"Đặng Khoan như ta hôm nay, bị ai đó tới gần hoặc tiếp xúc. Kẻ trộm rất thông minh, cầm chìa khoá được rồi trả lại trong thời gian rất ngắn, bởi vậy hắn không có phát giác."
"Nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh cười: "Thế nào, Tuyết Nhi không tin suy đoán của ta? Đúng là nó chỉ là phỏng đoán, nhưng tốt xấu cũng cho chúng ta phương hướng không phải sao? Bằng không, không có bất kỳ đầu mối nào, lại giống ruồi không đầu."
"Tiếp theo chỉ cần hỏi Đặng Khoan, ai đã từng tiếp xúc với hắn là đủ."
Mặc dù biết Cố Vân Cảnh nói có lý, nhưng Tiêu Mộ Tuyết vẫn lo lắng:
"Như vậy sẽ có rất nhiều người, đây chẳng phải mò kim đáy biển?"
Cố Vân Cảnh trầm tư một lát, nói:
"Đặng Khoan làm quan thanh liêm, rất ít ra ngoài xã giao. Hắn làm người chính phái, cũng không đi dạo thanh lâu. Theo ta được biết, mỗi ngày sau khi hạ triều hắn đều sẽ chỉ làm công vụ. Bởi vậy tiếp xúc với hắn chỉ có người trong Hộ Bộ. Như vậy chúng ta chỉ cần lần lượt hỏi thăm bọn họ là đủ."
Tiêu Mộ Tuyết gật đầu: "Nếu vậy thì phạm vi được thu nhỏ rồi."
Đã có cách phá án, Cố Vân Cảnh rất vui vẻ. Tiêu Mộ Tuyết thấy Phò mã như vậy, không khỏi đề điểm chuyện ấy. Phò mã thì một điểm liền thông, bắt đầu mọi loại trêu đùa Công chúa điện hạ.
Tiêu Mộ Tuyết xấu hổ cười, đánh vào trước ngực Cố Vân Cảnh. Hai người cười đùa một lúc, nàng ôn nhu nói:
"Phò mã, lúc trước đều là ngươi chủ động, lần này đổi là ta như thế nào?"
Từ khi học hết tri thức trong xuân cung đồ, Cố Vân Cảnh biết nữ nữ không giống nam nữ là nữ nữ với nhau ai công cũng được. Bỏ cũ thay mới cũng không tệ, đúng lúc Cố Vân Cảnh cũng muốn nếm thử thủ pháp của Công chúa điện hạ, bởi vậy gật đầu cười nói:
"Đương nhiên có thể, chỉ là chủ động sẽ rất mệt mỏi."
Tiêu Mộ Tuyết cũng cười: "Không sao, hôm nay hãy để vợ ta phụng dưỡng chồng đi."
Hai người vào giường, kéo màn, rút y phục. Cố Vân Cảnh nhu thuận nằm dưới Tiêu Mộ Tuyết, ngưỡng cổ, mặt đỏ đỏ, nheo mắt, lẳng lặng chờ đợi Công chúa điện hạ sủng hạnh.
Mặc dù là lần đầu tiên Công chúa điện hạ chủ động nhưng thủ pháp của nàng tương đối cao khiến Phò mã tâm viên ý mãn, rung động không ngừng, leo lên đỉnh núi cao, cả người đã hóa thành nước.
Đêm xuân dài đằng đẳng, cả vườn xuân sắc giữa giường, vuốt ve an ủi tận tình. Âm thanh như lọt qua phễu mà vang lên, có sự lưu luyến, dây dưa, êm đềm và hơi thở dồn dập, hai thứ đó ngâm lại cùng nhau.
Đắc thành bỉ mục hà từ tử, cố tác uyên ương bất tiện tiên.
[Câu này trong trích trong "Lô chiếu lân":
"Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên,
Tằng kinh học vũ độ phương niên.
Đắc thành bỉ mục hà từ tử,
Cố tác uyên ương bất tiện tiên."
(Thử hỏi thổi tiêu về phía khói tím,
Đã từng học múa lúc thanh xuân.
Được thành như mắt từ nào mất
Thà làm uyên ương chẳng làm tiên.)]
......
Sáng hôm sau, Cố Vân Cảnh kéo lấy cơ thể mỏi mệt và mềm nhũn đi Hộ Bộ. Ngay cả ngồi kiệu, chân nàng cũng không có sức. Cố Vân Cảnh nặn mi tâm, thầm nghĩ: Công chúa điện hạ quả thực quá cường hãn.
Cố Vân Cảnh phân phó kiệu phu đi chậm lại để cho nàng có đủ thời gian nghỉ ngơi. Kiệu phu tuân lệnh giảm tốc độ, nàng nhắm mắt ngủ bù. Khi đến Hộ Bộ nàng có vẻ tốt hơn không ít, nhưng thực chất vẫn mang vẻ mệt mỏi.
Đặng Khoan nhìn thấy Phò mã tới sớm, trong lòng đủ loại cảm động rằng, phò mã thật đúng là vì tra kho ngân mà thức khuya dậy sớm.
"Đặng đại nhân, kho ngân có chút manh mối." Khuôn mặt mệt mỏi không kìm được kích động, Cố Vân Cảnh nói, "Tối qua ta đã nghĩ được nguyên cớ."
Đặng Khoan hưng phấn và kích động còn hơn Cố Vân Cảnh. Một khi phá án, nguy cơ mất đầu của hắn có thể tiêu trừ, Hộ Bộ trên dưới cũng không cần chịu giáng tội nữa.
"Phò mã, thật sao? Thật là tốt quá rồi." Thần sắc, giọng điệu, nói mang ơn cũng không đủ, "Phò mã, ơn tái tạo toàn bộ Hộ Bộ của ngài tội thần vô cùng cảm kích. Ngày khác nếu ngài có chỗ cho ta ra sức, Đặng Khoan nhất định dù có máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"
Hắn vừa nói vừa muốn quỳ xuống. Cố Vân Cảnh thấy thế ngăn lại,
"Đặng đại nhân không cần như thế. Mặc dù ta chỉ là Phò mã nhưng cũng là một phần tử của triều đình, vì nước trừ gian là bổn phận."
Cố Vân Cảnh hơi ngừng lại: "Huống hồ, chỉ là chút manh mối mà thôi, cách phá án còn rất xa."
"Đặng đại nhân, gần đây có những ai tiếp xúc gần với ngươi?"
Đặng Khoan nghe vậy, nói:
"Bình thường ta rất ít giao tế, lại bận chính vụ, tiếp xúc với ta chỉ có Trương sư gia và cận vệ Thạch Bằng."
"Vậy ngươi cảm thấy, hai người này có gì hiềm nghi không?"
Sắc mặt Đặng Khoan ngưng tụ, Phò mã hoài nghi hai người bọn họ? Đặng Khoan ngẫm nghĩ thật lâu, từng li từng tí nhớ lại những lần mình tiếp xúc với hai người họ. Sau một lúc, Đặng Khoan lắc đầu nói:
"Không có. Hai người này đều đáng tin cậy."
Trương Trường Thanh nhậm chức tại Hộ Bộ mấy chục năm, tư lịch già dặn. Lúc Đặng Khoan còn chưa đảm nhiệm chủ quản ông ta đã làm sư gia rồi. Đặng Khoan là quan mới, sau khi nhậm chức, Trương Trường Thanh cũng có rất nhiều trợ giúp tại công vụ cho hắn cho nên lấy tình cảm giữa Đặng Khoan và Trương Trường Thanh, bọn họ không giống cấp trên cấp dưới. Lại nói cách làm người của Trương Trường Thanh, vị Trương sư gia này ngoại trừ bị vợ quản nghiêm và ham thích chút rượu ra thì không có khuyết điểm, làm người cần cù chăm chỉ, làm việc thật thà. Xem như là người đáng tin cậy. Còn cận vệ Thạch Bằng thì tình cảm càng thân với Đặng Khoan. Thạch Bằng là người Đặng Khoan mang theo từ trong phủ ở dưới quê. Từ nhỏ cho đến nay, Thạch Bằng luôn luôn một mực bảo vệ Đặng Khoan. Hai người mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng kì thực không khác huynh đệ.
"Ngươi xác định bọn hắn đáng tin cậy?" Cố Vân Cảnh hỏi.
"Xác định." Đặng Khoan nói.
"Tục ngữ nói biết người biết mặt không biết lòng, đối với người đối với việc vẫn nên lưu tâm. Ý của ta không phải nói hai người họ là hung thủ, chẳng qua trước mắt án chưa phá, bất kỳ ai có tiếp xúc với ngươi đều không thể loại trừ hiềm nghi."
"Ta hỏi lại, hai người này có hành vi gì dị thường không?" Cố Vân Cảnh lại bổ sung, "Ý là bọn hắn có tận lực mời ngươi uống rượu gì đó đại loại vậy."
Cố Vân Cảnh lúc này nghĩ, nếu đã kết luận chìa khoá bị trộm vậy thì kẻ trộm rất có thể dùng rượu chuốc say Đặng Khoan và trộm chìa khoá. Người say thần trí không rõ, cho nên Đặng Khoan không có phát hiện.
Đặng Khoan nói: "Trừ phi là yến hội quan trọng, nếu không, tội thần bình thường rất ít uống rượu. Bọn họ đều biết tính nết của ta, căn bản sẽ không mở tiệc chiêu đãi ta uống rượu."
Triều đình hiện tại sa đọa mục nát, quan viên giống Đặng Khoan quả thực giống như là lông phượng, sừng lân. Chính vì hắn có nhiều ưu điểm như vậy, phạm vi tra án mới có thể thu nhỏ trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Cố Vân Cảnh nghĩ nghĩ, nói:
"Chiếu theo ngươi nói, hai người này thật sự không có gì hiềm nghi. Thôi, tạm thời loại trừ. Vậy, Đặng đại nhân, ngươi suy nghĩ lại một chút, những người khác còn có ai tận lực tiếp xúc với ngươi?"
Cố Vân Cảnh liên tưởng đến chuyện ngọc bội của mình, nhắc nhở:
"Không thể đem phạm vi một mực định tại Hộ Bộ không. Ví dụ như có ai tận lực va chạm qua ngươi không."
Đặng Khoan nói: "Cũng không có." Lần xe ngựa đụng người phát sinh một tháng trước, hắn quên rồi.
Cố Vân Cảnh cau mày: "Không phải chứ, nếu không ai tiếp xúc với ngươi vậy sao mất chìa khoá?"
Chẳng lẽ mình đoán nhầm? Cố Vân Cảnh lắc đầu, nàng vô cùng tin tưởng năng lực phân tích và suy đoán của mình, bởi vì nàng chưa hề thất thủ. Cố Vân Cảnh lại nói:
"Đặng đại nhân suy nghĩ thật kỹ lại xem, ngươi có từng gặp chuyện gì kỳ quặc phát sinh qua không? Bất luận cái gì cũng đừng bỏ qua."
"Thực không dám giấu giếm, sở dĩ ta phán đoán như vậy là bởi vì hôm qua, ta gặp một chuyện. Là khi xe của ta đi qua Huyền Vũ Môn, có hai mẹ con sốt ruột đi đường, bởi vì bọn họ cách xe ngựa quá gần mà hộ vệ đả thương người con, thành ra song phương có xích mích. Ta thấy bà lão đáng thương, xuống xe đỡ dậy, rồi để hộ vệ đưa họ đi xem đại phu." Trong ánh mắt Cố Vân Cảnh biểu lộ phức tạp, "Đây chỉ là việc nhỏ, ta vốn cho rằng cứ như vậy mà qua."
"Ai ngờ chuyện không đơn giản như ta nghĩ. Sau khi trở về, ta phát hiện ngọc bội tùy thân không thấy. Hai mẹ con kia hẳn là trộm cắp, thường dùng mánh khoé này."
Trải qua Phò mã nhắc nhở, Đặng Khoan mới chợt hiểu và cảm xúc dâng lên, "Ta nhớ ra rồi, ta cũng gặp chuyện giống Phò mã vậy."
"Mấy tháng trước sau khi hạ triều cưỡi xe hồi phủ, ta cũng gặp phải chuyện như thế. Xe của ta đụng phải một lão ăn mày, lão ta không buông tha, ta cũng thông cảm mà đỡ hắn dậy." Đặng Khoan khó tin nhìn Cố Vân Cảnh, "Chẳng lẽ chìa khóa bị trộm như thế?"
"Tám chín phần là như thế." Cố Vân Cảnh gật đầu, "Ngươi có nhớ bộ dáng lão không?"
"Nhớ." Đặng Khoan vẫn còn nhiều nghi ngờ, hỏi Cố Vân Cảnh, "Phò mã, ta còn có một chuyện không rõ. Thời gian ta tiếp xúc với lão đó rất ngắn, làm sao lão ta có thể lấy được chìa khóa của ta mà rất nhanh trả lại trên người cho ta?"
Đây cũng là vấn đề Cố Vân Cảnh đang thắc mắc, song nàng hiện tại chỉ nghĩ tập vào những người tiếp xúc với Đặng Khoan nên còn chưa kịp phân tích đến.
"Đặng đại nhân, về phần chi tiết thế nào, tạm thời ta còn không có nghĩ đến. Nhưng quá trình đã đến nơi đây, chúng ta đã có manh mối lớn là lão khất cái có hiềm nghi nhất. Cho nên hiện tại việc cấp bách là tìm được lão ta. Còn những cái khác thì từ từ chúng ta phân tích đi."
"Được, vậy ta đi gọi họa sĩ vẽ chân dung lão khất cái."
"Phò mã, tội thần còn có một chuyện..." Đặng Khoan chần chờ thật lâu mới lấy hết dũng khí nói, "Trước đó bệ hạ đã mệnh lệnh Hộ Bộ phát bạc cho quân. Mặc dù bây giờ bệ hạ đang hôn mê bất tỉnh, nhưng chuyện này bắt buộc phải làm... Bệ hạ như vậy, triều đình lại không có ai đáng tin, mà số tiền và lương thực cụ thể chuyển như thế nào dù sao cũng phải có người ra mặt làm chủ một chút..."
Đặng Khoan biết Cố Vân Cảnh tâm tính, hắn không hề lo lắng mà lớn mật nói ra ý nghĩ nội tâm:
"Hộ Bộ chỉ biết cấp phát thôi, chuyện khác là không thể hỏi đến. Nếu tiền và lương thực mặc cho các quan viên kia xử trí, vậy chân chính đến được các tướng sĩ sẽ ngày càng ít..."
- --------