Yên Lam thở dài một hơi, không biết vì sao? Con người xa lạ này, luôn làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, cái cảm giác ấm ấp như người thân.
Khoảng cách càng gần, nhìn thân thể nhỏ bé của nàng trog bóng đêm, Sở Mặc Hàm không biết vì sao trong lòng có một tia bất an, nhìn nàng thật nhu nhược, nhưng lại giống như sẽ
biết mất không biết dấu vết.
"Yên Lam?" Sở Mặc Hàm nhẹ nhàng gọi.
Yên Lam thân mình run lên bước chân dừng lại, hơi thở nặng nề, ánh mắt thật mệt mỏi nhìn về phía bóng người đang đứng cách mình khoảng hai thước, "Là anh?" Tuy rằng là hơi nghi vấn, nhưng Yên Lam lại không thấy kinh ngạc, cũng không ngoài suy nghĩ của Sở Mặc Hàm.
"Ừ, là tôi."Sở Mặc Hàm gật đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bộ dạng bi thương trước mắt.
Thấy nàng ánh mắt đau thương đến không chịu nổi, cả người quần áo đã ướt đẫm. Tuy rằng không nghĩ ra được nàng gặp chuyện gì, nhưng có thể khẳng định là nàng nhất định đã xảy ra chuyện không tốt. Nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhìn trong mắt Yên Lam nồng đậm bi thương cùng mệt mỏi, còn có một chút thật sâu đau đớn.
Nhìn nàng như vậy làm cho hắn đau lòng, Sở Mặc Hàm phát hiện chính mình thật tức giận, muốn biết rốt cuộc là ai thương tổn nàng, muốn dùng mọi cách để cho nàng có thể vui cười trở lại.
Bản thân là sát thủ, điều cơ bản nhất trong huấn luyện chính là mình phải biết che giấu biểu cảm không để người ngoài biết được, bởi vì đó là trí mạng. Nhưng trước mặt cô gái này lại dễ dàng khiến cho Sở Mặc Hàm phá bỏ nguyên tắc, biểu hiện tức giận lộ ra ngoài. Sở Mặc Hàm thật kinh ngạc chính mình, vì sao cô gái này lại có ảnh hưởng lớn đối với hắn như
vậy?
Sở Mặc Hàm mở rộng vòng tay, cẩn thận từng bước đi về phíaYên Lam, cũng không quan tâm người Yên Lam cứng ngắt cùng ánh mắt đang cảnh giác, chỉ là thật gắt gao ôm chặt nàng, đem gương mặt của nàng vào trong lòng mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Yên Lam, đến khi cảm giác được thân hình Yên Lam đã không còn cứng ngắc, ở trong lòng mình trở nên mềm mại hơn, mới mở miệng nhẹ nhàng nói,"Mệt mỏi lắm đúng không? Nếu mệt mỏi đến thế thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em."
Nghe được lời của Sở Mặc Hàm, Yên Lam nhất thời buông xuống tất cả kiên cường, nước mắt liền chảy xuống, nàng một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng ở trong lòng Sở Mặc Hàm mà khóc.
Yên Lam cũng không biết vì sao, trước mặt người này, nàng có thể không hề che giấu cảm xúc chính mình, hắn cho nàng cảm giác thật an tâm, cảm giác giống như là người thân trong gia đình. Buông xuống hết những bất lực và đau khổ, Yên Lam nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Sở Mặc Hàm.
Một lúc sau, Sở Mặc Hàm cảm giác được Yên Lam cảm xúc đã dần dần bình tĩnh lại, liền nhẹ nhàng nói "Tâm tình có khá lên chút nào không??"
Lúc này Yên Lam mới ý thức được chính mình vẫn còn dựa vào trong lòng Sở Mặc Hàm, vội vàng từ trong lòng Sở Mặc Hàm lui ra, mặt cũng tự giác đỏ lên.
"Thực xin lỗi, tôi thất lễ." Yên Lam lắp bắp nói, đầu vẫn cúi thấp , cảm giác thật ngượng ngùng.
"Không có vấn đề gì! Em đã cứu mạng tôi! Cho nên tôi muốn trở thành bạn bè với em!! Trừ
phi em không xem tôi là bạn bè!?" Sở Mặc Hàm không chút để ý nói. "Có điều......"
Ngữ khí cố ý biến chuyển, làm cho Yên Lam bất chợt nhíu mày, "Có điều gì?"
"Có điều là quần áo của tôi đã bị em làm ướt sạch, lát nữa trở về tôi phải giặt quần áo."
"Xì," Nghe xong lời nói của Sở Mặc HàmYên Lam bật cười, không thể tưởng được hắn thoạt nhìn thật lạnh lùng, lại biết làm cho người khác vui vẻ!?
"Em rốt cục đã cười," Nhìn khuôn mặt Yên Lam đã cười trở lại, tuy rằng chỉ trong phút chốc, nhưng làm cho Sở Mặc Hàm vui vẻ, hắn yên tâm nói, "Cũng không uổng công tôi hy sinh cái áo này."
Nghe lời nói của Sở Mặc Hàm, Yên Lam không khỏi ngẩng đầu thấy trước ngực áo đen của hắn đã bị nước mắt của mình làm ướt, khắp nơi đều là từng mảng nước mắt. "Thực xin lỗi nha! Làm hỏng quần áo của anh rồi, bao nhiêu tiền vậy!? Tôi đền cho anh." Yên Lam ngượng ngùng nói.
"Không cần, không cần khách sáo như vậy, em đã cứu mạng của tôi mà! Coi như chúng ta huề nhau được không?" Sở Mặc Hàm ở bên cạnh nói.
"Nhưng......" Yên Lam có chút chần chờ.
"Còn nhưng cái gì a! Cứ quyết định như vậy." Không chờ Yên Lam nói cho hết lời, Sở Mặc Hàm liền theo quyết định của mình.
"Vậy được rồi, chúng ta liền huề nhau, từ nay về sau, ai cũng không nợ ai." Yên Lam cũng hạ quyết định.
"Chúng ta từ đây về chính thức trở thành bạn bè!"Sở Mặc Hàm nói, "Hiện tại tôi liền tự giới thiệu một chút, tôi tên là Sở Mặc Hàm." T.r.u.y.ệVietwriter.com
"Ừ, tốt lắm." Yên Lam nói, "Tôi đây cũng chưa nói cho anh biết tên của tôi, Yên Lam."
"Tốt lắm, cũng muộn rồi , tôi đưa em về nhà." Sở Mặc Hàm nhìn đồng hồ nói, "Là phụ nữ
không thể về nhà quá muộn."
"Ừm......" Chần chờ một chút, "Được rồi." Yên Lam nói, dù sao sớm hay muộn gì đều phải về nhà đối mặt, không biết hôm nay Cận Thiếu Phong còn có thể làm gì đối với nàng nữa?