Sau khi tỉnh lại Tiểu Nhi không ngừng tìm kiếm ân nhân dựa vào khuôn mặt mờ nhạt trong trí nhớ của mình.
Không biết có phải do ông trời sắp đặt không mà Chu Lợi giống như người ở hiền gặp lành, anh được thăng chức vùn vụt, rồi cuối cùng làm việc dưới trướng Tiểu Châu.
Cũng như bình thường Tiểu Nhi đến thăm Tiểu Châu, vì hai người là bạn đồng hương, Dạ Huân Thiên cũng biết điều này nên hắn cho phép Tiểu Nhi đến gặp Tiểu Châu.
Sau này cô nhận ra người lính mới vào hàng ngũ cấm vệ quân kia chính là ân nhân cứu mạng mình ngày trước, liền đến nói chuyện với anh, hai người đều cảm mến nhau rồi nhờ vả Tiểu Châu sắp xếp cho mình cùng Chu Lợi gặp nhau, có thể xuất cung tham gia đại hội kết duyên ngày hôm nay.
Nghe xong mọi chuyện, Điềm Điềm như tháo gỡ được khúc mắc, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hai người kia cũng xin phép rời đi, lúc này Điềm Điềm mới thất thần lên tiếng.
“Vậy là em đã hiểu lầm Tiểu Châu rồi.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhéo cái má toàn thịt kia của Điềm Điềm.
“Chứ còn gì nữa, ta đã nói rồi mà ngươi có tin đâu.”
“Á, tiên nữ, người tha cho em đi mà.”
Trong lúc hai người họ bên này đang chí chóe thì đột nhiên có một người đi đến.
“Mạc Tỏa huynh… à không là Mạc Tỏa cô nương sao?”
Từ bên này phát ra một giọng nói, Ba Ba Mạc Tỏa cũng quay sang nhìn xem là ai.
Chỉ thấy một gương mặt có phần hơi quen quen, trông cũng khá là bảnh bao, nhưng lại bảnh bao theo kiểu công tử trăng hoa chơi bời phong lưu, nhìn mặt hơi gian gian.
Cô nhìn thấy chiếc áo choàng đỏ rực như lửa, bất chợt cô mới nhớ ra.
“À, ngươi là cái gì mà…chim nướng đó sao?”
Chu Tước: “…..”
Chu Tước cười lớn, công nhận cô thật thú vị, từ hôm ở đại hội minh chủ võ lâm, anh ta đã say đắm cô ngay cái khoảnh khắc cô thả xuống mái tóc dài.
Gương mặt quá đỗi xinh đẹp thoát tục, khí chất tựa phượng hoàng khiến anh ta không ngừng ngày nhớ đêm mong.
“Thật vui khi gặp được cô nương ở đây.”
“À, ta cũng vui lắm.” Ba Ba Mạc Tỏa cười một nụ cười gượng đến không thể gượng hơn, nét mặt căng cứng nhìn anh ta.
Để xóa bỏ bầu không khí ngại ngùng, Chu Tước liền nói sang chuyện khác.
“Mạc Tỏa cô nương cũng đến đây tìm nhân duyên sao? Thật trùng hợp quá.”
“Ờ thì cứ coi là vậy đi, ý trung nhân của ngươi đâu?” Ba Ba Mạc Tỏa nhìn ra đằng sau Chu Tước tìm kiếm cô gái của hắn xem thế nào thì lại không có ai.
“Ha Ha Ha, chẳng giấu gì cô, ta chưa có ý trung nhân, hôm nay đến đây chỉ xem náo nhiệt thôi.”
“Ồ, ta cũng vậy đó.”
Sau đó Chu Tước lại nói nhỏ một câu:
“Nhưng bây giờ thì có rồi.”
“Hả, ngươi nói gì.”
“Không có gì.”
Chu Tước ngượng ngùng nhìn cô, sau đó nói:
“Gặp mặt ở đây đúng là có duyên, nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon so với hoàng cung còn xuất sắc hơn, chúng ta lên lầu hai cùng thưởng thức nhé, ta mời.”
Ba Ba Mạc Tỏa nghe đến đây thái độ hoàn toàn thay đổi:
“Được chứ, đi luôn đi.”
Nhìn cô đồng ý một cách hào sảng như vậy, trái tim Chu Tước càng thêm thích thú hưng phấn mà tim đập nhanh hơn một nhịp.
Hôm nay các sứ thần của nước Chu Chương đến thăm Dạ Tiễn Quốc, đem đến nhiều cống phẩm quý giá, đặc biệt là mấy giống cây quý cho Thái Hậu khiến bà vui vẻ cười không khép được miệng.
Trong đó có người tên Tịch Phong là một nhân tài bên nước họ, nghe nói trên thông thiên văn dưới tường địa lý không gì không biết.
Hắn ta mới được phát hiện thời gian gần đây, nói đến võ công thì vô cùng lợi hại không ai địch nổi, chiêu thức mới lạ, nội công thâm hậu chỉ cần một chưởng là khiến đối thủ toàn thân bốc lửa đau đớn giãy giụa.
Được họ coi là tiên trên trời, mệnh danh Tịch Phong tiên tử.
Nhưng chắc đó cũng chỉ là những lời thêu dệt lên nhằm dọa nạt hắn mà thôi, làm gì có người tinh thông mọi thứ cái gì cũng biết, xong lại có chiêu thức kì lạ như vậy ngoài… người đó ra thì hắn chưa từng nhìn thấy ai có nữa.
Đúng rồi, nước hắn không phải cũng có tiên nữ hay sao?
Dạ Huân Thiên nhớ đến Ba Ba Mạc Tỏa, phải, người phụ nữ chưa từng dành tình cảm cho hắn đó thực sự là người như vậy, cô là người của thiên giới.
Nhớ đến chuyện ở trên kia cô đã có bóng dáng của kẻ khác trong lòng khiến hắn cảm thấy đau đớn khó chịu vô cùng.
Hắn là Hoàng Thượng, là thiên tử, con của trời thì sẽ thua một vị tiên nào đó tầm thường hay sao? Hắn không cần biết người cô nói đến là ai, hắn quyết giành lại trái tim của cô khỏi kẻ đó.
Vì các sứ thần muốn đi thăm quan toàn bộ kinh thành của Dạ Tiễn Quốc cho nên hắn cũng đồng ý mặc thường phục đi theo.
Có điều vì đảm bảo an toàn cần có sự hộ tống của tướng quân Hạ Thôi Mị.
Hạ Thôi Mị là nữ tướng duy nhất ở triều đại hắn, hoặc có thể là nữ tướng duy nhất của tất cả các nước.
Cô là người có võ công cao cường, mưu lược hơn người, tinh thông binh pháp.
Danh Sách Chương: