Thi Viêm bước nhanh đến bệnh viện.
Thật vất vả tìm được Nhất Hạ đang ngồi vật vờ trên một dãy ghế, hắn thở dài một hơi, đến gần, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Giám định DNA ……” Nhất Hạ tâm thần bất ổn, hồn vía lên mây: “…… Ở đâu vậy?”
Thi Viêm ngẩn ra.
Nhất Hạ ở trong điện thoại hỏi hắn có quen ai trong bệnh việc hay không, nói không rõ ràng, hắn thấy sắc mặt Nhất Hạ rất khó xem, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Nhất Hạ hốc mắt phiếm hồng, hoang mang lo sợ.
Nhất Hạ lại hỏi: “Giám định DNA …… Như thế nào?”
Thi Viêm trong lòng đột nhiên chắc chắn.
Hắn thả lỏng, hỏi: “Ai với ai?”
Hắn trong lòng đương nhiên rõ ràng là ai với ai, hắn là đang giả ngu.
Nhất Hạ ngước mắt: “Tôi cùng Kỷ Hạo.”
Trên mặt Thi Viêm một chút kinh ngạc đều không có.
Mà là đứng lên, ngồi vào bên cạnh Nhất Hạ, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
Nhất Hạ đem tất cả hoài nghi trong khoảng thời gian này đều nói ra. Nhiều vô số.
Thi Viêm chỉ nghe, cũng không phát biểu ý kiến.
Cuối cùng, đợi Nhất Hạ nói xong, hắn hỏi: “Vậy anh có mang đồ tới không?”
“Thứ gì?”
“Máu hắn, lông tóc hoặc là nước bọt.”
Nhất Hạ lắc đầu.
Nhất Hạ hiện tại loạn đến hồ đồ, làm sao có thể nhớ rõ.
Nhất Hạ đột nhiên không muốn xét nghiệm nữa.
Y cảm thấy mình nghi kỵ thực vô căn cứ.
Kỷ Hạo là thân nhân duy nhất của y.
Kỷ Hạo sẽ không lừa y.
Y đứng dậy muốn trở về, lại bị Thi Viêm bắt lấy.
“Có muốn cởi bỏ nghi hoặc?” Thi Viêm hỏi.
Nhất Hạ ngẩn ra, lại ngồi trở về, nhìn hắn.
Thi Viêm đạm đạm cười, nói: “Nếu không…… Chúng ta dùng phương pháp dễ nhất?”
Một giờ sau.
Kỷ Hạo thở hồng hộc chạy đến bệnh viện.
Cậu ngăn cản hộ sĩ hỏi vài câu, nghe được địa điểm liền chạy vội đi.
“Tai nạn xe cộ?!” Kỷ Hạo kinh ngạc.
Cậu bắt được cánh tay bác sĩ, khẩn trương: “Vậy hiện tại y thế nào? Ta muốn gặp y! Y thế nào?”
“Cậu bình tĩnh!”
Bác sĩ bắt lây cánh tay cậu, trấn an, nói: “Cậu tới vừa lúc! Hắn hiện tại rất cần máu, nhưng là kho máu dự trữ nhóm máy này đang thiếu, cậu là người nhà hắn, tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng giúp đỡ.”
Kỷ Hạo sửng sốt.
Cậu không cùng nhóm máu với Nhất Hạ.
“Nhanh lên.” Bác sĩ đối hộ sĩ nói gì đó, lập tức lại vào phòng giải phẫu.
Hộ sĩ muốn Kỷ Hạo cùng cô đi thử máu.
Kỷ Hạo hoảng loạn sau đó hoàn hồn, đuổi kịp bước chân, bắt lấy hộ sĩ, nói: “Không cần xét nghiệm……”
Tránh ở chỗ rẽ Nhất Hạ nghe thấy, trong lòng khẩn trương.
Hộ sĩ nhíu mày, khó hiểu, hỏi: “Vì cái gì?”
“Bởi vì……”
“King!”
Kỷ Hạo sửng sốt quay đầu, mặt được tiếp đón một cú đấm cực mạnh.
Một đấm này, tới quá đột nhiên, Kỷ Hạo chưa kịp chuẩn bị, bị đấm nay tới chân tường.
Nhất Hạ cùng Thi Viêm đều ngạc nhiên.
Nhất Hạ lao ra ngoài.
Cố Gia xuất hiện quá đột nhiên, còn cùng Kỷ Hạo ẩu đả, Nhất Hạ cùng nhân viên y tế xông lên khuyên can không được, khiến cho đám đông xôn xao.
Thi Viêm phát hỏa.
Bởi vì, mắt thấy chỉ kém một câu kế tiếp thôi: Bởi vì!
Bởi vì nhóm máu bọn họ tuyệt đối nhất trí!
Hay là bởi vì nhóm máu bọn họ không nhất trí! (chắc trong lòng anh nghĩ: huhu đcmm Cố Gia)
Thi Viêm đứng ở một bên mắt lạnh băng, thực giận dỗi.
Cuối cùng, nhìn đến Nhất Hạ thiếu chút nữa bị đẩy ngã trên mặt đất, hắn mới cắn răng ném xuống áo khoác trên tay, đi ra ngoài.
Hợp sức với mọi ngừoi, hai người bị cường ngạnh kéo ra.
Nhất Hạ đến bên cạnh Thi Viêm ý bảo, không dám hỏi nguyên do động thủ, liền đẩy Kỷ Hạo lôi đi.
Thẳng đến khi Nhất Hạ vào thang máy, Cố Gia mới được thả ra.
Được thả ra, hắn liền tức giận trừng Thi Viêm, đối Thi Viêm rít gào: “Mày CMN có phải hay không có bệnh a! Mày không giúp tao thì thôi, mày còn giúp y cản tay tao?!”
“Mày còn nói!” Thi Viêm cũng phi thường bực bội.
Thật vất vả mong Kỷ Hạo chính miệng mình nói ra, cố tình ở ngay lúc này nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.*
(*vị anh hùng thấy chuyện bất bình chẳng tha, ông là một trong 24 vị công thần khai quốc của nhà Đường lấy tên Nhị thập tứ công thần đồ, ở đây chỉ là thằng đi phá bĩnh, rảnh hơi làm hỏng chuyện người khác)
“Nếu không phải do mày? Nếu không phải do mày tâm cơ của tao sẽ không uổng phí!!”
Thi Viêm khó khi nào nghiến răng nghiến lợi đối với người khác, tức giận chỉ Cố Gia: “Kỷ Hạo không cần chờ đến khi rút máu trực tiếp tuôn ra hắn cùng Nhất Hạ nhóm máu căn bản không khớp, Nhất Hạ sẽ không đi theo tên Kỷ Hạo giả đáng chết đó như thể không có việc gì trở về nhà!”
Cố Gia ngẩn ra.
“Mày……” Cố Gia đột nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc, hỏi: “Mày mưu King?!”
Thi Viêm trong lòng “Lộp bộp” một chút.
EQ từ trước đến nay khá tốt hắn đột nhiên ý thức được mình phát hỏa sai rồi.
Không sai, hắn là mưu King.
Bởi vì quen biết Cổ Nhạc, hắn đã sớm đoán được, nhóm máu King.
“Mày ngu hả?” Cố Gia khó có thể tiếp thu, dựng mi trợn mắt, phỏng đoán: “Mày biết rõ Nhất Hạ đang hoài nghi, mày biết rõ y đang trốn tránh chân tướng, mày cố ý nhảy ra dẫn đường y?!”
“Đúng thì thế nào?” Thi Viêm bực: “Tao có làm gì sai sao?”
“Mày không có làm sai!” Cố Gia giận: “Nhưng mày vì cái gì?”
Thi Viêm ngẩn ra.
Thi Viêm liếc cậu.
“Nói a!” Cố Gia cắn răng chất vấn: “Tao là đang hỏi trong tim mày muốn gì a!”
Cố Gia thực hỏa, bởi vì sớm đã cảm thấy không ổn.
Hắn lần trước hỏi Thi Viêm, Thi Viêm hoà giải Nhất Hạ chỉ là đồng nghiệp, không rỉ ra giọt nước nào*. (*không khai một từ)
Nhưng là không nghĩ tới……
Thi Viêm nén xuống cơn tức.
Hắn trong lòng không có tự tin, cái gì cũng chưa nói, xoay người đi, lại bị Cố Gia bắt được bả vai, đẩy hắn ra trước mặt mình.
“Tao đang hỏi mày a!”
Thi Viêm giận liếc hắn.
Nhưng vẫn không nói gì.
Hắn đi qua đi nhặt lên áo khoác vứt trên mặt đất, đi mất, Cố Gia ý thức được mình bị chơi, tức giận không thôi, một chân đá lên ghế chờ.
Ghế chờ bị đá hư rớt xuống.
Cố Gia ném xuống một câu “Shit!”, đi theo hướng khác.
Người ở đây bị hắn dọa đến, sôi nổi vì hắn nhường đường.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Xem đương sự mỗi người rời đi, mọi người cũng tản ra, phần lớn khe khẽ nói nhỏ bàn tán……