Cổ Nhạc dậy không thấy Nhất Hạ, rửa mặt xong“mộng du” đi từ trên lầu xuống dưới. Hắn quần áo lộn xộn, khuôn mặt tựa như trứng gà lột vỏ, ngã xuống sô pha, giống như tiểu hài tử, cuộn tròn gối vào chân Nhất Hạ, lại ngủ.
“Nha, tìm chủ nào?” Tuy rằng A Lộ sớm đã quen Cổ Nhạc mất hình tượng, nhưng hiện tại nhìn đến, hắn vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc giễu cợt.
Thi Viêm ngồi ở một bên đọc báo nghe vậy liếc A Lộ một cái.
Vừa thấy Cổ Nhạc liền nhớ tới tối hôm qua châm chọc cười nhạo, Nhất Hạ không thích hắn, tức giận vỗ vỗ khuôn mặt như thiên sứ đang phùng mang của Cổ, nói: “Đứng lên.”
Cổ Nhạc không để ý đến y.
“Mau đứng lên.”
Cổ Nhạc mắt điếc tai ngơ, chôn mặt ở trên bụng Nhất Hạ cọ cọ.
Nhất Hạ chớp mắt.
Y muốn mắng người, nhưng nghĩ đến dùng tài hùng biện không bằng động thủ, y chống ngang lưng Cổ Nhạc đẩy lên, chính là vừa mới buông tay, Cổ Nhạc lại đảo người nhào vào trong lòng ngực y.
Nhất Hạ phát hỏa. Y mới vừa mở miệng, nhưng không có cơ hội nói, bởi vì, người hầu đã đi tới, nói bữa sáng đã chuẩn bị xong.
“Nga.” A Lộ đáp một tiếng, đầu tiên đi vào nhà ăn. Thi Viêm buông báo, đối Nhất Hạ ý bảo đi thôi.
Nhất Hạ nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Cổ Nhạc, thấy Cổ Nhạc không phản ứng, nói: “Ăn bữa sáng, nhanh lên.”
“…… Ăn cái gì……” Cổ Nhạc sâu kín.
Nhất Hạ tức giận nghiêng người, một tay đặt ở lưng ghế sô pja, quay đầu về phía nhà ăn cao giọng hỏi A Lộ: “Hôm nay buổi sáng ăn cái gì?”
“Ân?” A Lộ đang nhai thức ăn mở miệng.
Hắn nhấc tay, đếm: “Bánh mì, sữa bò, món xào, bánh quẩy, còn có……”
Hắn nhìn bàn ăn vừa thấy: “Cháo yến mạch.”
“Cậu nghe được chưa? Mau đứng lên.” Nhất Hạ thúc giục Cổ Nhạc.
“…… Tôi muốn ăn trứng ốp la lòng đào……” Cổ Nhạc chôn mặt, lại cọ cọ.
Cơn giận của Nhất Hạ đều bị hắn cọ ra. Nhất Hạ nén cơn tức xuống, nói: “Không có trứng ốp la lòng đào.”
“…… Tôi muốn ăn trứng ốp la lòng đào ……”
“Không phải đã nói sao? Không có trứng ốp la lòng đào.”
“…… Vậy làm cho tôi ……”
“Không làm.”
“…… Tôi muốn ăn làm ……”
“Nói không làm chính là không làm!”
Khuôn mặt Cổ Nhạc tựa như búp bê sứ phồng lên.
Hắn thanh âm như thể nửa chết nửa sống, oán giận lẩm bẩm: “…… Anh khiến tôi làm lụng vất vả cả đêm, làm có trái trứng ốp la lòng đào cũng không chịu làm cho tôi tẩm bổ một chút sao……”
Mặt Nhất Hạ nhanh chóng đổi màu. Y đột nhiên ngẩng đầu, thấy A Lộ cùng Thi Viêm đều nhìn mình, vừa thẹn vừa giận, khí giận lại không thoát ra được.
Nhất Hạ liền đứng dậy. Cổ Nhạc trực tiếp rớt ngã xuống sô pha. Cổ Nhạc như lọt vào trong sương mù sờ soạng ngồi dậy, mê mê ngốc ngốc nhìn nhìn chung quanh, nhìn không thấy Nhất Hạ, hỏi: “…… Người đâu?”
A Lộ ha hả cười, hỏi lại: “Ngươi nói đi?”
Cổ Nhạc cuối cùng ra khỏi cửa cũng không ăn được trứng ốp la lòng đào.
A Lộ hỏi hắn kêu người hầu đi làm, hắn không cho. Hắn muốn ăn trứng do Nhất Hạ chiên, nhưng Nhất Hạ bị hắn đắc tội, không xuống dưới ăn cơm sáng.
A Lộ vẫn luôn ở kia cười.
Cười Cổ Nhạc biết rõ Nhất Hạ cổ hủ, còn chơi đến quá phận như vậy.
Cổ Nhạc kỳ thật không thể nói là cố ý, cũng không giải thích, cũng chỉ ngáp một cái, nhưng thấy Thi Viêm không nói lời nào nhìn chằm chằm vào mình, hắn lại có điểm trầm mặc.
Thi Viêm vẫn luôn nghĩ đến thái độ vừa rồi Nhất Hạ đối Cổ Nhạc. Nhéo lỗ tai, xoa xoa tóc, sờ sờ mặt, những động tác đó phi thường thân mật, Nhất Hạ trước kia đều chỉ biết dùng ở trên người tiểu Kỷ Hạo. Nhưng là vừa rồi…… Thi Viêm nhíu mắt lại.
Cuối cùng, chợt nghe A Lộ hỏi mình, Thi Viêm nao nao, thu nỗi lòng lại, nói: “Như thế nào?”
“Tiện đường đưa ngươi về công ty a.”
“Không cần.” Thi Viêm đạm đạm cười: “Ta kêu tài xế, hôm nay phải đi đón người ở sân bay.”
Cổ Nhạc nghe nói, chớp mắt. “Đã trở lại?”
Thi Viêm gật đầu.
A Lộ ngước mắt, nhiều chuyện: “Bùi lão sao?”
Cổ Nhạc chớp mắt: “Vô nghĩa.”
A Lộ khó hiểu. “Hắn trở về yêu cầu ngươi tự mình đi đón sao?”
Thi Viêm đạm đạm cười. Hắn ngước mắt, ý vị sâu xa nói: “Đi tiếp, đương nhiên là có lý do……”
Hai giờ sau, sân bay.
Khách từ trong cầu thang dẫn của máy bay đi xuống, Mã Lệ Nhàn cùng tài xế nhìn lên, nhìn đến thân ảnh Bùi lão, lập tức liền chạy lại đón.
Thi Viêm không có động tĩnh gì. Hắn đứng ở kia nhàn nhạt nhìn, thực mau, một cô gái nổi bật vừa thấy hắn, lập tức ném hành lý xuống, vòng qua đám người, phi thẳng về phía hắn.
Thi Viêm nhẹ ôm lấy cô một lúc.
Cô gái hai tay treo ở trên cổ Thi Viêm, thực vui vẻ cười, hỏi: “Có nhớ em hay không?”
“Có.”
“Nhớ bao nhiêu?”
Thi Viêm nhàn nhạt giật nhẹ khóe miệng: “Rất nhớ.”
Cô gái cười như nở hoa trên mặt. Tựa như được ăn mật. Cô lập tức liền ở thơm lên mặt Thi Viêm một cái.
Ngay lúc đó Bùi lão đi tới thấy, giật mình.
“Bùi Na!” Bùi lão bất mãn mở miệng.
Thi Viêm nghe vậy nhìn về phía bọn họ, buông Bùi Na trong lòng ngực xuống, đối Bùi lão mở miệng tiếp đón, Bùi lão gia tử cũng không để ý đến hắn, mà xụ mặt bỏ đi thẳng.
Bùi Na biết ba mình không cao hứng, vội vàng xông lên trước chiếm vị trí MiuMiu, khoe mẽ bước đi. MiuMiu bị nàng bức cho lùi một bước, đi giày cao gót bước không xong, thiếu chút nữa vặn trật mắt cá chân.
Đến khi cánh tay Thi Viêm đỡ lấy khuỷu tay cô, vững vàng đỡ lấy, MiuMiu dựa vào người hắn, ổn định lại, liền trừng Bùi Na một cái.
“Không có việc gì đi?”
“Không có việc gì.” MiuMiu lắc đầu, thấy Thi Viêm đối nàng vươn tay, liền đem hành lý trên tay đưa hắn.
Nghĩ đến buổi tối phải bồi Bùi lão ăn cơm là không tránh được, Thi Viêm lấy di động ra, đuổi kịp bước chân mọi người, gọi đến điện thoại bàn nhà Cổ Nhạc.
Đầu kia điện thoại luôn là vội âm. Thi Viêm nghe, có điểm kỳ quái. Trong nhà cũng chỉ dư lại người hầu cùng Nhất Hạ.
Nhất Hạ từ trên lầu xuống dưới, thấy người hầu vẻ mặt oán giận buông điện thoại, cũng là kỳ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cũng không biết là ai phá điện thoại, liên tục đánh tới rất nhiều lần, nhưng không lên tiếng.”
Nhất Hạ mạc danh. Nhất Hạ nhìn về phía điện thoại. Y suy nghĩ, có thể là Cổ Nhạc ở bên ngoài đắc tội người nào để hắn làm cái trò đùa dai này hay không, nhưng là ngẫm lại, có thể bị Cổ Nhạc đắc tội, như thế nào lại chỉ làm chút chuyện nhàm chán như vậy.
“Có thể hay không……” Nhất Hạ mở miệng, điện thoại trên bàn trà lại vang. Lúc này là Nhất Hạ tới đón, Nhất Hạ mới vừa “Uy” một tiếng, nghe thấy đầu kia nói một câu, thực sự sửng sốt.