Ngày hôm sau, hạ triều, Đặng Khoan quả nhiên gặp chuyện. Khi xe ngựa đi trên đường, đột nhiên có một người ăn mày già vọt ra, đâm vào trước xe ngựa. Ngựa bị thình lình kinh hách, kích phát hung hãn, khiến vó ngựa tung cao và trong giây lát đạp người ăn mày mấy đá. Cũng may Đặng Khoan mang theo hộ vệ võ nghệ cao cường, xoay người bay đến trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, rồi sờ đầu ngựa, người hộ vệ phải mất một lúc để tuần phục lại con ngựa.
"Lớn mật, ăn mày nhà ngươi dám quấy nhiễu Đặng đại nhân!" Thủ hạ Đặng Khoan cả giận nói, và từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
"Ôi ôi, đau chết mất..." Ăn mày già ngã xuống đất, xoa mắt cá chân bị thương, đau đớn nói.
Tuấn lãng nam tử nghe được tiếng ồn ào, vén mành, hỏi hộ vệ:
"Thạch Bằng, chuyện gì phát sinh?"
"Đại nhân, không có gì ạ, là một lão ăn mày té trước xe ngựa mà thôi." Thạch Bằng cung kính nói.
Vì là một chuyện bình thường, Đặng Khoan không để trong lòng, tùy tiện nói:
"Cho hắn đi đi."
Hộ vệ lĩnh mệnh, đi đến trước mặt lão ăn mày, ý bảo đi đi. Không ngờ lão ta lại lăn lộn trên mặt đất, chết sống không chịu đi, nói:
"Ôi ôi, đau chết mất, tôi hiện tại không thể đi được rồi."
Thạch Bằng cảm thấy đại nhân nhà mình là Hộ Bộ Thượng Thư, mỗi một phút đồng hồ đều cực kỳ quý giá, vẫn là mau rời đi quan trọng hơn. Hắn khom người, sẽ nâng lão ăn mày dậy. Không ngờ lão ăn mày lại nói:
"Công tử à, vừa rồi ngựa của các người đá tôi làm chân tôi bị thương, các người ít nhiều gì cũng thường chút bạc đi chứ."
Tính cách Thạch Bằng cũng giống Đặng Khoan đều cương trực công chính, trong mắt không chấp nhận được hạt cát. Nhìn lão già này có vẻ lừa bịp tống tiền, Thạch Bằng không khỏi tức giận, cau mày nói:
"Vừa rồi rõ ràng là ngươi tự va chạm đến xe, tại sao chúng ta còn phải thường bạc?"
"Rõ ràng là ngựa của các người đá tôi." Lão ăn mày không thuận theo không buông tha nói.
Rất nhanh đưa tới không ít đám người vây xem. Nháy mắt, xung quanh xe ngựa Đặng Khoan toàn là người. Chuyện càng có vẻ nghiêm trọng, Đặng Khoan kéo mành, xuống xe, hỏi Thạch Bằng cụ thể. Đặng Khoan không muốn lãng phí thời gian ở chuyện này, nghĩ là dù sao cũng do ngựa mình đá người ta, hắn đi tới lão ăn mày nằm dưới đất, hỏi:
"Chân ngươi thương thế như thế nào?"
Nào biết lão già ôm chân Đặng Khoan, túm y phục của hắn một cách dù có chết cũng không buông tay và hô lớn:
"Ôi, chân đau a, không có thiên lý a, các người đụng dân, không quản đến lão già ăn mày tôi..."
Đám người nhất thời nghị luận lên.
Đặng Khoan là Hộ Bộ Thượng Thư, dây dưa với lão già này e là vô ích. Bất quá hắn là một quan tốt, khi giãy được tay ra, hắn sai hạ nhân đưa lão già đi tìm thầy thuốc và tặng chút ngân lượng. Việc này sau đó coi như xong.
Đặng Khoan trăm triệu không ngờ tới việc hôm nay là có người an bài. Và càng thêm không thể tưởng được mình bởi vì việc này mà chuốc họa sát sinh.
Giờ phút này, trong tửu lâu cách đó không xa, bên trong nhã gian, có hai đôi mắt như đuốc trên cao nhìn xuống cảnh tượng vừa xảy ra. Một người là Lữ Trọng, còn lại là Dư Lương. Tuy nhiên, Lữ Trọng trái lại nhìn hồi lâu vẫn không thấy ra tiền căn gì. Hắn buồn bực. Tên ăn mày kia thật sự đắc thủ sao?
"Dư Lương, lão già kia thật sự có thể thuận lợi lấy dấu chìa khóa sao?" Lữ Trọng không xác định hỏi.
Dư Lương hài lòng tách đậu phộng, nhàn nhã vô cùng tự tin nói:
"Công tử yên tâm, hắn sẽ không để cho chúng ta thất vọng."
Lữ Trọng rất là để bụng việc trộm khố ngân, sợ xảy ra chuyện, nhanh truy vấn:
"Nói như thế nào?"
"Công tử cũng biết trên giang hồ có cái "lão đạo chích", hành nghề vài thập niên, chưa bao giờ thất thủ. Chỉ cần hắn nhìn trúng, nhất định là thần không biết quỷ không hay lấy được, hơn nữa người bị trộm còn không có nhận ra."
Lữ Trọng vừa nghe, mắt phát sáng, bắt lấy tay Dư Lương, kích động nói:
"Là lão ta đó sao?"
"Đúng vậy!"
"Tốt! Thật tốt quá! Ta được cứu rồi!" Lữ Trọng rót rượu, cười híp mắt nói: "Ngươi đã thay ta giải quyết đại phiền toái, ta mời ngươi một ly. Nhưng ta còn có một nghi vấn. Vì sao con ngựa kia cũng có thể phối hợp hắn, lúc này nổi điên?"
Dư Lương ha ha cười, "Chuyện này có đáng gì. Lúc lão ta đụng vào ngựa đã thuận tay véo nó, nó có thể không điên sao? Mặt khác, công tử hãy tùy ý lấy ngân lượng, chỗ tốt của lão là cậu có thể giữa đường gạt bỏ, ngày sau trả về ngân lượng, chẳng phải diệu ư?"
"Ha ha ha, thì ra là thế. Quả nhiên là ngươi suy nghĩ chu toàn. Đến đến đến, lại uống lại uống, hôm nay không say không về. Dư huynh, ta mời ngươi một ly."
Dư Lương nghe Lữ Trọng xưng Dư huynh, ngây ngẩn cả người, nói:
"Công tử, cậu xưng Dư huynh tôi không dám làm a."
"Không, không, ngươi tuyệt đối làm được rất tốt. Sau này a, chúng ta liền lấy huynh đệ tương xứng."
Dư Lương giúp Lữ Trọng như vậy, Lữ Trọng tự nhiên mang ơn. Đừng nói lấy huynh đệ tương xứng, cho dù gọi Dư Lương là cha, hắn cũng nguyện ý.
Dư Lương chắp tay nói: "Cám ơn công tử yêu thích."
Lữ Trọng khoát tay: "Đừng xưng hô công tử nữa, thế là đâu có lấy huynh đệ tương xứng."
"Vâng."
Dư Lương cười nói, thích ý tiếp nhận. Hắn xuất thân hàn vi, thuở nhỏ bị bán làm hạ nhân cho nhà giàu, gập gềnh trôi dạt ở rất nhiều hộ làm nô bộc ngắn hạn. Năm mười bảy tuổi, vừa vặn Trữ Quốc Công Phủ tuyển hạ nhân, Dư Lương thành công ứng tuyển. Hắn là hạ nhân, nhưng hắn không muốn vĩnh viễn làm hạ nhân, hắn đã thề nhất định phải trở nên nổi bật. Vì thế, Dư Lương đem thời gian rảnh mà hắn có để đọc sách. Với thông minh vốn có, hắn dần dần trở thành người trí mưu. Dư Lương vẫn luôn cố gắng biểu hiện mình, hy vọng cha con Lữ Lâm có thể nhìn xuống hắn một chút, rồi dùng thế lực Trữ Quốc Công thay đổi vận mệnh cho mình. Hôm nay Lữ Trọng cùng hắn xưng huynh gọi đệ làm hắn cảm thấy cực kỳ vừa lòng, bởi vì đây chính là bước đầu tiên hắn thoát khỏi vận mệnh nô bộc.
Hai người nói chuyện phiếm một phen, lúc này có người gõ cửa. Dư Lương đi mở cửa. Người tới là lão ăn mày đã chặn xe Đặng Khoan.
Lão ăn mày quần áo tả tơi cười tủm tỉm nhìn hai người, cung kính thi lễ, sau đó xuất ra bản sao của chìa khóa, đưa tới trước mặt bọn họ. Lữ Trọng nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng, kích động cầm lấy nhìn vài lần, rất là vừa lòng yêu thích không buông tay.
Dư Lương dặn dò lão ăn mày vài câu và cho lão lui xuống.
"Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn sai người điêu khắc chìa khóa nữa thôi." Dư Lương nói.
"Này còn không đơn giản, tùy tiện tìm một nhà điêu khắc là được rồi." Lữ Trọng đắc ý nói. Nhà điêu khắc ở hoàng đô có cả bó to.
Dư Lương trầm tư nói:
"Lời tuy như thế, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Điêu khắc điếm có thể tùy ý điêu khắc, nhưng chìa khóa khố ngân ai dám điêu khắc chứ. Nó có dấu quan rất rõ ràng đây."
Chìa khóa khố ngân Hộ Bộ không giống chìa khóa bình thường, nó có khắc chữ "Khố ngân" rõ ràng. Càng tinh xảo chính là hai chữ "Khố ngân" vừa vặn là đường răng cưa mở khóa. Ngoài ra còn có khắc niên hào đương kim hoàng đế, thiên hữu. Bởi vậy chỉ cần lưu ý là dễ dàng nhìn ra dị thường. Nếu muốn chuyện thiên y vô phùng, tất phải đảm bảo không ai phát hiện.
Lữ Trọng cảm thấy Dư Lương nói có lý, hắn rất sợ việc bại lộ, lập tức hỏi:
"Vậy làm sao bây giờ?"
Trên mặt Dư Lương lộ ra sát ý, lạnh giọng nói:
"Ở trên đời này, chỉ có người chết là không nói, cũng sẽ không biết bán đứng."
"Ý ngươi là tìm người điêu khắc xong sau đó xử lý?" Lữ Trọng cuối cùng cũng thông suốt, làm thủ thế cắt cổ nhìn Dư Lương.
Dư Lương khẽ gật đầu:
"Không sai. Chỉ có như vậy mới không có sơ hở."
"Vậy cứ làm như thế đi. Ba ngày kỳ hạn nhanh đến, điêu khắc chìa khóa xong, ta muốn đêm nay liền động thủ, đi lấy ngân phiếu." Lữ Trọng nói.
Nhìn Lữ Trọng thiếu kiên nhẫn, Dư Lương nhắc nhở nói:
"Đêm nay động thủ là có thể, bất quá trước đó chúng ta còn cần phải thêm tìm hiểu Hộ Bộ tin tức. Tỷ như khố phòng có mấy người gác, khố binh khi nào thì đổi ca vân vân."
Sau đó, Dư Lương ý vị thâm trường nói:
"Nếu không, tùy tiện động thủ chỉ sợ thất bại trong gang tấc a."
"Là ta nóng vội. Vậy theo như Dư huynh nói, cụ thể nên làm thế nào?"
"Có người có thể cung cấp tin tức cho chúng ta."
"Ai?"
"Khố phòng sư gia, Trương Trường Thanh." Dư Lương mỉm cười, "Trương Trường Thanh thích rượu. Hắn mỗi ngày đều sẽ đi Quân Tử Túy Lâu. Hắn sau khi say rượu sẽ không khép miệng. Cậu muốn hỏi cái gì, hắn đều trả lời."
Lữ Trọng ngạc nhiên Dư Lương lại rõ ràng tập tính Trương Trường Thanh như bậy, không khỏi hỏi:
"Dư huynh, ngươi như thế nào quen thuộc Trương Trường Thanh vậy?"
"Trước khi tôi ở Trữ Quốc Công Phủ, đã từng xui xẻo ở quý phủ của hắn. Hầu hạ hắn một hồi tự nhiên quen thuộc hắn tập tính."
"Khó trách, khó trách." Lữ Trọng liên tiếp cười to, "Xem ra ông trời còn giúp ta. Hết thảy đều có sắp xếp. Lần này thật sự ít nhiều có Dư huynh, ân đức lần này, Lữ Trọng ta suốt đời khó quên."
Lữ Trọng rất là khách sáo nhưng Dư Lương không muốn nghe hắn khách sáo.
"Cậu nói như thế thật sự làm cho tôi thụ sủng nhược kinh. Chỉ là việc nhỏ, cớ gì nói thế chứ?"
Lữ Trọng nói: "Dư huynh không cần quá khiêm tốn." Rồi lập tức nói: "Đêm nay chúng ta phải đi Quân Tử Túy Lâu gặp Trương Trường Thanh, tìm hiểu một chút tin tức, sáng mai lại động thủ."
"Đêm nay, tửu quỷ này có lộc ăn, có thể uống rượu tốt nhất rồi." Dư Lương cảm thán nói.
Trương Trường Thanh tốt xấu cũng là khố phòng sư gia Hộ Bộ, theo lý mà nói mỗi tháng có không ít bổng lộc, tuy nhiên vợ hắn quản nghiêm, cọp mẹ mỗi tháng chỉ cho hắn chút ít tiền tiêu vặt không đủ nhét kẻ răng, không đủ cho hắn uống rượu. Bởi vậy Trương Trường Thanh bên ngoài nổi danh "Nghèo kiết hủ lậu sư gia", mỗi lần đi Quân Tử Túy Lâu đều là uống rượu rẻ nhất.