Ngày thường hung hăng, nhưng rốt cuộc tận trong đáy lòng Nhất Hạ đối Cổ Nhạc là sợ hãi.
Cổ Nhạc kiên trì làm Nhất Hạ không dám kháng cự.
Cho nên cho dù rất đau, Nhất Hạ vẫn cắn răng ẩn nhẫn, không dám phát hỏa.
Không thể phủ nhận, Cổ Nhạc tại phương diện này kinh nghiệm hơn người.
Nhất Hạ nơi đó còn không có khỏi hẳn, ngay từ đầu đau đến nước mắt tràn ra, nhưng sau đó, lại chậm rãi thích ứng, thế nhưng không có máu.
“Trừ bỏ tôi, có phải có người khác chạm vào anh hay không?” Cổ Nhạc thanh âm thực nhu, dán bên tai Nhất Hạ thấp giọng hỏi, Nhất Hạ quay mặt đi, chóp mũi đụng phải chóp mũi của cậu, Nhất Hạ đối diện đôi mắt của cậu, thực xấu hổ.
Nhất Hạ cắn chặt môi.
Bởi vì Cổ Nhạc cố ý thả chậm động tác thực mê người.
“Có phải hay không……” Cổ Nhạc còn chấp nhất vấn đề này.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên từng giọt mồ hôi trên cổ Nhất Hạ, lại hỏi: “Có phải hay không?”
Nhất Hạ tại phương diện này có thể nói là không hề tiến bộ.
Cổ Nhạc vừa rồi nghiêm túc nhìn miệng vết thương của Nhất Hạ, trừ phi là bị người ngược đãi, bằng không không có khả năng sẽ thương thành như vậy.
“Có phải hay không……”
“Này không quan trọng…… Ân!” Nhất Hạ đau quá.
Nhất Hạ một tay bắt được cánh tay rắn chắc của Cổ Nhạc.
Y biết Cổ Nhạc cố ý, tránh khỏi nụ hôn khẽ của Cổ Nhạc, xấu hổ và giận dữ thấp giọng: “Cậu nhẹ chút……”
Cổ Nhạc động tác dừng lại.
Cổ Nhạc nhìn Nhất Hạ thật lâu.
Nhất Hạ toàn thân ửng hồng, hai tròng mắt mê mang, ngực không ngừng phập phồng, mang theo oán khí, nhìn hắn.
Cổ Nhạc nhếch môi: “Thật đáng yêu.”
Hắn cúi đầu há miệng đem đầu lưỡi đẩy vào trong miệng Nhất Hạ. Hôn sâu triền miên.
Nhất Hạ có chút kháng cự, hai tay bị hắn nắm lấy kéo lên, không tự giác mà phối hợp ôm lấy cổ hắn.
Nhất Hạ sau đó mệt thảm.
Cổ Nhạc ở đây lâu như vậy, được Nhất Hạ chăm sóc tốt như vậy, tinh lực không có chỗ để xài, đem Nhất Hạ lăn lộn đến chết đi sống lại.
Cuối cùng Nhất Hạ thể lực tiêu hao quá mức, mơ màng ngủ, Cổ Nhạc cảm thấy không thú vị, lúc này mới buông y ra.
Đêm.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi một góc mép giường.
Trên giường phi thường loạn.
Cổ Nhạc ghé vào bên người Nhất Hạ, hai tay chắp lại gối đầu lên, đôi mắt hoà thuận nhắm lại, nặng nề ngủ.
Dáng người hắn thực cân xứng.
Góc chăn chỉ cuốn ở bên hông, một thân tinh nắn lộ ra, ở trong phòng tuy không bật đèn nhưng không tính là tối, nhàn nhạt lộ ra vẻ đẹp đầy sức sống của người trẻ tuổi.
Nhất Hạ mơ hồ tỉnh lại, nằm ngửa, hơi thở có điểm loạn.
Y lật người qua, thân thủ sờ xuống đất, đem rớt gối đầu dưới đất nhặt lên, nhưng động tác lại không tính là đơn giản, nên eo nhất thời bủn rủn khiến y dừng lại.
Nhất Hạ lại nổi lửa trong lòng.
Nhất Hạ xoay mặt nhìn Cổ Nhạc, thấy Cổ Nhạc ngọt ngào ngủ say, Nhất Hạ đột nhiên xúc động có ý tưởng lấy gối đầu PIA hắn.
Nhưng Nhất Hạ cũng không có làm vậy.
Nhất Hạ không quên mình ngốc ở đây là lấy thân phận gì.
Y cầu không được Cổ Nhạc tri kỷ, âm thầm than mình sao lại xui xẻo như vậy, thong thả xuống giường.
Y đứng lên eo cũng không thẳng được.
Y tự mình chống tay, cong người như con tôm luộc, thong thả đi vào trong phòng tắm.
Nhất Hạ tắm rất lâu.
Y xối nước ấm, suy nghĩ Cố Gia gặp lại mình có phải sẽ nổi trận lôi đình hay không, suy nghĩ làm sao để liên lạc được với tiểu Kỷ Hạo, không nghĩ, y đột nhiên mơ hồ nghe được thanh âm truyền đến từ bên ngoài, hơi hơi sửng sốt.
Làm sao vậy?
Nhất Hạ vội vàng tắt nước với lấy áo choàng tắm, không rảnh lau khô thân thể liền mặc vào đi ra ngoài.
Ra tới nơi, Nhất Hạ phi thường thất thố.
Cổ Nhạc đang ngồi ở trên giường khóc.
Khóc thật sự thảm, tựa như tiểu hài tử, thực thê lương, làm Nhất Hạ không thể hiểu được, trong lòng hoảng vô cùng.
Đây là làm sao vậy?
Vừa rồi còn tốt mà.
“Cổ Nhạc?”
Cổ Nhạc không để ý đến y.
Nhất Hạ cột dây áo tắm đến gần, thấy Cổ Nhạc đầy mặt là nước mắt, cảm thấy kỳ quái, ngồi ở trước mặt Cổ Nhạc: “Cậu khóc cái gì?”
Cổ Nhạc một chút phản ứng đều không cho.
Vẫn luôn khóc lóc gọi mẹ.
Nhất Hạ nhìn, lúc này mới phát hiện cậu là ngủ đến hồ đồ rồi, tâm tình buông lỏng, lau nước mắt cho cậu, xoa xoa cánh tay cậu, an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, không khóc, không khóc.”
Lớn như vậy rồi, cũng không biết mơ thấy cái gì, khóc thành như vậy.
Nhất Hạ đem cậu đặt nằm lại xuống giường.
So với đánh thức cậu, Nhất Hạ cảm thấy, còn không bằng để cậu tiếp tục ngủ.
Tiểu Kỷ Hạo trước kia cũng từng như vậy.
Cho nên Nhất Hạ còn tính là có kinh nghiệm.
Y bị Cổ Nhạc gắt gao ôm, cũng không hoảng hốt, nhẹ vỗ về tên đang chôn đầu ở trong lòng ngực mình, nhẹ nhàng hôn, ôn nhu an ủi Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc rất nhanh không náo loạn nữa.
Nhưng vòng tay ở trên eo Nhất Hạ lại kéo không ra.
Nước trên người Nhất Hạ đều bị áo tắm cùng khăn trải giường hút đi.
Nhưng tóc y ướt như vậyđiều hòa lại đang bật, cảm thấy càng thêm lạnh. Như vậy từ đêm đến sáng, khẳng định sẽ cảm mạo.
Chính là Nhất Hạ chỉ cần động một chút, Cổ Nhạc lại phản ứng. Lại khóc, lại nháo.
Nhất Hạ không có biện pháp.
Y đành phải đem áo tắm kéo lên, thay cho khăn lông, bực bội lau tóc.
Áo tắm đã ướt cũng không biết nên để chỗ nào.
Nhất Hạ với không tới bàn di động, đành phải duỗi tay, đem áo tắm ném xuống đất.
Cổ Nhạc hơi thở dần dần đều lại.
Nhất Hạ sờ sờ đầu cậu, thấy cậu ngủ say, giúp cậu lau toàn bộ nước mắt, kéo chăn, che lấy hai thân thể xích lõa của bọn họ, ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu Nhất Hạ đau đến choáng váng.
Cổ Nhạc vẫn đang ngủ, ôm chuyển thành chăn, không phải y.
Y ngồi dậy, một luồng khí nóng xông thẳng lên trán, y lay động trèo xuống, không ngờ chân mềm nhũn, “bùm” một phát, ngã xuống đất.
Chăn đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Nhất Hạ bị chăn bao lại, hoảng hốt muốn kéo chăn xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng A Lộ, nao nao.
Nhất Hạ kéo chăn bao người lại đứng lên, thấy Cổ Nhạc một thân xích lõa, lung lay vào phòng tắm.
Nhất Hạ mạc danh.
Y không biết chăn là do Cổ Nhạc xuống giường tiện chân đá xuống dưới vừa vặn bao lấy y, hay là Cổ Nhạc thấy A Lộ tới, sợ y xấu hổ cho nên đem chăn đẩy xuống dưới che khuất y.
Ngay sau đó, Nhất Hạ thấy A Lộ nhìn mình, vội vàng đem chăn quấn chặt, xấu hổ kéo kéo khóe miệng, nói: “Sớm……”
“Sớm.”
A Lộ thật ra một chút đều không thấy xấu hổ.
Phảng phất, như đã nhìn quen rồi.
Nhất Hạ thấy giường loạn thành như vậy, mặt đỏ ửng, vội nhấn nút phục vụ, ôm chăn, nhặt áo dài tắm vào phòng tắm.
Nhất Hạ thuần túy nghĩ muốn giúp Cổ Nhạc rửa mặt chải đầu.
Không nghĩ tới, ở trong phòng tắm, Cổ Nhạc kéo chăn đang bao lấy người y ra, tóm được y, lại làm một lần.
Lần này là danh xứng với thực hầu hạ.
Muốn bao nhiêu S tình có bấy nhiêu S tình.
Nhất Hạ thiếu chút nữa không còn mặt mũi bước ra khỏi phòng tắm.
Từ lúc đó, Nhất Hạ mỗi ngày dần trở nên, rất bất đắc dĩ.
“Là ai?”
Ba ngày liền, Cổ Nhạc uống canh Nhất Hạ đưa tới, lại hỏi.
Nhất Hạ liếc hắn.
Mấy ngày nay Cổ Nhạc vẫn luôn hỏi rốt cuộc là ai chạm vào y, Nhất Hạ luôn trầm mặc, hiện tại đã có chút không kiên nhẫn. Không biết vì cái gì, Nhất Hạ cảm thấy Cổ Nhạc kỳ thật trong lòng hiểu rõ.
Nhưng Cổ Nhạc không ngừng hỏi, tựa như, đang xác nhận.
“Là ai?”
“Không nên hỏi.”
Nhất Hạ nhu nhu nói, đem một muỗng cuối cùng đút vào miệng Cổ Nhạc, từ trong lòng ngực Cổ Nhạc đứng lên.
A Lộ cấp Cổ Nhạc một quyển tạp chí mới.
Cổ Nhạc liếc bìa mặt, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Hắn tạp chí, hỏi Nhất Hạ: “Đúng giờ đi? Bạn gái tôi.”
Nhất Hạ liếc bìa mặt tạp chí một cái.
Mặt trên là một người mẫu, tư thế hấp dẫn nhưng không khiếm nhã, lớn lên thực xinh đẹp.
Nam nhân đều thích tạp chí mỹ nữ YY.
Nhất Hạ cho rằng hắn nói giỡn, liếc nhìn hắn một cái, gật đầu: “Đúng giờ.”
Khiến Nhất Hạ không nghĩ tới chính là.
Ngay buổi chiều ngày hôm đó, 3h, nữ lang trên bìa tạp chí đột nhiên xuất hiện ở bên trong phòng bệnh, lại còn dính ở trên người Cổ Nhạc, Nhất Hạ luôn luôn không có tự do, được phá lệ, bị A Lộ “thỉnh” ra khỏi phòng bệnh……