• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chờ được đến bốn tháng sau. Một tháng sau vào ngày lễ Giáng Sinh, Giang Dự Thành đã hôn cô dưới ngọn đèn như các vì sao.
 
Trái tim Trình Ân Ân đập liên hồi, cả người nhẹ lâng lâng như đang bay giữa dải ngân hà, mặt cô đỏ bừng thừa cơ muốn cột chặt anh: “Anh, anh như vậy, phải chịu trách nhiệm với em.”
 
Tiếng cười Giang Dự Thành trầm thấp: “Cầu còn không được.”
 

 
Nhưng Trình Ân Ân không quên được cái chuyện anh có người trong lòng, cảm thấy lời hứa suông này không đủ đảm bảo, nhất là người uống say, lỡ như sáng mai anh không chịu trách nhiệm thì sao? Tự mình nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó, sau đó chạy đến bên chồng quà tặng lấy ra một cái máy ảnh polaroid.
 
Uống nhiều rượu lại hôn được cô gái mà mình nhớ thương hơn một năm, Giang Dự Thành cảm thấy dễ chịu đến choáng váng. Lúc Trình Ân Ân cầm máy ảnh đến, anh mới nghe rõ được cô đang lẩm bẩm gì trong miệng:
 
“Chụp tấm ảnh rồi, anh sẽ không thể quỵt nợ…”
 
Giang Dự Thành bật cười.
 
Cho nên khi cô đội cái mũ Giáng Sinh ngốc hết chỗ chê lên đầu anh, anh không hề phản kháng. Anh dung túng nhìn cô chỉnh lại mũ cho mình, nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh anh, giơ máy ảnh lên, chụp cho hai người.
 
Đó là tấm ảnh chung đầu tiên của hai người, cũng là bằng chứng hai người ở cùng nhau.
 
Ảnh chụp polaroid để lâu ngày ảnh sẽ bị mờ, Giang Dự Thành đặc biệt scan lại lưu vào trong máy tính. Tấm ảnh đáng quý kia cũng cất vào trong album ảnh, tỉ mỉ giữ mười năm.
 

 
Kể từ khi xác định quan hệ, Giang Dự Thành dường như bỏ qua cái gọi là kiềm chế, chỉ cần có cơ hội ở một mình với Trình Ân Ân, tất nhiên sẽ ôm một cái lại hôn một cái.
 
Trình Ân Ân vừa ngốc lại vừa thẳng thắn, thích được anh hôn nên mỗi lần không hề phản kháng. Chỉ trừ khi bị anh hôn đến mức không thở được mới đẩy anh ra để thở một chút.
 
Cô thích hôn anh, thích bị hơi thở của anh bao phủ, thích nằm nép vào ngực anh ngửi mùi trên người anh.
 
Giang Dự Thành xem như vẫn còn chút lương tâm, anh vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng. Không hề mở gói ‘món quà Giáng Sinh’ anh được nhận ra.
 
Trong nhận thức của Trình Ân Ân “phồng lên” đồng nghĩa với “quấy rối tình dục”. Vì thế Giang Dự Thành vừa nhẫn nại, vừa cố gắng giấu giếm không để cô phát hiện ra.
 
Đó chính là giày vò, cũng chính là cam tâm tình nguyện bị giày vò. Anh yên lặng đếm thời gian, lần đầu tiên trong đời, đối với “tiết trồng cây” trước giờ không để ý lại cực kỳ mong đợi.
 
Trên thực tế anh hiểu rất rõ, Trình Ân Ân đủ 18 tuổi không đồng nghĩa là anh được phép.
 
Anh cũng không muốn chạm vào cô sớm như vậy, cũng nghĩ đến chuyện cửa ải của “Ông anh rể” kia sẽ không dễ dàng qua như vậy.
 
Không thể nói là do sự kiên trì của Trình Ân Ân vì chuyện Trình Lễ Dương đuổi đánh Cao Thượng đã để lại bóng ma tâm lý với cô. Cô không muốn để Giang Dự Thành bị đánh.
 
So với Trình Ân Ân, Giang Dự Thành hiểu rõ hơn, sớm muộn gì Trình Lễ Dương cũng biết, bị đánh một trận là chuyện không thể tránh khỏi, với anh thì nói ra hay không cũng không khác lắm.
 
Cái gì anh cũng nghe theo Trình Ân Ân, giấu giếm Trình Lễ Dương cùng cô yêu đương qua lại một cách lén lút. Nhưng mà với tính cách của Trình Ân Ân thực sự không thể nào làm “gián điệp” được, bản thân cô chột dạ sợ bị phát hiện, dứt khoát không dám chạy đến chỗ anh.
 

Mỗi lần Giang Dự Thành đề phải tốn nhiều tâm tư hơn so với trước đây mới có thể lừa được người qua ở lại trong chốc lát.
 
Khi đó, Thành Lễ chính là đang ở trong giai đoạn phát triển vượt bậc, công việc bận rộn vòng quanh, về nhà còn phải kiếm trăm phương ngàn kế để dụ dỗ cô gái nhỏ, cuộc sống của Giang Dự Thành có thể nói là cực kỳ bận rộn.
 
Việc làm ăn ngày càng bận rộn, cơ hội anh cùng Trình Ân Ân có thể gặp mặt thân mật thật sự không có nhiều. Thời gian nghỉ ngơi của anh ít đi, hơn nữa có thể tránh được Trình Lễ Dương ngày càng ít.
 
Nếu như anh cùng với Trình Lễ Dương cùng nhau nghỉ, ngay trước mặt Trình Lễ Dương, Trình Ân Ân tuyệt đối không dựa vào anh quá gần, để tránh hiềm nghi còn cố ý đi vòng qua anh. Quả thực là giấu đầu lòi đuôi.
 
Quá rõ ràng, cho nên Trình Lễ Dương phát hiện có gì đó không đúng, chính mình hỏi cô: “Em với anh Dự Thành giận nhau? Sao gần đây không thấy em nói chuyện với cậu ấy.”
 
Vừa nhắc đến mặt Trình Ân Ân đã đỏ lên, ánh mắt trốn tránh: “Không có giận dỗi mà.”
 
“Vậy vì sao em lại lạnh nhạt với cậu ấy như thế. Cậu ấy đối với em chưa đủ tốt à, cô bé không có lương tâm.” Trình Lễ Dương xoa xoa đầu cô, “Đi, bước qua nói với người ta câu nào hay ho đi.”
 
Trình Ân Ân không hề cãi lời, bị đuổi về phía Giang Dự Thành nói lời xin lỗi.
 
Đáng thương cho Trình Lễ Dương mơ mơ màng màng, tự tay đưa em gái mình vào hang hổ. Lúc anh ở trong bếp cắt trái cây, Giang Dự Thành thừa cơ hội kéo Trình Ân Ân người rốt cuộc đến gần trong phạm vi 1m với mình vào trong ngực, hung hăng hôn một trận.
 
Trình Ân Ân sợ đến choáng váng, sợ bị nghe được âm thanh, đến giãy dụa cũng không dám, thân thể căng cứng bị anh cạy mở răng ra hôn sâu.
 
Rốt cuộc thì cũng không thể quá làm càn, Giang Dự Thành hôn mấy cái liền buông người ra, Trình Ân Ân lập tức như được lắp lò xo, nhanh như đạn bắn nhảy cách xa anh hơn một mét, từ đầu đến chân đều nóng lên.
 
Giang Dự Thành quệt quệt mồm, liếc nhìn phòng bếp một cái, thấp giọng hù dọa: “Còn trốn anh, lần sau anh hôn em trước mặt anh trai em.”
 
Trình Ân Ân nào dám nói không, kìm nén nước mắt gật đầu.
 
Từ đó về sau, lá gan của Trình Ân Ân ngược lại lớn hơn một chút, phần lớn là sợ Giang Dự Thành làm loạn thật, không thể nào không kiên trì phục vụ hôn môi kiểu Pháp tiêu chuẩn.
 
Cô giấu Trình Lễ Dương kín kẽ, thậm chí còn đổi tên Giang Dự Thành thành “China mobile”. Giang Dự Thành gửi tin nhắn cho cô, cô xem hết liền xóa ngay để tiêu diệt chứng cứ, sau đó gửi một tin nhắn “TD” biểu thị đã nhận được.
 
Giang Dự Thành biết mấy chiêu cỏn con của cô, không đành lòng nói với cô, đối với người làm IT đến độ như Trình Lễ Dương thì khôi phục lại dữ liệu bị xóa trên di động chẳng khác nào lấy đồ trong túi ra.
 
Nhưng mà ngoại trừ lần yêu đương vụng trộm trên ghế salon kia ra, Giang Dự Thành rất ít khi làm cho cô khó xử.
 
Chỉ có một lần, nghỉ đông Trình Lễ Dương dẫn cô ra ngoài đi chơi một chuyến. Mười ngày trời Giang Dự Thành không thấy người, mãi mới đợi được cô trở về, anh lại phải đi nước ngoài công tác.
 
Hơn nửa tháng không gặp nhau, đêm đó khi trở về, anh nhớ cô rất nhiều, đã rạng sáng nhưng vẫn gọi điện thoại bảo cô xuống lầu.
 
Trình Ân Ân cũng nhớ anh, muốn gặp anh nhưng sợ bị phát hiện, bối rối một hồi lâu cuối cùng vẫn bị anh dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt. Cô mặc áo lông phủ bên ngoài áo ngủ, lặng lẽ mở cửa phòng, rón ra rón rén như trộm đi ngang qua phòng khách…
 
Mười phần bất hạnh, đúng lúc Trình Lễ Dương thức dậy, đi từ trong phòng ra, bắt được tại trận.
 
Anh bưng ly nước, nâng kính mắt: “Làm gì vậy? Đã trễ như vậy còn chưa đi ngủ, mặc áo khoác là muốn đi đâu?”
 
Trình Ân Ân không làm được chuyện xấu, nhất là đối với Trình Lễ Dương, nói dối nên cả người bứt rứt khó chịu: “Em… em đột nhiên muốn ăn đồ nướng, muốn đi mua đồ nướng…”
 

May mắn là lần đó cô bị nóng nên đau cổ họng, Trình Lễ Dương không cho cô ăn đồ cay độc dầu mỡ, dáng vẻ lén lút có thể giải thích được.
 
“Lại không chịu nghe lời có phải không. Mấy hôm nay nhịn một chút, cổ họng khỏe rồi anh dẫn em đi ăn.” Trình Lễ Dương liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, “Bên ngoài tuyết rơi, em tự mình nhìn đi.”
 
Trình Ân Ân quay đầu, thật sự nhìn được hoa tuyết đang bay.
 
Cái này chính là tuyết đầu mùa của năm đó.
 
Cô đã hẹn Giang Dự Thành từ sớm, hôm tuyết đầu mùa muốn trải qua cùng nhau, như vậy có thể ở cùng nhau đến lúc đầu bạc.
 
Trình Lễ Dương dẫn cô về phòng, nhìn cô cởi áo khoác, chui vào trong chăn, tắt đèn cho cô.
 
Trình Ân Ân không có đổi ý bảo Giang Dự Thành trở về, cô muốn gặp anh, đúng ngày hôm nay tuyết đầu mùa.
 
Cô cố gắng chống đỡ không ngủ, qua hơn nửa tiếng, sát vách đã yên tĩnh hồi lâu, cô mới sờ soạng bước xuống giường, ôm áo lông chuồng êm ra ngoài.
 
Đêm hôm khuya khoắt thang máy không có ai, cô không cảm thấy có chút sợ hãi nào, cảm thấy thang máy quá chậm, cô không thể nào đứng yên.
 
Rốt cuộc cũng đến được lầu một, cô chạy ra từ thang máy, liền bị gió lạnh thổi đến mức run cầm cập. Không có một ai ở trong sảnh, cô đẩy cửa ra, Giang Dự Thành mặc một cái áo khoác màu đen đứng trong tuyết, trên người đã phủ một tầng tuyết trắng.
 
Trình Ân Ân chạy tới sốt ruột giúp anh phủi lớp tuyết phủ trên người, vừa đau lòng vừa tức giận: “Anh có phải bị ngốc không vậy, sao không đi vào sảnh chờ mà lại đứng đây hứng tuyết?”
 
Giang Dự Thành kéo áo lông che kín lại cho cô, tay của anh vẫn cắm vào túi, còn ấm hơn tay cô mấy phần.
 
Bàn tay Trình Ân Ân bị tuyết làm cho lạnh buốt, anh đem hai bàn tay cô giữ lại trong lòng bàn tay anh, sau đó dán lên môi, hôn mấy ngón tay cô.
 
Cô gái nhỏ lần đầu tiên nổi giận với anh, trong lòng Giang Dự Thành can tâm tình nguyện nhận lấy, bị cô mắng liền cười nói: “Chờ em cùng anh đến bạc đầu. Nếu đi vào tránh sẽ không còn linh nghiệm nữa.”
 
Trình Ân Ân cảm động đến đau lòng, nước mắt liền rơi xuống.
 
“Anh có thật là đồ ngốc không vậy!” Cô không nhịn được mà mắng anh.
 
Giang Dự Thành chỉ cười cười: “Được, anh là đồ đần, em là người thông minh!”
 
Giang Dự Thành đưa người về nhà, một tuần anh không về, sớm đã có dự mưu muốn kéo người qua. Trước khi xuống dưới đợi cô đã đặc biệt mở sẵn hệ thống sưởi ra, vừa vào cửa đã cảm thấy ấm áp dễ chịu.
 
Trình Ân Ân cởi áo lông vẫy vẫy cho những bông tuyết rớt xuống, lại cúi đầu phủi phủi trên tóc. Giang Dự Thành cả người đầy tuyết, ẩm ướt lạnh lẽo nhưng không để ý đến mình, lấy khăn cho cô lau tóc. Trình Ân Ân mặc bộ áo ngủ màu hồng san hô, khô ráo nhìn mềm mềm mại mại.
 
Giang Dự Thành cởi áo khoác cùng với giày da, cô nhón chân lên giơ khăn mặt giúp anh lau tuyêt trên tóc. Giang Dự Thành phối hợp cúi đầu, nhìn khuôn mặt chuyên chú của cô gần trong gang tấc.
 
Nhịn không được, nghiêng về phía trước hôn vào khuôn mặt kia một cái.
 
Trình Ân Ân sửng sốt, mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu nói: “Còn chưa lau xong, anh đừng có gây rối.”

 
Giang Dự Thành không nói gì, cách một lúc lại lập lại chiêu cũ, hôn lên môi cô một cái. Trình Ân Ân đứng nhón chân không vững, bị anh hôn một cái đứng về lại, lui về sau theo quán tính. Giang Dự Thành kịp thời vươn cánh tay, kéo người vào trong ngực.
 
Quần áo nơi lồng ngực anh có chút lạnh, nhưng bên dưới lớp quần áo là lồng ngực nóng bừng. Mặt Trình Ân Ân dán vào nơi đó, chưa đầy một lát cảm thấy nhiệt độ của anh sưởi ấm cả quần áo, còn làm cho mặt cô nóng lên, nóng hầm hập.
 
Cô chủ động ôm lấy eo của Giang Dự Thành, hứa hẹn ở cùng nhau đón tuyết đầu mùa làm cho trái tim cô mềm nhũn, tất cả đều chỉ có anh.
 
Giang Dự Thành ôm cô, nâng mông cô, ôm đến phòng khách.
 
Trình Ân Ân ngồi trên đùi anh, chủ động chạm chạm môi anh, nhưng da mặt mỏng chỉ chạm nhẹ rồi lui ra. Giang Dự Thành giữ đầu cô lại áp qua, vừa sâu vừa nóng bỏng mà hôn cô.
 
Trình Ân Ân bị anh hôn đến mức cả người như nhũn ra, không tự chủ được mà phát ra những âm thanh rầm rì như mấy con vật nhỏ. Ước chừng là tiểu biệt thắng tân hôn, lần này Giang Dự Thành hôn có chút hung ác, giống như thường ngày khi cảm thấy hô hấp không ổn sẽ đẩy đẩy vai anh. Nhưng lần này Giang Dự Thành không hề buông cô ra, ngược lại hôn càng sâu càng hung ác hơn.
 
Trình Ân Ân thở không ra hơi, ngực phập phồng, chỉ có thể há miệng thở, ngược lại càng thuận tiện cho anh công thành đoạt đất. Anh giống như đang cùng cô tranh đoạt chút không khí cuối cùng, một chút không gian để cô thở cũng không cho. Trình Ân Ân không chịu nổi, giãy dụa trong ngực anh, muốn cầu xin tha thứ nhưng miệng lại bị che chắn hoàn toàn, chỉ có thể hu hu khóc, khóe mắt loang loáng nước.
 
Giang Dự Thành khi dễ người ta đến cùng cực mới phát chút thiện tâm bỏ qua cho cô. Trình Ân Ân hít thở từng hồi từng hồi mấy lần liền mới hít thở bình thường được. Cô vừa giận dỗi vừa ấm ức đấm cho anh một cái, muốn đi xuống khỏi người anh.
 
Giang Dự Thành tự biết bản thân mình đuối lý, ôm người trở về hạ giọng thì thầm dỗ dành.
 
Trình Ân Ân giống như đánh rơi đậu vàng, đáng thương cực kỳ lên án anh: “Em hít thở không được, anh còn hôn nữa, em còn tưởng bị anh hôn chết…”
 
Giang Dự Thành bật cười, hôn lên đôi mắt cô: “Không phải là anh đang làm hô hấp nhân tạo cho em hay sao.”
 
Đây mà là hô hấp nhân tạo cái gì, rõ ràng mà muốn nghẹn chết cô. Trình Ân Ân nhát gan sợ chết, cảm giác không hít thở được quá mức dọa người. Giang Dự Thành hết này lần đến lần khác không chịu nhận sai, cô tức giận thật sự, cúi mặt không thèm để ý đến anh.
 
Giang Dự Thành dỗ dành một hồi nhưng không thấy khá hơn tí nào, lấy từ trong túi ra một vật, nắm thành quyền giơ ra trước mặt cô.
 
“Quà cho em.”
 
Trình Ân Ân nghe thấy chữ “quà”, ánh mắt nhịn không được mà liếc qua, nhưng không đồng ý cứ thế mà bỏ qua chuyện này, liếc một cái nhanh chóng rời đi.
 
“Không muốn!” Cô tức giận nói.
 
“Thật sự không muốn?” Giang Dự Thành nâng cằm cô lên, “Vượt ngàn sông núi đem về cho em, em tính để anh ném đi à?”
 
Trình Ân Ân làm sao bỏ qua được, đại nhân đại lượng quyết định tha thứ cho anh một chút xíu.
 
Cô cúi đầu xem thử, Giang Dự Thành vẫn giữ nguyên nắm đấm, tiểu nữ vương không kiên nhẫn hối thúc: “Anh cầm như vậy em làm sao nhìn thấy được.”
 
Giang Dự Thành nói: “Tự em mở ra đi.”
 
Trình Ân Ân đành đẩy lần từng ngón tay anh ra, trên lòng bàn tay đặt một cái vòng tay, được làm bằng bạc, còn gắn một vài hạt châu làm bằng men Pháp Lam, ở giữa có hình một bé khỉ nho nhỏ, rất khéo léo phải nói là chế tác cực kỳ tinh xảo, cực kỳ dễ thương.
 
Trình Ân Ân cầm lên, yêu thích không buông tay.
 
“Thích không?” Giang Dự Thành hỏi.
 
Giận dỗi vừa nãy liền quên mất, cô gật gật đầu: “Thích.”
 
“Anh đeo lên giúp em.”
 
Giang Dự Thành nhận lấy lắc tay, Trình Ân Ân đã không chờ được đưa tay trái qua, Giang Dự Thành buồn cười đeo lên giúp co, lại giơ tay cô lên môi, hôn cái hạt châu hình chú khỉ kia.
 

Đêm đó Trình Ân Ân ở nhà Giang Dự Thành dính nhau hơn hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng ngáp ngắn ngáp dài, Giang Dự Thành giúp cô mặc lại quần áo, đưa cô về.
 
Lúc đi vào cửa thuận lợi không bị Trình Lễ Dương phát hiện ra, một hành trình yêu đương vụng trộm hữu kinh vô hiểm.
 
Nhưng mà Trình Ân Ân quá mức yêu thích cái vòng tay kia, từ ngày Giang Dự Thành đeo lên cho cô, cô cũng không gỡ xuống. Hai ngày sau, Trình Lễ Dương tan tầm trở về, cơm nước xong xuôi cô đi rửa chén, vén tay áo lên bị Trình Lễ Dương nhìn thấy.
 
“Vòng tay thật đẹp, mua lúc nào vậy?” Anh thuận miệng hỏi một câu.
 
“Anh Dự Thành cho em.” Trình Ân Ân nhịn không được giọng điệu như hiến vật quý, “Quà anh ấy đi công tác về mua cho em.”
 
Trình Lễ Dương hơi khựng lại một chút cười cười: “Phải vậy không?”
 
Trình Ân Ân căn bản không biết mình đã bị lộ mánh, còn vui vẻ giơ cổ tay lên nhìn một chút, tiếp tục rửa chén.
 
Trình Lễ Dương dựa vào bồn rửa chén, im lặng uống nước. Trình Ân Ân rửa xong cầm khăn lau tay cẩn thận từng li từng tí, sợ mình không cẩn thận làm hư cái vòng tay.
 
“Quý trọng như thế à?” Trình Lễ Dương mỉm cười hỏi.
 
Trình Ân Ân không biết trả lời như thế nào, sợ nói ra lại lộ nên chỉ ngại ngùng chạy đi. Trình Lễ Dương không hề bỏ qua nét ngại ngùng trên mặt cô.
 
Trình Lễ Dương uống xong ly nước, rửa cái ly kia sạch sẽ, để lên kệ chén trong bếp. anh cầm khăn không yên lòng lau tay.
 
Giang Dự Thành quay về chưa tới ba ngày, không hề ghé qua nhà. Mấy hôm nay Trình Ân Ân đều đi học, cũng không chạy qua Thành Lễ.
 
Bọn họ gặp nhau vào lúc mình không biết.
 
Cái này căn bản không phải là chuyện gì quá mức nghiêm trọng, nhưng … một đứa em gái tự mình nuôi lớn, so với bất kỳ kẻ nào khác anh đều hiểu rõ hơn hết thảy. Bộ dáng kia, thần thái kia khẳng định là có chuyện.
 
Cứ như vậy, tất cả mọi chuyện đều có thể thông thấu được, thậm chí có thể đi ngược về cái lần tụ hội kia, Giang Dự Thành bị buộc phải khai ra người mình thích.
 
Tâm tình Trình Lễ Dương có chút phức tạp.
 
Ân Ân mới bao lớn.
 
Thật ra thì cũng không còn nhỏ nữa, những đứa nhỏ trưởng thành sớm đã bắt đầu yêu đương rồi.
 
Trình Lễ Dương suy nghĩ thật lâu, trong lòng cảm thấy khó chịu, anh vẫn luôn cảm thấy Ân Ân của anh còn nhỏ, là một đứa bé không thể rời khỏi anh.
 
Nhưng mà nếu tính thì sinh nhật mười tám tuổi cũng sắp đến rồi, cô gái nhỏ của anh thật sự là đã lớn rồi.
 
Anh sẽ không can thiệp vào, cũng tin tưởng vào con người của người anh em tốt của anh… Đệt, còn có thể động lòng với một cô nhóc, còn có cái gì đáng nói nữa! Không được, anh phải đi chỉnh Giang Dự Thành.
 
Trình Lễ Dương đi từ trong phòng bếp ra, Trình Ân Ân đang gặm táo.
 
Trình Lễ Dương hỏi cô: “Sinh nhật của em sắp đến rồi, năm nay em muốn cái gì?”
 
Trình Ân Ân nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên cười lên như một tên trộm: “Anh, em muốn chị dâu.”
 
Trình Lễ Dương vui vẻ, trong lòng tự nhủ ngược lại em còn tìm được đối tượng sớm hơn anh trai em. Anh đi qua vò đầu cô, “Sinh nhật năm nay làm lớn một chút, bảo bối của chúng ta trưởng thành rồi. Mấy ngày nữa anh đi công tác, khi về sẽ chuẩn bị tốt.”
 
Trình Ân Ân gật đầu, nhìn anh đi về phòng.
 
Trình Lễ Dương còn đang suy nghĩ, lễ trưởng thành, anh nên tặng bảo bối của mình món quà gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang