Nhóm ảnh vệ luôn luôn bí mật trốn ở trong thôn trang, hoàn toàn không biết hoàng thành phong vân biến ảo, Cố Vân Cảnh nói sơ qua cục diện cho bọn họ biết xong, hạ lệnh:
"Vân Nhất, Vân Nhị, các ngươi theo dõi Đoan vương Tiêu Dương. Vân Tam, Vân Tứ theo dõi Chiêu vương Tiêu Tông. Vân Ngũ, Vân Lục đi dịch quán bảo vệ Ích vương. Vân Thất, Vân Bát vào cung bảo hộ An vương."
"Đoan Vương Phủ cùng Chiêu Vương Phủ có động tĩnh gì, kịp thời báo cáo cho ta."
"Thế tử không cần chúng ta bảo hộ sao?" Hắc y nhân cầm đầu tên là Vân Nhất hỏi.
Cố Vân Cảnh cười, vẻ ngưng trọng tụ trên mặt đột nhiên tiêu tán, "Ta đã có Thải Nguyệt và thị vệ Hầu phủ, các ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần làm việc ta giao phó thỏa đáng là được."
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!"
Vân-trung-kỵ nhận mệnh, cấp tốc rời đi mật thất.
Trán Cố Vân Cảnh đổ đầy mồ hôi, mắt choáng váng, không khỏi lùi về sau mấy bước. Thải Nguyệt thấy thế vội đi tới đỡ nàng, lo lắng hỏi:
"Thế tử không sao chứ?"
Cố Vân Cảnh trì hoãn một hồi, khoát tay: "Không sao. Có lẽ quá mệt đi. Nghỉ ngơi một lát là được, không có gì đáng ngại. Tỷ theo ta đi thư phòng, ta có thứ bàn giao cho tỷ."
Thải Nguyệt vẫn luôn đỡ Cố Vân Cảnh mà đi. Mật thất thì được thiết lập trong sương phòng thiên viện, hai người vừa bước ra khỏi cửa sương phòng đúng lúc bị Ngọc Dao nhìn thấy. Nàng nấp ở chỗ hẻo lánh, chăm chú nhìn hai người, cho đến khi bóng dáng cả hai biến mất, Ngọc Dao mới đi ra và cau mày.
Ngọc Dao vốn không biết nơi này. Nguyên là gần đây nhàn rỗi, nàng nuôi một con mèo. Con mèo này lại nghịch ngợm, ngày ngày chạy khắp nơi, chơi trò trốn tìm vui vẻ đến quên hết mọi thứ. Vừa rồi con mèo chạy vào thiên viện, Ngọc Dao đến tìm, trùng hợp bắt gặp hai người. Nàng vốn là một người có tâm tư, gặp được cảnh này trong lòng liền sinh ra rất nhiều ý nghĩ không tốt. Tỉ như vì sao Phò mã và Thải Nguyệt lại xuất hiện ở nơi vắng vẻ này? Tỉ như vì sao hai người thân mật như thế?
Chậc chậc... Cô nam quả nữ ở cùng một phòng... Mà Phò mã nhìn có vẻ tái nhợt, không phải là làm chuyện gì mệt nhọc chứ? Ngọc Dao càng nghĩ càng kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh ở sau lưng ; lúc nàng bồi giá theo Tiêu Mộ Tuyết vào Hầu phủ đã nhận ra giữa Cố Vân Cảnh và Thải Nguyệt có tình cảm thâm hậu, nàng lúc ấy cũng đã nói cho Tiêu Mộ Tuyết nhưng Công chúa điện hạ rộng lượng, không để lời của nàng ở trong lòng, mặc cho hai người họ qua lại. Người chủ đã tỏ thái độ như thế, thân làm tỳ nữ như nàng cũng không tốt lại mở miệng, việc này cứ như thế mà qua. Nếu Công chúa đối với Phò mã vẫn là lạnh lùng, Ngọc Dao đương nhiên sẽ không xen vào. Nhưng bây giờ Tiêu Mộ Tuyết và Cố Vân Cảnh tình cảm vợ chồng sâu đậm như keo sơn, Ngọc Dao đương nhiên không thể nhìn người khác phá hỏng tình cảm của hai người. Thượng Quan Hề Nhược không được, Thải Nguyệt càng không được! Ngọc Dao rốt cuộc không còn tâm tình quan tâm con mèo, nàng xách váy chạy tới phòng công chúa.
Cửa phía tây dưới ánh trăng, đèn đuốc chập chờn. Tiêu Mộ Tuyết mặc quần áo màu lam nhạt, nghiêm túc may quần áo dưới đèn, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt. Công chúa điện hạ sống an nhàn sung sướng, Ngọc Dao chưa từng thấy nàng may vá bao giờ, vội chạy vào hỏi:
"Điện hạ sao có thể làm công việc này? Ngài mau nghỉ ngơi đi ạ. Hãy giao việc này cho nô tỳ. Vạn nhất bị kim đâm là không xong."
Ngọc Giao nói xong, muốn tiếp nhận kim khâu, không ngờ bị Tiêu Mộ Tuyết đẩy ra.
"Không cần. Gần đây nhàn rỗi, ta mới học được cách may quần áo từ Tố Thu tỷ tỷ. Trời lại trở lạnh, ta muốn tự mình may cho Phò mã mấy bộ y phục. Nơi này không cần đến ngươi, ngươi đi làm chuyện khác đi." Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu nói.
Dặn dò xong, Tiêu Mộ Tuyết lại cúi đầu xuống cẩn thận xe chỉ luồn kim. Ngọc Dao thấy mà đau lòng. Công chúa điện hạ mười ngón không dính đến nước lạnh may quần áo cho Phò mã, mà Phò mã lại cùng Thải Nguyệt thân mật từ trong phòng vắng vẻ đi ra. Nhìn dáng vẻ Tiêu Mộ Tuyết si tình, Ngọc Dao biết rằng nếu mình nói ra việc này, Công chúa điện hạ chắc chắn thương tâm. Nhưng nếu không nói, cũng quá ủy khuất Công chúa điện hạ.
Đang lúc Ngọc Dao cúi đầu tiến thối lưỡng nan, bên tai truyền đến tiếng suýt soa rất nhỏ. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tay Công chúa điện hạ đã bị kim đâm đổ máu. Sợ vết máu nhỏ lên quần áo mới may, Tiêu Mộ Tuyết vội cầm khăn lau máu.
"Điện hạ không sao chứ? Nô tỳ đi gọi thái y." Mặc dù Tiêu Mộ Tuyết chỉ là bị kim may đâm nhưng trong mắt Ngọc Dao là nàng bị trọng thương...
Nhìn xem tỳ nữ cấp thiết như vậy, Tiêu Mộ Tuyết không chịu được lắc đầu cười:
"Ngọc Dao, ta chỉ là bị kim may đâm mà thôi, ngươi cũng quá chuyện bé xé to đi."
"Công chúa điện hạ, nô tỳ không có chuyện bé xé ra to nha. Ngài là thiên kim, không thể bị tổn thương mảy may, không phải giống như chúng ta."
"Thôi, không cần khẩn trương như vậy. Chút thương nhỏ, chỉ cần cầm máu là xong. Ngươi không nên tiết lộ việc này cho Phò mã, bằng không hắn sẽ không cho ta may y phục nữa."
Mắt Ngọc Dao đỏ lên, trong lòng rốt cuộc không nhịn nổi... Công chúa càng biểu hiện ra thâm tình đối với Phò mã, Ngọc Dao càng cảm thấy điện hạ của mình ủy khuất.
"Công chúa điện hạ, nô tỳ có chuyện quan trọng muốn nói với ngài." Ngọc Dao nói chuyện mang theo nghẹn ngào nho nhỏ.
Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, còn tưởng rằng đối phương thút thít là bởi vì mình.
"Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Ta không có bị thương nghiêm trọng."
"Không phải... Không phải vì việc đó, mà là vì Phò mã."
Tiêu Mộ Tuyết thần sắc nghiêm nghị, biểu lộ cũng khẩn trương: "Phò mã thế nào? Có phải hắn lại khó chịu rồi?"
Tiêu Mộ Tuyết lúc này mới nhớ cả buổi chiều nay không thấy Cố Vân Cảnh.
"Phò mã, Phò mã cùng Thải Nguyệt ở trong căn phòng vắng vẻ... Nô tỳ nhìn thấy hai người cử chỉ thân mật, từ trong phòng đi ra..."
Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc nhìn nghe xong Ngọc Dao. Nàng còn tưởng rằng Cố Vân Cảnh xảy chuyện gì, không nghĩ tới lại là chuyện như vậy. Sau khi nghe xong, khuôn mặt nguyên bản khẩn trương trở nên trầm tĩnh rất nhiều. Nàng không nói gì một hồi lâu.
"Nô tỳ cảm thấy Phò mã cùng Thải Nguyệt quan hệ không đơn giản, chúng ta cần điều tra một chút hay không? Nếu Thải Nguyệt thật sự làm việc trơ trẽn, nô tỳ sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho nàng."
Tiêu Mộ Tuyết nâng mắt, thản nhiên nói: "Ngọc Dao, trước khi không có chứng cứ ngươi không thể tuỳ tiện vu oan cho người khác. Chuyện này ta đã biết, ngươi đi xuống đi, ta tự có tính toán. Không có mệnh lệnh của ta, ngươi không thể nhúng tay vào chuyện này, càng không thể khó xử Thải Nguyệt cô nương. Có nghe hay không?"
"Điện hạ..." Ngọc Dao sốt ruột đến dậm chân mấy cái.
"Đi xuống đi." Tiêu Mộ Tuyết khua tay nói, "Nhớ kỹ lời ta nói."
Ngọc Dao bất đắc dĩ rời đi.
Tiêu Mộ Tuyết không còn tâm trạng may quần áo, gác kim khâu, trầm tư. Cố Vân Cảnh là người ngay thẳng, tiểu sư muội Thượng Quan Hề Nhược tình thâm ý hậu còn cô phụ, làm sao có việc mờ ám với Thải Nguyệt? Hai người đi ra từ nơi vắng vẻ nhất định là thương nghị việc gì đó. Nàng chỉ buồn là Cố Vân Cảnh vẫn còn coi nàng như người ngoài, rất nhiều bí mật luôn luôn giấu diếm nàng.
Nửa canh giờ sau, Cố Vân Cảnh trở về. Phò mã thần sắc mỏi mệt, gặp Tiêu Mộ Tuyết về sau, mặt tái nhợt nhưng tuấn nhã lộ ra ý cười. Nàng đạp bước đi vào phòng và nhận ra Tiêu Mộ Tuyết không thích hợp.
"Tuyết Nhi, thế nào? Trông nàng không vui thế? Cố Vân Cảnh đứng trước mặt Tiêu Mộ Tuyết, dịu dàng hỏi.
"Vì sao ngươi về muộn như vậy? Đang bận làm gì sao?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi ngược lại.
Cố Vân Cảnh suy nghĩ, rất thành thật nói: "Uhm, có một số việc ta không nên gạt nàng. Chúng ta là vợ chồng, nên thẳng thắn với nhau."
"Ta đích xác đi làm chuyện quan trọng." Cố Vân Cảnh chậm rãi nói, "Cha ta từng âm thầm đào tạo tám tên ảnh vệ, gọi là vân-trung-bát-kỵ, trung thành tuyệt đối, võ công cao cường. Lúc cha xuất chinh đã biết hoàng thành phong vân trỗi dậy, cho nên để lại những ảnh vệ này bảo vệ ta. Ta trước đó vô tâm triều chính, không gần chính trường, dĩ nhiên sẽ không cuốn vào vòng xoáy. Vả lại bên cạnh đã có Thải Nguyệt cao thủ bảo hộ, cho nên cũng không cần đến ảnh vệ."
"Ngày còn dưỡng bệnh ở Vong Ưu Cốc, ta từng nghiên cứu ra được một trận pháp, cần tám người diễn luyện mới có thể phát huy uy lực, cho nên ta để vân-trung-bát-kỵ diễn luyện ở thôn trang ngoại ô. Bây giờ thời cuộc gian nan, chúng ta và An Vương điện hạ đều ở trung tâm vòng xoáy, một khi không cẩn thận sẽ bị vòng xoáy cắn nuốt. Bởi vậy ta triệu hồi bọn họ trở về phục mệnh."
"Bởi vì cha từng dặn dò không thể tuỳ tiện tiết lộ cho nên toàn bộ Hầu phủ cũng chỉ có ta và Thải Nguyệt biết. Một canh giờ trước, chúng ta gặp bọn họ ở mật thất. Bàn giao vài việc cho tám người xong, ta lại để Thải Nguyệt đi làm chuyện khác, như thế vừa đi vừa về trì hoãn tiêu hao không ít thời gian. Cho nên trở về tương đối trễ."
Công chúa âu yếm nhìn xem Phò mã, sự mất mác trong lòng dần dần bị vui vẻ thay thế. Nàng rất vui vì Cố Vân Cảnh có thể thẳng thắn với nàng. Đây là loại tình yêu tin tưởng lẫn nhau, thẳng thắn đối đãi mà nàng cần.
Tiêu Mộ Tuyết vuốt ve mặt Cố Vân Cảnh, "Ngươi mệt mỏi một ngày, nghỉ sớm đi. Ta đi chuẩn bị nước nóng cho ngươi ngâm một lát, cho dễ ngủ."
Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng vòng tay ôm eo Tiêu Mộ Tuyết, "Loại chuyện nhỏ nhặt này để hạ nhân làm đi. Nàng đến Hầu phủ là để hưởng phúc, chớ không phải bận rộn vì những việc vặt."
Cố Vân Cảnh cọ vào sau cổ Tiêu Mộ Tuyết: "Nàng xem mình xem, gần đây gầy đi không ít."
Nói nói, Cố Vân Cảnh kìm lòng không đặng kéo tay Tiêu Mộ Tuyết, vừa vặn đụng phải vết thương trên ngón trỏ đối phương.
"Tss..." Tiêu Mộ Tuyết hít hà.
"Sao vậy?" Cố Vân Cảnh lo lắng hỏi.
"Không sao."
Cố Vân Cảnh thông minh, biết tay Tiêu Mộ Tuyết chắc chắn bị thương nhưng muốn gạt nàng.
"Mau vươn tay ra cho ta xem một chút!"
"Thật sự không có gì mà."
"Vậy ta giận nha. Ta mà giận là ăn không ngon, ngủ không yên nha."
Phò mã ngạo kiều nói, tựa như trẻ con lấy vấn đề này ra uy hiếp. Nào ngờ hai chuyện nhỏ bé lại là chỗ uy hiếp Tiêu Mộ Tuyết thật.
Tiêu Mộ Tuyết mỗi ngày quan tâm nhất một vấn đề đó chính là làm sao để Cố Vân Cảnh ăn thêm cơm... Cố Vân Cảnh ăn rất ít, bởi vì nể mặt Tiêu Mộ Tuyết mới miễn cưỡng ăn thêm một chút.
Tiêu Mộ Tuyết hết cách, lắc đầu cười mấy lần:
"Trẻ con quá! Phò mã vang danh thiên hạ thực tế là một đứa trẻ chưa lớn! Chỉ toàn uy hiếp nàng dâu bằng cơm nước. Có biết xấu hổ không hả? Hả? Phò mã? Có biết xấu hổ không?"
"Có gì mà xấu hổ? Đây gọi là ngây thơ đáng yêu."
"Ngây thơ đáng yêu?" Tiêu Mộ Tuyết cầm vánh tai Cố Vân Cảnh, không nín được ý cười, "Ta phát hiện ngươi càng ngày càng khôi hài, so với thiếu niên nghiêm chỉnh trước kia tưởng như hai người."
"Bởi vì tình yêu đó. Tình yêu có thể để một người trở nên ngây thơ lãng mạn, đồng thời cũng có thể để người đó trở nên khôi hài." Trêu ghẹo một hồi, Cố Vân Cảnh lại nói, "Bây giờ có thể để cho ta nhìn xem vết thương sao?"
Tiêu Mộ Tuyết chậm rãi đưa tay phải ra. Tổn thương chỉ là một vết thương rất nhỏ nhưng bởi vì ngón tay nàng khá trắng và bóng loáng cho nên có thể thấy rõ vết thương. So với chín ngón khác, ngón này có vẻ không hợp nhau thật.
Cố Vân Cảnh đau lòng nhìn vết thương hơi sưng, lo lắng không thua gì Ngọc Dao trước đó biểu hiện ra.
"Làm sao bị thương a? Thoa thuốc chưa? Nhất định rất đau đi. Nhìn giống như bị kim đâm vậy." Cố Vân Cảnh quay đầu nhìn y phục tơ lụa màu thiên thanh gác trên bàn, nháy mắt hiểu ra, "Nàng may quần áo phải không?"
"Nàng may làm gì? Những việc như thế này cứ để hạ nhân đi làm là được. Lần sau không cho phép nàng đụng đến thêu thùa."
"Ta muốn ngươi có thể mặc quần áo ta tự mình may nha. Xưa nay quần áo của ngươi đều là Thải Nguyệt may đo, ta vào Hầu phủ gần một năm, chưa hề làm được bộ y phục nào, làm ta cảm thấy chức thế tử phi này ta làm không xứng."
Cố Vân Cảnh rủ mắt, ôm lấy Tiêu Mộ Tuyết.
......
Hôm qua, trong cung truyền tới tin tức vạn phần khiếp sợ: Hoàng hậu nương nương đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Lạc Mai đến Hầu phủ báo tin, may mắn có Ngọc Dao đỡ lấy, Tiêu Mộ Tuyết không đến mức hôn mê bất tỉnh. Sau khi hỏi thăm tình huống, tiễn Lạc Mai đi, Tiêu Mộ Tuyết thất hồn lạc phách tìm Cố Vân Cảnh thương lượng đối sách.
"Vân Cảnh, mẫu hậu đột nhiên hôn mê bất tỉnh, phải làm sao mới ổn đây?"
Cho tới nay, ngoại trừ Cố Vân Cảnh, mẹ con hoàng hậu là người thân nhất của Tiêu Mộ Tuyết. Nàng mất mẹ từ nhỏ, hoàng hậu coi nàng như con gái ruột, che chở quan tâm chu đáo đầy đủ. Tại nơi cung đình mỏng lạnh, Tiêu Mộ Tuyết cảm nhận được nhân tính và tình thân ấm áp.
"Chớ nóng vội. Từ từ nói rõ cho ta xem."
Tiêu Mộ Tuyết đem tình huống nàng biết được từ Lạc Mai nói cho Cố Vân Cảnh.
Phò mã nghe xong, nhíu mày: "Tự nhiên hôn mê bất tỉnh? Các thái y lại thúc thủ vô sách, tra không ra nguyên nhân? Việc này rất là kỳ quặc, xác thực có nhiều chỗ khả nghi. Ta hiện tại không tiện lộ diện, nàng ngay bây giờ vào cung, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối rồi báo lại cho ta."
"Ừ." Tiêu Mộ Tuyết không trì hoãn, cấp tốc khởi hành.
Khi nàng xuất hiện tại Chính Dương Cung, nhìn thấy hoàng hậu đang nằm ở trên giường, Tiêu Trạm đứng ở trước giường, các thái y quỳ rạp cùng các cung nữ không ngừng nức nở.
"An Vương ca ca, mẫu hậu thế nào?"
Tiêu Trạm phẫn nộ cùng bất đắc dĩ. Phẫn nộ là các thái y không tra ra được Hoàng hậu bị bệnh gì. Bất đắc dĩ là cảm giác sâu sắc vận mệnh trêu người. Hắn lắc đầu:
"Các thái y còn không có tra ra."
Cũng may Tiêu Trạm tính tình tốt, cho dù trong lòng phẫn nộ cũng không loạn phát tới các thái y. Các thái y hai mặt nhìn nhau, trong lòng ôm chút may mắn. Nếu hôm nay đứng trước mặt bọn họ là Chiêu Vương Tiêu Tông, bọn họ từng người không thể thiếu bị phạt, nghiêm trọng hơn là có khả năng bị kéo ra ngoài chém đầu.
Tiêu Trạm đối với đám thái y quỳ rạp nói: "Các ngươi đứng lên trước đi. Có quỳ một hai ngày, Hoàng hậu cũng không tỉnh lại. Việc cấp bách nhất là tận lực đi tìm nguyên nhân phát bệnh. Nếu thực sự tìm không ra, bản vương lại nghĩ cách. Các ngươi lui về Thái Y Viện đi."
"Vâng, An Vương điện hạ." Rất nhanh, các thái y cáo lui.
Rút lui thái y, Tiêu Trạm lại rút lui toàn bộ cung nữ trong Chính Dương Cung. Sau đó, chỉ còn hai người.
"Tuyết Nhi, ta thật vô năng, không có bảo vệ mẫu hậu tốt." Tiêu Trạm tự trách, "Phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, bây giờ mẫu hậu lại hôn mê bất tỉnh, ta thật không biết nên làm sao bây giờ. Ta rất mù mịt, không biết kế tiếp nên đi như thế nào nữa."
Thể xác tinh thần Tiêu Trạm đều mệt. Từ khi Tiêu Quan bệnh nặng, hắn nhiếp chính, ngày tháng một khắc cũng không nghỉ ngơi bắt đầu. Mỗi ngày đều căng thẳng, thâu đêm suốt sáng phê duyệt tấu chương, sợ chỉ một sai sót nhỏ liền tổn hại đến bách tính. Vì phổ biến chính sách mới, hắn đắc tội rất nhiều người quyền quý trong triều. Nhưng hắn kiên định với nguyên tắc của mình, làm việc mình cho rằng là đúng, mặc cho rất ít người chân tâm thật ý ủng hộ hắn. Từ khi Ích vương vào hoàng thành, thế cục đột nhiên khẩn trương chưa từng có. Lúc trước, hắn đấu cùng Tiêu Tông, bây giờ lại thêm một cái hoàng thúc, mà hoàng thúc này còn có quan hệ rất thân với hắn. Hết thảy để Tiêu Trạm thừa nhận rất nhiều áp lực. Nhưng hắn không sợ, bởi vì hắn có một người mẹ bác học cơ trí, khoan dung độ lượng. Mỗi khi hắn mê mang mờ mịt, Hoàng hậu sẽ như một vị thầy ân cần chỉ đạo con đường cho hắn tiến lên, cho dũng khí. Hoàng hậu là chỗ dựa không thể phá vỡ trong lòng An Vương. Nhưng hôm nay chỗ dựa đột nhiên sụp đổ, Tiêu Trạm cảm giác mình cũng nhanh sụp đổ thôi, một loại cảm giác áp bách trước nay chưa từng có làm hắn ngạt thở, thoáng chốc khiến hắn cảm thấy hô hấp khó khăn. Hắn là nam nhi đỉnh thiên lập địa, tuy nhiên cũng sẽ có thời điểm mỏi mệt, xưa nay sẽ không biểu lộ ra mỏi mệt ở trước mặt người khác, An Vương chỉ muốn đem lời trong lòng báo cho muội muội mình thân nhất.
Tiêu Mộ Tuyết biết trọng trách trên vai Tiêu Trạm nặng ngàn cân, cũng biết mỗi một bước hắn đi cực kỳ gian nan. Lúc trước làm Thái tử, Tiêu Trạm nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng, bây giờ mặc dù nhiếp chính nhưng loạn trong giặc ngoài bao trùm quốc gia. Biên cảnh chiến hỏa tán loạn, triều đình phe phái tranh đấu không ngớt. Hắn - An Vương vì cứu quốc, một mực liều mạng cố gắng, đi sớm về tối, thức khuya dậy sớm. Gánh nặng như thế đặt ở bất luận người nào cũng là khó chịu.
Tiêu Mộ Tuyết đi ra phía trước, vỗ vai người nam to lớn vĩ đại, nhỏ giọng an ủi: "An Vương ca ca, ta biết huynh rất mệt mỏi. Huynh có bất kỳ lời gì đều có thể nói cùng ta, phát tiết ra ngoài vẫn tốt hơn là kìm nén."
An Vương lấy tay che mặt: "Ta là hoàng tử, trách nhiệm tự nhiên rất nặng, ta không dám phàn nàn mệt mỏi. Chẳng qua là cảm thấy trong lòng rất khó chịu, người chí thân yêu nhất tại sao lại thành thế này? Các thái y thúc thủ vô sách, ta thật không biết mẫu hậu nên làm sao nữa? Ta thật sự sợ hãi, có một ngày mẫu hậu rời đi. Nếu ta không làm Hoàng đế, mẫu hậu có lẽ sẽ bình yên vô sự. Ta tình nguyện dùng hoàng vị để đổi bình an khoái hoạt cho bà."
Kỳ thật từ khi biết được tin tức Hoàng hậu hôn mê bất tỉnh, Tiêu Mộ Tuyết cũng rất lo lắng. Chỉ là lo lắng đồng thời sẽ nghĩ tới vị đa mưu túc trí trong nhà - Cố Vân Cảnh chính là thuốc an thần của nàng, mỗi khi Tiêu Mộ Tuyết nghĩ tới Phò mã, tất cả sầu lo cùng lo lắng đều sẽ tan thành mây khói. Cố Vân Cảnh không chỉ là thuốc an thần của nàng, mà cũng là thuốc an thần của Tiêu Trạm. Nàng biết chỉ cần cho An Vương biết Phò mã đã khôi phục, gánh nặng trong lòng Tiêu Trạm sẽ đỡ hơn rất nhiều. Nhưng nàng sẽ không làm như thế. Bởi vì Cố Vân Cảnh đã liên tục thông báo, ngàn vạn không thể để lộ tin tức nàng đã tỉnh lại, bằng không Tiêu Trạm sẽ ỷ lại, không có trợ giúp đối với sự tôi luyện quyết đoán và đảm lượng của hắn.
Tiêu Mộ Tuyết hít một hơi thật sâu: "An Vương ca ca, tại thời điểm mấu chốt này, huynh ngàn vạn phải ổn định tâm thần. Không thể bởi vì mẫu hậu hôn mê, huynh liền trở nên mê mang, do dự. Huynh là thiên tử tương lai, quốc gia cùng bách tính đều cần huynh. Rất nhiều lời trong lòng phát tiết cùng ta xong phải tỉnh lại, ngàn vạn không thể bị bất cứ chuyện gì đả kích. Một khi huynh sụp đổ, Tiêu Tông không biết vui mừng bao nhiêu."
"Sự tình chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết. Việc đầu tiên chúng ta phải làm là ức chế bi thương, cố gắng tìm ra chỗ mấu chốt. Tỉ như vì sao mẫu hậu lại hôn mê bất tỉnh?"
Tiêu Mộ Tuyết ở bên Cố Vân Cảnh đã lâu, được ích lợi không nhỏ, học được không ít bản lĩnh bình tĩnh tỉnh táom mặt không đổi sắc trước núi thái sơn sụp đổ từ Phò mã, là thứ mà Tiêu Trạm hiện tại cực độ thiếu thốn.
Tiêu Trạm rút tay ra khỏi mặt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Tuyết, cảm thán nói: "Tuyết Nhi nói có lý. Muội thành thục, trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Nhiều khi còn dũng cảm hơn ta. Bây giờ muội ở đây cùng mẫu hậu, ta ra ngoài tìm cung nhân hỏi một số chuyện."
An Vương ra Chính Dương Cung, trước tiên tìm Lạc Mai. Tiêu Trạm ngửa đầu, không dám nhìn thẳng mắt Lạc Mai, hắn lúc trước từng có một chút tình cảm cùng cung nữ này, một đoạn thời gian rất dài vì để tránh cho xấu hổ, hắn không gặp Lạc Mai. Chỉ là hôm nay phải điều tra nguyên nhân Hoàng hậu hôn mê bất tỉnh, hắn nhất định phải chính diện liên hệ Lạc Mai.
"Hai ngày nay, tất cả mọi chuyện của mẫu hậu, tỉ như ăn uống thế nào, đi đâu, toàn diện chi tiết bẩm báo."
"Nô tỳ tuân mệnh." Lạc Mai ngẩng đầu, yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn lãng mình hâm mộ nhiều năm, nàng trì độn một lát để cho phương tâm mình yên ổn, lúc này mới nghiêm túc trả lời.
"Hoàng hậu nương nương là ăn điểm tâm Ngự Thiện Phòng đưa tới mới xuất hiện tình huống này."
Tiêu Trạm hỏi: "Mẫu hậu có thói quen buổi chiều ăn điểm tâm, điểm tâm Ngự Thiện Phòng đưa cho bà ăn mấy chục năm đều vô sự, làm sao lần này lại xảy ra vấn đề?"