Sau khi về đến nhà, Cận Thế Phong trực tiếp đem Yên Lam kéo vào phòng, họ cũng không ai mở đèn, cứ thế ngồi trong bóng tối.
Sau một hồi trầm mặc, Yên Lam lên tiếng trước, "Thế Phong, cảm ơn anh thời gian này đã chiếu cố em, em rất cảm kích mọi thứ anh làm vì em, nhưng, xin anh để em ra đi được không? Anh hãy buông tha cho em đi, em đã thực sự quá mệt mỏi, em cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi!"
Cận Thế Phong không nói gì, chẳng thể nhìn ra hắn có biểu cảm gì trong bóng tối. Yên Lam tiếp tục nói "Yêu anh, quả là một chuyện rất thống khổ, anh có biết hay không? Yêu anh, em đã trở nên rất mâu thuẫn! Em có thể cảm nhận được anh đối xử với em rất tốt, thậm chí còn tự cho rằng anh thật sự thích em. Thế nhưng, kết cuộc, em nhận ra không phải như
vậy. Mấy ngày nay, em làm những việc này, đều là muốn khiến anh ghen, bởi vì anh từng nói, anh không thích em ở cùng với người đàn ông khác, chỉ cần anh ghen, vậy chứng minh rằng anh thật sự yêu em. Nhưng mà, anh......Mấy ngày nay, anh cũng chưa từng nói rằng anh yêu em. Mỗi khi em tưởng rằng anh sẽ nói điều gì đó với em, anh lại xoay người đi nơi khác, không nói năng gì. Vì sao? Anh đã không thích em, nhưng lại không để em ra đi? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh rốt cuộc muốn em như thế nào! Phải thế nào anh mới bằng lòng buông tha em?"
Yên Lam vừa nói vừa rơi nước mắt, "Em thật sự không hiểu anh, nếu như anh chẳng qua chỉ xem em như những người phụ nữ trước đây, em muốn nói xin lỗi, em không thể đáp ứng cho anh. Rốt cuộc anh xem em là gì? Tình nhân, tình phụ, cũng là một trong vô số những người phụ nữ của anh, có thể ngay cả như thế cũng không phải, chỉ là một thứ sủng vật anh dùng tiền mua về để chơi đùa? Vậy thì xin anh....Buông tha em, có được hay không, em vẫn còn có tự tôn, em không muốn bị anh tùy ý thích mà đùa bỡn, hiện giờ em chỉ muốn......Chỉ muốn rời khỏi nơi này." Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, Yên Lam nghẹn ngào nói xong, xoay người, bước ra ngoài.
Một, hai bước, ba bước....
Đúng lúc này, Cận Thế Phong thoáng chốc ôm chầm lấy Yên Lam từ phía sau, ngăn cản nàng đang bỏ đi, cấp thiết nói "Lam Lam, xin lỗi, xin lỗi... Anh biết, anh biết em làm như vậy tất cả đều vì muốn khiến anh nói câu thích em. Anh cũng biết câu nói kia thật rất quan trọng! Nhưng, sau lần nhìn thấy em cùng Tồn Viễn hợp xướng thâm tình, anh lại ghen tị, anh dĩ nhiên không muốn em cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy, bởi vậy anh đã rất tức giận, anh to tiếng với em, nhưng những điều đó cũng không phải chủ ý ban đầu của anh."
Cận Thế Phong nói tiếp "Anh cũng muốn nói rằng anh thích em, nhưng, nhưng mà anh không dám nói, không phải bởi vì anh không thích em, mà là anh sợ, anh sợ sau khi anh nói ra, em sẽ rời bỏ anh, anh sợ anh không phải là người mà em thích, anh không thể lại một lần nữa trải qua sự đả kích ấy. Năm năm trước sau lần bị phản bội đó, anh không bao giờ..........tin tưởng vào tình yêu nữa, không bao giờ....tin vào phụ nữ nữa, là em, là em đã khiến cho anh lại lần nữa hiểu được tình yêu, vì vậy anh thật sự không thể mất em..."
Cận Thế Phong càng ôm xiết lấy Yên Lam, dường như lo sợ nàng đột nhiên tan biến, "Lam Lam, anh thích em, thích em, em đừng rời xa anh, anh không thể không có em." Chậm rãi xoay người Yên Lam lại, hắn hôn lên môi nàng, tiếp đó lại hôn lên những giọt nước mắt của nàng....
Yên Lam đầu tiên là sửng sốt, chậm chạp không phản ứng gì. Một lúc sau, nàng rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng rốt cuộc cũng nghe được hắn nói hắn thích nàng, thì ra là nàng không nghĩ sai chút nào, hắn thực sự thích nàng... Yên Lam vui mừng đến đỗi rơi nước mắt.
Sáng sớm hôm sau, Yên Lam từ trong lồng ngực Cận Thế Phong tỉnh lại, xoay người nhìn thấy hắn đích thực đang bên cạnh, dùng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tối hôm qua hắn thực sự đã tỏ tình với nàng, nàng thật là cao hứng mà!
Hiện tại tất cả đều là hạnh phúc, Yên Lam thâm tình nhìn Cận Thế Phong, lặng lẽ hôn lên gương mặt của hắn.
Đột nhiên, tay nàng bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy, Cận Thế Phong chậm rãi mở mắt, cười nói, "Xem anh bắt được gì đây? Một tiểu tặc xinh đẹp, mới sáng sớm em đã lén trộm mất môi anh, trái tim anh." Ánh mắt Cận Thế Phong dần dần chuyển sang nồng nàn.
"Anh nói bậy, mới là không phải," Yên Lam nói cãi lại "Em đang hôn đánh thức một hoàng tử
anh tuấn nha! Người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử, mà anh là hoàng tử đó, vậy em chính là công chúa xinh đẹp rồi."
"Có đúng không?" Cận Thế Phong chớp mi nhìn Yên Lam.
"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào anh không bị nụ hôn của em đánh thức sao?" Yên Lam cười hì hì, nói. Text được lấy tại https://Vietwriter.com
"Đúng vậy đúng vậy! Em nói cái gì cũng đều đúng hết, vậy công chúa thân yêu, chúng ta có phải nên thức dậy rồi hay không! Đến giờ đi làm rồi kìa!" Cận Thế Phong sủng nịnh nói.
"Uhm, được, nên thức dậy rồi." Yên Lam gật đầu nói. Nói xong, liền đứng dậy đi tới toilet rửa mặt chải đầu, tiếp đó tự mình chọn cho mình một bộ quần áo, sau đó lại chọn cho Cận Thế Phong một chiếc áo sơ mi cùng cravat.
"Bác Trương, chào buổi sáng!" Cận Thế Phong nắm tay Yên Lam bước xuống lầu.
Bác Trương mỉm cười nhìn bọn họ, tuy rằng không biết hai ngày trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, tình cảm của bọn họ lại càng trở nên tốt đẹp hơn, vì vậy mặc kệ là như thế nào, đó nhất định là việc tốt! "Thiếu gia, Lam tiểu thư, hai người xuống rồi! Bữa sáng đã làm xong rồi, hai người nhanh ăn đi, lát nữa còn phải đi làm nữa mà!"
"Vâng, được." Yên Lam đáp lời bác Trương, kéo Cận Thế Phong đi về phía phòng ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Cận Thế Phong lái xe như bay đến công ty, Yên Lam ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Cận Thế Phong, trong lòng tràn đầy ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, "Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đúng không, Thế Phong." Nàng hỏi.
Cận Thế Phong quay đầu lại nhìn nàng, rất trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!"