"..."
Mí mắt nặng trĩu thật khó khăn mới mở ra được một chút, trên người truyền tới cảm giác tê dại ê ẩm, tại nơi nào đó vô cùng nóng bức khó chịu, chỉ nhúc nhích nhè nhẹ đã đau đến mức hút khí lạnh liên tục.
Roy thống khổ tỉnh lại, phát hiện chính mình bị nhốt trong phòng, tay chân trói chặt bằng kim loại đốt cháy con người. Thứ sắt thép này không có tác dụng với quỷ hút máu, nhưng với kẻ có một nửa huyết thống là con người như cậu, lâu dần sẽ sinh ra phản ứng bài xích, điển hình là cổ tay cổ chân đều bắt đầu nổi mảng đỏ, bỏng rát tê rần, có vài chỗ đã cháy sém vào da thịt, tản ra mùi vị khét lẹt.
Trên cổ cậu rỉ xuống hai đường máu nhỏ từ dấu răng nanh mà Karry lưu lại, giờ phút này mùi tanh nhạt hòa lẫn trong không khí, như có như không công kích từ tế bào trong cơ thể cậu.
Roy ngước mắt cố gắng nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, chiếc kim khô khốc chạm đến mốc mười hai câm lặng, lạnh lùng tẻ ngắt nhưng lại khiến Roy run rẩy cả người.
Cậu bị Karry nhốt ở đây, tròn một ngày một đêm?
Dù đã sớm biết hắn nhất định sẽ dùng phương thức tàn bạo để trả thù mình, nhưng Roy không nghĩ nó đến nhanh như vậy, cậu lạnh lẽo cả người, cố gắng đứng thẳng dậy, vài lần choáng váng suýt ngã sụp xuống. Khó khăn chống đỡ cơ thể hư nhược, Roy giãy giụa thoát khỏi xiềng xích mãi không xong, vẻ bồn chồn lo lắng đã lâu không xuất hiện trên gương mặt thanh tú.
Karry nhốt cậu ở đây, còn hắn, hắn đã đi đâu?
Không có Anathema bên cạnh, sức mạnh của Roy căn bản không bằng một cái phủi tay của Karry, cùng là dị huyết nhưng hắn là ác ma đã tồn tại rất nhiều thập kỷ trước, hấp thu oán khí của những người chết dưới tay quỷ hút máu, hơn nữa còn là chủ nhân của Lời nguyền Anathema, không cần nói cũng biết quyền năng của hắn là cỡ nào kinh khủng. Nhưng phàm là kẻ mang trong người hỗn huyết hai chủng tộc, thì đều có chung một nhược điểm.
Cực kỳ e ngại quyền trượng được chôn giấu trong lăng mộ gia tộc.
Thứ này không biết đã xuất hiện từ khi nào, cũng chẳng ai biết nó được làm từ chất liệu gì, quyền trượng bình thường đối với quỷ hút máu không phát ra xung lực ức chế, nhưng chỉ cần dị huyết đến gần, nó sẽ tỏa ra một loại sức mạnh gọi là thôn phệ.
Quyền trượng từng chút một "ăn" mòn năng lượng dị huyết, cho đến khi cạn kiệt sạch sẽ, chỉ còn lại cái xác khô quắt, ngay cả linh hồn cũng bị nó chấn nát hoàn toàn, không có cơ hội tái sinh.
Ngay cả thần khí cũng phủ nhận sự tồn tại của dị huyết.
Roy thẫn thờ, giật mình suy tính nên làm thế nào để thoát khỏi căn phòng, cậu không thể để cho quyền trượng thức tỉnh lần nữa, nếu không hậu quả xảy chính là kết cục cay nghiệt nhất. Thế nhưng Roy thậm chí chưa nghĩ được gì, một luồng sáng chói mắt ép buộc cậu ngẩng đầu lên trông tới. Phía Bắc cách pháo đài Wampire một đoạn xa, cột sáng đỏ tươi chói mắt không ngừng xoáy rộng, hướng thẳng lên bầu trời đen kịt mà phát quang dương đại, phạm vi càng lúc càng bành trướng, đã có xu hướng muốn nuốt chửng khu rừng bên cạnh.
Roy đổ mồ hôi lạnh, khu phía Bắc đó không phải là nơi trước kia đặt lăng mộ của gia tộc Wampire sao? Liệu rằng có kẻ nào đang tác quai tác quái đụng chạm đến quyền trượng?
Cậu nghĩ đến một phương án khả nghi, thân thể không tự chủ được phát run, đôi mắt kim sắc trong bóng đêm toát ra vô hạn sợ hãi cùng đau đớn. Roy bị Karry phong ấn linh lực, không cách nào triệu hồi Anathema trở về bên cạnh mình, càng vô pháp liên lạc cùng Thomas, trong lòng nôn nóng quẫn bách cuồn cuộn như sóng nước, đành nghiến răng dùng sức lực của chính mình phá vỡ xiềng xích.
Cậu dùng tay lôi kéo bẻ gãy chân giường, khoảng cách đủ xa để với tới thanh kiếm treo trên tường, chặt nốt cái chân giường còn lại, dây xích xoảng xoảng theo từng bước di động của cậu rơi trên mặt đất, lưu lại vết máu đỏ còn mới. Roy chật vật giải phóng tứ chi xong, túm vội chiếc áo choàng khoác lên người, kéo lê dây xích tông cửa chạy ra ngoài.
Mùi máu tanh nồng cực độ ám ảnh xộc vào mũi cậu, thiếu chút nữa vựng cậu té ngã, Roy kinh hoàng nhìn mặt sàn đại sảnh đều là máu tươi, dịch lỏng đỏ lòm len lỏi đeo bám trong từng ngóc ngách, như ma quỷ sai khiến hiện diện khắp nơi trong căn phòng. Trên vách tường viết đầy huyết chú, ma pháp trận quay cuồng giam hãm gϊếŧ chết những quỷ hút máu của gia tộc Wampire.
Dưới lầu, hàng trăm thi thể nằm vất vưởng lung tung, chất chồng đè nén lên nhau như bánh thịt, mở to đôi mắt đỏ tươi không cam lòng. Roy cứng đờ nhìn chằm chằm một cái xác quỷ hút máu gần mình nhất, đó là một bé gái chưa đủ mười tuổi, đầu xé rách khỏi cơ thể, đôi cánh trên người nó bị vặn gãy đôi, gai xương sắc nhọn trên đầu cánh xuyên qua lồng ngực bé nhỏ của nó, đem trái tim đâm thủng tươm ra ngoài. Roy có thể tưởng tượng được quá trình đứa bé nhìn thấy bộ dáng ghê rợn của quân đoàn thây ma, sợ đến mức không thể thốt lên lời nào, trơ mắt nhìn đầu mình bị tước ra khỏi cổ, máu văng ướt đẫm váy áo, sau đó tiếng nhai nuốt xương thịt ghê tởm chui vào trí óc, bức nó phát điên...Cậu bấu chặt cầu thang, từng bước từng bước nặng nề đi xuống tầng trệt, hơi thở đụng phải sương phun thành màu trắng muối, lồng ngực co thắt se lại, mãi mới lấy lại nhịp thở.
Nhưng chẳng đợi cậu kịp định thần, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Cột sáng mỗi lúc một lớn, sức mạnh áp bức của cường giả khiến cho Roy thiếu chút muốn quỳ xuống, miễn cưỡng bám lấy khung cửa mới giữ được thăng bằng.
Trên bầu trời sấm chớp ầm ầm đánh xuống, khói lửa mịt mù cũng không miêu tả hết kịch chiến đang hồi cao trào. Roy mở to mắt, chết lặng nhìn Frank tung ba đôi cánh dơi màu đỏ lay động trong không khí, gió quát bên tai cùng cảm giác đau đớn trên người chứng tỏ cậu không hề nằm mơ.
Chẳng phải Frank đã chết rồi ư? Làm sao có khả năng xuất hiện ở chỗ này?
Người đàn ông sống hơn hai trăm năm - Frank Wampire - thần sắc đạm mạc đưa mắt nhìn kẻ ở đối diện, trong con ngươi âm trầm nghiêm túc chứa lửa giận kinh người giống như có thâm thù đại hận. Ngoài mặt Frank rất bình tĩnh, nhưng nắm tay siết chặt binh khí trên tay đã trắng bệch, gân xanh dữ tợn lồ lộ ra nước da tái nhợt, cộng thêm hai chiếc răng năng đã vượt quá độ dài của quỷ hút máu bình thường, trông Frank chẳng khác gì những kẻ năm xưa từng huyết tẩy bình địa.
Mà cứng đối cứng cùng ông ta trên chiến trường, là Karry Dandelion.
Karry lãnh đạm giơ cung tên lên, mũi tên thép mang theo ma lực màu đỏ sậm phóng vút tới chỗ Frank, ông ta lập tức tránh đi, bên vai sượt qua đổ ra máu đỏ thắm. Frank dùng linh lực tạo ra vô số băng phiến thình lình đổ ập đến, mũi băng sắc nhọn chẳng thua kém tên thép như thiên ti vạn lũ bao bọc Karry, đáng tiếc chúng vừa bay tới đã bị một bức tường vô hình chắn lại, sau đó biến thành bọt nước. Karry đem đám bọt nước đó tung lên cao, lúc hạ xuống, đã là vô vàn giọt máu huyết dịch của gia tộc Wampire.
Frank và Roy đều run lên, mùi huyết thống thuần khiết của đồng loại quá mạnh, Frank suýt chút nữa đã mất khống chế.
"Karry..." Roy khàn giọng vô thức thốt ra, tầm mắt sững sờ nhìn lên bốn chiếc cánh đen sau lưng hắn, một trong bốn cái đã bị Frank chặt gãy, xiêu vẹo khó khăn lắm mới giữ vững Karry giữa không trung. Victory nằm bất động trong bãi phế tích, không rõ sống chết.
Một gã đàn ông toàn thân là lửa nhào tới liều mạng túm lấy Frank, lửa trên người gã ta như có sinh mệnh mà phừng phừng chuyển động bao phủ sáu chiếc cánh màu đỏ, gào thét rống rít cực lực thiêu cháy những gì nó chạm phải. Frank bị gã quấy rầy, không kiên nhẫn rút trường kiếm ra chém đứt đôi cánh lửa của người đàn ông.
Hắn giống như con thiêu thân lao vào chỗ chết, sau đó rơi phịch xuống cạnh Victory, lửa cháy tàn, chỉ còn lại Khổng Tước câm lặng khẽ cúi người ôm Victory, giữ nguyên tư thế cứng ngắc đó cho đến khi Roy chạy tới.
Tiếng dây xích ma sát với mặt đất không mảy may dao động đến cuộc chiến giữa hai người.
"Ngươi đã trở lại." Frank nói, gương mặt trẻ tuổi không phù hợp với tuổi tác và vai vế trong nhà, ngón tay điều khiển cây cối vươn dài bắt lấy Karry: "Một tên dị huyết dơ bẩn."
"Miệng chó không mọc được ngà voi." Karry thản nhiên đáp trả, cây cối mò đến gần hắn đều bị máu Wampire hòa tan thành bột phấn. Frank hơi nhíu mày, nhìn về phía lăng mộ cổ phế đã bị chôn vùi trong lòng đất, ánh mắt xôn xao mong chờ thứ gì đó trỗi dậy: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Dứt lời, từ dưới lòng đất lạnh lẽo truyền tới một trận đại động rung chuyển, ánh sáng trắng muốt phá đất thoát ra, kéo theo nguồn áp lực khổng lồ trực tiếp dập cho Roy ngã xuống đất, Karry cau mày cưỡng chế tránh khỏi phạm vi áp lực, giương mắt nhìn ánh sáng trắng không ngừng lớn mạnh, đến khi pháp khí truyền thuyết xuất hiện trong tầm mắt, hắn mới rũ mi, không hứng thú ngắm nghía thứ đồ chơi huyết tinh tai ương.
Roy bị ép phun ra một ngụm máu, răng nanh trong miệng ngứa ngáy biến dài, hai lỗ tai biến đổi, cả đôi cánh màu trắng phía sau cũng bị kích bung ra, nằm trên mặt đất run lẩy bẩy nhìn Karry.
[Một khi quyền trượng thức tỉnh, chắc chắn sẽ phải nhuốm máu dị huyết. Quyền trượng sinh ra là để kiềm chế sức mạnh dị huyết, cũng vì dị huyết mà ngủ yên.]
"Ba trăm năm giam cầm, ba trăm năm bị quyền trượng phong ấn, ba trăm năm..." Karry lẩm bẩm, nâng đầu lâu Anathema lên cao, hai hốc mắt xanh lè của Anathema bùng cháy: "Thời gian đã dài như vậy rồi..."
"Ngươi cũng biết thời gian dài.. " Frank cười gằng: "Sao còn ngoan cố sống lại, để lần nữa chết đi? Quyền trượng sẽ nhân danh huyết thống thuần khiết của quỷ hút máu mà tiêu trừ ngươi, đánh ngươi thành tro, chấn nát linh hồn, để ngươi không cách nào sống lại..."
Như chứng minh cho lời nói của Frank, luồng sáng trắng rung rung động đậy, tuy không nhìn ra chân thân của quyền trượng, nhưng hình ảnh này cũng đủ làm Frank hả dạ, ông ta tin chắc quyền trượng sẽ không để tên dị huyết này vấy bẩn huyết thống quỷ hút máu. Không cần mình chết đi, dị huyết cũng có thể vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn tử vong. Karry lạnh mắt nhìn luồng sáng thoắt cái vút về phía mình, tốc độ chớp nhoáng dứt khoát muốn gϊếŧ chết mình, quả thật không thể không nói cái thứ này rất ghê gớm, nhưng là hắn bị giam cùng nó biết bao nhiêu năm, lần này tái sinh còn sợ nó sao?
Huống hồ, thứ này cũng không phải quyền trượng thật.
Có điều, Karry không để ý, nhưng người khác để ý.
"Ah___!!!"
Luồng sáng đâm xuyên qua người thiếu niên, máu đỏ tươi phun ra tứ phía, bắn cả lên mặt Karry.
Hắn điếng người khiếp sợ, tròng mắt đỏ sẫm mở to trừng trừng nhìn Roy xông tới trước mặt mình, bản năng chỉ kịp ôm lấy thân người mềm oặt của cậu, lảo đảo cùng cậu rơi xuống đất.
Lục phủ ngũ tạng như lôi chấn oanh đỉnh thùng thùng nứt ra, bên trong cơ thể xuất huyết liên tục, vết thương như bốc cháy mà loang ra không cách nào khép lại, sức nóng khủng khiếp cắn nuốt cơ thể, thôn phệ dị huyết.
Cả Frank và Karry đều không thể ngờ được, Roy lại đơn độc đón nhận một kích tất sát của quyền trượng, trông chốc lát ngẩn người. Khổng Tước lại một lần nữa điên cuồng lao đến, móng vuốt sắc nhọn cắm vào cổ họng Frank, xé rách yết hầu ông ta. Frank không đề phòng bị gã tập kích, căm giận trừng trừng bị Khổng Tước ném vào biển lửa.
"Roy..." Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cậu, âm thanh trầm thấp chẳng chứa chút cảm xúc, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hãi, khẩn trương cùng với đau đớn bên trong đó, khiến cho thức thần suy yếu của cậu vực dậy chút ấm áp, nắm chặt tay hắn: "Em...không sao."
Quyền trượng đã có được máu của dị huyết, sẽ không làm hại Karry nữa, đúng không?
Sau khi gϊếŧ cậu, cũng không thấy nó đâu, quyền trượng trở về lòng đất rồi ư?
"Em không chết." Karry siết người cậu, từ lòng bàn tay nóng rực tụ thành một quả cầu lửa nho nhỏ nhưng phát ra nguồn năng lượng dồi dào: "Đây là lửa tái sinh của Khổng Tước, anh đã sớm...đã sớm chuẩn bị."
"Anh biết em sẽ vì anh mà chết sao..." Cậu phì cười, nụ cười méo mó khó coi vô cùng.
"Anh mơ hồ nhận ra..." Hắn đem lửa tái sinh ấn lên người cậu, sức mạnh siêu nhiên như dòng nước nghịch lưu thông thuận đem căn cốt gân mạch cùng lỗ hổng trên ngực Roy nhanh chóng phủ lấp, trả lại một thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo không chút tổn thương. Roy kinh ngạc nhìn hai cánh mình chậm rãi biến mất, mái tóc cũng trở về màu đen, vết thương to nhỏ trên người lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy - lành lặn sạch sẽ, có chút ngẩn ngơ nhìn Karry.
Hắn trầm mặc một chút, cởϊ áσ chính mình phủ xuống cơ thể dụ nhân trước mặt, ôm đi mất.
"Ai ai..." Victory khổ sở tỉnh lại, thấy Khổng Tước gục bên cạnh người mình nhỏ nước mắt, khiếp sợ nói: "Sao vậy? Thua rồi?!"
"Ngươi...không có chết..." Khổng Tước cơ hồ là nghẹn ngào không thốt nên lời.
"Đương nhiên, ta đây cũng là dị huyết a, dễ chết như vậy làm sao có thể phục tùng dưới trướng chủ nhân...Éc? Ngươi khóc? Làm sao a? Ngoan, đừng khóc nhè xấu mặt lắm..."
"..."
...
"Ưʍ...anh, anh còn đang bị thương..."
"Lúc này chính là thời cơ quan trọng nhất."
"Cái gì.. thời...cơ...A!!"
Vị trí mẫn cảm trên người bị sờ soạng vuốt ve, Roy đáng thương mới vừa thoát khỏi cơn nguy kịch hoảng hồn la lên, nửa thân dưới trơn mềm non mịn đã rơi vào tay giặc, mông cánh hoa xinh đẹp bị người tách ra, hung hăng tiến vào.
Vách tràng mềm mại nhanh chóng bao bọc lấy dị vật, nụ hoa hé mở vươn ra hút chặt thứ nào đó, đồng thời vầng sánh trắng chói mắt ban nãy lại xuất hiện, hại Roy thất kinh hét lên: "Là quyền trượng, quyền trượng trở lại...A~ đau, anh nhẹ, nhẹ một chút!!"
"Em đừng ồn." Karry cắn cắn bả vai cậu, một tay nhào nắn nhu niết đầṳ ѵú bán cương, một tay chụp lấy vầng sáng kia đè nó về người Roy, nhỏ giọng nói: "Hồ nháo."
Vầng sáng như sợ hãi mà co rụt lại, ngoan ngoãn chạy trở về.
"Kia..." Roy sợ ngây người!
Bất quá chẳng kịp đợi cậu có thời gian thắc mắc, đã bị đè xuống quần quật cày cấy.
Karry rất có tư thế dũng sĩ - quyết tâm kịch liệt đem bảo vật tâm can đè ra hôn hít, không cho cậu nói lời nào ngoại trừ "ân a" "em không chịu được" ect lọt vào tai, vào cái đêm cả nhà Wampire bị diệt tộc toàn bộ, ở trong phòng chơi trò chơi tình thú.
Chẳng biết là cao hứng hóa cuồng hay muốn tát vào mặt tổ tiên quỷ hút máu nữa.
"Ư...Đáng, đáng ghét..." Roy nhấc cao cái mông, một lần lại một lần nâng lên hạ xuống, hai chân đã sớm tê dại nhưng cơ thể tao hóa vẫn không thể ngừng khát cầu, nửa người dưới dính đầy dâʍ ɖịƈɦ, đã tiết qua hai lần, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục bắn đầy trên cơ thể cậu...Sâu trong tiềm thức luôn có một thứ gì đó thôi thúc dụ dỗ cậu cầu hoan cùng hắn, giống như đã bị hạ cấm chú, không thể cưỡng lại.
Cúc huyệt nóng rực bị làm đến mở rộng, nước chảy ròng ròng, mị thịt bị ma sát bỏng rát lại sinh ra kɦoáı ƈảʍ ngang dọc đa chiều, nước rỉ ra từ đầu nấm xen lẫn dịch lỏng trong hậu huyệt lã chã rơi xuống ga giường, mỗi khi Roy cử động thân mình, tiếng nước lách chách hổ thẹn lại vang lên, khiến cho cậu không thể ngăn chặn mà hưng phấn run rẩy, vặn vẹo thắt lưng.
Karry nhìn vẻ mặt bị tìиɦ ɖu͙ƈ khống chế của cậu, ôm cậu đứng dậy đi xuống giường. Vật cứng sưng phồng trong cúc huyệt vì vậy mà đâm tới đâm lui vào tuyến tiền liệt, làm Roy nhũn ra, bám vào người hắn rêи ɾỉ khóc lóc, cơ thể thiếu niên nhỏ bé tràn ngập màu phấn hồng mị hoặc, bị hắn đặt lên bàn.
Cậu tách chân ra, quỳ sấp xuống, vểnh cao cánh mông bị bóp đến đỏ hồng, lộ ra cúc huyệt đang hé ra rụt vào, giãy giụa co rút.
"A...a..." Roy thở dốc, nửa người dưới giao cho Karry quản lí, bị hắn nắm lấy bắp đùi bám riết không tha, tiến tiến xuất xuất, không biết bao nhiêu lần. Cậu bị hắn lật đến lật đi, đầṳ ѵú ban đầu nhỏ nhắn đáng yêu bị liếʍ ʍúŧ sưng tấy lên dính dấp nước bọt, khắp người đầy dấu hôn, ngay cả mông cũng bị cắn lưu lại hai dấu răng huyền thoại. Cả người bị thao đến suýt hôn mê, toàn thân trên dưới đều mẫn cảm vô cùng, vặn eo lắc mông phản kháng.
Kết quả chỉ khiến Karry càng cao hứng mà lăn cậu đến hừng đông.
Khổng Tước đứng dưới cửa nhà Wampire thu dọn xác quỷ hút máu, hơi khó hiểu hỏi: "Tuy ta là Khổng Tước sống lại từ cái chết, nhưng lửa sinh mệnh cũng đâu tài ba đến mức có thể cứu sống Roy..."
"Ngươi nhìn mà còn không biết sao?" Victory than thở, ném thi thể thành đống: "Dị huyết và quỷ hút máu ràng buộc là vì quyền trượng, quyền trượng cùng dị huyết hợp thể, lâu ngày sinh tình, lại thêm lửa của ngươi, dĩ nhiên là cậu Roy không chết a."
"Ngươi càng nói ta càng không hiểu..."
"Ây, cậu Roy, chính là quyền trượng, quyền trượng cũng là cậu Roy, hiểu chưa?"
"Éc, sao có thể?"
"Sao không thể?" Victory cười hì hì: "Ban đầu khi chủ nhân tái sinh, quyền trượng cũng đã hóa thân thành thực thể chuyển kiếp làm Roy Wampire, khiến cho cậu ấy gϊếŧ chết chủ nhân ta. Chủ nhân là dị huyết, chung quy vẫn không tiêu diệt được quyền trượng, đành dùng tình cảm quấn quít cậu Roy, để Roy không thể hoàn toàn hại chết chủ nhân...Sau đó đâu? Sau đó hai người cư nhiên thật lòng yêu nhau, kế hoạch lại bước sang một biến chuyển mới. Đám người Frank muốn lợi dụng Anathema nguyền rủa chủ nhân, lại không ngờ chủ nhân chính là kẻ đã tạo ra Anathema. Quyền trượng trước giờ không đội trời chung với những thứ tà khí như vậy, nảy sinh ý đồ muốn kháng cự chủ nhân. Chủ nhân của ta đã sớm phát hiện ra điều này, mới mạnh tay đem đám quỷ hút máu gϊếŧ sạch, để thức tỉnh quyền trượng, dứt khoát giải quyết khúc mắc giữa dị huyết và quỷ hút máu, an nhàn suиɠ sướиɠ sống bất tử!"
Khổng Tước "a" một tiếng, khiếp đảm nói: "Chủ nhân ngươi vì một người mà bày ra cục diện máu tanh thế này, có đáng không..."
"Ngươi nghĩ có đáng không?" Victory cười nhẹ: "Huống hồ, bọn họ cho tới bây giờ vẫn không chấp nhận dị huyết, có chết cũng đáng."
"Victory." Khổng Tước đột nhiên nói: "Ngươi...nếu như là Karry, ngươi có làm giống hắn không...?"
"Giả sử tồn tại một người như Roy, ta sẽ suy nghĩ lại."
"Ta nguyện ý!"
"...Cái xác này xấu quá."
"Vic, ta nguyện ý a!"
"Ngươi bớt phiền...Đừng có chạy theo ta! Này!!!"
END
Có BUG cũng đừng để ý nha, ahihi =))))))))))