Mà thôi cô để ý đến chuyện này làm gì chứ, quan trọng là Dạ Huân Thiên, Dạ Huân Thiên kia kìa, rốt cuộc là hắn ta có bị sao không vậy, cô ở đây sắp lo đến điên rồi.
Vài ngày sau, đang ngủ thì cô bị một đám người trong cung kéo đi.
“Các người là ai, thả ta ra.”
“Mộc Phi, mong người phối hợp đi theo chúng tiểu nhân đi.”
“Nhưng rốt cuộc các ngươi là ai thì ta mới theo được chứ?”
Bọn họ không ai nói gì, chỉ kéo cô đi tắm rửa, trang điểm thật đẹp, ăn mặc lộng lẫy.
Điềm Điềm bây giờ mới chạy đến:
“Mạc Tỏa à, huhuhu.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn bộ dạng khóc đến thảm thương của cô liền nói:
“Trời ạ, ngươi đừng khóc nữa có được hay không, ngươi có thể nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì không?”
Điềm Điềm vừa khóc vừa nói:
“Là tế thần, đã đến thời hạn tế thần rồi.”
Ba Ba Mạc Tỏa há hốc mồm:
“Nhanh vậy sao, không phải còn hai tháng nữa ư, gấp rút như vậy sao mà chuẩn bị tâm lí, mà khoan đã sao ta lại là người tế thần chứ, không phải là Mộc Thanh Nhi sao?”
Ba Ba Mạc Tỏa vừa nói, nhìn đám người đang điên cuồng lau từng góc gách da thịt cô, đám người sửa soạn cho cô vẫn lặng im như hến không nói câu nào.
Xong xuôi, họ mặc cho cô một bộ đồ màu đỏ thẫm, trên đầu đội một mũ phượng y như là thành thân.
Chỉ khác là những sợi tua rua buông xuống từ mũ là những con chim con thú mang những gương mặt quỷ quái dị làm cô cũng kinh sợ không thôi.
Lúc này một trong đám người đó mới lên tiếng:
“Sáng mai là lễ tế thần, đêm nay cô cứ ở trong ngôi nhà này, ngày mai sẽ có người đến đưa cô đến Mộc Gia.”
Ba Ba Mạc Tỏa không nói gì, cũng không định hỏi gì, vì có hỏi cũng lực bất tòng tâm, mấy người này thích thì họ nói không thì cố moi móc cũng chẳng được gì.
“Mạc Tỏa, Mạc Tỏa.” Tiếng Điềm Điềm gọi cửa bên ngoài.
“Điềm Điềm?”
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa, Điềm Điềm vẫn là gương mặt nhìn đâu cũng chỉ thấy nước.
“Mạc Tỏa à, thực ra lúc trước nương nương có dặn em, khi nào đến ngày tế lễ hay để cho cô ấy hoán đổi lại, dù sao người cũng là kẻ sắp chết, từ khi sinh ra nương nương đã nhận mệnh rồi, không chối cãi được vì thế… em…em.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn xuống thấy tay Điềm Điềm đang cầm ống nước, cô liền đoán ra điều gì.
“Bây giờ đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là cho dù hoán đổi thành cô ấy, mà mất máu nhiều quá đến chết thì sợ rằng ta cũng không sống nổi.”
Tất nhiên là vậy rồi, nếu mất máu quá mà chết thì cô cũng toi luôn, chính vì vậy dù nhiều lần độc ác muốn Mộc Thanh Nhi chết cô cũng là xin rượu độc chứ có dám xin tội chém đầu, cắt tay đâu.
“Nhưng nương nương đã nói rồi, dù sao cơ thể cô ấy cũng đã quá suy nhược, sống không lâu nữa, nên khi nương nương chết đi, Mạc Tỏa người cứ tùy ý sử dụng xác.”
Ba Ba Mạc Tỏa thật muốn nói hết ra cho tiểu nha đầu này biết.
‘Ta biết điều đó chứ, nhưng một cái xác khô thì ta dùng kiểu gì, ta dùng bằng niềm tin à.’
Nhưng cô thật không nói được những lời đó, mặc dù biết bản thân mình là kẻ xấu xa nhưng không nên làm tổn thương trái tim đang đau khổ của Điềm Điềm.
“Ta biết rồi, vậy ý cô là hoán đổi lại thành Mộc Thanh Nhi đúng không?”
“Vâng, đó cũng chính là tâm nguyện của Mộc Phi nương nương.”
Ba Ba Mạc Tỏa cũng đành chịu chứ biết sao giờ, tâm nguyện của người sắp chết cô cũng hết cách nha.
Hi vọng đây không phải lần hoán đổi thân xác cuối cùng, cô không muốn mình trở thành đàn ruồi ngày ngày bâu quanh mộ của Mộc Thanh Nhi sau đó chờ cơ thể không biết khi nào mới khôi phục, lấy lại viên ngọc từ trong cái xác của nàng ta.
“Thôi ngươi làm gì thì làm đi.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhắm chặt mắt vẻ mặt cam nguyện, đưa hai tay ra để Điềm Điềm xối nước vào.
Nhưng khi nước hồ gần chạm vào tay cô, cô bất giác thu tay lại.
“Điềm Điềm à, ta nghe nói viên đá trấn quốc đó nằm ở giữa hồ nước sâu trong ngọn núi phía sau Mộc Phủ đúng không.”
“Vâng.” Điềm Điềm ngơ ngác trả lời.
“Nếu vậy đúng ngày mai ta hoán đổi có được hay không, ta sợ rằng đây là lần cuối ta ở trong thân xác này.
Tối nay ngươi ở cạnh ta nói chuyện cả đêm nhé.
“Ừm.”
Hai người ở trước thềm nhà, cùng kể về những kỉ niệm cũ.
Bỗng cô nói.
“Ta thật rất nhớ Dạ Huân Thiên, thật không ngờ lần cuối cùng ở trong cơ thể này lại không được gặp hắn.”
“Mạc Tỏa nương nương à.”
“Hửm?”
Điểm Điềm nhìn sâu vào trong mắt cô, đôi mắt cô lúc này đã hơi ươn ướt.
“Người có phải đã thích Hoàng Thượng rồi không?”
Ba Ba Mạc Tỏa không nói gì, một lát sau mới lên tiếng:
“Ta cũng không biết.”
Cô nhìn lên bầu trời đầy sao.
Hôm nay trời thật đẹp, sao cũng thật nhiều, nhiều đến mức khi nối chúng lại với nhau chẳng hiểu sao cô lại nhìn ra ba chữ “Dạ Huân Thiên” chắc cô điên thật rồi, hay do cô quá nhớ đến hắn.
.
Danh Sách Chương: