gặp mặt, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm." Yên Lam thành thật trả lời , không muốn giấu diếm Cận Thế Phong.
"Ừ, nhưng buổi tối em nhớ trở về sớm một chút, không được về quá muộn đâu." Cận Thế Phong căn dặn nói.
"Dạ, em biết rồi.Vậy anh ăn cơm trước đi nhá! Không cần chờ em đâu ." Yên Lam nói.
"Được rồi. anh Mậu Đức à, chúng ta đi thôi, chọn nơi nào ăn cơm đây?" Yên Lam cúp máy quay lại hỏi Vương Mậu Đức.
"Tiểu Lam, vừa rồi là ai đó? Bạn trai à?" Vương Mậu Đức thăm dò hỏi.
"Vâng." Yên Lam có chút ngượng ngùng gật đầu nói.
Nhìn dáng điệu Yên Lam ngượng ngùng, Vương Mậu Đức trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Lập tức cười cười,"Được rồi, đi thôi, anh mời, cho em ăn một bữa lớn."
"Được! Chúng ta đi nhanh đi!!" Yên Lam vui vẻ kéo Vương Mậu Đức đi về phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Yên Lam về nhà thì đã khuya. Khi ăn cơm, cô cùng Vương Mậu Đức hàn huyên thật lâu, cùng nhớ lại lại rất nhiều chuyện lúc trước, hồi nhỏ, Tiểu Triết luôn bị người ta bắt nạt, tuy là chị nhưng đôi khi cũng không ngăn chặn được, lúc ấy anh Mậu Đức sẽ chạy lại đánh đuổi những tên kia, khi đó chị em cô vẫn luôn nghĩ anh chính là thiên thần hộ mệnh... Cuộc sống thời thơ ấu đã từng luôn luôn phải như vậy, cô hồi tưởng lại!
Đi vào phòng khách, đèn đều tắt, bốn bề im ắng, mọi người chắc là đã ngủ hết rồi? Yên Lam thật cẩn thận đi lên cầu thang bước vào phòng. Vừa mở cửa ra, liền sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thành tiếng, Cận Thế Phong lẳng lặng ngồi ở trên giường, cứ như vậy nhìn cô, trên mặt không có một chút biểu cảm.
"Thế Phong, anh làm sao vậy? Vì sao không bật đèn lên? Làm người ta hoảng sợ!" Yên Lam có chút oán trách hỏi, đi đến chỗ Cận Thế Phong.
"Em làm sao mà bây giờ mới hả! Anh không phải đã nói nhớ về nhà sớm sao? Em hiện tại ngay cả anh nói cũng không nghe sao?" Cận Thế Phong có chút tức giận nói.
"Anh sao vậy?" Yên Lam không hiểu tại sao nhìn Cận Thế Phong,"Vì sao phải lớn tiếng như
vậy! Bởi vì em về muộn sao?"
Đột nhiên Cận Thế Phong chặn ngang kéo tay Yên Lam, ôm cô vào lòng, gắt gao ôm lấy,"Lam Lam, em không cần tức giận, là anh sai, em đừng rời khỏi anh được không, em đồng ý cả đời cũng không rời khỏi anh, được không? Lời nói lộ ra sự sợ hãi, hoảng hốt như
mất đi thứ gì đó.
"Thế Phong, anh nhẹ chút, em không thở được" Yên Lam khó khăn nói, cô ngửi thấy được mùi rượu, nháy mắt liền hiểu được ,"Anh uống rượu sao? Vì sao? Thế Phong, trong lòng không thoải mái sao?"
"Không, không được rời đi, đừng rời khỏi anh......" Cận Thế Phong dường như không nghe thấy cô nói gì, liên tục thấp giọng thì thầm. Có chút bi thương, có chút bàng hoàng.
"Được, được, được. em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn không rời đi, được chưa!!" Yên Lam nói xong, vuốt ve lưng Cận Thế Phong trấn an.
"Em thật sự sẽ không rời khỏi anh? Em thề." Lúc này Cận Thế Phong thoạt nhìn giống như
một đứa trẻ, hắn nâng đầu Yên Lam lên, thật sự nghiêm túc, nhìn cô tìm kiếm sự bảo đảm.
"Đúng vậy, em thề." Yên Lam cũng nhìn vào ánh mắt Cận Thế Phong, chăm chú nói.
Cận Thế Phong nhìn nét mặt Yên Lam, trên mặt lộ ra ý tươi cười."Em bằng lòng, như vậy em cũng cần phải nhớ kỹ đấy!" Nói xong, hắn hôn Yên Lam, ôm cô, chậm rãi đi tới giường.
Nhìn Cận Thế Phong bên cạnh ngủ say, Yên Lam vươn tay, đem vùng giữa trán đang nhăn lại vuốt nhẹ lên, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, Thế Phong rốt cuộc là làm sao vậy, sao có thể lộ
ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, trong mắt có phần cô đơn lạnh lẽo khó có thể lừa được người khác , là chuyện gì đã làm cho tối nay anh trở nên yếu đuối như vậy.
Cận Thế Phong một mình ăn cơm xong, bước đi về phòng. Ngồi ở bên cạnh bàn làm việc uống rượu, Cận Thế Phong rơi vào lặng im suy nghĩ.
Bắt đầu học đại học, hắn liền quen biết, khi đó, Triệu Ngọc Văn và Y Lâm là bạn bè tốt. Cho nên, gián tiếp, hắn cũng biết Triệu Ngọc Văn. Khi đó Ngọc Văn, chính xác là một người thuần khiết, lần đầu tiên gặp mặt, hắn thật sự đã bị cô hấp dẫn, sau đó, bọn họ tự nhiên mà bên nhau. Vì thế chính bản thân mình nhìn không ra, bên ngoài vẻ đẹp thuần khiết mỹ lệ
kia, chính là một người tham lam, vô sỉ.
Hiện tại nhớ đến cuộc sống những ngày đại học, cùng Triệu Ngọc Văn ở một chỗ, khiến người ta cảm thấy chán ghét. Hắn có chút không hiểu, khi đó chính mình làm sao có thể đi thích một người phụ nữ như vậy!?
Bọn họ kết giao được một thời gian, Y Lâm có nói qua với hắn Triệu Ngọc Văn và Vương Mậu Đức có quan hệ qua lại, bởi vì khi đó Y Lâm, Triệu Ngọc Văn trở mặt, cho nên hắn tưởng Y Lâm chửi bới Ngọc Văn, vì thế cũng không có để ý, thế nhưng, rút cuộc vì hắn bị phản bội mà tuyên bố kết thúc.
Từ lúc đó, hắn không bao giờ tin tưởng vào tình yêu, không bao giờ tin tưởng một người phụ
nữ nào nữa. Khi ấy, hắn bắt đầu xem phụ nữ như đồ chơi, chẳng qua dùng để phát tiết. Trở nên lạnh lùng hà khắc, thay bồ như thay áo, bên cạnh hắn có bao nhiêu phụ nữ làm cho người ta không đếm được .
Thế nhưng, từ khi gặp Yên Lam, hắn thật giống như trở về thời đại học, trở nên ngây ngô.
Khi ở cùng với Lam Lam, bản thân sẽ biến thành một thằng con trai, luôn mong lúc nào cũng có thể làm nàng kinh ngạc vui mừng, rồi sau đó nhìn nàng hạnh phúc mà mỉm cười thì chính mình cũng thấy hạnh phúc theo, hắn hiểu tự mình đã làm những gì, thậm chí còn muốn tự tay vùi lấp quá khứ mình và Triệu Ngọc Văn ở cùng nhau.
Hắn không thể lại mất đi Lam Lam, nếu mất đi nàng, chính hắn cũng không biết mình sẽ
làm ra chuyện gì!? Cận Thế Phong ánh mắt kiên định đứng lên, bất luận như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lam Lam rời xa hắn ! Bất chấp dùng hết mọi thủ đoạn, hắn nhất định phải giữ nàng ở bên người.