liền hiểu, chuyện này không thể nào trùng hợp cùng lúc ba người như vậy, khả năng lần trước hắn đã động chạm đến Thất Đại Tà Phái, bị chúng ghi thù bây giờ những tên nội gián có quyền lực hơn bắt đầu trả đũa.
- Tại hạ hiểu!
Tần Ngạo cũng lờ mờ đoán ra một hai sắc mặt hắn có chút lo lắng, chuyện này đã bắt đầu có chút phức tạp.
Vũ Phàm trở về doanh trướng, hắn nói với Ngưng Nhi.
- Sắp tới ta phải đi ra tiền tuyến ở phía Đông Nam, lần này có chút nguy hiểm ta nghĩ muội nên ở lại đây!
Ngưng Nhi lập tức nói.
- Không! Sư huynh ở đâu muội liền ở đó!
Hắn thở dài cố gắng khuyên nhủ nàng.
- Ngưng Nhi, quả thật …
Nàng lấy tay bịt miệng Vũ Phàm lại, nàng nhỏ giọng nói.
- Muội không muốn rời xa huynh, huynh đừng bỏ muội lại ở đây …
Đôi mắt nàng đã bắt đầu ướt, làm hắn có chút mềm lòng, Vũ Phàm thở dài nói.
- Được rồi, vậy muội hãy thu xếp đi!.
Danh Sách Chương: