Anh nói xong câu kia, trực tiếp lấy khăn quàng cổ ra, quàng lên cổ. Trong lòng Trình Ân Ân có chút khẩn trương, giống như sương mù trước lúc bình minh, vào thời khắc mặt trời ló dạng bao nhiêu sương mù đều tan biến.
Lúc này Giang Tiểu Sán ân cần giữ chặt một đầu khăn quàng cổ, muốn giúp Giang Dự Thành quấn lên, bị anh nắm bàn tay đẩy ra.
“Rửa tay chưa?”
Giang Tiểu Sán: “…..”
Một người đàn ông có tuổi không được sủng ái thật là đáng thương, “Chỉ là một cái khăn quàng cổ mà thôi”, lại có thể quý trọng như vậy, chậc chậc chậc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Giang Dự Thành đứng dậy, đi về bàn làm việc, trả lời: “Đi vào.”
Đẩy cửa ra, Phương Mạch Đông đứng ngoài cửa: “Giang tổng, Quản lý Diêu tới.”
Ngay sau đó, sau lưng anh là một người phụ nữ có dáng người hơi tròn, trên mặt mang theo ba phần nụ cười đi vào, ăn mặc chuẩn mực, tư thế bước đi biểu lộ sự tự tin cùng phóng khoáng. Sau khi đi vào mắt nhìn đến hai người đang ngồi trên ghế salon tiếp khách, hòa nhã cười một tiếng, khẽ vuốt cằm, lễ tiết không có chút sai sót nhưng vẫn không mở miệng chào hỏi.
Hôm đó trong cuộc gặp mặt vội vã ở dưới lầu, mặc dù không nói lời nào, những người có con mắt sắc sảo có thể nhìn ra được vị Trình đổng sự này khác so với trước kia.
Chuyện giữa hai vợ chồng người bên ngoài không thể nào biết rõ, Quản lý Diêu quen biết với Trình Ân Ân nhiều năm, quan hệ được coi như bạn bè. Nhưng dù sao cũng có mối quan hệ cấp trên- cấp dưới, Trình Ân Ân đã biểu lộ mình không quen biết, cô cũng tự nhiên mà phối hợp.
Phong cách của căn phòng làm việc này cực kỳ lãnh đạm, cùng với cảm giác trầm ổn kiềm chế của trên người Giang Dự Thành lại càng tăng thêm sức mạnh. Nhưng giờ phút này cái khăn quàng cổ lông xù trên cổ kia có mấy phần đột ngột.
Anh đang ngồi phía sau bàn làm việc, nhưng không hề có ý tứ muốn gỡ xuống.
Quản lý Diêu đi thẳng vào chủ đề, nói đến chuyện đại diện phát ngôn cho sản phẩm mới.
“Đối với cái đại diện phát ngôn này Trì Tiếu rất có quyết tâm. Nhưng chúng tôi nhìn qua những sản phẩm mà mấy năm nay cô ta làm phát ngôn, đủ loại, chất lượng cao thấp không đều, nhìn chung là không phù hợp với hình tượng người phát ngôn của chúng ta. Mặt khác, cô ta vẫn còn một số vấn đề với hợp đồng đại diện phát ngôn với sản phẩm tương tự lúc trước đây. Mặc dù đã hết hạn, nhưng vẫn liên đới không rõ.”
Chuyện này nằm trong quyền hạn của Quản lý Diêu, không cần xin chỉ thị của Giang Dự Thành. Lần này tới đây là gì sau lưng liên quan đến những người ngoài dự liệu.
“Cơ bản là tôi đã từ chối rồi, nhưng mà Chung tổng lại tự mình ra mặt, cố ý xúc tiến lần hợp tác này.”
Chung tổng cùng với Giang Dự Thành có quan hệ cá nhân. Chung Phi Quốc tế vẫn luôn có mối quan hệ làm ăn qua lại với bọn họ, các loại quan hệ về mặt lợi ích, loại mặt mũi này cô không thể không bán.
Giang Dự Thành không hề để trong lòng: “Cô chọn được người thích hợp rồi?”
Quản lý Diêu đưa tài liệu trong tay qua: “Có một diễn viên mới ra mắt năm ngoái, các phương diện về hình tượng cùng với khí chất đều phù hợp. Trước mắt thì mức độ yêu thích không bằng Trì Tiếu, nhưng có hai bộ phim truyền hình sẽ tuần tự phát sóng trên những kênh truyền hình lớn vào năm sau. Thị trường có vẻ khả quan.”
Ánh mắt nhìn người của cô ấy chưa hề sai lầm, Giang Dự Thành không hề nhìn vào tài liệu, trực tiếp trả lời: “Cứ làm theo ý cô đi. Nếu bên chỗ Chung tổng có ý kiến gì, nói ông ấy trực tiếp tìm tôi.”
“Cảm ơn Giang tổng.”
Cuộc trò chuyện này hoàn toàn không hề tránh hai người bên kia, nhưng căn bản Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán không hề nghe, kề đầu một chỗ, nhìn điện thoại nói nhỏ không biết đang thương lượng cái gì.
Quản lý Diêu cầm lấy phần tài liệu kia, đang muốn rời đi, ánh mắt lướt qua nơi khu tiếp khách dừng lại, quay người thấp giọng nói một câu: “Trình đổng sự không giống như trước kia.”
Ẩn ý thăm dò.
Ánh mắt Giang Dự Thành xoay qua chỗ khác, bình tĩnh nhàn nhạt, “Vẫn luôn như vậy.”
Quản lý Diêu căn bản đã hiểu rõ tình huống, không hỏi thêm một chữ.
Sau khi quản lý Diêu rời đi, thư ký lại đưa vào mấy phần văn kiện cho Giang Dự Thành xem qua, chờ anh xử lý xong, ký tên xong xuôi đã hơn một tiếng trôi qua.
Bên kia hai cái đầu nhỏ vẫn còn chụm lại một chỗ, không thương lượng mà đang ngồi một chỗ cầm điện thoại thi đấu chơi game.
Lúc Giang Dự Thành đi qua, Trình Ân Ân vừa vặn ngẩng đầu, đánh một cái ngáp cực lớn, thình lình đối mặt với ánh mắt của anh, vội vàng ngượng ngùng che miệng lại.
Giang Tiểu Sán cũng theo đó mà ngáp một cái, nhảy xuống từ trên ghế salon, “Đi thôi đi thôi, về nhà.”
Khăn quàng cổ Giang Cùng Thành vẫn một mực mang theo, về đến nhà mới lấy xuống.
Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối. Để mừng sinh nhật anh, so với thường ngày đồ ăn càng phong phú hơn. Không nói đến các món ngon, còn có một nồi Phật khiêu tường, canh màu vàng nhạt, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tươi ngon.
Trình Ân Ân liếc một cái, ngửi một hơi, lúc ấy liền ứa nước bọt, cùng với Giang Tiểu Sán hai người cầm một chén lên bắt đầu uống.
Vừa đặt chén xuống, Giang Dự Thành lại múc thêm cho cô một ít. Trình Ân Ân không ngăn cản được dụ dỗ, vừa uống vừa xoắn xuýt: “Cơm nước nhà hai người quá ngon rồi, tôi muốn phát phì rồi.”
“Phát đi.” Giang Dự Thành nói.
Không khí trên bàn ăn vẫn giống như bình thường, điện thoại của Giang Dự Thành vang lên hai lần. Cơm nước xong xuôi liền đi vào thư phòng trả lời điện thoại.
Điện thoại của shipper cũng gọi tới vào lúc này, Trình Ân Ân nhận được, nhanh chóng đổi giày chạy vào thang máy.
Lúc cô đang theo hộp bánh gato về, Giang Tiểu Sán đứng chờ bên chỗ thang máy. Trình Ân Ân thò đầu vào phòng khách lén lén lút lút nhìn, Giang Tiểu Sán nhỏ giọng: “Còn ở thư phòng, nhanh!”
Một người có thể cầm nhưng hai người thì nhất định phải giơ lên, vừa quan sát cánh cửa thư phòng đóng kín, vừa rón rén đi về phòng.
Đến khi đâu đó còn cách một mét, cửa thư phòng bỗng nhiên phát ra tiếng vặn cửa.
Bước chân của hai người cứng đờ, một giây sau cực kỳ ăn ý mà co cẳng về phía trước. Một giây trước khi cánh cửa kia mở ra, lách mình vào phòng sau đó gấp gáp đóng cửa một cái rầm.
Giang Dự Thành đứng ở cửa thư phòng, liếc qua bên kia. Cách cánh cửa cũng có thể nghe được tiếng hai người đang lo lắng bàn bạc:
“Nhanh giấu đi, đừng để ba em thấy!”
“Giấu chỗ nào?”
….
Hôm nay khi làm bài tập không chỉ có Giang Tiểu Sán mà Trình Ân Ân cung có chút phân tâm, thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ.
Tâm tình của Giang Tiểu gia có chút kích động. Thật ra thì năm nào cũng làm sinh nhật cho ba cậu bé, ngày hôm đó phải để trống thời gian về nhà ông bà nội ăn cơm. Cho đến bây giờ bọn họ không hề đặc biệt tổ chức cho ba cậu.
Cũng không phải là phương thức nào mới lạ, chỉ là một cái bánh sinh nhật truyền thống, chờ đến 0 giờ sẽ vì anh mà hát một bài chúc mừng sinh nhật ----- đây chính là phần chuẩn bị cơ bản trong sinh nhật hàng năm của cậu bé, trừ phần này mỗi năm mẹ của cậu bé sẽ có những suy nghĩ khác người để làm ra những hình thức chúc mừng sinh nhật cho cậu.
Nhưng ba của cậu có thể ăn được một miếng bánh sinh nhật nào hay không thì phải xem tâm tình của mẹ cậu vào lúc đó.
Để có thể tạo được ngạc nhiên một cách hiệu quả, không lòi đuôi trước mặt Giang Dự Thành, Trình Ân Ân vẫn như bình thường. Sau khi làm bài tập chung với Giang Tiểu Sán xong, đọc truyện tiếng Anh, để cho cậu bé về phòng tắm rửa đi ngủ còn cô thì điềm nhiên không có việc gì về phòng.
Cô có thói quen học tập đến khuya, nhưng hôm nay cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, làm bài tập cũng không chuyên chú như trước.
Giang Tiểu Sán cũng ở trong phòng mình chống đỡ với cơn buồn ngủ. Cứ cách một lúc lại gửi tin nhắn WeChat cho cô:
[Bánh gato vẫn an toàn sao?]
[Chị có ăn trộm không đó?]
[Chị sẽ không ngủ quên đó chứ?]
Trình Ân Ân không học nổi nữa, dứt khoát nằm trên giường nói chuyện phiếm với cậu bé.
[Chị không có ăn vụng.]
[Chị ăn cũng không sao cả, ba em sẽ không ghét bỏ.]
[Em chuẩn bị quà gì cho ba em?] Trình Ân Ân hiếu kỳ.
[Trong nhà em một đứa trẻ nhỏ thì không cần tặng quà.] Giang Tiểu Sán trả lời: [Sáng mai em nấu mì trường thọ, mẹ em quy định.]
[Wow, quá tuyệt nha.]
Bất kỳ quà tặng nào cũng không thể nào quý trọng bằng một tô mì tự tay cậu bé nấu, Trình Ân Ân cảm thấy quy định này rất có lòng thành.
Nhưng mà cô có chút hoài nghi kỹ năng nấu nướng của Giang Tiểu gia.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc hai người mỗi người một câu trao đổi qua lại, đã gần 0 giờ.
Cuối cùng còn nửa tiếng, Giang Tiểu Sán chờ không nổi, mặc đồ ngủ lén lút chạy đến phòng của Trình Ân Ân, không đợi được mà bắt đầu chuẩn bị.
Cắm nến, hai con số: 3, 4.
Trình Ân Ân nhìn động tác thận trọng nghiêm trang của cậu bé, bỗng nhiên thì thầm một câu: “Gấp đôi tuổi của mình.”
Giang Tiểu Sán phì cười một tiếng vui vẻ.
Câu nói này để cho ba cậu bé nghe được, đoán chừng phải nghẹn mà chết. Tuổi tác gấp đôi tuổi vợ mình, chậc chậc chậc, một lão già họm hẹm.
Chuẩn bị tất cả mọi thứ sẵn sàng, còn năm phút cuối cùng, Trình Ân Ân mở cửa ra thành một khe hở nhòm nhìn về phía gian phòng của Giang Dự Thành. Sau đó thấy tận mắt, ánh sáng lọt ra từ khe hở đã tắt rồi.
Cô sững sờ, xong rồi, ngàn tính vạn tính, tính sai một chuyện hôm nay chú Giang đi ngủ khi chưa đến 0 giờ.
“Không đâu, khẳng định là ba em chưa ngủ đâu,” Giang Tiểu Sán vươn đầu ra, mở miệng cười hắc hắc hai tiếng, “Nói không chừng một hồi đẩy cửa ra nhìn thấy ba em ngủ khỏa thân.”
Mặt Trình Ân Ân đỏ lên: “Làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ.”
Một phút cuối cùng, hai người đi qua hành lang tối thui, giống như hai đặc vụ đang di chuyển trong màn đêm, chậm rãi đi đến gian phòng của Giang Dự Thành ---- Trình Ân Ân bưng bánh gato, trong tay Giang Tiểu Sán cầm một bó hoa hướng dương nhỏ, cánh hoa màu vàng rực rỡ, đang nở rộ.
Xưa nay cửa gian phòng của Giang Dự Thành vẫn không khóa. Đương nhiên là khi hai vợ chồng còn chưa phân phòng ngủ, một vài đêm sẽ khóa chặt chẽ.
Cho đến nay, Giang Tiểu Sán vẫn còn nhớ rõ lúc mình chừng 3-4 tuổi, vào một đêm nào đó giật mình dậy giữa đêm vì tiếng sét, chạy đến gian phòng của ba mẹ tìm an ủi. Nhưng kết quả là đứng ngoài cửa đập cửa hai mươi phút, sau cùng về lại phòng mình kiên cường trốn vào trong chăn ngủ.
Trình Ân Ân dùng bật lửa châm lửa ngọn nến, sau đó Giang Tiểu Sán vặn chốt cửa, ánh nến trong không khí yếu ớt chuyển động.
“Chúc chú, chú….” Trình Ân Ân bước vào đầu tiên, kết quả người kia không có đi theo, quay đầu lại nhìn. Giang Tiểu Sán phản ứng rất nhanh, ngay sau đó ôn tồn hát: “-----sinh nhật vui vẻ~”
Căn bản Giang Dự Thành chưa ngủ. Anh mặc áo ngủ ngồi trên một cái ghế gần cửa, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn một lớn một nhỏ, hai thân ảnh bước đi thong thả theo ánh sáng, từ từ vào gian phòng.
Hát xong bài chúc mừng sinh nhật, cũng đi đến trước mặt anh. Giang Tiểu Sán nhét đóa hoa hướng dương trong tay vào trong ngực Giang Dự Thành cực kỳ vui vẻ nói: “Cầu nguyện đi daddy!”
Giang Dự Thành nhận hoa, cái chuyện ngây thơ như cầu nguyện kia xưa nay anh không làm. Nhưng với hai cặp mắt nhìn chăm chú cùng chờ đợi kia, cuối cùng anh vẫn chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, dừng lại ba giây sau lại mở ra.
Vừa mở mắt, lại nghe Giang Tiểu Sán vui vẻ hô: “Sinh nhật vui vẻ! Ba nhanh thổi nến đi!”
Trình Ân Ân nói: “Chú Giang, sinh nhật vui vẻ!”
Trên người cô lại là mùi thơm như tấm lụa mỏng kia, đáy mắt đều là hình phản chiếu của ánh nến, làm cho người ta không biết được là do ánh nến lập lòe hay là con mắt sáng tỏ.
Thật ra đã đoán được từ sớm, không thể nói là ngạc nhiên. Giang Dự Thành luôn không thích thú với những loại chuyện như thế này. Một người đàn ông trưởng thành không hề để ý xem mình có được ăn bánh sinh nhật hay có được thổi nến không.
Nhưng trong lòng thật sự là có cảm giác, trong đó vừa chua vừa ngọt, chỉ có mình mới có thể đánh giá.
Anh ngồi thẳng người lên, chuẩn bị thổi tắt hai ngọn nến đang thiêu đốt..
Trình Ân Ân giống như bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên, nói cực nhanh: “Chúc chú Giang tuổi mới có thể thuận lợi tìm được vợ.”
Thành tâm miễn bàn.
“….”
Con ngươi của Giang Dự Thành đen nhánh, dưới ánh sáng lờ mờ lộ ra vài phần cao thâm khó đoán. Một lúc sau anh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nói: “Chúc tôi tuổi mới này có thể thuận lợi tìm vợ về.”
Danh Sách Chương: