Biên cương Đại Bắc, Tây môn quan.
“Vất vả cho Hầu gia.” Vân Đào cung kính cúi đầu, xoay người trở về xe ngựa, sai nam nhân nhanh chóng đánh xe trở về Nam Lục. Từ nơi này cách mốc lộ giới chỉ khoảng một dãy phố, Gia Cát Vũ nhìn theo bóng mã xa khuất sau đám cây rừng rậm rạp, đầu quay về hướng đông, chăm chú quan sát động tĩnh bên đó.
Ở phía nọ, Đương kim thánh thượng Nam Lục khôi ngô tuấn tú ngồi trên lưng kỵ mã, nhếch môi tặng cho y một nụ cười ôn hòa, đằng sau hắn là ba vạn kỵ binh tinh nhuệ của Nam Lục giơ cao cờ xí, chậm rãi bước ra khỏi chỗ nấp.
“Cảm tạ Vũ Hầu gia ra tay tương trợ.” Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu, nhìn không ra đang suy tính cái gì: “Dù sao tiễn Phật phải tiễn về Tây phương, ta muốn gặp Cửu đệ một lát, chẳng hay Hầu gia có thành toàn được chăng?”
Hắn dùng ‘ta’ mà không xưng ‘trẫm’, chứng tỏ đã đặt vai vế của mình ngang hàng Gia Cát Vũ, đủ tôn trọng y. Gia Cát Vũ không biết hồ lô tên này chứa cái gì, bất quá nếu không ảnh hưởng đến đại sự, y cũng chả sợ.
Đợi Hoàng đế trở lại, đoàn binh hai bên lập tức sáp nhận vào nhau tiến về phía kinh thành, dọc đường Gia Cát Vũ thoạt nhìn bình tĩnh, thực chất trong lòng hung dũng ba đào, trước mắt thống lĩnh bảy vạn binh của Đại Bắc là Vương Tuấn Khải, y lại trái ý hắn dẫn quân kéo đến kinh thành, hắn chắc chắn không thoát khỏi tội. Bất quá, chờ y đem tên cẩu quân kia đánh đến kêu cha gọi mẹ, vấn đề gì cũng không lo nữa rồi. Nghĩ đến đây, máu huyết trong người Gia Cát Vũ cuộn trào sôi sục, thù mới hận cũ oan uất nghẹn khuất đều được y đào ra tỉ mỉ kiểm kê một lần. Tốt lắm, tên hoàng đế Đại Bắc đa nghi kia giờ này hẳn là đang cùng mỹ nhân oanh oanh yến yến, hắn bình thường vẫn hay bỏ bê triều chính mà ăn chơi hoan lạc, lần này cho hắn chết trên long sàng quả thật không có gì xứng hơn.
Thành Thường An nửa đêm canh hai vắng lặng không tiếng động, với sự sắc bén thường ngày của Gia Cát Vũ dám chắc sẽ nhận ra điểm bất thường, chỉ là đêm nay y bụng đầy tâm sự, không để ý đến tiểu tiết nhỏ nhặt, cho nên khi nhìn thấy bách tính bình dân – lẽ ra nên ở trong nhà an tĩnh nghỉ ngơi – lại chạy ra ngoài quấy nhiễu ngăn cản không để đại quân tiến vào hoàng cung, Gia Cát Vũ rất kinh ngạc.
“Quân gia!” Người bần cùng không được đi học, một chữ bẻ đôi cũng không biết huống hồ là chức tướng trong doanh trướng, chỉ thấy kẻ cầm đầu mặc khôi giáp, mặt mũi giấu trong nón sắt, liền quỳ xuống chảy nước mắt: “Quân gia, xin ngài hãy thương xót con dân Đại Bắc, đừng dấy binh phiến loạn!!!”
Binh sĩ đi đầu lập tức lôi người nọ ra, cắt lưỡi hắn. Nam nhân kia thét một tiếng tâm tê liệt phế, mồm đầy máu tươi ngất đi. Gia Cát Vũ còn chưa kịp cho người điều tra chuyện quái gì đang xảy ra, đã có vài người cũng học theo nam nhân, bất chấp binh sĩ mang thương đao chặn lại, vẫn quỳ gối hướng về phía Gia Cát Vũ kêu khóc: “Thảo dân ngang nhiên làm bậy là tội đáng muôn chết, nhưng thảo dân cầu quân gia đừng tiến vào hoàng cung, đừng lật đổ triều đại, đừng gây hại cho Đại Bắc!!!”
“Quân gia, xin ngài mau rút binh đi!!”
“Quân gia,...”
Đây là.. tình huống gì?
Gia Cát Vũ trợn tròn mắt nhìn đám người run rẩy quỳ rạp trước quan đạo to lớn, không ngừng dập đầu đến trán xuất huyết sưng bầm, dù già trẻ lớn bé, nam phụ lão ấu hình dạng khác nhau nhưng đều có chung một mục đích: Ngăn cản y tiến đánh hoàng cung.
Lẽ nào tên hoàng đế kia đã đánh hơi thấy tiếng gió, dùng nhân dân làm bình phong che chắn cho mình?
Gia Cát Vũ càng nghĩ càng giận, sai người kéo đám lê dân kia ra hai bên, quát lên: “Đều tránh ra cho ta!! Hôm nay bản Hầu gia không vây công thích sát Hoàng đế, ta đây không gọi Gia Cát Vũ Hầu!!!”
“Quân gia, xin ngày mau dừng lại,..”
“Quân gia, đừng dấy binh tạo phản...!”
Trong nhất thời, tiếng khóc lóc nài nỉ xen lẫn âm thanh kỵ binh rầm rập dấn về phía trước vang lên ngất trời. Gia Cát Vũ tiên phong mở đường, mang mười vạn đại binh thâm nhập thành Thường An, bỏ qua kế sách hủ bại của bách tính bình dân, một đường xông thẳng vào đại điện hoàng cung Đại Bắc quốc.
Hoàng đế Đại Bắc cô độc ngồi trên long ỷ, xung quanh không có thái giám hay ti mặc nào, thần sắc tiều tụy, chật vật nan kham, nhìn chằm chằm nam tử khôi giáp vọt vào trong đại điện.
Đứa nhỏ này, là kết quả năm xưa của hắn và phu nhân của Hình bộ thượng thư, tuấn tú tài ba như vậy, không nghĩ đến có một ngày lại quay đầu cắn ngược hắn. Hoàng đế thở dài một tiếng, cười không được mà khóc cũng không xong, đành đối diện với ánh mắt tàn bạo của Gia Cát Vũ, nửa ngày không mở miệng.
“Người đâu cả rồi?” Gia Cát Vũ lạnh nhạt hỏi, thị vệ xung quanh hoàng đế bị ảnh vệ giải quyết sạch sẽ không nói, vậy còn thái giám? Cung nữ? Hoàng hậu? Phi tần?
“Tất cả đều bỏ trẫm mà đi.” Đối phương cười khẽ, không giống kẻ thường ngày vẫn hay dùng quyền uy trấn áp Tướng quân, cũng phải thôi, giang sơn này sắp sửa đổi chủ, mà tên hoàng đế vô năng nhu nhược ngay cả một Hầu gia cũng quản không được - là hắn sẽ bị lưu vào cái danh dơ bẩn trong sử sách. Hoàng đế càng nghĩ càng thấy bi ai, cúi đầu thấp giọng cười, bị gϊếŧ hay tự sát đều là chết, chi bằng chọn cách thống khoái ít nhục nhã hơn.
Cửa đại điện bị một trận gió ập đến phá tung, nam nhân mặc huyền thiết giáp nặng nề dũng mạnh phi ào đến, thuần thục tóm lấy Gia Cát Vũ tước đi vũ khí của y, chế trụ cổ tay y ghìm xuống.
“Thần cứu giá chậm trễ, đã làm hoàng thượng kinh hách.” Thanh âm cứng rắn quen thuộc vang lên, Gia Cát Vũ khiếp sợ nhìn sườn mặt đại Tướng quân rõ ràng trước mắt, nhíu mày: “Ngươi...”
Vương Tuấn Khải đạm mạc liếc mắt nhìn y một cái, đập Gia Cát Vũ bất tỉnh.
Hoàng đế vốn nghĩ đại cục đã thất thế, một lòng một dạ đi tìm chết, lúc này nhìn thấy Vương Tuấn Khải như quỷ đòi mạng bừng bừng sát khí xuất hiện, còn tưởng hắn sẽ vì nghĩa huynh đệ mà hợp lực cùng Gia Cát Vũ. Ai ngờ Tướng quân thế nhưng vẫn còn trung quân ái quốc, thành tâm muốn cứu giá hắn, hoàng đế liền cười khổ, hắn đáng giá gì để nhiều thần tử hy vọng như vậy?
Chờ chút, có gì đó không đúng lắm?
“Ái khanh, trường giáp trên người ngươi...” Hình như là của quân binh Nam Lục?
“Hoàng thượng, thời khắc cấp bách, thần chỉ có thể tận lực làm những việc hữu ích.” Ngụ ý là ngài đừng có quan tâm những chuyện không quan trọng.
“...” Hoàng đế sờ mũi thu ánh mắt về: “Vương ái khanh có lòng trung thành với thiên tử, trậm sẽ luận công ban thưởng...”
“Hoàng thượng, thần chỉ có một thỉnh cầu.” Vương Tuấn Khải ngẩng đầu: “Tha cho Hầu gia một mạng.”
Sắc mặt Hoàng đế lạnh xuống: “Y làm phản.” Trước giờ kẻ mưu phản đều không có kết cục tốt.”
“Thần nguyện ý dùng công lao đánh đổi.”
“Nhưng là...”
“Còn có bản đồ bảo tàng Nam Lục.”
“...” Đến nước này thì hoàng đế hắn còn có thể nói gì được nữa.
Hoàng cung ánh lửa ngập trời, đoàn quân hùng mạnh kéo đến trước cửa điện, lại rùng rùng rời đi rồi.
Vương Tuấn Khải mang Gia Cát Vũ bị Đại Tướng quân đánh hôn mê giao cho hoàng đế Nam Lục, mặt không đổi sắc nói: “Đại sự cáo thành.”
“Tướng quân cực khổ nhiều.” Đối phương mỉm cười ẩn ý, ôm Gia Cát Vũ trong lòng: “Người này là loạn thần tặc tử muốn lật đổ triều đại, giữ lại Đại Bắc y cũng không ngóc đầu lên được, không bằng để ta đưa y về Nam Lục, chậm rãi khai thông tư tưởng.”
“Tùy nghi định đoạt.”
Hoàng đế Nam Lục sờ sờ mũi, vị đại Tướng quân mặt than này cũng thật kiệm lời, chẳng hiểu sao có thể lọt vào mắt xanh của Cửu đệ nữa. Bất quá...Hoàng đế sờ sờ người trên tay, Vương Tuấn Khải mang về thịnh yến trân phẩm thế này, quả thật là sính lễ tốt đến không thể tốt hơn.
“Vương Nguyên đâu?”
Hoàng đế đại nhân rất không nghĩa khí chỉ chỉ xe ngựa phía sau. Trước xe ngựa lúc này chỉ còn lại một ám vệ quanh quẩn bên cạnh Cửu công tử, sau khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi tới thì cung kính ôm quyền chào một tiếng, nhoáng cái thất tung.
Ngọ Dạ huyết tán trong người Vương Nguyên, e là chưa tan hết. Y ngồi lẳng lặng trong thùng xe, đầu nghiêng sang một bên, tầm mắt không có tiêu cự nhìn thẳng tắp về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì. Cảm giác trên xe nhiều thêm sức nặng, Vương Nguyên nghĩ là Tiểu Chúc, liền mở miệng nói: “Ta khát nước.”
Hồi lâu chẳng có chút động tĩnh.
Vương Nguyên không nghe cũng không thấy, đành quờ quạng xung quanh: “Tiểu Chúc? Cho ta một bát nước.. Ưm!!”
Thị giác cùng thính giác đồng thời phong bế, thứ nhạy bén nhất lúc này dĩ nhiên là vị giác.
“Um.. ưʍ...” Nước bọt trong miệng bị hút sạch, vật mềm mại điên cuồng sục sạo trong khoang miệng ấm nóng, quấn quít truy đuổi ráo riết đầu lưỡi muốn chạy trốn của Vương Nguyên. Cánh môi có hơi khô khốc bị liếʍ ɭáρ mút mát, nhanh chóng chuyển thành sắc đỏ hồng, dính dấp bóng loáng. Vương Nguyên chỉ cảm thấy không khí trong phổi bị rút cạn không chút lưu tình, răng môi nóng rực, gò má đỏ bừng thiếu dưỡng khí, tay chân vung loạn xa hòng muốn thoát khỏi nghịch cảnh, cố gắng đẩy cái kẻ đang cuồng hôn y ra khỏi người mình.
“Đừng...” Y suy suyễn hô nhỏ một tiếng, sợ hãi bắt lấy cái tay đang làm loạn trên người y, miệng muốn lớn tiếng gọi người cứu giúp nhưng cứ hễ hé ra là đối phương lập tức đưa đầu lưỡi tham nhập vào, nuốt xuống toàn bộ nỗ lực của y. Vương Nguyên cảm giác được quần áo trên người bị đối phương dễ dàng giải khai, còn đai lưng của y lại được trưng dụng làm dây trói chặt hai tay, y thở hổn hển nhè đại một chỗ mà cắn xuống, mạnh đến mức nếm ra được mùi vị rỉ sắt trong miệng.
Y đoán, có lẽ cắn trúng bắp tay người nọ mất rồi.
Người nọ chẳng hề hấn gì mà tiếp tục động tác trên tay, tận tình ôm y hôn liếm loạn xạ, lưu lại một chuỗi dấu hôn đỏ thẫm trên tấm lưng trắng nõn, trượt xuống hai khỏa thù du mềm mại, bắt đầu nhu lộng xoa nắn.
“Đừng, mau buông...xin ngươi, buông ta ra...” Vương Nguyên yếu ớt phản kháng, y giãy giụa liên tục, không một khắc nào ngừng chống cự lại hành động của kẻ kia, chẳng qua kɦoáı ƈảʍ vì bị đùa giỡn đã trở thành một phản ứng bản năng, y bị người kia bóp nắn đầṳ ѵú liền mềm nhũn cả người, kìm không được than nhẹ rêи ɾỉ. Trước mắt y chỉ có một màu tối đen, trước ngực truyền tới cảm giác tê rần ngứa ngáy lại cứng rắn thô ráp, khiến y suýt chút nữa kêu lên suиɠ sướиɠ, sau đó sợ đến xương sống lạnh ngắt, run rẩy van nài: “Cầu ngươi, đừng chạm vào người ta, cầu xin ngươi, thả ta ra đi...”
Y nức nở nấc lên, nước mắt nóng hổi rơi xuống, thân người nhu nhược rơi vào tay người kia không cách nào cứng đối cứng. Đối phương giống như rất quen thuộc điểm mẫn cảm trên người y, chẳng mấy chốc đã vuốt ve nhu niết làm toàn thân y hưng phấn thức tỉnh, cơ thể xinh đẹp nổi lên phản ứng tự nhiên, vô cùng gợi cảm.
“Ta không muốn, ta không muốn...”
Những lời sau của y chìm vào tiếng mút nước bọt tình sắc, Vương Nguyên bị người nọ đè ra hôn đến thở không ra hơi, bàn tay quái ác không ngừng chạy dọc khắp người y, từng chút một đào ra du͙ƈ vọиɠ muốn bị chiếm hữu của y, không nhanh không chậm khơi mào kɦoáı ƈảʍ ngây ngất sóng cuộn biển trào, khiến Vương Nguyên không tự chủ được trầm mê, càng thêm sỉ vả bản thân lại có thể tao lãng đến mức này.
Bên đùi có thứ gì đó nóng rực cọ vào, Vương Nguyên kinh hãi giật lùi, nhưng xe ngựa quá nhỏ, y vừa lùi đã đụng phải thùng xe, mà người kia tựa hồ vừa phát ra tiếng cười khẽ, ba phần tiếu ý bảy phần tìиɦ ɖu͙ƈ, trong lòng Vương Nguyên lộp bộp một phát.
Ngọ Dạ huyết tán dần mất hiệu lực, tiếng cười kia, nếu y không lầm...
“Ngươi...A...đừng mút...”
“Ưhm..hm, ta, ưm,...ngươi, á...” Quần bị lột xuống, cặp mông trơn mịn trắng tròn phơi bày trong không khí, người nọ thuần thục kéo y đến bóp nắn thịt mông, nhuần nhuyễn cầm lấy ngọc trụ phía trước liên tục gảy nhẹ, sờ soạng từ đỉnh đến ngọn, niết nhẹ hai quả cầu bên dưới một cách ôn nhu. Nơi kia là điểm trí mạng của nam tử, Vương Nguyên bị hắn chơi đùa như vậy lập tức sinh ra phản ứng, ngọc trụ dần cương cứng, phồng phồng lên diễm lệ mê người, chẳng mấy chốc đã đầu hàng trong kẽ tay người kia, mà Vương Nguyên cũng khôi phục thị giác.
Thứ đầu tiên y nhìn thấy là bạch dịch nhỏ xuống bàn tay nam nhân, mùi xạ hương đặc trưng tản ra, mà nam nhân hình như rất hứng thú mà vò vò lòng bàn tay, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ bôi loạn lung tung.
Vương Nguyên vội ngẩng đầu nhìn người kia, trong lòng ‘oanh’ một tiếng pháo nổ, hô hấp suýt chút cũng nghẹn lại.
Đoán ra là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là chuyện khác.
Vương Tuấn Khải nhìn đăm đăm đôi mắt sáng như bảo thạch của y, có kinh hỉ, có sợ hãi, có ngạc nhiên, cũng có ảm đạm. Mâu quang Vương Nguyên phức tạp vô cùng, vào thời khắc này chỉ chứa có hình bóng của hắn, khiến Vương Tuấn Khải nhịn không được hôn xuống.
Vương Nguyên tránh đi.
“Tướng quân, đây là đất Nam Lục, ta...ta không còn là tiểu quan trong Tiên Hương Các nữa, ngươi đừng phi lễ...A, đừng sờ nơi đó, đừng mà...”
Mỗi khi y kêu lên ‘đừng mà’, tiểu huynh đệ của Vương Tướng quân lại kìm lòng không đặng mà trướng to bạo phát, lúc này còn quản cái gì Nam Lục cái gì Tiên Hương Các, cấp bách giải quyết việc nội bộ là quan trọng nhất!
“Ư!!!”
Vương Nguyên hét lớn, mã xa chấn động một cái, sau đó tiếng rêи ɾỉ bên trong lập tức truyền ra.
“A...a… Tướng quân, ngươi chậm, chậm một chút...chúng ta, vừa mới.. .Ư...!! Ngô...không phải nơi đó...”
“Là nơi này?”
“A...ưʍ...Không đúng, không nên nói chuyện này...Ưhm, hm...A a a...”
“Tìm ra rồi.”
Vương Nguyên vô lực nằm trên đệm mềm, thắt lưng uốn cong, hạ thể bị Vương Tuấn Khải ôm lấy thô bạo ra vào, trên mông in hằn dấu tay đỏ bừng. Y thở dồn dập, vô thức vểnh mông phù hợp với góc độ mà người phía trên sáp nhập, cúc huyệt mềm mại co rút liên tục, tràng ruột tham lam hút chặt côn ŧɦịŧ đang vùng vẫy quẫy đạp bên trong. Đầu nấm cực đại chọc mạnh vào nội huyệt, đâm xoay đá loạn không ngừng tìm kiếm điểm bí mật có thể gϊếŧ chết Vương Nguyên. Khi đầu nấm đâm sâu chạm vào nơi gồ ra bên trong cúc huyệt, Vương Nguyên như bị sét giật tê dại bủn rủn, xương cốt toàn thân nhũn ra như nước, ngay cả âm thanh cũng không khống chế được mà biến cao, mỏng nhẹ nhu thuận y hệt mèo con, còn chủ động tách rộng hai chân nâng mông lên cho hắn thao. Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không khách khí mà đâm đâm rút rút, lật người Vương Nguyên lại hùng hổ tiến xuất.
Y rêи ɾỉ nức nở, đã sớm quên mình muốn nói gì với Tướng quân, bị kɦoáı ƈảʍ dập đến thần trí bất minh, trôi nổi trong biển dục thâm sâu vô hạn. Quấn chân sít sao bám chặt Vương Tuấn Khải, y ngửa đầu ngâm nga, nâng đầṳ ѵú xinh đẹp sớm đã phát lãng đưa vào miệng hắn, phun ra nhiệt khí nóng bỏng:
“Tướng quân, ngươi thật mãnh,..a...quá thoải mái, ưʍ...sướng...hảo sướng...Chính là bên đó, A~”
Y vặn vẹo hạ thể, đong đưa cái mông rỉ nước câu dẫn nam nhân, giống như khi còn ở Tiên Hương Các mà phô bày tư thế thập phần mị hoặc, cuốn nam nhân vào tình triều thiên ti vạn lũ.
“Tướng quân, sâu thêm một chút, dùng ngàn vạn tinh binh của ngươi,...a...a.. thao ta...”
Cúc huyệt được nhồi đầy càng ra sức co khép bật mở, dâʍ ŧɦủy̠ bên trong trào ra ướt đẫm hạ mao, hai bắp đùi vì ma sát liên tục mà hồng lên, dính đầy dịch lỏng lẫn tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà y bắn ra lúc nãy. Vương Nguyên uốn éo cái eo nhỏ, chủ động nghênh hợp nâng người để Tướng quân thao y mạnh hơn, kɦoáı ƈảʍ và mỹ cảm vì bị nam nhân xâm chiếm đồng loạt đánh úp lên đại não, y hưng phấn run rẩy, càng dâm tao rên la, yêu nghiệt không gì sánh nổi.
Vương Tuấn Khải cũng bị y lôi kéo suýt chút không khống chế được, ôm y hung hăng đẩy mạnh thắt lưng, nghiền nát điểm mẫn cảm mất hồn: “Thế nào?”
“Ưm, Tướng quân giỏi nhất~ Đại nhục bổng là tốt nhất...vừa thô vừa to...ta thích...” Y mơ màng đáp, giãy giụa hạ thể dính đầy dâʍ ɖịƈɦ: “Tướng quân, dùng chiêu ‘đại phá mật môn’ của ngươi đi...A, đúng vậy, chính là thế...Còn có, ‘đao phong đại chiến yêu thổ’.. A, xoáy nó...”
“Tiểu lãng hóa ngươi, bộ dạng câu nhân như vậy là muốn hút chết ta sao? Xem ta làm thế nào trị ngươi.”
“A, Tướng quân, không phải ta, là.. là...do dâm huyệt rất ngứa rất tao, ngươi thao nó, thao nát nó, nó liền ngoan ngoãn...”
Hắn dùng sức nhấn xuống, nước lập tức phun tung tóe ra ngoài, động động bên trong liền phát ra âm thanh nhóp nhép nhóp nhép: “Tiểu lãng hóa chảy nhiều nước như vậy sao?”
“Ân, a...Tướng quân, ngươi đừng ghét bỏ...Nhanh thao đi, sẽ không chảy nước nữa...”
“Nga? Không phải càng đâm nước sẽ càng chảy nhiều sao? Ngươi lại nói dối, hình phạt nặng thêm.”
“Đừng mà~...”
Hôn cắn ngoan thao đến tảng sáng, Vương Nguyên thê thê thảm thảm nằm trong lòng nam nhân, mệt chết y rồi. Nhìn xuống hạ thân hỗn độn dính dấp, y cắn môi, buông một tiếng thở hắt.
“Vì sao?” Giọng Vương Tuấn Khải từ trên đầu truyền tới: “Vì sao không hạ Ngọ Dạ huyết tán cho ta?”
Vương Nguyên im lặng, mãi sau mới khàn khàn đáp: “Không muốn báo thù nữa.”
Lần đó Vương Nguyên tự mình nuốt Ngọ Dạ huyết tán, sau đó cùng hắn hôn đến hôn đi, vốn dĩ có cơ hội hạ độc, y cũng thông báo cho Gia Cát Vũ là mình đã hạ độc, nhưng thực chất chỉ có một phần nhỏ, hiệu lực không quá một khắc, nếu không Vương Tuấn Khải cũng chẳng hồi phục nhanh như vậy. Khi Tiểu Chúc một mình đến Hầu phủ đưa Vương Tuấn Khải đi, hắn đã cải trang thành tên nam nhân bị cột vào đuôi xe kéo, sau đó lần nữa cải trang thành Hoàng đế Nam Lục theo Gia Cát Vũ về Hoàng cung, mới bảo trụ được một mạng của thiên tử, cũng bảo trụ thiên hạ bình an...
Việc thúc đẩy bách tính cầu xin kia, cũng có một phần của hắn.
Hoàng đế Nam Lục là thật tâm muốn gặp Cửu đệ, bất quá sau lại bị Vương Tuấn Khải thuyết phục, liền thuận theo kế hoạch để hắn tự giải quyết. Không cần hao tổn một binh chủng nào lại mang về một Hầu gia, là người thông minh dĩ nhiên biết bên nào nặng nhẹ.
“Ta nghĩ...nếu thực sự mưu phản, người khổ ải không phải là lê dân hai nước sao? Đại Bắc thất thủ, giặc cỏ tràn lan, đời sống chắc chắn sẽ khó khăn...Nam Lục tiến công, nhân dân phải cung cấp lương thực dược phẩm cho chiến trận, có thể sống yên sao...” Y thở dài: “Ta chỉ cần...”
Chỉ cần một nơi sống yên tĩnh đến già là được rồi.
Vương Tuấn Khải đột nhiên siết chặt y lại, trầm giọng nói: “Ta không cho ngươi đi.”
“Ta là chất tử Nam Lục...”
“Thì sao? Ta đã giao lại binh quyền cho hoàng đế.” Hắn kiên định nói: “Ta sẽ cùng ngươi đi đến nơi nào ngươi muốn.”
“Ngươi...”
Vương Tuấn Khải nhắm mắt, nhớ đến song thân trước khi chết của hắn vẫn mong muốn được chôn cùng nhau, chỉ cảm thấy khóe mắt xót xa: “Ta không muốn giống như phụ thân mẫu thân vì binh đao quan trường mà tử trận sa trường, huống hồ hoàng đế đối với ta hiện giờ chẳng còn bao nhiêu tín nhiệm, sợ ta trở thành Gia Cát Vũ thứ hai thí vua cướp ngôi, lúc ấy chẳng còn ai cứu giá hắn nữa.”
Đây là chuyện dễ hiểu.
“Cả đời này máu tanh vấy bẩn quá nhiều, ác khí sát nghiệp đeo trên lưng nặng đến mức ta chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ, lưu lạc một mình.” Hắn hôn xuống vầng trán y: “Cuối cùng đã vứt bỏ được, còn có người đồng hành. Vương Nguyên, ngươi nguyện ý trở thành lữ hành của ta đi đến hết cuộc đời này hay không?”
Vương Nguyên run rẩy rơi nước mắt, ôm chặt hắn.
Bên ngoài, nhóm ảnh vệ ngồi xổm cách xe ngựa một đoạn dài, châu đầu vào nhau.
“Kia... Tướng quân làm gì trong đó vậy?” Một ảnh vệ có vẻ mới thành niên, gãi đầu hỏi.
“Ách, ta không biết.”
“Ta thấy xe ngựa này cũng quá cũ rồi, cứ kêu cót két mãi.”
“Ách, chắc vậy đi...”
“Nè Tiểu Tứ, mặt ngươi đỏ như vậy là vì sao?”
“...”
Còn là vì sao! Các ngươi đúng là một lũ không hiểu phong hoa tuyết nguyệt!
END