• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4.

Sau khi tỉnh rượu, việc đầu tiên Roy thiếu tướng làm là rà soát một lượt xung quanh căn phòng, xác định không có sơ hở nào cho kẻ lạ thừa cơ đột nhập vào mới gọi nhân viên phục vụ vào, nghiêm mặt hỏi: "Đêm qua ai ở trong phòng ta?"

"Chỉ có tôi, thưa ngài." Người nọ cúi thấp đầu, tấm lưng nhỏ gọn giấu sau lớp áo khom xuống, thân người so với Roy còn thấp hơn một chút. Cậu im lặng quan sát nhân viên phục vụ, mãi đến khi người nọ run lên một chút mới gật đầu đuổi đi, trầm mặc thay thường phục ra ngoài.

Phương tiện giao thông ở tinh cầu này đã đổi thành phi hành khí trên không, chỉ cần bỏ ra chút tiền lẻ vào ống phí tự động sẽ được đưa đến nơi cần tới, vừa hữu dụng vừa nhanh, so với giao thông trên mặt đất cũng an toàn hơn. Roy đút tay vào túi áo, thời tiết lập đông se thắt mang theo cái lạnh nhàn nhạt chợt xông vào thành phố, len lỏi luồn lách vô cùng cẩn mật, đợi đến khi người ta phát hiện mùa đông đến thì tuyết đã rơi đầy trên đường.

Năm đó biệt ly, cũng là mùa đông.

Roy nhắm mắt lại, cuộc sống sau khi tách ra khỏi gia đình Karry đối với cậu là một rẽ ngoặt tàn khốc. Sau khi phi thuyền của Karry mất tín hiệu, bọn họ bị liên minh bao vây, thật vất vả mới thoát được lại bị cuốn vào bụi động trong vũ trụ. Bụi động nổi tiếng với câu nói "có vào mà không có ra", nhưng Roy lại cho rằng nó chính là không gian khác nối liền với ngân hà, bởi vì khi rơi vào bụi động, một nhà ba người nhìn thấy thành quả của hàng loạt các nghiên cứu thí nghiệm, cùng với quân đoàn cơ giáp trí năng bị quên lãng trong lịch sử. Daddy nói, trước khi chúng ta tồn tại đã từng có một nền văn minh cơ giáp, sau đó không biết trải qua kiếp nạn gì, người trong nền văn minh kia lần lượt biến mất, công trình của họ cũng theo đó chôn sâu không chút dấu vết. Lần này mèo mù vớ phải cá rán, nhưng bọn họ cũng không thể sống trong bụi động mãi được, đành tận dụng thời gian đào bới các thí nghiệm của văn minh cơ giáp.

Rốt cuộc, cũng có lối thoát.

Phi hành khí trờ tới cổng trường đại học, một thiếu niên vóc người mảnh khảnh thuần thục nhảy xuống, áo hoodie che kín nửa gương mặt trắng trẻo chỉ chừa ra một cặp môi mím chặt màu anh đào, tuy là hơi tái nhợt nhưng vẫn khiến người khác chú ý như thường.

Một Beta lại sở hữu bộ dạng tinh tế như vậy, trên tinh cần này chỉ sợ không có mấy người.

Roy tiến thẳng lên lầu hai, chui vào một phòng học đang giảng giải về chức năng sinh lý của Omega, bên dưới nhồi nhét đầy các Alpha đang độ tuổi thành niên, gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn háo hức tò mò, nhỏ giọng thảo luận cùng nhau. Mỗi một Alpha may mắn có được Omega trong cuộc đời đều đi học khóa này, trách nhiệm cũng được, tình cảm cũng được, tóm lại không ai muốn bỏ lỡ những gì liên quan đến Omega.

"Omega thật tuyệt vời a, nếu tôi có thể nắm tay các em ấy dù chỉ một lần cũng mãn nguyện lắm rồi."

"Cậu thật không có tiền đồ, nếu Omega cho cậu nắm tay, chẳng phải đã đồng ý làm bạn đời của cậu sao?"

"Cũng chưa chắc, bởi vì Omega trân quý nên bọn họ rất kiêu kỳ, bọn họ muốn đùa giỡn chúng ta đâu có khó."

Đám bạn ngồi quanh lườm chủ nhân câu nói, cứ làm như cậu thật sự đã có Omega vậy.

Người kia ngượng ngùng sờ sờ mũi, tầm mắt lướt qua bạn học đang ngồi bên cạnh mình. Đối phương là một Beta nhưng ngón tay trông rất mềm, thân người có chút gầy, xương vai không rộng bằng Beta, cả người tỏa ra sự hấp dẫn khó có thể chối từ. Alpha nọ trộm nhìn cậu một lát, không nghĩ tới gậy laze trên tay giáo sư thế nhưng lại bay về phía mình, "cốp" một tiếng, tuy không làm cậu Alpha đau nhưng cũng đủ để nhóm người cười thối mũi.

Giáo sư nhanh chóng giải tán lớp học, đến khi trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của Roy, mới ngước mắt nhìn cậu.

"Daddy..."

Baby trong lớp hóa trang một lão giáo sư già lặng lẽ ôm đứa con trai của mình vào lòng, chạm đến vết thương trên vai cậu liền đau đớn không thôi, nhỏ giọng trách cứ: "Sao lại không cẩn thận như vậy..."

"Daddy, con không sao."

Từ sau khi rời khỏi bụi động, ba người bọn họ không còn cách nào khác là cải trang trở lại liên minh, dùng thân phận mới bắt đầu sinh tồn trong cái thế giới người ăn thịt người. Bởi vì không muốn Roy bị phát hiện là X+, Baby để cậu dùng ức chế tề, mỗi tháng đều uống một lần, đến nay cũng đã gần năm năm. Thời gian ngắn như vậy, một Beta giả mạo có thể trở thành thiếu tướng, đủ biết cố gắng của Roy so với kẻ khác nhiều hơn gấp bội, mặc dù Baby cùng Joshua rất đau lòng con trai mình, nhưng hơn hết là an tâm, ít nhất không phải sợ cậu bị kẻ khác ám hại.

Mặc dù quan trường cũng rất gian nan.

"Con...vẫn muốn tiếp tục ý định kia ư?"

"Trừ phi con chết."

Baby thở dài, y sẽ không khuyên nhủ Roy, vì nếu việc này xảy ra trên người y, y cũng sẽ làm như vậy.

Roy dùng năm năm nắm trong tay một phần bốn số lượng quân nhân tinh nhuệ của liên minh, tự bỏ ra thời gian ngấm ngầm huấn luyện bọn họ trở thành cỗ máy gϊếŧ chóc cực kỳ kinh khủng. Lại dùng quan hệ và thủ đoạn ở trong quan trường luồn lách giữ vững chức vị, đạt đến thành tựu ngày hôm nay cũng đã hy sinh không ít người. Nếu lúc này muốn cậu dừng lại, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, Roy hiểu rõ, một khi đã làm việc lớn, phải tàn nhẫn, phải nghiêm khắc, phải trui rèn bản thân theo con đường của một ác ma.

Ác ma sở dĩ đáng sợ, là bởi tại nó lớn lên trong địa ngục.

"Roy, trong vòng bốn tháng nữa con phải cực kỳ cẩn thận, dung lượng ức chế tề lần này phải dùng gấp đôi."

Roy rũ mắt nhìn daddy, không buồn nhíu mày: "Kỳ phát tình của con đến?"

"Theo ta thấy là như vậy."

Roy cười tự giễu, hít sâu một hơi, trực tiếp cầm mũi kim tiêm ức chế tề tiêm vào người mình.

Cậu trở về quân bộ vào lúc chiều tối, quần áo trên người đã đổi thành quân phục trắng muốt, trên vai áo có một hàng huy hiệu quân binh, chuẩn bị tham gia buổi tiệc đính hôn của một nhân vật trong quân bộ. Quân phục ôm sát bao bọc hình thể thon gầy, gương mặt lạnh lùng dày đặc sương giá, Leonard lặng lẽ đánh giá vị thiếu tướng trẻ tuổi, tặc lưỡi cảm khái, Roy đúng là hình mẫu lý tưởng của băng sơn cấm dục, khiến người ta chỉ muốn lột sạch bộ quần áo trên người cậu xuống xem rốt cuộc cơ thể kia có bao nhiêu mê hoặc.

Leonard chậm rãi đến gần Roy, muốn vỗ bả vai chào hỏi cậu một tiếng, nào ngờ tay vừa đưa lên - người đã phản xạ tránh xa, trong mắt Roy hiện lên phòng bị cùng cảnh giác, rõ ràng là không muốn tiếp xúc cùng Alpha. Tuy nói Beta không có nội tiết tố phát ra mùi tình sắc mạnh mẽ như Omega, nhưng kỳ phát tình của họ cũng rất nguy hiểm. Roy năm nay hai mươi tuổi, thanh xuân đẫy đà như đóa hoa nở rộ trong đêm, bắt đầu phát sinh phản ứng bài xích người khác chủng loại cũng là lẽ đương nhiên. Leonard hiểu ý không tiếp cận cậu nữa, nhưng nảy sinh chủ ý khác thú vị hơn nhiều.

Không giống như những lần trước bạ đâu uống đó, lúc này Roy chỉ ngồi trong góc không nhúc nhích, phục vụ đi tới đưa một ly nước quả nói là do chính tay hôn thê của chủ nhân bữa tiệc làm, cậu không thể không nhận, đành phải nuốt xuống.

Trong nước trái cây có pha thành phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ hưng phấn, cùng lắm là làm cho người bình thường bạo gan một chút, trước mặt mọi người dám công khai hôn bạn đời nhà mình. Nhưng đối với người trong thời kỳ mẫn cảm thì chẳng khác nào thuốc kíƈɦ ɖụƈ, dù chưa thực sự rơi vào kỳ phát tình nhưng vẫn bị nó làm cho xao động, khơi mào du͙ƈ vọиɠ giấu giếm đã lâu.

Đợi đến khi Roy phát hiện điều này, cậu vội vàng chạy vào phòng, lấy tốc độ nhanh như chớp mở phi thuyền mini ra nhảy vào trong, tầng trong tầng ngoài khóa kín triệt để.

Leonard thấy trò vui đã thành công, vụиɠ ŧяộʍ chạy theo muốn chiếm tiện nghi một phen, nào ngờ vừa bước vào đã bị hệ thống phòng ngự của chiếc phi thuyền trong phòng dọa cho hết hồn.

...

Toàn thân khô nóng như thiêu đốt, da thịt trên người tựa hồ có lửa mà không ngừng phát nhiệt.

Roy nằm dưới sàn phi thuyền lạnh như băng ý đồ muốn giảm bớt cơn nóng, nhưng chẳng những không khống chế được nó, ngược lại còn bị nó giày vò thê thảm, làn da trắng muốt dần nổi lên một màu hồng phấn, mẫn cảm vô cùng. Cậu giãy giụa muốn liên lạc với daddy hỏi thăm tình huống, lại không có sức lực mà xụi lơ nằm đó, bí bách phát điên, chỉ biết không ngừng thở dốc. Vầng trán rịn ra mồ hôi tinh mịn như nước mắt, đầu óc cậu xuất hiện từng mảng ảo giác quen thuộc, hơi thở không tự chủ dồn dập hẳn lên, mắt cũng mờ dần đi.

Cho nên có người bước vào cậu cũng không biết.

Quần áo lúc này chính là thứ vướng víu nhất, giống hệt cái lồng hấp giam hãm cậu trong sức nóng bừng bừng. Roy nhắm mắt cắn chặt môi không để cho tiếng rêи ɾỉ thoát ra ngoài, lại mơ hồ cảm thấy tầng tầng quần áo dường như đã biến mất, thoáng dễ chịu một chút.

Cậu sao có thể không biết mình đang xảy ra chuyện gì.

Trong mông lung cảm giác có người bế mình lên, nhưng khi muốn mở mắt ra lại bị người nọ dùng thứ gì đó che kín lại. Tiếng cười trầm thấp như ma chú rơi vào tai, văng vẳng không chịu tan, lại khiến Roy sinh ra xúc động muốn phủ phục dưới thân đối phương. Cậu cố giãy giụa cốt muốn phản kháng xem đối phương là ai, nhưng cái gì cũng không làm được, còn bị người nọ kéo đến hôn sâu, công thành đoạt đất chiếm lấy hô hấp của cậu.

Khí tức bá đạo lại ôn nhu, quen thuộc mà xa lạ khiến Roy mâu thuẫn vô cùng, nội tâm vừa mừng vừa sợ không biết nên làm sao. Nhưng dã thú trong người không chờ cậu nghĩ lâu, bản năng Omega thôi thúc đã điều khiển lý trí Roy tan thành nước, có lẽ, kỳ phát tình đã vì thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà xảy ra nhanh hơn rồi.

Cảm giác nóng ấm tê dại ở trước ngực nửa đánh tỉnh cậu nửa làm cậu run rẩy. Roy bị bịt kín thị giác, các giác quan khác sẽ nhạy bén hơn so với bình thường, cậu rên khẽ một tiếng, điểm nổi bị gặm cắn mỗi lúc một mạnh, cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh lách chách khi nước bọt tiếp xúc cùng đầṳ ѵú, sau đó bị người kia mạnh mẽ liếʍ ʍúŧ cho đến khi nơi nơi đều là nước bọt. Đầṳ ѵú trong khoang miệng được chăm sóc tỉ mỉ dần dần cương cứng, núm tròn đỏ tươi xinh đẹp run run trong không khí, lại bị ngậm lấy mút mát sưng vêu lên. Roy thất thần không tự chủ ngâm nga, bàn tay vô lực đẩy người nọ ra ngoài, chỉ thấy kɦoáı ƈảʍ tích tụ mỗi lúc một lớn, cảm giác bị xâm chiếm đã lâu giờ quay lại, hung bạo và khát vọng hơn bao giờ hết.

"A..." Bởi vì đối phương thình lình cắn chặt lên đầṳ ѵú mẫn cảm, Roy nức nở thành tiếng, thân người rơi vào tay tùy ý đối phương vuốt ve. Cặp mông đĩnh kiều trắng tròn dụ nhân bị xoa bóp đến đỏ hồng, hoa cúc phấn nộn còn bị hắn kiên nhẫn khai phá nhiều lần, đầu ngón tay mô phỏng cự hành liên tục đâm rút bên trong tiểu huyệt, đem lại kɦoáı ƈảʍ dữ dội mà cũng là nhục nhã chết lặng trong lòng Roy.

"Đừng...đừng mà..." Roy yếu ớt phản kháng, lúc này không có Omega tiết tố quá đậm, nhưng vị đạo ngòn ngọt tự động phân bộ từ bên trong tràng ruột khiến cậu vô pháp chống cự, lại càng làm người phía trên gấp gáp muốn xỏ xuyên qua cậu hơn. Quả nhiên Roy cầu xin cũng không có tác dụng, đối phương nâng mông cánh hoa tách sang hai bên, một vật trơn mềm nóng rực luồn vào bên trong cúc huyệt.

"Ah...a..." Roy vặn vẹo cơ thể tiếp nhận kɦoáı ƈảʍ, trong ngực kinh hồn táng đảm không thôi, người này cư nhiên dùng lưỡi liếm, liếm phía sau của cậu, hắn không biết nó bẩn hay là cố tình làm cho cậu sợ?

Đầu lưỡi chung quy so với côn ŧɦịŧ khác biệt quá lớn, chỉ chạm tới bên ngoài vách tràng, nhưng cũng liếm cho tiểu huyệt ướt đẫm nước bọt. Giữa hai khe mông lộ ra một mảng ướŧ áŧ hương diễm, hoa cúc đỏ tươi co rút co rút ứa ra Omega dịch trong suốt, lại còn bị liếm qua một trận mê đảo, lúc này trở nên vô cùng ngứa ngáy, đáng thương hề hề chảy ra nước ngày càng nhiều. Sâu trong người Roy, một đàn sâu mọt đầy gai góc chậm rãi bò đến lại bò đi, cậu khó chịu há miệng thở dốc, cọ xát lung tung, hạ thân hai người dính dấp hỗn độn, mùi vị tình sắc cũng bắt đầu dâng cao.

Côn ŧɦịŧ vừa mấp máy đặt tại lối vào liền trượt thẳng vào trong, dưới tác dụng của dâʍ ɖịƈɦ cùng nước bọt ban nãy chuẩn bị, nó dễ dàng tiến nhập bên trong tiểu huyệt, gia tăng tốc độ, kéo ra đâm vào mỗi lúc một nhanh. Roy dang rộng hai chân, ở giữa bị người liên tục ra ra vào vào, mà dâm huyệt đói khát không chút xấu hổ sít sao thít chặt côn ŧɦịŧ, phân bố Omega dịch càng nhiều. Tiếng nước dính dấp nhớp nháp vang lên khắp nơi, kɦoáı ƈảʍ cùng sự thoải mái vì được lấp đầy làm Roy triệt để tan vỡ, thân thể tham lam thừa nhận sự xâm phạm của người kia, còn vì động tác của đối phương mà dần hưng phấn đáp lại. Roy mỉm cười, nụ cười giữa dòng nước mắt ràn rụa chua xót cùng đau đớn tột cùng, giữa kɦoáı ƈảʍ ngang dọc tấn công và chút nhân tính còn sót lại, vết thương trên vai như gào thét tóe máu, chậm rãi nứt ra.

Trong đầu luôn có một giọng nói điên cuồng gào thét, chỉ khi người nọ là Karry, cậu mới có thể chấp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK