Nhất Hạ đem khăn trải giường trong phòng Cố Gia thay đổi.
Y đem tất cả chăn màn này nọ cần giặt bỏ vào máy giặt.
Y đem máy hút bụi dọn ra, chuẩn bị quét tước nhà cửa, đồ vật dọn gọn lại định mở máy ra dọn dẹp, cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa làm y ngẩn ra.
Đã trở lại? Lúc này mới đi được bao lâu?
Nhất Hạ ngẩng đầu xem thời gian, cảm thấy kỳ quái, hướng cửa đi đến, thuận miệng: “Có phải quên cái gì hay không?”
Khóa phòng trộm bị kéo ra, Nhất Hạ mở cửa, nhìn đến người đứng ở bên ngoài, ngẩn ra.
Ngọc lão thái thái bên kia, A Thường nhận được điện thoại.
Ngọc lão thái thái lúc này đang lẳng lặng nằm ngửa trên giường, ngủ, một đầu tóc bạc ngâm trong nước thuốc, nữ nhân trẻ tuổi giúp bà gội đầu nhẹ nhàng mát xa.
A Thường hướng lão thái thái đi tới. Hắn lẳng lặng đứng ở một bên, thẳng đến khi lão thái thái nhìn, hắn lúc này mới mở miệng. “Người đã bị đưa đi rồi.”
Lão thái thái không trả lời. Lại nhắm mắt thư giãn.
A Thường nhìn Lộ Thẩm đang bày biện điểm tâm lên bàn trà, thấy Lộc Thẩm vẻ mặt tâm sự nặng nề, A Thường mở miệng, đối lão thái thái: “Tiểu thiếu gia đánh người trọng thương, bên kia đem người tiếp đi sợ là sẽ tra tấn thật sự thảm.”
Lộc Thẩm tay run lên.
Ngọc lão thái thái nghe được, chậm rãi mở mắt, nói: “Liên quan gì đến chúng ta?”
Ngọc lão thái thái khởi tay ý bảo muốn ngồi lên, nữ nhân vội vàng rửa sạch nước thuốc rồi lấy khăn lông bao tóc lại giúp lão thái thái rồi đỡ bà ngồi dậy, Ngọc lão thái thái được nâng dậy, đi đến trước gương ngồi xuống, nữ nhân thuần thục giúp bà làm tóc, sau đó lo lắng, muốn đem tóc bà quấn lên.
“Không cần, ngươi đi ra ngoài.” Ngọc lão thái thái nhàn nhạt nói: “A Lộc lại đây, giúp ta đem quấn tóc lên.”
Nữ nhân vội vàng thả mái tóc lão thái thái xuống.
Nữ nhân đối lão thái thái gật gật đầu, sau đó rời đi.
Lộc Thẩm đi tới, đứng ở phía sau lão thái thái, tiếp nhận lược do lão thái thái đưa cho, nhẹ nhàng, giúp lão thái thái chải tóc.
Lão thái thái xuyên qua gương lẳng lặng nhìn bà.
Cuối cùng, lão thái thái hỏi: “Còn sinh khí sao?”
Động tác trên tay Lộc Thẩm dừng lại, cuối cùng, lắc đầu.
Lão thái thái nhìn chính mình trong gương, thở dài một hơi.
“Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, Hạo đã chết, ngươi nhìn đến King như vậy thực đau lòng.”
Lộc Thẩm gật đầu, nói: “Tôi hôm đó thật nóng nảy……”
Lộc Thẩm nhẹ quấn tóc ngọc lão thái thái, đôi tay tinh tế, quấn thật đẹp.
Bà lấy một cái trâm tinh xảo trên bàn trang điểm xuyên qua mái tóc giữ nếp quấn, kiểu tóc đã hoàn thành, ung dung hoa lệ.
“Rất đẹp ~” Ngọc lão thái thái thực vừa lòng.
Lộc Thẩm trên mặt hiện lên nhàn nhạt tươi cười, nhẹ nhàng giúp bà vắt vài sợi để riêng giữ lại ra phía trước, nói: “Đó là bởi vì tóc vốn đẹp.”
Lão thái thái đầu tóc bảo dưỡng rất khá.
Mỗi khi gội đầu đều ngâm hỗn hợp nhân sâm, thủ ô do chuyên gia phối dược, chẳng những mềm mại lại bóng bẩy, hơn nữa hiện tại dần dần bắt đầu từ đầu bạc biến thành đen.
Ngọc lão thái thái thân thủ sờ sờ tóc mai, nói: “Xem tướng nói, già rồi tóc đen, người như vậy dựa không được lão công cũng dựa không được nhi tử.”
Bà ý tứ là chính mình thực vất vả, già rồi vẫn chưa được nghỉ ngơi, bởi vì lão công sớm chết, nhi tử lại không đáng tin cậy.
“Vất vả không phải mệnh.” A Thường cười nói: “Này cùng tóc không quan hệ, cùng bản lĩnh có quan hệ đi?”
Lão thái thái cười.
Bà ngước mắt, xuyên thấu qua gương nhìn A Thường.
Cuối cùng, hai mắt nhìn trở lại tóc mai trong gương, hỏi A Thường: “Ngươi cảm thấy báo cáo DNA có thể tin sao?”
A Thường nao nao.
Không nắm được ý bà, hắn hỏi: “Ngài ý tứ là……”
“Ta ngày đó đầu tiên nhìn đến hắn, liền nhớ tới Trung Chính. Đặc biệt là cặp mắt……”
Lão thái thái được A Lộc đỡ lên, A Thường đem quải trượng đưa tới, lão thái thái tiếp nhận, chống từng bước, đi đến chiếc ghế hoa lệ theo phong cách cổ điển, hỏi: “Ngươi cảm thấy sao?”
Bệnh viện
Trước mặt Cổ Nhạc.
Nhất Hạ bị đẩy ngã trên đuôi giường, hoảng sợ quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy người phía sau một cái, đối Cổ Nhạc: “Các ngươi muốn làm sao?”
“Đem hắn lột hết cho ta.” Cổ Nhạc mở miệng.
Nhất Hạ cả kinh, thấy những người đó thật sự lại đây bắt mình, y giãy giụa đẩy những người đó trốn đến bên người Cổ Nhạc, Cổ Nhạc đẩy y ra, Nhất Hạ bị kéo ra, quần áo tam hạ hai hạ bị người xé nát, Nhất Hạ thật vất vả tránh thoát, sờ lên dao gọt hoa quả bên mâm đựng trái cây múa may đối với mọi người: “Các ngươi không cần lại đây!”
Cổ Nhạc nhìn, cười nhạo.
Hắn hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi đối phó được ai?”
Nhất Hạ phát điên, đưa dao kề lên cổ mình, lớn tiếng: “Ngươi có phải muốn đem việc này nháo lên hay không?”
Cổ Nhạc chớp mắt, cười.
“Chết vẫn phải làm nữ thi nhà.”
Cổ Nhạc vừa nói, Nhất Hạ có liền mềm xuống.
Nhất Hạ cắn răng định tặng Cổ Nhạc một bạt tai, lại bị Cổ Nhạc lôi kéo, ngã lên người Cổ Nhạc.
Dao nhỏ bị Cổ Nhạc đoạt đi, bị ném xuống đất, Cổ Nhạc thực thô lỗ đem y lật lại, bắt lấy cằm y cưỡng bách y nhìn mình, chỉ chỉ đầu của mình, nói: “Ngươi nhìn thấy không? Cái thằng gọi là em trai ngươi làm ra!”
Em trai là em trai, cái gì mà gọi là em trai?
Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, giãy giụa muốn đứng lên, Cổ Nhạc hai mắt nháy mắt ngoan độc, Nhất Hạ cả kinh, lập tức: “Tôi sẽ bồi thường!”
Cổ Nhạc không trả lời.
Nhất Hạ ngồi dậy, cầu Cổ Nhạc: “Tiền, tiền thuốc men, hoặc là…… Hoặc là……”
Tuy rằng hắn nói Kỷ Hạo có phải thật sự như vậy tàn nhẫn hay không đến nay còn không biết. Nhưng Nhất Hạ nhìn đến đám người như hung thần đứng sau hắn, nói: “Tôi có thể ở đây chiếu cố cậu, thẳng đến khi cậu xuất viện, làm cái gì đều có thể……”
Chỉ cần Cổ Nhạc không làm khó hai anh em bọn họ.
Gần nhất tin tức Nhất Hạ đều chú ý.
Cổ Nhạc đối cảnh sát nói hắn không biết là ai tập kích hắn. Bởi vậy liền có thể chứng minh, Cổ Nhạc có cách giải quyết riêng.
Giải quyết riêng có rất nhiều định nghĩa. Hoặc là trả thù, hoặc là nói điều kiện.
Nhất Hạ không có tiền, nhưng Cổ Nhạc nếu thật sự đòi tiền, Y có thể đi hỏi tài vụ công ty mượn. Nếu Cổ Nhạc không hiếm lạ tiền, Nhất Hạ đành phải đem mình đánh cuộc, hy vọng như vậy hữu dụng.
Kỳ thật Cổ Nhạc không muốn cùng y vô nghĩa.
Nhất Hạ chỉ cần bị người chỉnh thảm, sau đó che trời lấp đất quăng ra ngoài, đối với King mà nói, nhất định sẽ rất thống khổ. Nhưng là loại này đau, tính nợ từng cái, không đủ kịch liệt.
Kia không bằng……Cổ Nhạc thay đổi chủ ý. Hắn cười đến rất xấu.
Một lần nữa dựa vào gối đầu, hắn đối những người đó: “Các ngươi đi ra ngoài.”
Những người đó hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, gật đầu đi mất.
Nhất Hạ thấy cửa đã đóng lại, thở ra một hơi, muốn đứng lên, lại Cổ Nhạc chế trụ.
“…… Như thế nào?” Nhất Hạ hoảng sợ.
Cổ Nhạc sờ lên quần áo đã bị xé lạn, xả ra từng cái từng cái, Nhất Hạ trong lòng cảm thấy xong rồi, biết hắn muốn làm cái gì, khẩn trương.
“Tôi…… Chỗ kia vẫn chưa tốt.” Nhất Hạ nói là thật.
Hơn nữa y cảm thấy, Cổ Nhạc đã thành như vậy, còn có hứng thú làm loại chuyện này.
“Vậy dùng miệng.” Cổ Nhạc nói làm mặt Nhất Hạ lật tức đổi màu.
Cổ Nhạc tiến sát lại hơi hơi nghiêng đầu ngay môi Nhất Hạ nhấp một cái.
“Không phải nói muốn ngươi làm cái gì đều có thể chứ?” Hắn thực thích cảm giác mềm mại đó, nhẹ nhàng, lại thơm lên Nhất Hạ vài cái, thân thủ vuốt ngực Nhất Hạ, kề sát môi Nhất Hạ, nhu nhu mị hoặc nói: “Vậy để ta thử một chút, mùi vị của người chưa được dạy dỗ ……”
Bên này, Nhất Hạ tràn đầy khuất nhục, lại bất đắc dĩ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Đầu kia, Cố Gia muốn bà để cho mình một phần cơm, nghĩ nghĩ, nói: “Phiền toái bà để con một phần canh, con muốn mang đi.”
Cố A Lỗ cùng Diệp Hoàn Vũ nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Diệp Hoàn Vũ nói: “Thích thì uống nhiều chút, đồ ăn trong nhà còn phải đóng gói mang đi sao?”
“Không phải con uống.” Cố Gia niệm Nhất Hạ.
Nhưng là cậu lập tức liền phát hiện mình nói lỡ miệng, vội vàng sửa miệng, nói: “Không phải hiện tại uống.”
“Con ở cùng người khác, lại không đến ăn chung được, hiện tại uống không được, cho nên đóng gói mang về cho hắn.” Cố Gia nói là cho A Lỗ nghe, âm điệu đặc biệt cao.
Cố A Lỗ nói: “Phòng ăn rất lớn sao? Cần phải nói chuyện lớn tiếng như vậy sao?”
Cố Gia không đáp. Cậu mếu máo, đem phần canh còn thừa trong chén uống sạch.
Cố A Lỗ còn muốn giáo huấn, nhưng Diệp Hoàn Vũ bắt được tay Cố A Lỗ, Cố A Lỗ đành ngậm miệng.
Diệp Hoàn Vũ nói: “Ba ngươi ngày hôm qua gọi điện thoại, hắn nói ngươi nếu chơi xong rồi liền trở về một chuyến.”
“Cái gì chơi, con là tới tìm người có được không?”
Cố Gia gắp đồ ăn nhét vào miệng nhai nhai, cuối cùng, ngẩng đầu: “Ông ấy không phải mặc kệ con sao?”
Cố Gia từ nhỏ đã đi du học. Trong nhà bối cảnh tương đối đặc thù, tất cả mọi người đều sợ hắn bị phe đối đầu hại, căn bản không dám để hắn ở một chỗ cố định sinh hoạt quá hai năm.
Cho nên Cố Gia được nuôi dưỡng trưởng thành cá tính rất độc lập.
Tùy tiện, ai đều không dễ dàng để vào mắt.
“Người nọ ngươi tìm được rồi phải không?”
“Tìm được rồi.” Cố Gia vừa ăn vừa oán giận, nói: “Chính là hắn đã quên con là ai.”
Diệp Hoàn Vũ nhìn về phía Cố A Lỗ.
Cố A Lỗ rũ mắt nhìn Cố Gia, nói: “Ngươi cũng không nghĩ đã bao nhiêu năm, ngươi khi đó được bao nhiêu tuổi? Ngươi khi đó với hắn mà nói chính là cái rắm.”
Cố Gia bất mãn, nhai đồ ăn, quai hàm phình phình, đầu vừa nhấc.
Cố A Lỗ thấy cậu gằm gè mình, thiếu chút tức trào máu.
Nhưng Diệp Hoàn Vũ vỗ vỗ, tức cũng không phọt ra được.
Cố Gia rất cứng đầu. Nếu cào ra Cố Gia nói không chừng lập tức liền ném đũa bỏ đi.
Diệp Hoàn Vũ nghĩ nghĩ, vừa muốn há miệng, đột nhiên nhìn ra đại sảnh, người hầu đi đến mở cửa, cô của Cố Gia Cố Duy đi vào, Diệp Hoàn Vũ đứng dậy: “Ăn cơm nhé?”
Cố Duy sắc mặt không tốt, đối Diệp Hoàn Vũ: “Mọi người cứ ăn đi, con không.” Cố Duy đi lên lầu.
Mọi người thấy cô như vậy, đều biết là chuyện gì, Cố A Lỗ nói: “Thật nên tìm cơ hội giết hắn.”
Cố Gia cười nhạo: “Sớm nên như thế.”
Diệp Hoàn Vũ nhíu mày, liếc hai gia tôn một cái, nói: “Hai người các ngươi nói bậy gì đó, kia tốt xấu là cha của Câu Câu.”
Câu Câu là nhũ danh em họ của Cố Gia.
Cố Gia nghe xong lại cười nhạo, nhưng là không nói nữa.
Diệp Hoàn Vũ nhìn thoáng qua, ngồi xuống, đối Cố Gia: “Câu Câu không ở nhà, ngươi đêm nay cũng đừng đi, ở nhà, khuyên cô của ngươi.”
Cố Gia nhăn mày. Cậu do dự, cuối cùng, hỏi Cố A Lỗ: “Câu Câu đi đâu?”
“Cùng bạn học leo nú. Nói là đêm nay có nguyệt toàn thực, ngày mai mới trở về.”
Cố Gia không nói. Cố Duy thương cậu từ bé. Đi đến chỗ cũng liên hệ với nhau. Hiện tại Cố Duy như vậy, Cố Gia lưu lại bồi cô trò chuyện cũng phải.
Cố Gia cơm nước xong liền cấp Nhất Hạ gọi điện thoại.
Nhưng là qua thật lâu, đều không có người tiếp.
Cố Gia cảm thấy kỳ quái, bắt đầu lo lắng, nhưng là ngẫm lại, cửa đã hạ khóa chống trộm, huống chi lúc trước dặn dò mấy trăm lần ra lệnh cưỡng chế Nhất Hạ không được tiếp điện thoại, màCố Gia y giãn ra, buông điện thoại đi lên lầu.