Lữ Lâm: "Nói ra thật xấu hổ, cũng trách lão phu quản giáo vô phương, mới khiến cho tên khốn này quấy nhiễu làm ra nhiều chuyện như vậy."
Cố Vân Cảnh mỉm cười, "Đã như thế, vậy ngài hãy dẫn hung thủ tới thẩm vấn một phen."
Không lâu sau, một thanh niên mặt mũi đầy máu bầm tím, toàn thân chồng chất vết thương bị áp giải tới. Lữ Lâm khinh bỉ nhìn hắn, sau đó mặt không biểu tình đối Đại Lý Tự khanh nói:
"Đây là hung thủ, tên gọi Trần Hạo, chủ thẩm đại nhân hỏi đi."
Đại Lý Tự khanh: "Trần Hạo, bản quan hỏi ngươi, tại thọ yến Chiêu Vương Phi, là ngươi hạ dược vào trong rượu cho Lữ Trọng, để hắn mạo phạm Chiêu Vương Phi?"
Trần Hạo quỳ dưới đất, run rẩy nói:
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân nhất thời hồ đồ mới ra hạ sách này."
Đại Lý Tự khanh vỗ kinh đường mộc, "Ngươi đã làm chuyện ác như thế, còn vọng tưởng tha mạng? Còn không mau khai ra?"
Trần Hạo ấp a ấp úng:
"Ta, ta bởi vì làm việc không đạt, bị công tử mắng, trừ nửa tháng tiền lương. Sau đó... Sau đó, ta tức không chịu nổi, nhất thời trộm đi hiệu thuốc phụ cận mua xuân dược, sau đó cho công tử ăn vào."
Đại Lý Tự khanh biết hồ sơ có ghi, hắn nhớ được hiện trường, cảm thấy lời lẽ của Trần Hạo không đúng. Chiêu Vương Phủ kiểm tra nghiêm ngặt rượu và thức ăn xong mới được bưng lên, mà phải là đã bưng lên Chiêu Vương Phi mới đi mời rượu, trong quá trình này Trần Hạo không hề có cơ hội tiếp xúc đến rượu.
Đại Lý Tự khanh: "Theo bản quan biết, ngươi không hề có cơ hội tiếp xúc đến rượu của Chiêu Vương Phủ, thử hỏi ngươi như thế nào cho Lữ Trọng trúng xuân dược?"
Lữ Lâm đã biết Đại Lý Tự khanh khẳng định hỏi như vậy nên đã chuẩn bị.
Trần Hạo: "Xuân dược này cách nửa canh giờ sau mới phát tác. Trước đó ta đã hạ vào rượu công tử uống, khi hắn đến Chiêu Vương Phủ dược hiệu cũng vừa phát tác. Đúng lúc Chiêu Vương Phi mời rượu, công tử tự nhiên mà làm vậy."
Cố Vân Cảnh âm thầm kinh ngạc. Lời giải thích này không phải hư cấu, nàng đúng là dùng phương pháp này để Lữ Trọng vào tù. Nàng bất động thanh sắc nhìn Lữ Lâm. Xem ra mình vẫn là nghi ngờ năng lực của hắn, nhanh như vậy đã suy đoán ra nhiều đầu mối như thế. Dù kinh ngạc nhưng đồng thời, Cố Vân Cảnh cảm thấy có chút may mắn. Nếu mặc cho Lữ Lâm tra tiếp, nàng thật sự có khả năng bị tra ra. Lữ Lâm kịp thời ngưng tay thì tốt, chỉ là khiến nàng trăm mối không có cách giải là vì sao hắn không tiếp tục? Mà ngược lại tìm kẻ chết thay?
Đại Lý Tự khanh không thể tin nói:
"Nghĩ không ra ngươi chỉ là một hạ nhân, lại có tâm cơ thâm trầm như vậy? Chỉ bằng vào một bên lời ngươi nói cũng không thể tin, ngươi đi đâu tiệm thuốc nào? Truyền chủ tiệm thuốc đó đến đối chất!"
Tất cả đều đã được Lữ Lâm an bài. Hắn cũng đã chuẩn bị chủ tiệm thuốc đi lên đối chất. Trần Hạo nói tên tiệm thuốc, Đại Lý Tự khanh sai người gọi chủ tiệm thuốc đến tra hỏi. Rất nhanh, chủ tiệm thuốc lòng như lửa đốt đi theo nha sai tới Đại Lý Tự. Người này đã nhận thù lao từ Lữ Lâm, và lí do đưa ra cũng hợp với Trần Hạo.
Án đã đến đây, rất nhiều người đều coi Lữ Trọng đúng là bị oan. Đào Thận thì biểu thị thật sâu hoài nghi, nói:
"Đại Lý Tự và Phò Mã tra xét lâu như vậy đều không tiến triển. Ninh Quốc Công tùy tiện tra cái có thể tra ra tất cả, bản hầu xác thực bội phục tài trí của Quốc công gia.... Bất quá, các vị chẳng lẽ không cảm thấy Ninh Quốc Công tra án không khỏi quá xuôi gió xuôi nước sao? Trần Hạo là hạ nhân Lữ phủ, quan hệ của bản thân hắn và Lữ Trọng đã rất vi diệu, vậy lời lẽ của hắn không có cái gì có thể tin đi? Có lẽ hắn bị ai đó sai khiến, mang ô dùm Lữ Trọng cũng không chừng."
"Võ An Hầu ông có ý gì?"