• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Ân Ân nói đi là đi, ngày hôm sau liền đóng gói hành lý. Đồ đạc của cô không nhiều, chủ yếu là quần áo cùng với sách, hai cái túi đan đã đủ rồi.
 
Hôm Giáng Sinh, Giang Dự Thành tặng cô một đống quà tặng, thật nhiều thứ cô còn chưa kịp sử dụng, đều để lại.
 
Hoa Giáng sinh màu anh đào kia cô rất thích, đặc biệt cẩn thận gói lại, mang theo.
 

 
Bình thường cuối tuần cô về nhà, Giang Tiểu gia đều bày ra tất cả các kiểu nũng nịu chơi xấu không đồng ý thả người. Lần này suy nghĩ cho tình hình chung, cậu bé cố gắng ép xuống cảm giác thất vọng. Chỉ là lúc đưa Trình Ân Ân xuống lầu, vẫn luôn nhìn cô với cặp mắt nước mắt lưng tròng, làm cô có áp lực tâm lý.
 
Trình Ân Ân lưu luyến không rời, ôm cậu bé nói: “Mỗi ngày chị đều đến ở với em, chỉ là ban đêm không ngủ lại chỗ này.”
 
Giang Tiểu Sán bộ dáng ấm ức muốn khóc nhưng cố nén để mình không khóc, dính chặt nói: “Vậy mỗi ngày chị đến sớm một chút nha, Sán Bảo Nhi chờ chị.”
 
Mặc dù tiếp xúc với cậu bé không nhiều, biết tiểu gia hỏa này thật sự là một tiểu nhân tinh, dạng vai nào cũng diễn được, nhưng Trình Ân Ân vẫn đau lòng, liên tục cam đoan.
 
Hôm nay, Giang Dự Thành có việc không về được, Phạm Bưu được phái tới làm người chạy việc. Bên cạnh cô cầm hai cái túi hành lý, vẻ mặt bình tĩnh xem vở diễn bi tình ly biệt của hai mẹ con.
 
Trong lòng thổn thức sâu sắc cho đại ca của anh, công việc bận rộn như vậy, trong nhà còn có hai diễn viên xuất chúng, thật sự là vất vả!
 
Trình Ân Ân về nhà họ Trình trước một chuyến, lấy đồ đạc của mình.
 

 
Phương Mạn Dung không có nhà, cũng không biết thật là không bỏ nổi bàn mạt chược kia mà không dành ra được chút thời gian tiễn con gái hay là không muốn đối mặt.
 
Không có nhà cũng tốt, Trình Ân Ân thật sự sợ hãi cảnh tượng chia tay.
 
Những đồ vật bên trong gian phòng mặc dù là đồ của cô, nhưng không muốn mang theo cái gì, chỉ cầm quần áo cùng một vài thứ quan trọng.
 
Lúc đóng cửa lại, giống như bình thường rời nhà đi đến trường, nhưng lần rời đi này, vĩnh viễn sẽ không quay về.
 
Có lẽ bởi vì sau khi gặp tai nạn xe cộ số lần cô ở đây không nhiều, nên không có cảm giác không buông bỏ được như trong tưởng tượng. Cô đặt chìa khóa lên tủ ở huyền quan (*), kéo theo cái va li, đóng lại cánh cửa chống trộm màu xanh sẫm.
 
(*) Huyền quan, trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách "nghỉ" chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi trường bên ngoài vào căn nhà (Theo phongthuyphuongdong.com.vn).
 
Phạm Bưu đứng bên ngoài chờ đợi, sải bước đi tới nhận lấy cái va li trong tay cô, bỏ vào sau cốp xe. ‘Bà chị cơ bắp’ làm việc rất nhanh nhẹn không chút dư thừa, đưa cô đến phòng trọ nhỏ cho thuê, toàn bộ hành lý cũng giúp cô mang lên lầu.
 
Phòng Trình Ân Ân thuê rất gần trường học, một chung cư kiểu cũ. Gian phòng cô thuê cũng coi như sạch sẽ, ở lầu hai, không gian không lớn, nhưng cô ở một người cũng đủ, vệ sinh đã được quét dọn sạch sẽ, cô không cần tốn nhiều sức lực.
 
Cái bất tiện duy nhất chính là phòng bếp cùng với nhà vệ sinh phải dùng chung với mấy nhà nữa. Nhưng mà trong phòng chủ cho thuê nhà đã chuẩn bị sẵn lò ga, còn có trọn bộ chén dĩa.
 
Tiễn Phạm Bưu đi xong, cô bắt đầu sửa sang lại căn phòng nhỏ này. Về sau nơi này chính là nơi cô đặt chân.

 
Mặc dù ngôi nhà trông gọn gàng và ngăn nắp, nhưng cô vẫn chịu khó quét dọn một lần nữa, quét nhà, lau nhà, những chỗ có thể lau chùi cô đã lau chùi sạch sẽ sáng bóng.
 
Giữa chừng đói bụng, khóa cửa lại đi ra quán cơm nhỏ bên ngoài ăn bát mì, sau đó trở về tiếp tục thu dọn.
 
Lần đầu tiên sống một mình ở bên ngoài, lòng có chút chua xót khi sau lưng không có ai nương tựa, nhưng cũng có mong chờ cho một cuộc sống mới sắp sửa bắt đầu.
 
Một gian phòng nho nhỏ, thế nhưng thu dọn lại là một công trình lớn. Chờ đến khi Trình Ân Ân cuối cùng cũng làm xong, nhìn đến cái giường đã được trải chỉnh tề, nhìn về giá sách đã được xếp thành hàng.
 
Cô phát hiện mình kiên cường hơn so với những gì mình nghĩ.
 
Nhưng mà nhiệt tình đối với cuộc sống mới bị dập tắt không chút lưu tình khi bất ngờ bị xối thẳng nước lạnh lúc đi tắm.
 
Cô la lên một tiếng, nhanh chóng né ra tránh dòng nước, run run rẩy rẩy đưa tay vặn mở bên nước nóng đến mức tối đa. Sau đó lại né thêm một lần nữa vì suýt chút nữa bị biến thành tôm luộc.
 
Cô không thể không đề cao cảnh giác, nước lúc lạnh lúc nóng như đang đánh du kích, khi nước vừa mới ấm một chút liền biến mất.
 
Chỉ mỗi việc đi tắm cũng đủ khiến bản thân mình mệt không thở ra hơi.
 
Căn phòng tắm công cộng này rất sạch sẽ, sạch sẽ vượt quá mức tưởng tượng, cũng coi như thoải mái dễ chịu. Nhưng mà dù sao thì cũng cũ kỹ rồi nên phần cứng lại không được tốt. Trình Ân Ân sau khi đánh xong một trận chiến với nước ấm nghịch ngợm, vừa thư giãn đang lau người, cửa đột nhiên vang lên một tiếng.
 
Cô hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn ---- Cửa vẫn được khóa trái, không chừng là bị gió thổi động một cái tạo ra tiếng vang.
 
Đợi một hồi lâu không có âm thanh nào khác, trái tim đang treo lên của cô mới chậm rãi hạ xuống. Nhanh chóng mặc quần áo tử tế sấy khô tóc, ôm đồ đạc về lại căn phòng nhỏ.
 
Ban ngày tiêu hao quá nhiều thể lực, cô vừa đặt mình xuống giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, còn chưa kịp phát biểu cảm tưởng sau ngày đầu tiên, nhân dịp cuộc sống của mình chuyển hướng.
 
Sáng sớm không biết là do lạnh quá tỉnh hay tự mình thức dậy, cô mở to đôi mắt mê mang một hồi, nghe được tiếng người cùng tiếng xe trên đường truyền đến.
 
Dưới lầu có mấy bà thím sáng sớm đã nói chuyện phiếm, mười phút, Trình Ân Ân nghe được là:
 
Con gái nhà 307 đi lâu như vậy không về không chừng đã vào động đa cấp rồi, trong nhà cũng không có ai chịu đi tìm thử xem. Thằng nhóc phòng 421 đêm qua dẫn theo một cô gái về nhà, không phải là cô gái lúc trước. Cặp vợ chồng trên lầu sáu kia tối hôm qua lại đánh nhau, hình như là tên kia ra ngoài tìm gái…. Chờ đợi tin bát quái nổi lên.
 
Nghe được tình tiết “Các bà có thấy không, hôm qua trước cổng có ngừng một chiếc xe sáng trọng, không biết là cô gái nhỏ nào dính vào một người giàu có”, cô ngáp một cái, bò ra từ trong chăn, run lẩy bẩy mặc quần áo.
 
Bây giờ mới phát hiện, cùng một thành phố nhưng sẽ có hai mùa đông;
 
Mùa đông ấm áp dễ chịu, mùa đông lạnh như hầm băng.
 
Mùa đông của kẻ có tiền, cùng với mùa đông của người nghèo.
 
Ngày đầu tiên trong cuộc sống mới, nhớ hơi ấm trong căn nhà ấm áp của chú Giang.
 

Sau khi mặc quần áo tử tế nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi.
 
Lúc vào phòng vệ sinh rửa mặt, một lần nữa bị nước lạnh thấu xương dạy làm người: Cô rất lạnh đúng không? Đừng sợ, tôi còn có thể khiến cô lạnh hơn nữa.
 
Cô chạy xuống dưới lầu, nghĩ sẽ ấm áp một chút, mấy bà thím chuyển từ những câu chuyện bát quái sang nhìn cô.
 
“A, mới tới sao?” Một bà thím mập mạp hỏi.
 
Trình Ân Ân thả chậm bước chân, đón lấy ánh mắt như đèn pha của mấy bà dì đó lên tiếng chào hỏi.
 
“Ở lầu 2? 204?” Bà thím mập mạp nhìn về phía lầu hai, “Bảo sao, mấy ngày trước nhà kia quét dọn chăm chỉ như vậy. Nhà vệ sinh cũng chà sáng bóng như trong khách sạn, thì ra là cho thuê.”
 
Trình Ân Ân lễ phép cười cười.
 
Bà thím ốm ốm nói thầm: “Cô vợ trẻ của lão Vương keo kiệt như vậy. Thế nhưng lại đổi tính mời công nhân đến quét vôi tường lại một lần, rồi còn đổi đồ dùng trong nhà. Đúng là rảnh đến mức hoảng sợ.”
 
“Hôm trước tôi còn gặp cô ta, làm một chiếc nhẫn vàng thật to, sợ là phát tài rồi.”
 
Trình Ân Ân đi ra khỏi dãy nhà, nghĩ thầm lần này vận khí thật tốt, vừa vặn gặp được một gian nhà vừa được sửa chữa.
 
Đầu phố có bán điểm tâm, trên đường người đi tới đi lui đi làm vào sáng sớm hoặc đi chợ mua đồ ăn, hơi thở cuộc sống cực kỳ nồng đậm.
 
Cô uống một chén canh hồ cay (*), dạ dày ấm lên, từ từ, tay chân đông cứng cũng bắt đầu có cảm giác.
 
(*)胡辣汤 – Canh hồ cay, là một món canh thường thấy trong món ăn sáng của người phương Bắc Trung Quốc. Nguyên liệu: hạt tiêu, ớt cay, thịt cừu hoặc thịt bò nấu chín, mì căn, miến, rau kim châm, đậu phộng, nấm mèo…. (Theo Baidu)
 
Ban đầu hẹn với Giang Tiểu Sán vào buổi chiều, nhưng mà vừa hơn chín giờ, Trình Ân Ân nhận được oanh tạc của cậu bé qua WeChat.
 
[Dậy chưa dậy chưa dậy chưa]
 
[Thật cô đơn thật cô đơn thật cô đơn]
 
[Đến gặp em đến gặp em đến gặp em]
 
“….”
 
Trình Ân Ân đã làm xong hai bộ đề thi tiếng Anh, cất bốn bộ đề khác dự định sẽ làm xong trong hôm nay bỏ vào túi xách. Lúc ra cửa, trả lời cậu bé:
 
[Chị tới đây.]
 
Giang Tiểu Sán trả lời lập tức: [Em nói tài xế đến đón chị.]

 
[Không cần, chị tự đến.]
 
Ngồi xe buýt gần một tiếng, lúc đến chung cư đường Tân Bình, mới đi vào cửa tiểu khu, Giang Tiểu gia đã trông mong chờ đợi một hồi lâu nhào tới ôm chặt lấy cô.
 
“Nhớ chị muốn chết!”
 
Rõ ràng mới có mấy tiếng không gặp mà thôi.
 
Nhưng cậu bạn nhỏ không muốn xa rời quá khiến cho người ta cảm động, cậu bé vui vẻ, Trình Ân Ân cũng vui vẻ. Hai người vừa kéo vừa ôm thân thiết đi vào nhà.
 
Một vị bảo vệ nhìn thấy hai người, tươi cười hớn hở chào hỏi: “Giang phu nhân, chào buổi sáng.”
 
Phảng phất ba chữ này làm cho người ta bị bỏng, Trình Ân Ân lập tức khoát tay: “Tôi không phải.”
 
Bảo vệ sửng sốt: “Hả? Không phải?”
 
“….” Giang Tiểu Sán lanh tay lẹ mắt dắt Trình Ân Ân chạy đi, miễn cho nói nhiều quá rồi để lộ.
 
Trình Ân Ân vốn cho là, lúc này Giang Dự Thành đã đi làm, không ngờ vừa lên lầu, vừa hay nhìn thấy anh đang đóng nút âu phục vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
 
“Chú Giang.” Cô gọi một tiếng.
 
Giang Dự Thành đi tới, gỡ nút áo khoác, ngừng lại một chút trước mặt cô: “Đã quen với chỗ ở chưa?”
 
Không quen, chết rét. Sáng sớm mở mắt ra, trong nháy mắt cảm thấy lẻ loi trơ trọi.
 
Trình Ân Ân nói: “Quen thuộc.”
 
A, năng lực thích ứng thật tốt.
 
Giang Dự Thành búng tay lên trán cô một cái. Có đau một chút, Trình Ân Ân a một tiếng, che trán lại, không giải thích được nhìn anh. Thần sắc Giang Dự Thành tự nhiên đi vào thang máy.
 
Có Giang Tiểu gia nũng nịu ở bên, Trình Ân Ân dự định sẽ làm xong phần dạy kèm sẽ về nhà, quả thực là bị kéo đến lúc ăn cơm tối xong mới đi.
 
Lúc đó Giang Dự Thành còn chưa về nhà, Tiểu Vương đưa cô về. Đến đầu phố, Trình Ân Ân nói Tiểu Vương dừng xe, còn một đoạn nhỏ đi bộ trở về, miễn cho mấy bà thím kia nhìn thấy, ngày mai cô lại trở thành một “cô gái nhỏ đu bám đại gia”.
 
Liên tiếp mấy ngày đều như thế, ban ngày đều trải qua cùng với Giang Tiểu Sán. Mỗi ngày sẽ đụng phải Giang Dự Thành, có khi là sáng sớm, có khi là chạng vạng tối, mỗi ngày cũng không quá cực nhọc.
 
Chỉ là thời gian ở phòng trọ không được yên ổn.
 
Lúc rửa mặt đau khổ cùng khi tắm khẩn trương, còn có thể chấp nhận. Hai ngày sau phòng tắm sạch sẽ như khách sạn biến thành vô cùng bẩn thỉu có cảm giác buồn nôn khi đi vệ sinh.
 
Ban đêm có khi trên lầu sẽ có những trận cãi nhau hết trận này đến trận khác. Dưới lại mở nhạc, cùng với tiếng thét vang động núi sông khi nhìn thấy chuột ở phòng sát vách.
 
“A~ Mẹ! Có chuột!”
 
“Còn một con nữa!”
 

“F*ck! Là một tổ a a a a a!”
 
…..
 
Đêm đó lúc Trình Ân Ân ngủ, luôn cảm thấy bên tai mình có tiếng chuột kêu chít chít.
 
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê trong tay sờ đến một đồ vặt lông xù. Trong nháy mắt cả người một thân mồ hôi lạnh làm tỉnh, cô cũng phát ra một tiếng thét vang động núi sông, sau đó giống như lắp lò xo trên người giật bắn lên ra khỏi giường nhảy lên mặt đất.
 
Mở đèn lên nhìn ---- Là con thú bông cô để trên giường.
 
……
 
Cô tỉnh táo lại từ trong sợ hãi, trên người một mảnh lạnh buốt, một khắc này đột nhiên có chút ấm ức.
 
Buổi sáng, lúc đi ra khỏi nhà ngửi được mùi cơm chín từ phòng bếp công cộng, Trình Ân Ân bỗng nhiên ý thức được, cô nên tự mình học nấu cơm.
 
Mấy ngày nay cơm trưa cùng với cơm tối đều ăn chực ở chỗ chú Giang. Chỉ cần sớm tốn một chút tiền, sẽ không biết được sự đắt đỏ của củi gạo dầu muối. Nhưng mình không có khả năng suốt ngày ăn chực mãi được.
 
Thế là buổi chiều, cô kiên trì không ăn cơm tối, rời đi trước thời gian.
 
Chợ cách cũng không xa. Cô dự định làm cơm cà ri gà, mua thịt, mua đồ ăn, còn mua gạo, nhưng mà đi tìm cà ri thì phải đi đến hai cái siêu thị nhỏ mới mua được, vòng đi khá xa, lúc về trời đã gần tối.
 
Đường nhỏ ban đêm ít người, đi đến nhà trọ có một đoạn đường nhỏ mặc dù không coi là vắng vẻ nhưng đi một mình vào ban đêm cũng có chút sợ hãi. Nhất là có mấy thanh niên không đàng hoàng ngồi xổm ở chân tường, hút thuốc lá lời lẽ có vẻ rất ‘hầm hố.
 
Trình Ân Ân đi sát bên đường, bước đi cực kỳ an phận thủ thường, một chút cũng không dám nhìn. Nhưng không biết chọc sự chú ý của nơi đó thế nào, đột nhiên nhìn thấy qua dư quang có một thanh niên đứng lên, bước nhanh về phía cô.
 
Lòng run lên, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
 
Chung quanh ngoại trừ cô thì không còn một người nào khác. Ánh mắt của người thanh niên rõ ràng là đang nhìn cô chằm chằm, Trình Ân Ân không tự chủ được mà lui về sau, phía sau đã là tường.
 
Trong một giây đồng hồ do dự xem nên yên lặng theo dõi biến chuyển hay co cẳng chạy trốn, cô vừa đưa ra sự lựa chọn thì bước chân của người thanh niên kia dừng lại, lui ngược trở về, ngồi xuống.
 
Trình Ân Ân thừa cơ hội này quay người đi về phía trước.
 
Phạm Bưu nhìn thấy thân ảnh kia đi một đoạn, bỗng nhiên bắt đầu chạy chậm, một đường chạy đến dưới lầu, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua mới chạy đi.
 
Anh đi ra từ chỗ bóng tối, đôi mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn chằm chằm đối diện. Mấy tên thanh niên ném đi điếu thuốc, hơi có vẻ bối rối kéo nhau đi.
 
Phạm Bưu trở về, đi về chiếc xe hơi đang dừng ven đường một góc tối, mở cửa xe đi vào.
 
“Cảnh này quá loạn rồi, sao còn xuất hiện một đám tiểu lưu manh nữa. Cuối năm rồi, ai cũng muốn làm để có ít tiền ăn Tết. Cái này nếu không nhìn, thật không chừng xảy ra chuyện.”
 
Phương Mạch Đông ngồi trên ghế trên cạnh tài xế, quay đầu về phía sau nhìn một cái: “Giang tổng, muốn đi vào không?”
 
“Bây giờ vào làm gì?” Phạm Bưu nói, “Dù sao thì tối hôm nay chị Trình sẽ về. Thành ca đi vào cô ấy không sợ, không về thì làm thế nào?”
 
Giang Dự Thành không trả lời, cách cửa kính nhìn qua tòa nhà đã rất cũ kỹ.
 
Một hồi lâu, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK