Trình Ân Ân là do bị người khác nhìn chằm chằm mà tỉnh giấc, cô mở to mắt, nhìn thấy Giang Tiểu Sán chống cằm ghé mặt vào mép giường, nhìn không rời mắt, con ngươi đen nhánh.
“Chào buổi sáng, mommy.” Vừa nhìn thấy Trình Ân Ân thức dậy, đôi mắt cậu bé liền cong lên.
“Chào buổi sáng Sán Bảo Nhi.” Trình Ân Ân vừa thở ra, đau buốt toàn thân cũng từ đó mà thức tỉnh, nhất là eo với đùi, quả thật là đau còn hơn chạy marathon.
Nét mặt của cô giống như có chút khó chịu, Giang Tiểu Sán nhíu mày lại hỏi: “Có phải ba lại làm mẹ mệt không?”
Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Trình Ân Ân vẫn rất tốt. Nhưng cứ vào sáng mỗi ngày cuối tuần, hoặc cả nhà cùng nhau đi du lịch, dù sao thì chỉ cần Giang Dự Thành được nghỉ là y như rằng sáng hôm sau cô không dậy nổi. Dần dần Giang Tiểu Sán liền chấp nhận sự thật, mẹ không rời giường được = ba sai.
Nói chuyện với trẻ con về vấn đề này thật sự là xấu hổ, Trình Ân Ân đang muốn nói sang chuyện khác thì tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi vang lên ở sau lưng. Giang Dự Thành mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu xanh đậm bước ra từ toilet, đi đến bên giường xách Giang Tiểu Sán đi.
“Em ngủ thêm đi.” Anh nhìn Trình Ân Ân nói, giọng nói trầm thấp dịu dàng. Nhưng sau đó động tác xách cổ áo đem Giang Tiểu Sán ra ngoài có chút thô bạo.
Giang Dự Thành bước ra được cửa phòng, Giang Tiểu Sán kéo cổ áo mình ra từ tay anh, quay người ôm chặt chân anh, vui mừng kêu lên một tiếng vang dội: “Ba!” Khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
Đôi mắt Giang Dự Thành liếc cậu bé một cái, muốn kéo cậu từ trên đùi xuống nhưng lại thất bại. Thế là phải nâng một con gấu túi nặng chịch đi ra ghế sô pha phòng khách, ngồi xuống. Hai cái đùi của Giang Tiểu Sán quấn quanh cẳng chân anh, còn cái mông lại ngồi trên bàn chân anh. Mới sáng sớm không biết uống trúng thuốc gì mà đã đu đu bám bám một cách quá mức.
Giang Dự Thành không thèm để ý đến cậu bé, cầm tạp chí Tài chính Kinh tế lên đọc. Giang Tiểu Sán vẫn ôm chân anh, gò má đặt lên đầu gối, cọ qua cọ lại như một con chó con.
“Cuối cùng ba cũng kéo mẹ trở về được rồi,” Cậu bé thở dài một cái đầy hạnh phúc, “Con còn tưởng cuối cùng không thể nào nhìn thấy mẹ con thức dậy ở trên giường ngủ nhà mình nữa.”
Cho dù là thông minh trước tuổi thì dù sao cũng là một đứa trẻ. Có thể thông cảm được khó xử cùng sự lựa chọn của người lớn là một chuyện. Hy vọng gia đình mình hoàn chỉnh, ba mẹ yêu thương nhau, lại là một chuyện khác.
Tay trái Giang Dự Thành cầm tạp chí, tay phải đưa qua xoa xoa đầu cậu bé.
Giang Tiểu Sán ăn sáng xong, cọ cọ trên đùi Giang Dự Thành một lát, đến giờ đi học liền tự giác đứng lên, “Daddy, ba đưa con đi học sao?”
Giang Dự Thành nhìn thoáng về hướng phòng ngủ: “Tự mình đi đi.”
Mới sáng sớm, anh không muốn để Trình Ân Ân ở nhà một mình.
“Ách.” Tâm tình của Giang Tiểu Sán cũng tốt, quyết định không tính toán với anh, đeo cặp sách trên lưng, bước chân nhẹ nhàng, nghêu ngao hát đi về phía thang máy. Cậu bé nhấn nút giữ thang, bỗng nhiên thò đầu ra, hai mắt sáng long lanh hỏi, “Ba, nghỉ hè chúng ta đi du lịch với mẹ có được không?”
Giang Dự Thành lạnh nhạt: “Ừ.”
“Yes!” Giang Tiểu Sán nắm tay nhảy lên một cái, nhanh chóng rút lại cái đầu trước khi cửa thang máy đóng lại.
Nghỉ hè năm ngoái, bởi vì trong nhà vẫn luôn ngập tràn trong không khí ảm đạm của biến cố đột ngột phát sinh, kỳ nghỉ cố định hàng năm cũng bị hủy bỏ, cậu bé hy vọng năm này có thể bù lại.
Trình Ân Ân không hề ngủ nướng, thay quần áo xong liền bước ra từ phòng ngủ. Cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy Giang Tiểu Sán. “Sán Bảo Nhi đâu?”
“Đi học rồi.”
Giang Dự Thành buông cuốn tạp chí xuống, đứng lên nói: “Ăn sáng đi.”
Dì giúp việc biết Trình Ân Ân về, bữa sáng nay đều là những món cô thích ăn. Tối hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, cô thật sự đói bụng, ăn liền hai chén cháo tôm và sò điệp.
Đợi cô ăn xong, Giang Dự Thành cũng đã thay quần áo xong: Áo sơ mi cùng quần tây phẳng lỳ, nổi bật lên khuôn mặt lạnh lùng, khí chất thanh cao cấm dục làm cho người ta hoàn toàn không tưởng tượng được khi anh cởi bộ đồ kia ra dã man như thế nào.
Trình Ân Ân nhớ tới tình trạng thê thảm tối qua, cảm thấy đùi đau nhức.
Giang Dự Thành đứng trước tấm kính soi toàn thân đeo cà vạt. Từ trong gương nhìn thấy cô đang lén lút nhìn anh tràn ngập khiển trách, quay người nhìn cô vẫy vẫy tay: “Tới đây.”
Trình Ân Ân bước qua, Giang Dự Thành đưa cà vạt cho cô, cô nhận lấy, nhón chân vòng cái cà vạt màu đen ra sau cổ áo anh, thuần thục thắt một cái nút thắt Windsor. Làm xong còn chỉnh lại cổ áo sơ mi của anh cho ngăn ngắn, sau đó còn nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Được rồi.”
Giang Dự Thành lấy áo khoác xuống mặc vào, giọng bình thường nói một câu: “Hôm nay công bố thành tích kỳ thi Tốt nghiệp Trung học.”
Trình Ân Ân sửng sốt một chút. Ngày nào cũng vội vàng theo đuổi “chồng trước” thiếu chút nữa là quên luôn chuyện quan trọng. Cô xoay người chạy vào bên trong phòng, Giang Dự Thành nhìn thoáng qua bóng lưng cô, nhấn nút giữ thang.
*
Kỳ thi Tốt nghiệp Trung học thành tích của Trình Ân Ân rất tốt, đạt đến mục tiêu mà mình dự tính.
Cô thật sự muốn cảm ơn cô Thường. Sau hai tháng học kèm này, bà đã giúp cô tiến bộ rất lớn --- 125 điểm. Một năm trước, với tình huống đề thi độ khó trung bình, một đứa dốt toán chỉ làm được 26 điểm mà nói thì đây thực sự là cực kỳ hiếm hoi.
Kết quả môn Toán không hề kém, mấy môn khác đối với Trình Ân Ân chẳng khác nào như cá gặp nước. Một năm này, nhất là hai tháng gần đây, cho dù là khi mất trí nhớ hay tham gia kỳ thi Đại học vào lúc 27 tuổi, trong mắt tất cả những người ngoài không thể nào tưởng tượng được. Tất cả kiên trì lúc trước giờ phút này trở thành nền tảng của thành công.
Trình Ân Ân rất vui vẻ, cũng rất may mắn. Cô với Giang Dự Thành không hề chia xa, cô thực hiện được ước mơ mà mười năm qua vẫn luôn tiếc nuối.
“678, Ân Ân thi rất tốt,” Phương Mạch Đông đưa bảng thành tích đã in ra để lên bàn làm việc của Giang Dự Thành, “Điểm rất đẹp.”
Giang Dự Thành cầm tờ giấy kia lên nhìn, không nói gì.
Toán được 125 điểm, so với con số 26 đáng thương kia tiến bộ gần 100 điểm, cực khổ cho cô ấy rồi.
“Tôi tra được mười năm gần đây, điểm trúng tuyển ngành Văn học của Bắc Đại dành cho tỉnh ta bình quân là 644, năm ngoái 652.” Phương Mạch Đông nói, “Với điểm số của Ân Ân, nếu không có gì ngoài ý muốn, vào Bắc Đại là chuyện không thành vấn đề.”
Thần sắc của Giang Dự Thành bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào. Anh để tờ phiếu điểm xuống, đứng dậy đi về phía cửa sổ, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hoa hồng đang nở rộ.
Phương Mạch Đông thức thời cầm văn kiện vừa mới đem vào cho anh ký tên, yên lặng bước ra khỏi phòng làm việc.
*
Lúc Giang Dự Thành quen biết với Trình Lễ Dương, anh ấy đã sớm bộc lộ tài năng của một lập trình viên thiên tài mới nổi, là nhân vật truyền kỳ của Đại học Công nghệ thông tin A. Sau khi về uống rượu với nhau nói chuyện phiếm, Giang Dự Thành nghe anh nói qua, năm đó với thân phận Thủ khoa ngành Tự nhiên anh được Bắc Đại mời nhưng lại bỏ qua.
Không thể nghi ngờ Trình Ân Ân chính là nguyên nhân quan trọng nhất làm anh bỏ qua Bắc Đại. Ngay cả cô ấy vẫn luôn cho là như vậy, cũng đem gánh nặng này vác trên vai.
Cô có thể hoàn thành một mơ ước từ nhỏ, Giang Dự Thành cảm thấy vui vẻ thay cô. Nhưng sau bốn chữ “Thi đậu Bắc Đại” kích động lòng người, đồng nghĩa với việc bốn năm đó hai người phải sống xa nhau.
Giang Dự Thành quay đầu liếc mắt về cái điện thoại màu đen trên bàn. Từ lúc anh đi khỏi chung cư đã hơn nửa tiếng, Trình Ân Ân vẫn không gọi điện đến.
Xem ra người đầu tiên cô ấy muốn chia sẻ tin vui, cũng không phải là anh.
Đúng là vật nhỏ không có lương tâm.
Trình Ân Ân vừa tra được điểm số liền nhận được điện thoại của cô Thường. Cô Thường đã về hưu mấy năm, hiện nay chỉ có một mình cô là học sinh, khó tránh khỏi chuyện để tâm. Vừa đến thời gian công bố thành tích liền gọi điện thoại đến hỏi tin tức.
Trình Ân Ân nói chuyện một chút với bà trong điện thoại, thay giày đi ra ngoài. Đi ra cửa hàng mua một chút thuốc bổ, điểm tâm, lại tỉ mỉ chọn lựa hai món quà nhỏ đến nhà cô Thường nói lời cảm ơn. Dù sao thì cô có được thành thích hôm nay, là may mắn có được sự tận tâm dạy dỗ của cô Thường.
‘Ông bạn già’ của cô Thường là một thầy giáo dạy Ngữ văn Cao trung, đã nghe được chuyện của Trình Ân Ân từ cô Thường từ sớm. Hai người nhiệt tình mời cô ở lại ăn cơm, thảo luận với cô chuyện chọn lựa nguyện vọng.
Lúc Trình Ân Ân bước ra khỏi nhà cô Thường đã là 3 giờ chiều. Hôm qua xe của cô để lại ở Thành Lễ, vừa lúc muốn gặp Giang Dự Thành nên gọi xe qua bên đó.
Lúc đến lại không đúng lúc, Giang Dự Thành không có ở công ty. Trình Ân Ân chờ trong văn phòng anh một hồi, thu dọn những bông hoa đã khô héo, sau đó gọi cho tiệm hoa đưa qua một bó hoa mới.
Loay hoay cắm hoa hồng xong mới đi, lái xe trở về chung cư Nam Hối.
Trình Ân Ân về chung cư Nam Hối dọn dẹp đồ đạc, bận bịu đến 7 giờ, gọi cho Giang Dự Thành nhưng điện thoại lại không thông. Cô làm một món đơn giản ăn tối, vừa chờ điện thoại gọi lại của Giang Dự Thành vừa sáng tác.
Mãi cho đến hơn 9 giờ điện thoại của Giang Dự Thành mới gọi tới, Trình Ân Ân vừa vặn viết xong chương 10 vừa đăng lên. Cô nhận điện thoại, không đợi người bên kia lên tiếng, liền vui vẻ kêu lên một tiếng: “Giang Dự Thành!”
“Ừ?” Hình như anh có uống chút rượu, cuống họng hơi khàn khàn.
“Anh uống rượu?” Đối với sự thay đổi của anh, Trình Ân Ân vẫn luôn rất mẫn cảm.
“Có uống mấy ly.” Giọng nói của Giang Dự Thành rất thanh tỉnh, “Không sao cả.”
“Em tra được điểm rồi, anh đoán xem được bao nhiêu?” Trình Ân Ân đắc ý, trong tiếng nói dường như có chút đắc ý còn ẩn chứa khát vọng tranh công và cầu khen ngợi.
Giang Dự Thành phối hợp: “Bao nhiêu?”
“678!” Trình Ân Ân ngồi xếp bằng trên ghế, giọng điệu kiêu ngạo sinh động đọc lên hình tượng dấu chấm than.
“Thật lợi hại.” Giang Dự Thành nói.
Trình Ân Ân cười hắc hắc hai tiếng.
Cô cười không tim không phổi, căn bản không hiểu rõ tâm trạng nửa vời trong lòng Giang Dự Thành cả hôm nay. Nhưng cô cười làm cho cảm xúc bị đè nén của anh được hòa hoãn mấy phần.
“Đã nghĩ kỹ chuyện chọn trường chưa?” Anh hỏi.
“Nghĩ kỹ rồi.” Trình Ân Ân trả lời cực kỳ quả quyết, giống như trong lòng sớm đã có được niềm tin vững chắc.
Trong mắt cô trường Đại học lý tưởng là trường nào, Giang Dự Thành vốn không cần phải suy đoán, nhưng vẫn không giọng điệu bình tĩnh hỏi một câu: “Chỗ nào vậy?”
Trình Ân Ân lại rầm rì nói: “Bây giờ không nói cho anh biết.”
Giang Dự Thành chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không hỏi nhiều.
Trình Ân Ân mơ hồ nghe được bên kia có người gọi một tiếng “Giang tổng”. Sau đó Giang Dự Thành cùng đối phương lại nói thêm với nhau mấy câu, nghe như vẫn còn đang ở công ty.
Trình Ân Ân chờ anh nói dứt lời, hỏi: “Anh vẫn còn đang ở công ty? Muộn như vậy mà vẫn còn tăng ca sao?”
“Không có. Ban đêm có xã giao vừa kết thúc, quay về lấy chút đồ.” Văn phòng Tổng giám đốc không có ai, Giang Dự Thành mở đèn lên bước vào trong văn phòng.
“Vậy em đi đón anh.” Trình Ân Ân lập tức đứng lên, “Anh đợi em, em sẽ đến rất nhanh.”
Giang Dự Thành không từ chối sự ân cần của người đang theo đuổi mình: “Được.”
Chung cư Nam Hối cach Thành Lễ không xa. Trong đêm đường đi xem như thông suốt, Trình Ân Ân chỉ cần dùng hơn 20 phút đã đến nơi. Giang Dự Thành đã xuống chờ dưới lầu, đứng ở ven đường, hút một điếu thuốc, ánh lửa giữa ngón tay lập lòe.
Trình Ân Ân dừng xe trước mặt anh, anh dập tắt điếu thuốc, mở cửa xe ngồi lên.
“Anh có đói không, em mời anh ăn khuya.”
“Về nhà đi, anh muốn ăn đồ em nấu.” Giang Dự Thành nói. Trình Ân Ân chạy xe về hướng giao lộ, anh nói thêm: “Về chỗ em.”
Trình Ân Ân quay đầu nhìn anh một chút, “Sán Bảo Nhi đâu rồi?”
“Bị mẹ đón về rồi.” Ánh mắt Giang Dự Thành nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, từ trong mắt anh đèn neon lần lượt lướt qua.
Buổi tối Trình Ân Ân nấu mì cho mình một bát mì. Hôm trước đã hầm canh gà làm nước dùng, cắt chút xúc xích cùng với dưa leo, thêm một cái trứng tráng ăn cũng ngon. Sau khi về đến nhà, cô đi vào phòng bếp, lấy canh gà từ trong tủ lạnh ra, bật bếp lên hâm nóng, sau đó cầm dao cắt dưa leo.
Giang Dự Thành thay giày đi tới, cởi áo khoác với cà vạt ra. Ôm eo cô từ phía sau, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt mà hôn trên cổ cô một cái.
Trình Ân Ân rụt cổ lại nói: “Anh chờ một chút thôi, em còn đang nấu cơm.”
Giang Dự Thành đưa tay tắt lửa, sau đó lấy cái dao trong tay cô, Trình Ân Ân nghĩ tình thế này đúng là không thể nào tránh được. Cô xoay người, ngón trỏ của Giang Dự Thành nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Hôn một hồi, Trình Ân Ân thở dốc anh mới buông ra. Anh không nói một lời, trực tiếp ôm cô, lòng bàn tay nóng hổi nâng mông cô lên. Anh rất thích ôm cô như vậy, giống như ôm một đứa bé, Trình Ân Ân có chút xấu hổ, chôn mặt trên vai anh.
Giang Dự Thành ôm cô vào phòng ngủ, làm hai lần, thỏa mãn mới bỏ qua cho cô. Anh đi vào phòng tắm tắm rửa, Trình Ân Ân nằm nghỉ một chút mặc quần áo đứng lên tiếp tục nấu mì cho anh.
Sau đó cô nghĩ thầm. Tô mì này có thể thêm được 5% tiến độ rồi.
Thanh tiến độ khi nào mới có thể đầy đây?
Danh Sách Chương: