Điềm Điềm lúc này đã không thể đè nén được cảm xúc, cô nàng bật khóc như mưa, một người nội tâm nhỏ bé như cô làm sao có thể kìm lại được bản thân đây.
“Nương Nương…nương nương à” Cô lao về phía Mộc Thanh Nhi quỳ khóc như một đứa trẻ, Mộc Thanh Nhi cũng đau đớn vô cùng, dùng bàn tay dưới dạng linh hồn vỗ về cô.
“Hay chúng ta bỏ trốn đi nương nương, Mạc Tỏa cô ấy đã nói rồi, viên đá đó căn bản chẳng phải là đá trấn hồn gì hết, người hi sinh bản thân vì một vật vô tri liệu có đáng không.
” Điềm Điềm đau khổ, gào khóc nói.
“Cơ thể ta đã vô cùng yếu ớt, cho dù có rời đi ta cũng không sống được quá hai tháng nữa, ta đã xin thuốc kéo dài mạng từ thái y để kéo dài mạng sống của mình đến hôm làm lễ trấn bảo, không ngờ lại làm sớm trước dự định.
”
Ba Ba Mạc Tỏa nhớ đến thời gian thực sự làm lễ là hai tháng sau, nhưng bây giờ lại làm trước, cái người tên Mộc Thanh Nhi này cố gắng chịu đựng đau đớn kéo dài mạng sống của mình để rồi lại phải chết, là vì cớ gì cơ chứ?
Mộc Thanh Nhi tinh ý nhận ra điều khó hiểu của cô liền nói:
“Ta muốn kéo dài mạng sống để làm theo truyền thống ngàn đời của Mộc Gia, tuy chúng ta biết viên đá trấn quốc này chỉ là vô tri, nhưng thiên hạ có ai biết điều đó, cái họ cần là sự yên tâm, thái bình thịnh trị, nên ta phải làm tròn trọng trách của Mộc Gia, như vậy người đời mới không nhớ đến hai chữ Mộc Gia là người triều đại cũ nữa, mà nhớ đến chúng ta là nhớ đến người có công giúp đất nước yên ổn, toàn dân an cư lạc nghiệp.
”
Ba Ba Mạc Tỏa tôn trọng Mộc Thanh Nhi, người ngày xưa họ coi trọng những điều như vậy, cô cũng không thể phá vỡ được nó.
“Được, lát nữa ta sẽ thoát ra cho cô nhập vào để làm lễ, còn về phần ta còn có thể dùng được thân xác của cô không thì xem tạo hóa đi.
”
Vì một cơ thể bị rút cạn máu thì có thể sử dụng như thế nào chứ? Thời này cũng không có khả năng truyền máu, cô dùng thế nào được.
Ở Tỷ Chiêu Quốc.
“Hoàng Thượng, cố lên, người phải kiên trì sắp đến hoàng cung của họ rồi.
”
Tiểu Châu đang ra sức kéo chiếc xe bò bên trên chở Dạ Huân Thiên đang bị thối rữa một bên chân đi trên sa mạc.
Bọn họ sau khi đến Tỷ Chiêu Quốc lập tức băng qua sa mạc tìm đến những khu chợ, những nơi bán thuốc tìm thuốc giải.
Vì độc của Thái Hậu mắc phải là loại độc bình thường, nơi đây ai cũng biết cách dùng độc đó nên việc tìm thuốc rất dễ dàng.
Hai người tìm được thuốc giải xong thì trời đã tối, liền ghé chân vào một quán trọ nghỉ ngơi rồi mai về Dạ Tiễn Quốc.
Đang ngồi ăn tối ở sảnh dưới, tình cờ họ nghe được cuộc nói chuyện giữa một người tự xưng là Thái Tử của Tỷ Chiêu Quốc, nhìn qua thì chỉ là một thiếu niên tầm 16 tuổi, giọng điệu ngạo mạn, thái độ ngông cuồng, ngôn từ thất lễ.
Nội dung câu chuyện xoay quanh Dạ Tiễn Quốc của hắn, nêu ra đủ những lời nói sai sự thật, vu khống hắn là tên vua ăn chơi sa đọa, đắm chìm dục sắc không màng thế sự.
Vốn biết mình đang nằm trong lãnh địa của bọn họ, cứ mỗi một bước chân là lại có độc, mình không biết người chớ nên manh động.
Biết bản thân nên nín nhịn cho qua, nhưng tên Thái Tử kia thực sự quá đỗi ngông cuồng ngạo mạn, tự cao tự đắc, liên tục buông ra những lời khó nghe xỉ nhục Dạ Tiễn Quốc của hắn.
Hơn nữa cậu ta còn được sự hưởng ứng tung hô nhiệt tình của đám quan khách nghe bên dưới khiến Dạ Huân Thiên tức đến nỗi bóp vỡ chén chè nóng trong tay ném về phía tên kia.
“Ai, kẻ nào dám ném vào người bổn Thái Tử.
”
Dạ Huân Thiên đứng ra nói:
“Là ta.
”
Tên Thái Tử đi đến tính mở miệng nói, nhưng không hiểu sao cậu ta cảm nhận được bá khí bậc vương giả trên người tên đàn ông trước mặt này.
Một luồng khí chất vô cùng đặc biệt mà cậu ta chỉ được thấy trên người phụ hoàng của mình.
Nhưng rất nhanh những điều đó đều được gạt qua một bên, tên Thái Tử kia liền nói:
“Ngươi là ai, dám vô lễ với bổn Thái Tử.
”
Dạ Huân Thiên đi đến gần tên đó nói:
“Những người ăn nói ngông cuồng, dùng lời bịa đặt mê hoặc lòng dân, thật sự xứng với danh xưng Thái Tử không?”
“Ngươi…”
Thái Tử dù sao cũng chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, năng lực thì chưa bằng ai nhưng lòng tự trọng thì cao hơn cả trời, cậu ta nhìn sơ qua Dạ Huân Thiên một lượt.
“Ngươi là người Dạ Tiễn Quốc?”
Vì là Thái Tử của Tỷ Chiêu Quốc nên không ít lần cậu ta được nhìn thấy người của nước khác, cách ăn mặc này thật sự giống người của Dạ Tiễn Quốc, thảo nào tên này lại tức giận như vậy.
Thái Tử thầm nghĩ điều gì đó trong lòng, ánh mắt láo liên đắn đo thăm dò, sau đó nói:
“Người Dạ Tiễn Quốc lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, các người thật là chán sống rồi.
”
Danh Sách Chương: