Mục lục
Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cấm được động đến cô ấy.” Hắn gào lên, sau đó cầm thanh đao nhanh chóng chạy lại cắm một phát từ sau gáy xuống xuyên qua cổ họng của hổ, khiến nó phải khựng người lại.
Sau đó hắn rút kiếm ra chạy về phía Hạ Thôi Mị, thanh kiếm bị nhuốm một màu đỏ thẫm chảy tòng tòng.

Con hổ sau khi bị đâm, rõ ràng đau đến không chịu nổi nhưng nó vẫn lết từng bước chân chậm chạp đi đến phía hai người, tầm mắt càng trở nên tức giận.
A Đa Đa biết trong lúc này không nên nghĩ linh tinh nhưng hắn lại nói luôn suy nghĩ của mình ra ngoài:
“Mày rốt cuộc là hổ hay là con quỷ vậy, đâm như vậy còn chưa chịu chết sao?”
Lần này hắn tức thật rồi đó, hắn không chịu được nữa rồi, con hổ này thực sự quá lì lợm.
“Ta sẽ cho ngươi biết A Đa Đa của hiệu hành tinh 33 là như thế nào.”
Sau đó A Đa Đa nhảy lên con hổ đẩy nó xuống, lúc này một người một hổ nhìn không biết ai là hổ ai là người.
Con hổ bị đè xuống, sau đó A Đa Đa đấm từng cú liên tiếp vào mặt nó.
“Chết đi, mày chết đi…”
Đấm một hồi cuối cùng con hổ cũng mất máu mà chết.
Hạ Thôi Mị nhìn thấy sự việc đã kết thúc, sức lực cầm cự quá mức ngay lập tức ngất đi.

Khi tỉnh dậy cũng đã là buổi tối.
Ha Thôi Mị nhìn thấy mình ở trong một cái hang lớn, bên trong rất khô ráo, trước mặt là một đám lửa mới nhóm.
Cô nhìn xuống dưới thấy chân mình đã được băng bó lại.

Cô nhìn xung quanh không thấy A Đa Đa đâu, bên cạnh ngoài ngọn lửa kia thì trong góc còn có một bộ hài cốt chết ở tư thế ngồi.
“Anh ta đi đâu rồi cơ chứ?”
“Sao, nhanh vậy đã nhớ ta rồi sao?”
A Đa Đa cởi trần tiến vào trên tay là một đống quả rừng.
“Không ta chỉ là…” Cô liếc mắt nhìn về phía bộ xương kia.
“Sợ ư?”
Hạ Thôi Mị lập tức hắng giọng nói lớn:
“Ta đường đường là một tướng quân mạnh mẽ, sao lại sợ mấy cái chuyện đó chứ.”
“Vậy sao, vậy chắc cô không sợ cái bàn tay xám ngắt móng đỏ đang đặt trên vai cô đâu nhỉ?”
“Á….”
Hạ Thôi Mị nghe xong sợ hãi giật bắn người nhào vào lòng A Đa Đa.

Cô đúng thật là đại tướng quân vương triều Dạ Tiễn đầu đội trời chân đạp đất nhưng lại có một nỗi sợ thầm kín từ tận đáy lòng đó là sợ ma.
“Ha Ha Ha, e hèm…ồ dũng cảm mạnh mẽ thật chứ.”
Nhận ra A Đa Đa đang trêu mình, Hạ Thôi Mị giận dữ định ngồi dầy thoát khỏi vòng tay hắn.
Nhưng cả thân đã bị A Đa Đa khóa trụ không cho thoát.
“Ngươi…ngươi làm gì vậy?”
“Ôm, không thấy à.”
“Bỏ ta ra, sao lại ôm ta.”
“Vì lạnh chứ sao? Cô không thấy ta đang cởi trần à, vì lấy y phục ra băng bó vết thương cho cô rồi.” Vừa nói mắt hắn vừa hướng ánh mắt về phía xương quai xanh của cô.
Hạ Thôi Mị sau đó vùng vẫy thoát ra khỏi người A Đa Đa, nhìn về phía trước ngực mình.

Vừa nãy chỉ để ý vết thương ở chân mà không nhớ đến cú vồ ban nãy của con hổ đã cào một phát vào xương quai xanh cô, in lên một vết cào được tạo bởi móng vuốt sắc nhọn.
“Vết thương này, là ngươi băng cho ta ư?”
“Chứ không cô nghĩ là ai?”
“Lưu manh.”
A Đa Đa đột nhiên bị ăn một tát mà không hiểu gì.
“Lưu manh? Cô có bị sao không thế, nếu ta không băng bó cho cô thì cô đã bị mất máu nhiều quá mà chết rồi đó, cô có hiểu không?”
“Vậy…vậy ngươi nói xem ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
A Đa Đa lúc này mới hiểu ra vì sao mình vô duyên vô cớ mà bị ăn tát, hắn cười gian trá nói:
“Cô yên tâm, cơ thể đàn ông của cô ta nhìn cũng như không thôi.”
“Ngươi.”
Hạ Thôi Mị dùng chiếc chân không bị thương còn lại dơ lên tính đạp cho tên bỉ ổi A Đa Đa kia một phát nhưng lại bị hắn giữ lại.
Sau đó kéo cô lại, loay hoay một hồi rồi ôm cô nằm xuống, ôm trọn trong mình.
“Mau bỏ ta ra.” Hạ Thôi Mị lập tức phản kháng, tay chân giằng co đập vào người hắn.

Cô hiện giờ đang quay lưng về phía hắn, A Đa Đa luồn tay ra trước ôm eo cô kéo sát lại mình.
“Yên lặng chút đi, nằm trong lòng ta ngủ nếu không muốn đêm nay bị cái bộ xương màu trắng kia sờ gáy.”
Hạ Thôi Mị nghe xong lập tức ngừng giãy giụa.


Có trời mới biết là cô sợ ma đến thế nào.
Nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng nữ tướng tài ba đứng trước hàng nghìn hàng vạn quân địch cũng không hề sợ hãi, nao núng.
Nhưng một khi nhắc đến hai từ “ma quỷ” lập tức xanh mặt sợ đến mất hồn.
Thấy cô không động đậy nữa, thái độ sợ ma thể hiện rõ vậy khiến A Đa Đa buồn cười càng ôm cô chặt hơn, kéo lưng cô càng sát vào cơ thể mình.
“Rõ ràng yếu đuối mỏng manh sao lúc nào cũng bày ra vẻ mạnh mẽ làm gì, không mệt sao?”
Hạ Thôi Mị không nói gì.

Tất nhiên cô cũng muốn yếu đuối lắm, muốn được ai đó nuông chiều che chở.
Nhưng sứ mệnh đã chọn cô phải trở thành một nữ tướng nên buộc cô phải tỏ ta mạnh mẽ.
Cảm nhận được người sau lưng hơi thở đều đều, có vẻ hắn đã ngủ.

Hạ Thôi Mị mới quay người lại, mặt đối diện với A Đa Đa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK