• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

Một câu của Liễu Hạ Minh đánh tỉnh Vương Nguyên đang hổ thẹn.

Tại – sao – ngươi – còn – chưa – chết?

Lúc này mà không đoán ra nguyên nhân thì có phải là phí công đọc tiểu thuyết hay không?

Vương Nguyên vốn dĩ ôn hòa ngượng ngùng, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, phượng nhãn xoát một cái liếc đến trên người Liễu Hạ Minh: “Có ý tứ gì?”

Cậu cảm thấy mình đã tiếp cận chân tướng rồi.

“Tại sao là ngươi!! Ta, ta không hiểu!! Ngươi còn chưa chết! Vương Nguyên ngươi thế nhưng còn chưa chết!” Liễu Hạ Minh phẫn nộ đến mức mất hết lý trí, xông tới túm lấy cổ áo Vương Nguyên quát lớn: “Ngươi là nhân vật phản diện, tại sao lại sống sót!?! Ngươi lẽ ra phải chết rồi mới đúng! Ngươi phải chết!!”

Vương Nguyên vốn định phản bác, nghe đến đây hô hấp liền như bị người hung hăng chặn lại, nghẹn ứ trong cổ họng. Đúng vậy, cậu đích thật là nhân vật phản diện, tại sao cậu còn sống, lại chen vào làm tiểu tam hủy hoại couple chính?

Tại sao cậu đột nhiên trở thành Omega của Vương Tuấn Khải mà không phải Liễu Hạ Minh như trong nguyên tác?

Tại sao...?

A phi, cậu mới không phải tiểu tam! Cậu đây quang minh chính đại bị Vương Tuấn Khải cường bạo, khụ, là đánh dấu! Không có phá gia can nhà ai!

Quan trọng là, người này làm sao biết cậu là nhân vật phản diện?

Đôi mắt hạnh híp lại, biểu tình nghi hoặc khó hiểu nhìn Liễu Hạ Minh, khiến y run lên, can đảm vừa thu dược cũng bay biến hơn phân nửa (tuyệt chiêu ‘đao nhãn hàn quang’ đặc trưng của nhân vật phản diện). Vương Nguyên cẩn thận gỡ tay Liễu Hạ Minh ra khỏi cổ áo mình, âm thanh nhẹ hẫng như lông tơ, lại tựa hồ là mũi dao đung đưa qua lại cổ: “Ngươi không phải Liễu Hạ Minh chân chính?”

“Ngươi là đọc giả ?”

“Ngươi – xuyên – qua?”

Câu cuối cùng như sét đánh ngang tai đánh đổ lập trường lung lay của Liễu Hạ Minh. Y kinh hoảng nhìn Vương Nguyên như tu la, run rẩy buông cậu ra lui về sau, không ngừng lẩm bẩm khiếp đảm: “Ngươi, ngươi cũng là người xuyên qua...?”

Vương Nguyên từ chối cho ý kiến.

“Không thể nào...Không thể nào...dù là xuyên qua ngươi cũng không bằng ta, ta là nhân vật chính, chỉ có ta mới đủ quyền khống chế sức mạnh trong thế giới này...” Liễu Hạ Minh ngồi bệt xuống sàn, không ngừng tự lừa mình dối người. Chẳng phải nhân vật chính đều là chủ thể của tiểu thuyết sao? Mọi việc xảy ra trong tiểu thuyết đều xoay quanh nhân vật chính, tại sao, tại sao y lại không có đặc quyền đó...?

“Ngươi đã quên, nhân vật phản diện cũng là một phần thiết yếu của tiểu thuyết.” Vương Nguyên thở dài: “Nếu không có phản diện, chính diện sao có thể nổi bật? Nếu không có nhân vật phản diện, ai sẽ là người tạo ra chướng ngại tình cảm để nhân vật chính hiểu nhau hơn?”

“Cho nên...ý ngươi là, ngươi cũng là chủ thể quan trọng...” Liễu Hạ Minh co quắp hồi lâu, ngẩng đầu lên: “Nếu như ta gϊếŧ ngươi...”

“Ngươi đã gϊếŧ qua ta một lần rồi đúng không?” Cậu ngồi xổm xuống đối diện với Liễu Hạ Minh, ánh mắt có chút chán ghét: “Ngươi cho người bắt cóc ta, ép ta uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ nội tiết tố Omega để khi đám Alpha kia chạm vào người ta, ta sẽ lập tức phát tình như một con mẫu thú, bị bọn chúng đè ra cắn táp đến chết? Ý đồ của ngươi, là như vậy đúng không...?”

“Ta không có, ta không có...Không phải ta,...” Liễu Hạ Minh ôm đầu khóc nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống, y thương tâm nhào tới muốn túm cánh tay Vương Nguyên, người vừa nhoài ra đã bị một cỗ lực mạnh mẽ từ phía sau kéo ngược lại, lưng đập vào mặt bằng lạnh ngắt.

Hai tay 009 chế trụ Liễu Hạ Minh, đứng bất động như một ngọn núi.

Liễu Hạ Minh ngẩng phắt đầu, trong mắt tràn ngập khó tin. 009 là cơ giáp tùy thân đã ký khế ước cùng Vương Tuấn Khải, bất kể anh ở đâu, nó sẽ ở đó, trong vòng bán kính mười mét không rời khỏi anh. Liễu Hạ Minh hoảng loạn vùng vẫy muốn thoát ra, tầm mắt chạm đến người đang chậm rãi bước ra từ sau bức mành, sắc mặt y xám như tro tàn.

Con dao trên tay ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất.

“Tại sao lại trở nên như vậy...Tại sao...” Liễu Hạ Minh trừng lớn mắt, quên cả giãy dụa: “Hoàng tử điện hạ, ngươi nghe ta nói, người kia là hiểm họa lớn nhất của cả hai chúng ta, nếu như không gϊếŧ cậu ta sau này chúng ta sẽ không sống được... Hoàng tử điện hạ, ngươi phải tin ta...”

“Ngươi nói, cơ giáp của ta và cả Đế đô này không ai chống lại cậu ấy nổi sao?”

“Không có, không có, ta không phải ý đó...Hoàng tử điện hạ, người kia...”

“Là nhân vật phản diện, có hại cho nhân vật chính?”

“Đúng đúng, ngươi...”

Vương Tuấn Khải không muốn nghe y nói nữa, cho 009 một ánh mắt, tức thì Liễu Hạ Minh bị cỗ máy cơ giáp đánh gục xuống, mang đi.

Vương Nguyên có chút chột dạ nhìn anh, muốn nói lại thôi. Màn kịch này là do Vương Tuấn Khải chủ trương, vốn dĩ anh chỉ muốn xem Liễu Hạ Minh này đang bày trò quỷ gì, kết quả cư nhiên thu được nhiều tin tức như vậy. Có điều nói lại cũng thật đáng sợ, nhân vật chính Liễu Hạ Minh vậy mà là người xuyên qua giống Vương Nguyên, còn muốn trừ hậu họa mà thừa cơ bóp chết cậu từ trong trứng nước. Vương Nguyên rùng mình, cùng là xuyên qua giả nhưng cậu và y khác biệt quá lớn, cả hai đều muốn đi chệch cốt truyện, nhưng cậu yêu thích cuộc sống tự do không bị cốt truyện định đoạt, mà Liễu Hạ Minh lại là người mang dã tâm muốn thao túng cốt truyện.

Đến tột cùng, ai mới là nhân vật phản diện?

..

Một buổi chiều đẹp trời, Tiểu S xoay xoay chân ngồi bên cạnh 009, mồm năm miệng mười liến thoắng lải nhải: “009 a ta nói cho ngươi nghe, ta sinh ra trong một nhà máy có rất nhiều bụi không khí...”

“...” Đó là lý do tại sao ngươi nói nhiều chăng?

“009, ta là một người máy có tâm nhất trên đời, tại sao ngươi vẫn cứ luôn trưng cái mặt đó ra vậy...”

“...” Có người máy nào sẽ khóc cười sao? Còn nữa, hai vấn đề này liên quan gì nhau?

“009, ta kể một câu chuyện nha, câu chuyện có hai Omega cùng một Alpha. Alpha kia là tiểu Hoàng tử của Đế đô, là chiến thần tương lai của toàn tinh cầu, trong quân doanh có một Omega cải trang thành Beta, vốn dĩ người này chính là chân tình mệnh của Alpha kia, nhưng nửa đường xuất hiện một đạo ánh sáng, cắt ngang sự sắp xếp của bánh xe vận mệnh, tặng cho Alpha một Omega khác đáng yêu hơn, mê hoặc hơn...Đúng rồi, chủ nhân của ta làm gì trong đó mà tận ba ngày vẫn không thấy ra nhỉ?”

009 lười phản ứng tên nhóc người máy trí năng đặc biệt nhây này, bất động nhìn về phía cửa phòng đóng chặt. Làm gì ư? Đương nhiên là phối giống!

Trong phòng một mảnh xuân sắc, chất dẫn dụ Omega lan tỏa khắp nơi mang theo vị đạo ngọt ngào nồng đậm đến mức khó khống chế, khí tức hỗn loạn kèm theo hàng loạt tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim đập, chân bủn tay run.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ phát tình.

“A, ư...Ưm, nơi đó, nơi đó,...”

“Nơi nào?”

“Chính là...Ưm~ sướng quá, sướng muốn chết...”

Tiểu Omega ngửa đầu phun ra chuỗi rêи ɾỉ tuyệt vời, hai cánh tay trắng nõn như củ sen đầy dấu vết xanh xanh tím tím, nhưng cậu giống như không nhìn thấy mà chỉ tập trung cảm thụ luồng điện chạy dọc theo sống lưng lan truyền đến cơ quan thần kinh, cả ngươi tê dại sảng khoái đến muốn bay. Cậu bám lấy đang đàn ông Alpha đang ôm mình, nâng đầṳ ѵú đã sưng tấy mang màu sắc diễm lệ đến trước miệng anh, Alpha không do dự lập tức ngậm vào, khoang miệng ấm áp bao bọc lấy tiểu đầṳ ѵú, lưỡi nóng bỏng liếʍ ɭáρ quầng vú làm cho nó nhanh chóng biến thành màu đỏ tươi, núm tròn trên đỉnh bị anh day cắn cọ sát bằng răng, vốn đã rất cứng lại càng cứng lên, cảm giác ngứa ngáy xôn xao trên vú càng lúc càng mãnh liệt. Tiểu Omega chịu không được uốn éo cơ thể cầu xin anh mút vú mạnh hơn, âm thanh ngọt nị mê người mỏng manh yếu ớt lại chứa mị lực khủng khiếp, đủ khiến Alpha mất đi khống chế.

“A...~ A~...” Vú được người thô bạo cắn liếm khiến Vương Nguyên mừng rơn cả người, nơi này so với điểm mẫn cảm bên dưới kỳ thực không khác nhau là mấy. Cậu động tình vặn vẹo cái mông nhỏ vểnh lên, phơi bày toàn bộ cảnh đẹp ý vui của miệng huyệt bên dưới. Ba ngày nay cúc huyệt đã được thao sướng, nhan sắc hương diễm tìиɦ ɖu͙ƈ tràn trề, mị thịt hơi lật ra co rút liên tục, dâʍ ŧɦủy̠ cùng chất lỏng trắng đục của Alpha men theo nếp uốn không ngừng chảy xuống bắt đùi, hình ảnh dâm mỹ trắng trợn khiêu khích du͙ƈ vọиɠ của Alpha.

Vương Tuấn Khải chuyên tâm ngậm lấy tao đầṳ ѵú phát tình, cũng không quên vuốt ve từng tấc da thịt trơn bóng của cậu. Trên đó tràn đầy dấu vết trong lúc kích động anh đã để lại, tâm lý chinh phục đánh chiếm được người trong lòng của Alpha được khỏa lấp thỏa mãn vô cùng. Có điều, Vương Tuấn Khải nhìn đến chỉ thấy máu huyết sôi trào, dã thú kêu gào thoát ra, dù đã đem em ấy đặt dưới thân điên cuồng hoan ái ba ngày nhưng vẫn không thể dừng lại.

Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên nằm úp sấp trên người anh, chính mình ngồi thẳng dậy, Alpha vật nóng rực cương thắng tắp chĩa thẳng vào giữa hai đùi Vương Nguyên, như có như không cọ xát tính khí xinh đẹp của cậu. Vương Nguyên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đã sớm cứng rắn, lúc này côn ŧɦịŧ Alpha cứ như khiêu khích mà dò qua dò lại trên đùi cậu, khiến cậu nghĩ đến hình ảnh nó hung hăng cắm vào dâm huyệt đói khát lãng tao của mình, dùng qυყ đầυ gai góc thô to cường liệt thao lộng cái động không biết xấu hổ của mình, liền nhịn không được co rụt cúc huyệt, làm nó phun ra một dòng dâʍ ŧɦủy̠ ướŧ áŧ phiến tình. Phía sau của cậu giờ đã ướt lắm rồi, Omega động tình tự động tiết ra dịch trơn nhầy khiến cho trên mặt cúc huyệt phủ một tầng chất lỏng mê người, tỏa ra mùi vị đầy dụ hoặc.

Một ngón tay của Vương Tuấn Khải đâm vào nơi đó, nước bên trong như đang khóc mà ồ ạt nuối đuôi nhau chảy ướt tay anh, mị thịt mềm nhũn khát khao bao bọc ngón tay, liên tục co rút hút nó vào sâu hơn. Vương Nguyên thoải mái rêи ɾỉ ngâm nga, ở trên người anh xoay tới xoay lui, da thịt trần trụi ma sát cọ loạn vào nhau, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng hòa lẫn. Nhưng chỉ là ngón tay làm sao có thể thỏa mãn dâm huyệt đang phát lãng của tiểu Omega, mấy ngày nay được ăn thứ thô lớn mạnh mẽ hơn nó đã sớm nhớ thương cái kia rồi, ngón tay chui vào chỉ càng làm cho ngứa ngáy trong nó càng nhiều mà thôi.

“Em muốn, em muốn...” Vương Nguyên đứt quãng thở dốc, vì tìиɦ ɖu͙ƈ không được đáp ứng mà ủy khuất khóc lóc: “Em muốn...”

“Muốn cái gì?”

“Muốn anh, muốn anh dùng cái kia cắm vào bên trong em...” Cậu vừa xấu hổ vừa kích động nói ra yêu cầu của mình, ánh mắt trông mong mù sương nhìn Vương Tuấn Khải. Anh nuốt nước bọt một cái, ngón tay khuấy động nhục tràng tạo ra tiếng nước dính dấp nho nhỏ, khàn khàn nói: “Cho anh biết tất cả những gì về em.”

Bao gồm cả thế giới của anh chỉ là một quyển sách, mà chúng ta vốn dĩ nên đối đầu nhau.

Vương Nguyên bị kɦoáı ƈảʍ giày vò kéo lại chút lý trí, đứt quãng thở dốc thuật lại toàn bộ, thấy Vương Tuấn Khải cũng không có sắc mặt đáng sợ gì, liền giãy dụa khó chịu: “Mau, em không chịu được, em thực sự không chịu được...”

Vương Tuấn Khải đích xác có chút bất ngờ, nhưng anh là người sống lại lần nữa, có chuyện kỳ lạ gì mà không thể xảy ra. Yêu thương hôn lên đôi môi mềm của tiểu Omega, Vương Tuấn Khải ôm cậu siết vào lòng, thình lình đỉnh nhẹ thắt lưng đem cự vật sớm đã nhẫn không xong đâm thẳng vào Omega cúc huyệt, hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài suиɠ sướиɠ.

Omega cúc huyệt quả thật là một cái dâm động phóng túng có thể khiến người ta chỉ muốn chết khô trong đó. Gân xanh trên trán anh nổi lên, hai bàn tay cầm lấy cánh mông tách sang hai bên, cường hãn luật động.

“Um! Um! A~! Ư, ưʍ...!! A a a!! Không được, không, ưʍ...quá thoải mái, đầy, đầy rồi...” Vương Nguyên chịu sự tấn công mạnh mẽ từ Alpha, dâm huyệt ngứa ngáy kêu gào rốt cuộc được như ý nguyện liền ra sức cắn chặt côn ŧɦịŧ không buông. Cậu dang rộng hai chân, nâng cái mông cao lên, không ngừng vặn vẹo hạ thể đón nhận từng cú thúc vào hung mãnh, cả người giật nảy sau mỗi lần bị đâm, gương mặt nhiễm màu sắc tìиɦ ɖu͙ƈ đắm chìm trong say mê hoan lạc.

Côn ŧɦịŧ đánh tới huyệt khẩu, tiếng ‘ba ba’ vang lên lớn mật, nước chảy ra phun tung tóe xung quanh, tinh nang cứng rắn ma sát cúc huyệt đỏ bừng. Alpha vật càng căng to một vòng, tiểu Omega càng rêи ɾỉ ngọt ngào, chất dẫn dụ Omega đột nhiên tăng mạnh khiến Vương Tuấn Khải bắt đầu phát cuồng, kéo căng hai chân Vương Nguyên rộng hết cỡ, thô bạo hung hãn ấn côn ŧɦịŧ vào nơi sâu nhất cơ thể cậu, liên tục đay nghiến chèn ép như muốn đem tinh nang nhét vào bên trong.

Thân người Vương Nguyên theo động tác của anh mà lay động liên tục, thứ kia chôn quá sâu, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ điểm mẫn cảm tê dại của cậu, làm cho Vương Nguyên bị kɦoáı ƈảʍ ùn ùn tấn công suýt chút hôn mê, khóc thét lên, hoàn toàn sa vào tình triều điên dại.

“A~! A~...!” Phía sau như dã thú liên tục đỉnh vào điểm mẫn cảm, tìиɦ ɖu͙ƈ kịch liệt cộng thêm âm thanh phành phạch phành phạch khi côn ŧɦịŧ đâm đến huyệt khẩu lặp đi lặp lại trong phòng, chiếc giường kêu cót két kháng nghị, nhưng hai người nào có ai đủ tinh lực để ý.

“Em muốn anh, em muốn anh, đâm em, đâm chết em! Ô a...!” Tiểu Omega khóc lớn hét lên, hạ thể bị thao lộng quá mạnh, cậu không đuổi kịp tiết tấu, liền để mặc cho anh hành sự, chính mình phóng đãng kêu to: “Mau bắn vào bên trong em, bắn vào bên trong em...”

Dứt lời, qυყ đầυ run mạnh một cái, một cỗ dịch lưu nóng rẫy phóng thẳng vào Omega sản đạo, Vương Nguyên cũng cong người tiết ra, sau đó kiệt lực xụi lơ trong lòng Vương Tuấn Khải.

Nhìn Vương Nguyên thở dốc sau cao trào, Vương Tuấn Khải vừa vui vừa sợ, ôm chặt cậu trong tay. Vương Nguyên mệt muốn chết rồi, nhưng sâu trong tâm vẫn nơm nớp lo lắng, cậu vốn không phải couple của tiểu thuyết, thay đổi lớn như vậy có khi nào làm xáo trộn nội dung cốt truyện hay không?

Vương Tuấn Khải nghe xong chỉ lắc đầu hôn hôn cậu, nói, kỳ thật ngay từ lúc bắt đầu, tất cả mọi việc đều không đi theo quỹ đạo vốn có. Kiếp trước của anh chính là quyển tiểu thuyết đó, anh cũng đã từng nhìn đến Liễu Hạ Minh, nhưng vẫn chưa kịp nuôi dưỡng tình cảm của mình thì Remond cấu kết với Liễu Hạ Minh phản bội anh, đoạt lấy ngôi vị, cùng nhau gϊếŧ chết anh. Vương Tuấn Khải đời này vốn dĩ không muốn tìm Omega nào nữa, nhưng cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh, trong lúc cứu người lại gặp Vương Nguyên.

Hoặc giả chăng, Vương Nguyên mới chính là mệnh trung chú định của anh.

Vương Nguyên sửng sốt, thảo nào anh không chút thương tiếc đối với Liễu Hạ Minh, là vì ngay từ đầu không hề có tình cảm với y. Cậu cúi đầu cười cười, nghe xong lời này, nói không vui là xạo nha.

Vương Tuấn Khải ôn nhu xoa đầu cậu, Vương Nguyên ngượng ngùng nhìn anh. Tiểu trạch nam xuyên thành Omega cư nhiên tìm được chồng tốt, đúng là nhân họa đắc phúc. Cậu ôm cổ Vương Tuấn Khải, chủ động ngẩng đầu hôn anh, môi lưỡi chạm nhau cọ ra lửa nóng, thân thể giật giật, cái mông nhỏ lại bắt đầu đói bụng mà tận tình lắc lư.

Ngoài cửa sổ, ánh dương ban mai dần ló rạng.

END

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang